Trong bóng tối u tịch và nồng nặc mùi ẩm mốc tanh tưởi, tiếng gào thét khản đặc như xé vào không gian những thanh âm đau đớn đầy thống khổ. Giữa màn đêm mùa đông lạnh buốt giá, trên thân cột hình chữ “đại” (大) ướt đỏ được dựng đứng sừng sững giữa trời, có một nam nhân đang bị trói chặt bằng những bện dây gai thít sâu vào da thịt, tứ chi bị cố định bởi mấy chiếc đinh sắt hoen gỉ, đóng xuyên thủng cánh tay, bàn tay và bàn chân. Khắp cơ thể y be bét máu và chằng chịt trăm ngàn vết thương lở loét chồng chéo nhau hết sức ghê rợn. Từng nhát roi từ hai gã cai ngục liên tục giày vò dã man khiến y oằn mình quằn quại trông vô cùng thảm thương.
Gã nam nhân ấy lúc thì nghiến răng rên xiết, lúc thì kêu rống khổ sở, có lúc lại điên dại bật cười như mê sảng. Trong tâm trí y không ngừng vang vang những câu đay nghiến chẳng khác gì gươm đao băm dầm phầm phập vào trong óc:
- Thật nhục nhã, Lam Thiên. Ngươi đường đường là một Giáo Chủ cao quý của Hộ Thiên Thần Giáo, thế mà lại có thể làm ra thứ chuyện bại hoại như vậy. Kẻ phản bội, ngươi đáng bị chà đạp, bị đối xử như súc sinh. Ngươi càng cứng đầu, càng phải chịu khổ sở. Ngươi sẽ phải bất lực nhìn những thứ vớ vẩn ngươi cho là lý tưởng bị sụp đổ tan nát, đáng thương hại cho ngươi. Ngươi đã hối hận lắm chưa?
Giữa cơn đau đớn thể xác đến cùng cực, nam nhân nọ vẫn nhoẻn miệng cười đầy đắc ý. Y khò khè độc thoại trong tiếng thở khó nhọc và khô rát nơi cuống họng:
- Hối hận ư? Không hề, không bao giờ. Làm Giáo Chủ để được cái quái gì chứ? Chẳng qua chỉ muốn biến ta thành một con rối sống rẻ mạt qua ngày thôi. Ta cóc cần.
Nói đoạn, y bất chợt gào lên:
- Ta đang rất hài lòng đây, tới nữa đi, đánh mạnh vào! Ta bảo đánh mạnh vào!
Y vừa lớn giọng thách thức, vừa ha hả cười như rồ như dại. Những nhát roi thô bạo vẫn liên tục đánh xuống chan chát, từng tia máu đỏ vung vẩy tung tóe như mưa phùn, mãi một lúc rất lâu sau mới ngừng lại, không gian mới dần dần trầm lắng xuống.
Hai dòng lệ hòa với sắc đỏ lấm lem bắt đầu chảy dài hai hàng trên gương mặt nhếch nhác rũ rượi của y.
- Ta không hối hận - Y run rẩy rên xiết - Ta không hề hối hận. Sau ba trăm năm tồn tại vô nghĩa, ta cuối cùng cũng đã biết cái cảm giác như thế nào là... được sống…
Đến đây, mọi thứ trước mắt gã nam nhân bỗng chốc trở nên mơ hồ. Y gục đầu thõng xuống mà bất tỉnh. Dòng ký ức mông lung của y tựa một con suối nhỏ, trôi theo cơn mộng mị vô thường chảy dần về một vùng trời xám đen trong tiềm thức.
……….
Những bậc thang dài vô tận mỗi lúc một tiến sâu vào trong lòng đất. Tử khí xung quanh bốc lên nồng nặc và ngột ngạt một cách khó tả, cộng thêm nhiều thứ mùi hôi thối tanh tưởi bao trùm dày đặc, có thể làm choáng váng bất kì ai chẳng may lạc lối vào chốn này. Thế mà hai gã gia đinh của nhà Lãnh Chúa họ Triệu mặt mày vẫn tỉnh táo như không. Tuy mỗi tên đều đeo một cái cũi lớn được phủ kín bằng vải đen trên vai, nhưng đôi chân chúng vẫn rảo bước cực kì nhanh nhẹn và nhẹ nhàng, trông chẳng thua kém gì những vị cao thủ sừng sỏ.
Qua hết các bậc thang, chúng lại tiếp tục đi đến một căn hầm tối tăm chỉ có chút ánh sáng le lói từ nơi cuối đường. Dù vậy vẫn dễ dàng nhìn thấy hai bức tường hai bên treo đầy xác trẻ con, cả những cái xác còn mới, đến những cái đang phân hủy nham nhở giòi bọ. Những bộ xương khô lổn ngổn móc với nhau thành từng tụm như cách người ta móc thịt lợn trong lò mổ, trông vô cùng tởm lợm và kinh hãi.
Nói phải kể đến nhà họ Triệu, tộc Kinh Nhân, sinh sống ở vùng lục địa Thái Bình Thượng, thuộc vương triều Ly Quốc, vốn từng có năm đời làm tướng quân trong hoàng gia, trung thành cống hiến, cúc cung tận tụy, lập nhiều đại công nên được thí thưởng biết bao bổng lộc, thụ hưởng vinh hoa phú quý dư đầy vô lượng. Tới đời thứ sáu, Triệu gia chính thức được Nữ Hoàng Ly Quốc ban đất đai, xây tặng một dinh thự cạnh bờ hồ Thủy Tiên và trở thành một vị Lãnh Chúa thực thụ, bắt đầu nắm quyền cai quản một phần của đồng bằng châu thổ Tây Bắc. Họ vẫn tiếp tục truyền thống hành hiệp trượng nghĩa từ tổ tông, tiêu diệt đảng ác, cứu tế dân nghèo trong khu vực cũng như bất kỳ nơi nào cần sự giúp đỡ. Nhờ vậy, tiếng lành càng ngày càng đồn xa, sự nể trọng dành cho Triệu gia, đặc biệt là vị đương kim Lãnh Chúa, Triệu Vĩnh Toàn mỗi lúc một to lớn. Người đời luôn gọi họ bằng những danh xưng đầy tôn kính như là Tiên nhân hoặc Thánh sống. Thế mà có mấy ai ngờ được, ẩn đằng sau bức tường thành cao quý và đáng kính kia lại tồn tại một cảnh tượng kinh hoàng đến như vậy.
......
Đi được hồi lâu, hai tên gia đinh đã tới trước một cái cổng lớn với hai cánh cửa đóng chặt. Lúc này, mỗi người bọn chúng nhẹ nhàng đặt tay phải lên một bên cửa, đôi mắt nhắm lại, miệng lầm bầm niệm câu thần chú:
- Thiên ngoại vô thiên, nhân ngoại vô nhân.
Ngay lập tức, những tiếng ken két đinh tai bắt đầu vang lên, hai cánh cửa dần dần mở ra. Lạ thay, cảnh quan bên trong lại là một quảng trường sáng sủa và rộng lớn, trái ngược hoàn toàn với những bậc thang bẩn thỉu và đường hầm tăm tối tanh hôi ngoài kia. Trên thực tế, nơi này nhìn giống như một sơn động hơn, với các vách đá, mặt sàn, những khối thạch nhũ trên trần. Tất cả cùng ánh lên màu tím lam vô cùng kỳ ảo và huyền bí. Chưa hết, lan tỏa đầy tràn không gian là một thứ hương thơm ngào ngạt lạ lùng, nhưng lại cực kỳ dễ chịu. Thật sự là một nơi rất đẹp và hoành tráng
Có khá nhiều người đang tập trung đông đúc, tất cả đều mặc trang phục làm bằng vải lanh trắng. Ai ai cũng mang nét mặt cực kỳ trang nghiêm, ánh mắt dõi theo từng bước chân của hai tên gia đinh đang nối gót nhau tiến vào trung tâm quảng trường.
Giữa quảng trường là một hồ nước trong vắt, nơi có khoảng trăm đóa hoa khổng lồ với những cánh hoa trong suốt như pha lê, ánh lên những vệt sáng màu hồng tía lung linh diệu kỳ. Tuy không thể xác định chúng là loại hoa gì, nhưng mùi thơm say đắm tràn ngập nơi đây - cảm nhận được ngay từ khi vừa bước chân vào khuôn viên này - chắc hẳn là từ chúng mà ra.
Có một cái đình nhỏ được xây giữa trung tâm của hồ hoa, với tám thân cột cùng dãy lan can đúc bằng vàng nguyên khối, mái đình hình chóp tám mặt lợp ngói âm dương xanh ngọc bích, và một chiếc bàn đá hoa cương hình dáng lạ lùng nằm chìa hẳn ra khỏi bên ngoài lan can.
Vòng quanh bờ hồ có mười tám lão nhân trạc ngoài bảy mươi đang ngồi dang rộng hai cánh tay đan vào nhau, nối dài thành một vòng tròn lớn. Họ hợp lực dùng thuật pháp tạo ra một vòm cầu kết giới khổng lồ, bao bọc trọn hồ hoa với cái đình ở bên trong như một lớp bảo vệ vững chãi phi thường.
Quanh khu vực sát vách đá, rất nhiều hộ pháp thân hình cao to tráng kiện - đóng khố, cầm rìu - đứng thành hai hàng trước - sau. Tuy mỗi cây rìu đều to và nặng gấp bốn năm lần loại rìu thông thường, nhưng cách bọn người này cầm chúng thì lại nhẹ nhàng tựa như cầm một thanh gỗ mục, đủ thấy sức vóc mạnh mẽ kinh khủng đến nhường nào. Nhân lực phòng bị nơi đây lên tới hơn trăm người, dù là một con ruồi nhỏ cũng không tài nào xâm nhập nổi.
Hai tên gia đinh lúc này đã đến trước mặt một người đàn ông trạc tứ tuần đứng sẵn ở giữa quảng trường. Chúng cúi hạ hai cái cũi xuống, quỳ gối trước gã ta mà đợi lệnh.
Người này phong thái đĩnh đạc, thần sắc uy nghiêm, mày ngài, hàm rộng, trang phục trắng tinh từ đầu đến chân nhưng vẫn toát lên khí khái sang trọng của bậc vương giả - chính là Lãnh Chúa Triệu Vĩnh Toàn.
- Mở củi - Triệu Vĩnh Toàn ra lệnh
Bọn gia đinh dạ một tiếng rồi răm rắp làm theo lời y. Hai cái cũi bật mở, bên trong là hai đứa bé khoảng năm sáu tuổi - một nam một nữ - bị trói bằng xích sắt. Cả hai đều có gương mặt hồng hào thanh tú, trắng trẻo mũm mĩm. Quần yếm chúng mặc đều là gấm vóc thượng hạng, chắc chắn là con cái nhà giàu có quen được nuông chiều, chăm bẫm rất kỹ lưỡng. Chúng nhìn ngơ ngác xung quanh, nước mắt chảy ròng ròng trên má, nhưng do quá sức kinh sợ nên cổ họng dường như cứ bị ứ nghẹn lại, không thể nào bật khóc thành tiếng nổi.
- Nguyệt Thị, sắp đến giờ rồi, mang chúng đến bàn tế đi! - Triệu Vĩnh Toàn nói.
Nguyệt Thị mà ông ta gọi chính là người đàn bà vẫn đang lặng lẽ đứng sau lưng ông ta từ nãy đến giờ, cũng chính là Lãnh Chúa phu nhân, La Ánh Nguyệt. Y thị cùng chồng nổi danh khắp một vùng, vì riêng bà ta cũng có một thân tuyệt kỹ và thường xuyên chung tay góp sức với mọi công việc của chồng.
Nói đoạn, Triệu Vĩnh Toàn nhấc bổng đứa bé gái, còn La Ánh Nguyệt thì bế xốc đứa bé trai lên. Hai người cặp nách hai đứa trẻ, rảo bước đi như bay tiến vào bên trong vòm cầu kết giới của các lão nhân. Họ đi qua chiếc cầu gỗ sơn son thếp vàng bắc ngang hồ hoa để đến cái đình nằm ở trung tâm.
Tại đây, trên chiếc bàn đá hoa cương đặt sát ngoài lan can có ba con dao bằng vàng đã để sẵn. Vợ chồng họ Triệu bước tới, La Ánh Nguyệt đứng bên trái còn lão Vĩnh Toàn đứng bên phải. Cả hai cùng nâng bổng hai đứa trẻ lên cao đưa về phía trước. Tất cả mọi người bên dưới lúc này đều hướng nhìn về phía vợ chồng họ, tay chắp trước ngực rất nghiêm trang.
- Thời gian đã tới, bắt đầu nghi thức! - Triệu Vĩnh Toàn nói lớn rồi cầm con dao nằm chính giữa, cắm vào một cái khe rãnh trên bàn đến lút cán, giống như kiểu người ta tra chìa vào ổ khóa vậy.
Nghe ầm một tiếng, tám cây cột vàng lớn khẽ rung chuyển rồi phát ra ánh sáng chói chang rực rỡ, nước trong hồ cũng bất chợt nổi bọt lên sùng sục phun sương trắng xóa. Những kẻ ở bên ngoài bờ hồ bắt đầu nhắm nghiền mắt lại, miệng lẩm bẩm gì đó tựa như đang cùng nhau niệm một bài kinh tụng.
Hai vợ chồng đặt hai đứa trẻ xuống cái bàn đá, để chúng nằm sấp - lộ phần thân trên từ ngực đến đầu ra ngoài mép bàn, giống cái cách người ta vẫn thường trói lợn cắt tiết ở lò mổ. Những bông hoa trong hồ bắt đầu ngọ nguậy rồi bỗng chốc biến dạng thành những cái hàm quỷ nhễu nhão nước nhờn với răng nanh sắt nhọn. Chúng loi ngoi, rên rỉ từng tiếng ớn lạnh đến gai người "Máu, máu, cho ta máu.... "- Phải, chúng đã ngửi thấy mùi thịt trẻ. Những bông hoa đói khát lúc nhúc chen chúc nhau đòi máu. Không gian bỗng chốc ngập tràn sát khí đến kinh hoàng.
Hai vợ chồng họ Triệu - ánh mắt vẫn lạnh lùng lãnh đạm - mỗi người cầm một con dao giương lên cao rồi đồng thanh nói lớn:
- Hỡi những linh hồn thần thánh, ta ra lệnh cho các ngươi, hãy nhận lấy máu tươi và lập tức thực thi thần lễ.
Đoạn, họ hạ dao xuống kê vào cổ hai đứa trẻ, tay toan dùng lực cứa vào. Nhưng chưa kịp làm gì thì bỗng nhiên, có một mùi hôi thối bốc lên nồng nặc từ phía bên dưới hồ. Toàn - Nguyệt, hai người gương mặt bất giác trắng bệt, vội vàng ném dao xuống bàn, lôi hai đứa trẻ quẳng vào bên trong rồi cả kinh chồm ra ngoài nhìn xuống. Nước trong hồ đang trong vắt bỗng hóa đục ngầu rồi chuyển hẳn thành màu đen tuyền đặc sệt. Những cái "mồm hoa" đang ngọ nguậy chợt rống lên một tràng đinh tai nhức óc, rồi quéo lại từng cụm, từng cụm, đoạn, rã ra thành tro, hòa tan cả vào trong nước...
- Hoa của ta, hoa quý của ta, sinh mạng của ta - Hai vợ chồng lão họ Triệu chứng kiến cảnh đó, ôm đầu gào khóc như điên như dại, ánh mắt thất thần, mặt cắt không còn hột máu, tay chân quờ quạng bất lực như thể muốn lao đầu xuống vũng nước hôi thối kia.
Họ còn mãi ngồi kêu la thống khiết, chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì ở bên bờ hồ, mấy lão già mặt mày tím tái, buông tay nhau ra mà bấu chặt cổ. Tất cả các lão đều gục xuống, mắt trợn trắng sùi bọt mép nằm co giật quằn quại rồi từ từ lịm đi mà chết. Triệu Vĩnh Toàn kinh hãi nhìn tình hình trước mắt, gương mặt mếu ma mếu máo không nói nên lời, trông vô cùng đáng thương hại.
Chợt, có ai đó bịt chặt một miếng vải lên miệng và mũi ông ta. Chính là La Ánh Nguyệt. Y thị gào lớn:
- Khí độc, khí độc, bế khí rời khỏi đây mau!
Quả thật, có một thứ chất độc nào đó đã làm bẩn nước, khiến những bông hoa quỷ quái tàn lụi thành tro bụi, rồi lại tiếp tục lan tỏa vào không trung tạo ra một luồng khí giết chết bất kì ai hít phải. Những lão già ngồi gần quanh bờ hồ do cứ mải dồn pháp lực duy trì vòm cầu kết giới nên không kịp, và cũng không đủ sức chống lại chất độc ấy nên đành chịu vong mạng. Riêng vợ chồng Triệu Vĩnh Toàn cùng những người còn lại tu vi không phải hạng tầm thường, do vậy họ chỉ cảm thấy hơi khó thở và uể oải chứ chưa tới mức quá nguy kịch. Nói đoạn, La Ánh Nguyệt nhanh chóng lôi lão chồng vẫn còn ngơ ngẩn như người mất hồn của mình, vượt qua đám đông có mặt trong quảng trường hang động mà đi vun vút qua cái đường hầm tối tăm treo đầy tử thi, cùng những bậc thang khúc khuỷu để thoát ra ngoài. Bọn người kia thấy Lãnh Chúa và Lãnh Chúa phu nhân đã đi trước thì đồng loạt nối đuôi theo sau. Không một ai trong số họ để ý rằng hai đứa trẻ bị dùng làm vật tế lúc này vẫn ngồi yên trong đình, lẳng lặng mà nhìn ngắm sự hỗn loạn và kinh hãi đang diễn ra xung quanh. Gương mặt chúng hồng hào, nở nụ cười xinh xắn với hai đôi mắt tròn xoe chớp chớp đầy tinh nghịch. Trên khóe miệng đứa con trai vẫn còn nhiễu nhão một thứ chất lỏng gì đó đặc quánh và có màu đen tuyền.
Cả đám người nhà Lãnh Chúa họ Triệu khẩn trương di chuyển, chỉ còn phải đi qua một căn hầm nữa là có thể tiến đến cánh cổng thoát ra ngoài thì bất chợt, trước mắt họ xuất hiện một gã thanh niên mặc trang phục đen phủ kín từ đầu xuống chân, chỉ để lộ đôi mắt xanh ngọc bích sáng hoắc trông hết sức kì hoặc. Y đứng chặn ngay lối vào, tay cầm cây tiêu bằng ngọc, bắt đầu thong thả thổi lên một khúc nhạc lạ lùng. Bản nhạc ấy du dương tuyệt diệu hòa cùng tiếng gió ngân vang, luồn qua các kẽ lá xào xạc rì rào trong bóng tối. Nó gợi lên trong lòng người nghe cảm giác vừa thư thái, bình yên đến diệu kỳ, lại vừa bi thương, ai oán một cách khó tả. Tất cả không còn ai màn đến sự hỗn loạn vừa rồi mà chỉ tập trung, yên lặng thưởng thức thứ âm thanh đầy mê hoặc này. Đến khi nhạc đã dứt mà tâm hồn của họ vẫn còn mê mẩn lơ lửng như đang ở trên mây.
- Khúc Lãng Du đã kết thúc! Tới lúc các người phải ra đi rồi!
Giọng nói ma mị của nam thanh niên cất lên như tiếng tiếng chuông đánh boong vào đầu những con người vẫn còn thơ thẩn kia. Họ bất giác kinh hãi, đồng loạt ôm quyền thủ thế trước ngực. Tâm trí của Triệu Vĩnh Toàn lúc này cũng đã quay trở về với thực tại, ông ta nghiệm lại những chuyện vừa xảy ra, đôi mắt liền long sòng lọc đầy cuồng nộ, lồng lộn quát lên:
- Ngươi là ai? Có thù oán gì mà hủy hoại đại sự của bọn ta? Quân bây đâu quân bây đâu?
Mặc cho lão gào khản cổ, chả có một tên lính nào đáp lời. Gã thanh niên áo đen đưa ngón tay lên miệng, khẽ suỵt một cái rồi lên tiếng với thứ chất giọng sắc lẻm, tựa như một con dao từ từ xiên thủng trái tim người đối diện:
- Ít nói lại, để giành sức giãy giụa lần cuối đi.
Vừa dứt câu, y lập tức lao vụt đến, thần tốc và hung bạo như chim cắt vồ mồi. Những tiếng gào thét đau đớn đã bắt đầu vang lên thảng thốt. Tiếng gió rít vun vút sắt ngọt, nối sau là những âm thanh gai người của xương thịt bị chém rụng lộp độp liên tục dưới sân. Mùi máu tươi xộc lên nồng nặc, máu ở khắp nơi, máu văng tung tóe, ấm nóng, hôi tanh, hãi hùng. Người nhà họ Triệu kêu la thảm thiết trong nỗi kinh hoàng tột độ. Họ giẫm đạp lên nhau, ùa chạy ra ngoài hòng tìm cách thoát thân. Tuy nhiên thực tế không hề dễ dàng như tưởng tượng. Nhân vật bí ẩn kia ra tay đồ sát không ngừng từ ngoài vào trong, xác người cũng như các bộ phận cơ thể đứt lìa nằm vương vãi, chắn đầy hết lối đi. Máu đổ thành từng vũng trơn trượt ướt sũng, khắp nơi lại tăm tối, khiến người ta càng cố chạy càng khó sống. Có nhiều kẻ liều mạng lao ra lại bị vướng chân nhau trượt ngã vỡ đầu mà chết. Chất độc khi nãy dù chưa đủ gây tử vong nhưng đã khiến cho khả năng phản kháng của họ lúc bấy giờ gần như bằng không, vô vọng, bất lực như bầy cá nằm trên thớt. Chỉ một cánh cổng duy nhất, tuy rộng mở nhưng không một kẻ nào có thể toàn mạng bước ra.
Chưa đầy nửa tuần nhang, không gian đã dần trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ, tiếng rên rỉ, tiếng khò khè của những hơi thở thoi thóp cuối cùng cũng từ từ tắt hẳn... Đến cả đàn dế ngoài vườn kia cũng im bặt núp sâu trong hốc đất không dám gáy lên tiếng nào.
Người thanh niên với hai bàn tay mang bộ móng dài, sắc nhọn và đẫm máu, thư thả bước ra khỏi căn hầm bí mật của Triệu gia. Có hai đứa trẻ tầm năm sáu tuổi, một nam một nữ, cũng lững thững bước ra từ trong căn hầm đó, tiến đến gần bên y. Bất chợt, cơ thể đứa bé gái tỏa ra một làn khói ánh bạc rồi lớn vụt thành một thiếu nữ. Còn đứa bé trai hình hài vẫn nguyên vậy không thay đổi, nó lúc lắc cái đầu nhỏ khẽ cười khanh khách, ra vẻ rất thỏa mãn. Cả ba nhìn nhau, cùng nhún người tung đôi cánh rộng, hóa thành ba con Phượng Hoàng trắng muốt, bay khỏi dinh thự Lãnh Chúa Triệu Vĩnh Toàn. Xa xa trên những tầng mây, tiếng tiêu lại cất lên khúc nhạc Lãng Du trầm buồn, ai oán.
Sáng hôm sau, một sự kiện kinh thiên động địa làm chấn động cả ngôi làng hiền hòa bên bờ hồ Thủy Tiên. Kẻ trên người dưới của gia đình "tiên nhân" nhà Lãnh Chúa họ Triệu đều bị giết sạch không còn một ai.
Quân triều đình với sự hỗ trợ của dân làng, ùa vào lùng sục khắp nơi và tìm ra vợ chồng Triệu Vĩnh Toàn, La Ánh Nguyệt cùng tất cả thân nhân, gia đinh, thuộc hạ… đều đã chết không một ai còn toàn thây. Xác của họ nằm la liệt, đứt lìa thành nhiều mảnh chất đống trên những vũng máu đã khô quánh lại, trong một căn hầm mở toang cửa chưa từng được biết đến. Một cảnh tượng ghê rợn mà đến cả những kẻ có thần kinh thép cũng không dám đứng nhìn quá lâu. Cũng tại nơi này, người ta đã phát hiện hơn vài ngàn thi thể và hài cốt của những đứa bé khoảng năm sáu tuổi được móc lủng lẳng trên hai bên vách tường hệt như cách dân buôn treo thịt bán ngoài chợ. Bước vào gian bếp, người ta còn kinh hãi hơn khi thấy một nồi cháo hầm với những cái đầu trẻ con, một thố lòng luộc, một lò nướng đầy ấp tay chân vàng ươm rướm mỡ, các món chiên xào chưng hấp và còn có cả hàng trăm tô tiết canh đỏ hỏn, tất cả đều được làm từ thịt trẻ con, thịt người.
Bên ngoài cánh cổng dinh thự có một mảnh giấy ghim chặt trên cửa bằng hai con dao vàng với nội dung như sau:
"Gia tộc họ Triệu tu luyện ngải tà ma, uống máu nuốt thịt đồng loại hòng được trường sinh như thần thánh. Nay xét tội trạng tày đình, Hộ Thiên Thần Giáo quyết định thẳng tay thanh trừng không dung thứ."