Hỗ Trợ Mạnh Nhất [Thực Tế Ảo]

Chương 71: 71: Thắng Trận Đấu




Thế nhưng, hành động của bọn họ đã sớm bị Giang Việt và Ngô Phỉ đang canh giữ ở ngoài căn cứ phát hiện, Ngô Phỉ lập tức nghĩ cách tạo tiếng động, dẫn cả bầy sâu bọ tới, chắn trên con đường những người đó nhất định phải đi qua để đến được căn cứ.
Nếu bọn họ muốn đi qua, chắc chắn phải giải quyết đám sâu bọ kia trước đã.
Thay vì lao lực đánh đấm với bọn họ, chẳng thà lợi dụng sức mạnh của bọn họ để diệt bọ, chờ họ dọn dẹp xong, trong kia chắc cũng nên đánh xong rồi.
Quả nhiên, những người này hành động y hệt Giang Việt và Ngô Phỉ dự đoán, đâm đầu thẳng vào cạm bẫy mà họ bày ra, đối mặt với đàn sâu bọ ào ào vụt đến.
Sâu bọ không phân biệt được sự khác nhau giữa các con mồi là thế nào, dù sao ăn được là được, vì thế không chút do dự vọt về phía phân đội nhỏ ghép lung tung này.
Những tuyển thủ may mắn còn sống sót của các đội khác kia, dù thế nào cũng là kẻ tới được trận chung kết, thực lực cá nhân vẫn rất mạnh, đám bọ kia vốn không phải đối thủ của họ.

Thế nhưng song quyền khó địch bốn tay, lúc Giang Việt và Ngô Phỉ dẫn bọ đến cũng không nề hà tí nào, gần như dẫn được bao nhiêu là dẫn đến đây hết, số lượng sâu bọ nhiều đến khiếp hồn, thoắt cái bọn họ không làm cách nào để thoát thân được, chỉ có thể vừa chiến đấu vừa tìm mọi cách đi về phía căn cứ mà thôi.
Thật ra nếu có ai đó trong số bọn họ sẵn sàng chủ động cản trở đám sâu bọ này thì chắc chắn có thể giúp những người còn lại thoát thân thuận lợi, tiến đến ngăn chặn hành động của đội Đen và đội Trắng.

Thế nhưng vốn chỉ là đội ngũ được lập tạm thời, ai trong bọn họ cũng không định may áo cưới cho đối phương, đành cắn răng đánh sâu bọ tung lên.
Giang Việt và Ngô Phỉ nấp ở chỗ kín làm ngư ông đắc lợi, nhìn sâu bọ càng lúc càng ít đi, thì lại sẽ lượn quanh căn cứ dẫn mấy con tới nữa, khiến thành viên phân đội nhỏ được tập hợp lung tung này than khổ liên tục.
******
Trong căn cứ, tiểu đội của Hàn Khiếu cũng đang chiến đấu kịch liệt với bọn Trùng tộc còn lại kia.

Số lượng của Trùng tộc rất khủng khiếp, chủng loại cũng phong phú đa dạng.


Trong số đám sâu bọ bị động tĩnh từ các đội khác phát ra thu hút đi ra ngoài kia, phần lớn đều biết bay, mà bọn sâu bọ ở lại trong căn cứ, nhìn chung có vẻ là bọ cánh cứng không biết bay?
Tuy bọ cánh cứng không bay được, song sức chiến đấu lại vô cùng mạnh mẽ.
Trong đó bọn khó giải quyết nhất phải kể đến bọ giáp sắt [1], loài bọ này có xác ngoài cứng cáp, lóe ánh đen kim loại, phần miệng chúng nó gồm một đôi càng trên cực kì phát triển, răng nanh thô to trông như có hai cái, bên trong thì mọc ngang dọc đủ loại răng to và răng nhỏ dày đặc, ăn nhai thoải mái kể cả sắt thép, một khi bị chúng tiếp cận, rất có khả năng cả người cả cơ giáp đều bị gặm đến không còn cả cặn.

Ba đôi chân mạnh mẽ có lực, phía cuối còn có cái móc ngược dài, cũng có thể dễ dàng để lại vết cào rất sâu trên cơ giáp.
Song, cũng không phải chúng nó không có nhược điểm, điển hình là cơ thể chúng nó cồng kềnh, bụng cũng không cứng như xác ngoài, chỉ cần dùng □□ nổ vào hông của chúng, khiến chúng mất thăng bằng, khi cái bụng luôn kề sát đất lộ ra, đó chính là thời cơ tốt nhất để tấn công điểm yếu của chúng nó.
Cơ giáp phụ trách nổ pháo, chiến giáp phụ trách đánh thẳng vào điểm yếu.

Hai bên phối hợp đến mức cực kì ăn ý, rất nhanh đã xử lý hơn nửa đám bọ giáp sắt đó.

Bọn bọ cánh cứng còn lại dễ đối phó hơn nhiều, dùng súng xạ tuyến có sức sát thương lớn với pháo laser là xong ngay, chẳng qua năng lượng bị tiêu hao cũng rất rất là lớn.
Năng lượng dự trữ của chiến giáp không nhiều như cơ giáp, súng xạ tuyến của đám Lâm Mặc rất nhanh đã không dùng được nữa, chỉ có thể đổi sang dùng dao và roi ánh sáng.
"Bọn tuôi giữ chân bọn bọ này cho, các cậu tập hỏa trước đã, đợi lỗ hổng to ra rồi thì lập tức vọt vào!" Ô Hoàn gào lên.
Tay Đường Mãn, Lâm Mặc và Thẩm Nhược Yên cầm dao và roi ánh sáng, cũng đứng cạnh Ô Hoàn, hiển nhiên có cùng suy nghĩ với Ô Hoàn.
Đám Hàn Khiếu nhìn bọn họ thật lâu, rồi chỉnh sức sát thương của tất cả vũ khí lên mức lớn nhất, cứng rắn nổ bắn tứ tung một trận chọc ra một lỗ thủng, kế đó đi thẳng tới tầng hầm căn cứ.


Nhờ tình báo Đường Mãn cung cấp trước đó, bọn họ biết rất rõ vị trí của tầng hầm.
Bọn họ vọt vào tầng hầm căn cứ, tìm ra đống đá năng lượng đỉnh cấp kia.

Không hề do dự lục ra đá năng lượng thích hợp to nhỏ khác nhau, ném vào trong rãnh năng lượng cơ giáp mình.

Cách này tuy tục tằn đơn sơ, nhưng lại rất hữu hiệu.
Có nguồn năng lượng, bọn họ đã có thể xử lý bọn sâu bọ chết tiệt kia ngon lành rồi!
Thấy đồ ăn đỉnh cấp chuẩn bị cho Nữ vương Trùng tộc bị kẻ địch cướp mất, đám sâu bọ kêu gào bén nhọn như điên, tiếng gào của chúng có vẻ có âm tần đặc biệt, có thể truyền đi rất xa.

Tất cả bọn sâu bọ nghe thấy âm thanh đó, dù đang ở đâu hay làm gì, đều lao về hướng phát âm thanh như điên.
Ngay cả đám sâu bọ đang chiến đấu với phân đội nhỏ ghép lung tung ngoài căn cứ cũng không phải ngoại lệ, khi nghe thấy âm thanh thì lập tức đổi hướng trở về tập kết, dù bị đánh trúng cũng không dừng lại.

Phân đội nhỏ ghép lung tung sau khi tập kết thấy thế, cũng lập tức đi theo đám sâu bọ hướng về căn cứ.
Ngô Phỉ vốn định tiến lên cản trở, lại bị Giang Việt kéo về.
"Không sao, cứ để bọn họ đi." Giang Việt cười khẽ bảo.

Những người kia vốn đang thoải mái theo sau Trùng tộc, song vừa bước vào căn cứ, lập tức bị tụi sâu bọ coi là đồng lõa của đám người xâm nhập đại bản doanh, tụi sâu bọ quay lại phát động tấn công với bọn họ, thế mà lại đúng lúc giảm bớt rất nhiều áp lực cho nhóm Hàn Khiếu.
Nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt trên màn ảnh, trong sân đấu liên tục nổ ra những tiếng hét gào kích động chói tai.
"Á á á, Hàn Khiếu đẹp trai quá!!!!!" Một sinh viên nữ ôm mặt, sao nhỏ lấp lánh đầy mắt.
"Cái gì gọi là một người giữ cửa quan, vạn người không mở được? Chính là đây đó á á á á á!!!!" Sinh viên nam cũng kích động mãi thôi, ước gì kẻ ngồi trong cơ giáp kia chính là bản thân mình.
"Dáng vẻ Hàn Khiếu điều khiển cơ giáp, quả rất có phong phạm của Nguyên soái năm đó!" Còn có mấy ông chú cấp bậc cha mẹ, cũng đang gật mạnh đầu phía bên kia.
"Lưu Niên với Lâm Mặc cũng đẹp trai ghê á! Phát nào phát nấy trực tiếp nổ đầu!!"
Bọn sâu bọ cứ ngã xuống từng tốp từng tốp một, trong căn cứ đâu đâu cũng có cơ thể cháy đen hoặc tả tơi của sâu bọ, khắp nơi là mùi hương vừa gay mũi vừa khó ngửi.
Chờ sau khi bọn sâu bọ kia bị tiêu diệt sạch sẽ hết rồi, hiện trường đã không thể hình dung bằng hai chữ "hỗn độn" nữa.
Thành viên phân đội nhỏ ghép lung tung sau khi tập kết đã lại bị loại bỏ hơn nửa trong trận vừa rồi, chỉ còn có hai người đội Xanh dương và ba người đội Vàng.
"Đến đây đi, ai trong các cậu lên trước?" Tiếng của Hàn Khiếu truyền qua thiết bị phát tiếng của cơ giáp, giọng điệu không chút gợn sóng.
Đội Đen và đội Trắng cũng bị thiệt hại, nhìn chung chỉ có sinh viên hệ Cơ giáp còn sống sót, nhân số tương đương đội Xanh dương và đội Vàng.
Mọi người đều hiểu rất rõ, thời khắc quyết chiến đã tới, mỗi đội đều có thiệt hại về thành viên, ai có thể ở lại đây đến cuối cùng, người đó chính là kẻ chiến thắng chung cuộc.
Thế nhưng, khi các khán giả cho rằng phân đội nhỏ ghép lung tung đã tập kết sắp làm một trận ác chiến với các tuyển thủ Đế Tinh, thành viên đội Xanh dương và đội Vàng lại bất ngờ quay sang choảng nhau......
Lúc đầu khán giả còn thấy kinh ngạc, về sau lại hiểu ra.
Tuy rằng đội các tuyển thủ Đế Tinh cũng bị thiệt hại mấy người, nhưng bao gồm cả Hàn Khiếu, kẻ sống sót đều là sinh viên với thực lực đứng đầu hệ Cơ giáp của Đế Tinh.

Huống hồ bọn Hàn Khiếu còn tìm được đá năng lượng, nguồn năng lượng vô cùng dồi dào, mà đội Xanh dương và đội Vàng lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, đánh với bọn họ căn bản không được lợi lộc gì.
Do đó hai đội nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc quyết định từ bỏ việc chiến đấu với đội Đen và đội Trắng, thẳng thắn tranh cướp chỉ tiêu ra biên cuối cùng.
Cuối cùng vẫn là đội Vàng dựa vào ưu thế về nhân số, giành được chiến thắng.

Cứ như vậy, các đội được đại diện Sao Thủ Đô tiến tới tham gia Giải Vô địch Toàn quốc cuối cùng, chính là đội Đen, đội Trắng cùng với đội Hoàng, tổng cộng 15 người.
Khi trọng tài thông báo kết quả trận đấu cuối cùng, trong sân đấu đã bùng nổ tiếng reo hò như dời non lấp biển.
"Đế Tinh! Đế Tinh! Đế Tinh!"
"Hàn Khiếu! Hàn Khiếu! Hàn Khiếu!"
Hàn Khiếu đi từ trong khoang đối chiến mô phỏng ra, đứng trên bục cao, thong dong giơ tay lên, nhấc tay ra hiệu cho các khán giả đang điên cuồng hoan hô cho mình.
"Ha ha, lão đại gương mẫu quá đi mất! Ngầu khiếp hồn!" Cố Lạc vui sướng túm lấy Nhiễm Kỳ hỏi, "Nhiễm Nhiễm, cậu nói coi đúng không?!"
"Ừ......!Ngầu ghê......" Vừa rồi Hàn Khiếu thật sự quá ngầu, khi anh chiến đấu, không có một động tác thừa thãi nào, mỗi đòn tấn công đều tiêu diệt được rất nhiều sâu bọ, luồng khí thế đó, thật sự không khác gì lời mà khán giả nói, giống như Chiến thần lần nữa giáng lâm vậy.
Nhiễm Kỳ không ngờ bản thân cũng thuộc kiểu fan sức mạnh thế này, nhưng cậu quả thật là cảm thấy Hàn Khiếu lúc điều khiển cơ giáp chiến đấu ngầu không chịu nổi.
Cố Lạc nghe thấy câu trả lời của bạn thân, hài lòng quay đầu tiếp tục vỗ tay hoan hô, không chú ý tới cậu bạn thân không hiểu sao đỏ hết cả tai lên.
Giải đấu Khu vực đến đây là kết thúc, tiếp đó là Giải Vô địch Toàn quốc sẽ được cử hành vào nửa tháng sau.
"A......!Ngày mai nhóm lão đại phải về trường, tụi mình cũng đến lúc phải về rồi nhỉ?" Cố Lạc hơi ngập ngừng hỏi.
Nếu toàn bộ tuyển thủ dự thi đều sẽ về trường của từng người vào ngày mai, vậy thì Nhiễm Kỳ và Cố Lạc cũng sẽ như thế, lần gặp mặt này của bọn họ cũng sắp vẽ xuống dấu chấm tròn rồi.
"Đúng vậy......"
Tuy họ mới quen nhau ngoài đời không bao lâu, nhưng đã bên nhau sớm chiều trong game, bọn họ từ lâu đã ấp ủ được tình bạn sâu sắc, gặp mặt ngoài đời rồi cũng vừa gặp đã quen, hiện giờ tới lúc phải tạm biệt, trong lòng quả thật có hơi tiếc nuối......
"Hay là đêm nay tụi mình nhậu một chầu no nê thả cửa đi!" Hai mắt Cố Lạc sáng lên đề nghị.
Nhiễm Kỳ: "......"
Cố Lạc cũng quả không hổ là kẻ háu ăn, lúc nào cũng không quên ăn......
Có điều......!Nếu là bữa cơm cuối cùng trước khi tạm biệt, vậy thì cứ để bọn họ được ăn một chầu no nê thả cửa đi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.