Hờ Truyện

Chương 2-3



Trong lúc hồn phách của Từ Chánh Nam còn đang phiêu du tận nơi xa xăm nào đó thì Đỗ Diệu Tuyết đã tự thoát đi y phục của mình , khi nàng muốn lột luôn mảnh cuối cùng thì hai tay đã bị Từ Chánh Nam giữ chặt .

" Không được , còn cởi nữa là không có được " .

" Ta cởi của ta , liên quan gì đến người " . Đỗ Diệu Tuyết chu lên đôi môi nhỏ xíu ra vẻ giận dỗi , nàng lạnh mà , không cởi nàng sẽ bệnh đó .

Từ Chánh Nam kéo lấy Đỗ Diệu Tuyết về phía bàn, miệng nói hắn đói rồi , nàng dẫn hắn đến là muốn hắn ăn cùng nàng vậy thì ăn mới là chuyện chính , Đỗ Diệu Tuyết cũng gật gù cho là đạo lý , ngồi xuống cùng hắn ăn nhưng chỉ có nàng tiếp tục ăn , còn hắn liên tục nuốt nước miếng . Tuy vẫn còn có mảnh cuối cùng che lại nhưng chỗ nào nhấp nhô chỗ nào trắng mịn đều lộ ra ngoài , lúc này hắn mới thấy mình thật ngu ngốc , sao không đợi nàng cởi hết luôn chứ , nhìn như vậy còn khó chịu hơn .

" Sao ngươi không ăn ? "

Đè nén khó chịu trong lòng , Từ Chánh Nam nói hắn no rồi , thật phải quay về ngủ , khi hắn vừa đứng dậy thì Đỗ Diệu Tuyết đã ôm chầm lấy cánh tay hắn , khuôn ngực mềm mại cứ như vậy cọ sát lên cánh tay đang run rẩy của hắn .

" Ta cũng buồn ngủ , ngươi phải ngủ với ta , không được đi đâu hết " . Trong cơn say , thân hình Đỗ Diệu Tuyết cũng không hề đứng vững , dựa hết vào người Từ Chánh Nam .

" Ngủ... ngủ... ở đây ? "

" Ngươi thật bị ngốc có phải không , ngủ phải ở trên giường chứ , theo ta " .

Từ Chánh Nam chỉ cảm thấy có lẽ hắn điên rồi , cứ như vậy theo nàng leo lên giường , tiểu muội muội quay mặt vào tường không nhìn đến hắn nhưng một hai muốn tay hắn phải để trên eo nàng , nàng muốn biết hắn sẽ không bỏ trốn . Được là nàng muốn hắn ôm , thì hắn ôm chỉ là tay hắn vừa nhấc lên muốn rời khỏi, người phía trong đã nhanh chóng phát hiện sau đó giữ chặt tay hắn ôm vào ngực , bàn tay nam nhân cứ như vậy bị chôn giữa ngực nữ nhân , không dám nhúc nhích .

Cả người Từ Chánh Nam không hề cử động tựa như một bức tượng nhưng chỉ có hắn mới biết máu trong người hắn đang chảy rất nhanh , tim đang đập rất mạnh , trong lúc lý trí trong kiểm soát được bản thân , môi hắn nhẹ nhàng chạm lên gáy của Đỗ Diệu Tuyết , khiến nàng cảm thấy khó chịu mà buông cánh tay trước ngực ra , gãi gãi lên gáy .

Cánh tay đã được giải thoát nhưng Từ Chánh Nam không hề có ý nghĩ rời đi vào lúc này ,bàn tay vừa được giải thoát gạt đi phần tóc phía sau của Đỗ Diệu Tuyết qua một bên để lộ ra bờ vai và chiếc cổ trắng mịn , hai mắt nam nhân tràn đầy dục vọng nhưng chỉ dám đưa môi chạm nhẹ lên đó , nhận thấy tiểu muội muội vẫn không phản ứng , Từ Chánh Nam càng thêm liều lĩnh đưa đầu lưỡi thăm dò khắp phần da thịt mịn màn phía sau vai và gáy nàng , khi đầu lưỡi chạm đến vành tai thì tiểu muội muội cuối cùng cũng có phản ứng , thân thể nàng run nhẹ , cả vành tai đều đỏ ửng .

Từ Chánh Nam khẽ cười , môi hắn ngậm chặt vành tai nàng, lưỡi không ngừng khuấy đảo một lượt lại một lượt cho đến khi nghe tiếng Đỗ Diệu Tuyết rên rỉ mới bất giác ngừng lại như sợ chuyện xấu hắn đang làm bị phát hiện .

Đỗ Diệu Tuyết từ từ xoay người , hai mắt nàng mơ màn nhìn người đang cứng đờ trước mặt , giọng nói vô cùng nũng nịu .

" Muốn được hôn ở đây nữa " . Tay nàng đặt lên cổ , có chút chờ mong .

Từ Chánh Nam khó khăn nuốt lấy một ngụm nước bọt sau đó nhoài người đè lên Đỗ Diệu Tuyết , nhanh chóng đưa cánh môi tiến đến , hắn dùng môi rồi lưỡi không ngừng tàn sát vùng da thịt trắng mịn nhạy cảm ,từ cổ lên cằm ,đầu lưỡi cũng nhanh chóng tiến sâu vào trong miệng quấn lấy đầu lưỡi nàng , mút lấy trêu chọc , tay hắn luồng vào trong yếm xoa nắn đôi gò bồng mềm mại một cách nhiệt tình .

Bỗng nhiên Đỗ Diệu Tuyết đẩy Từ Chánh Nam ngồi dậy , khó hiểu nhìn hắn .

Tâm Từ Chánh Nam có chút run sợ ,thở mạnh nhưng chỉ thấy nàng tức giận cởi đi tất cả những gì cuối cùng trên người , miệng còn lẩm bẩm trách hắn . " Thật lười biếng , cởi ra như vậy phải dễ hơn không ? " . Sau khi thân thể hoàn toàn không còn gì che đậy , Đỗ Diệu Tuyết nhoài người ôm chầm lấy Từ Chánh Nam tiếp tục hôn lên môi hắn .

Hai người không ngừng dùng lưỡi trêu chọc đối phương , đến khi không thể thở được nữa , Đỗ Diệu Tuyết mới buông cánh môi Từ Chánh Nam ra , sau đó quỳ thẳng người lên để ngực nàng chạm đến môi hắn , lúc này mà không hiểu phải làm gì thì chính là một con lừa . Từ Chánh Nam vùi đầu vào giữa khe ngực lấy mũi cọ qua lại hai bên sau đó nhanh chóng ngậm lấy một bên nhũ hoa không ngừng mút lấy , bên ngực còn lại cũng được hắn dùng tay chăm sóc rất tận tình khiến Đỗ Diệu Tuyết chỉ biết dùng hai tay vùi vào mái tóc hắn hưởng thụ cảm giác khoái lạc do ân ái mang lại , thỉnh thoảng người nàng sẽ tự nhiên cong lên , đem nhủ hoa càng tiến nhập sâu vào miệng hắn .

Một lúc sau hai bóng dáng dính chặt lấy nhau ngã xuống giường , Từ Chánh Nam hôn khắp một lượt cơ thể tiểu muội muội không chừa một góc nhỏ , từ trên xuống dưới , chỉ đến khi môi hắn chạm nhẹ lên khu rừng rậm rạp thì Đỗ Diệu Tuyết vội đẩy hắn ra . " Không được , không được nhìn nơi đó " .

" Được , ta không nhìn "

Từ Chánh Nam dùng lưỡi hôn qua một lượt trên bắp đùi non của Đỗ Diệu Tuyết , sau đó từ từ di chuyển lên bụng rồi lại ngậm chặt lấy môi nàng , hai tay không ngừng trêu đùa nhũ hoa đã sớm đứng thẳng .

Cả cơ thể Đỗ Diệu Tuyết đều dính chặt vào người Từ Chánh Nam không ngừng cọ sát , hai tay nàng ôm chặt bờ vai rắn chắt của hắn , miệng ngâm nga từng âm tiết vô nghĩa nhưng đem lại cho nam nhân phía trên cảm thấy vô cùng hưng phấn .

Tư Chánh Namđưa tay kéo lấy hai chân Đỗ Diệu Tuyết ra , để vật nam tính nhanh chóng tiến vào . Hắn không hề để nàng có thời gian suy nghĩ , cứ như vậy tiến vào u cốc đã sớm ẩm ướt .

Chỉ thấy Đỗ Diệu Tuyết hét lên đau đớn sau đó ôm chặt lấy hắn, để mặc cho hắn vận động kịch liệt , cảm giác đau đớn qua đi , hoàn toàn thay bằng khoái cảm của cơ thể khiến nàng chỉ muốn cùng hắn trầm luân .

Hai tay Từ Chánh Nam giữ chặt lấy eo nhỏ của nàng , hạ thân không ngừng ra vào liên tục , ngay đến chính hắn bây giờ cũng không thể ngừng lại , chỉ để mặc cho cơ thể phóng túng đến khi một dòng nước ấm nóng từ người hắn chảy vào trong cơ thể nàng mới mệt mõi mà ngừng lại động tác .

Từ Chánh Nam mỉm cười sau đó ôm chặt lấy Đỗ Diệu Tuyết đã mệt đến không còn hơi sức , lưỡi hắn một lần nữa quấn chặt lấy lưỡi nàng , dây dưa một lúc mới chịu để tiểu muội muội của hắn ngủ , nếu không phải nàng đã quá mệt , hắn thật lại muốn thêm một lần nữa .

Hai bóng dáng không một mảnh vai ôm chặt lấy nhau cùng chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.