*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Yến tiệc đăng cơ, xa hoa lộng lẫy, đèn lồng treo khắp cung điện sáng rực, người hầu kẻ hạ tấp nập nhưng có trật tự, đoàn ca kỹ nhạc công hoàng cung múa hát, tấu đàn đón mừng tân nữ hoàng lên ngôi... Khách khứa cũng đã ổn định chỗ ngồi, bao gồm hoàng tộc, quan lại Thiên Hoa Quốc. Các đoàn sứ giả của Tuyết Sơn Quốc, Phong Vũ Quốc, Thiên Hỏa Quốc, Hàn Thủy Quốc, Thạch Mộc Quốc...
Quân Kiếm Vũ có nhiệm vụ canh giữ bên cạnh nữ vương, Khuynh Mị Dẫn ngồi ở đài Tuyết Liên Ngự Giá, lơ lửng trên cao, nhìn xuống quan khách phía dưới. Hôm nay nàng mặc một bộ áo bào màu trắng tím có phần rộng quá so với thân thể, tóc dài chải mượt, ghim trên đó là bốn cây trâm cài, chính giữa đính một viên Giải Châu lớn màu tím thẫm, ngoài ra, quanh thân áo bào cũng trang trí nhiều dải dây tua thắt hạt châu như vậy.
Quân Kiếm Vũ nhìn xuống bên dưới, mẹ con Vương Chiêu Hoa ngồi ở gần đó, nhìn lên hắn đầy ẩn ý. Kiếm Vũ rũ mắt lắng tai nghe, hắn biết người của Tinh Vũ lâu đều đã bày trận quanh nơi này. Bàn tay đặt lên chuôi kiếm của hắn hơi siết, bội ngọc khẽ rung rinh. Kế hoạch mà hắn đã nhen nhóm sẽ làm, có hay không thành công?
- Kiếm Vũ, khanh lại đây.
Giọng nói êm ái của Khuynh Mị Dẫn làm Kiếm Vũ bừng tỉnh, y tiến tới quỳ một chân,
khom mình trước mặt nàng, trả lời:
- Điện hạ có gì cần dặn dò?
Khuynh Mị Dẫn mỉm cười, nàng từ đâu rút bên cạnh ghế ngự ra một thanh kiếm ngọc tinh xảo tuyệt đẹp, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt hắn:
- Đây là Vũ Ảnh Kiếm, một trong những món thần khí mà khi xưa phụ hoàng ta bình định quốc gia có được. Vốn dĩ, người định tặng nó cho Quân Hoa, nhưng ông ấy đã hy sinh trước khi nhận được. Bây giờ trẫm giao nó lại cho khanh, mong khanh luôn sát cánh bên trẫm để bảo vệ giang sơn, như Quân Hoa xưa kia luôn trung thành với tiên đế.
Quân Kiếm Vũ vô cùng bất ngờ, chưa kể món quà này có giá trị rất lớn, trong lòng hắn lại âm thầm hổ thẹn, vị đại thần Quân Hoa kia, hắn thực không hề có quan hệ, đó chỉ nằm trong mưu kế mà mẹ con Vương Chiêu Hoa và Trình Hạo vẽ ra. Hơn nữa, dù thế nào, một lát nữa thôi, chính tay hắn sẽ trở mặt phản bội nàng. Vì vậy, Quân Kiếm Vũ khổ sở chối từ:
- Xin điện hạ hãy giữ lại kiếm thần, vật này là quốc bảo quý giá, hạ thần võ công thấp kém, tự thấy hổ thẹn với bảo vật như vậy...
- Ta tặng nó cho khanh với hàm ý mong khanh luôn trung thành phụng sự cho ta, Quân Kiếm Vũ, lẽ nào khanh không muốn?
Khuynh Mị Dẫn không nhanh không chậm chất vấn, Quân Kiếm Vũ có chút giật mình, không còn cách nào khác, y liền đưa tay nhận lấy:
- Thần không dám. Tạ điện hạ ban ân.
- Ta tin tưởng khanh sẽ không làm ta thất vọng.
Khuynh Mị Dẫn khóe mắt tự tiếu lóe lên, Kiếm Vũ đang cúi đầu không thấy được vẻ mặt này. Sau đó, nàng quay đi nhìn xuống đại yến xem ca vũ, bỏ mặc Kiếm Vũ bên cạnh khổ sở dằn vặt trong lòng...
*********************
Sát thủ Tinh Vũ tấn công, yến tiệc náo loạn. Quân Kiếm Vũ nhân cơ hội đem tân nữ hoàng lánh đi.
Y không đưa nàng chạy về Hoa Cung mà đánh ngất hết thị vệ đi cùng. Một mạch cõng nàng chạy vào mật thất, chạy suốt một dặm mật thất kéo dài, cuối cùng Quân Kiếm Vũ đã thấy lối ra. Y vội thả nàng xuống một bãi đất trống.
- Quân Kiếm Vũ, khanh muốn đưa ta đi đâu?
Khuynh Mị Dẫn không hề sợ sệt, nàng đứng im quan sát địa phương xung quanh, bình tĩnh hỏi hắn.
- Điện hạ, từ nay thần không thể bảo vệ được cho người nữa. Khuynh Mị Cơ và Vương Chiêu Hoa đã hợp tác với Tinh Vũ Môn nhằm tạo phản, Kiếm Vũ vốn là người của bọn họ, là đồ đệ ta không thể phản bội sư môn. Nay điện hạ hãy bỏ trốn đi, càng xa càng tốt đừng quay trở lại nơi này nữa. Nếu không tính mạng của người sẽ bị đe dọa.
- Còn ngươi thì sao? Quân Kiếm Vũ? Ngươi không sợ bọn họ sẽ trừng phạt ngươi sao?
- Là ta gây tội lớn với Tinh Vũ Môn, thả điện hạ đi. Sư phụ chắc chắn sẽ không tha thứ cho ta. Nhưng người có công nuôi dưỡng ta, có chết Kiếm Vũ cũng phải quay về chịu tội.
- Vậy tại sao ngươi lại không giết ta?
Quân Kiếm Vũ quay sang nhìn Khuynh Mị Dẫn. Nàng vẫn đứng im chờ đợi hắn trả lời.
- Bởi vì điện hạ chỉ là một đứa trẻ.
Khuynh Mị Dẫn nhướng mày nhìn hắn, nàng bật cười thanh thúy:
- Đứa trẻ mà ngươi nói đã hơn ngươi một trăm tuổi rồi đấy.
Quân Kiếm Vũ hơi ngượng, y chữa lời:
- Vì điện hạ là nữ nhân.
- Vậy chỉ cần là nữ nhân, ngươi sẽ không giết sao?
Quân Kiếm Vũ nhắm chặt mắt, Khuynh Mị Dẫn là đang cố tình trêu chọc hắn?
- Bởi vì điện hạ đối ta rất tốt, cho nên ta hổ thẹn.
- Ta đối tốt với ngươi vì thấy ngươi rất đáng thương.
Quân Kiếm Vũ kinh ngạc nhìn Khuynh Mị Dẫn. Bây giờ nàng thấy hắn đáng thương sao? Tình cảnh bây giờ của nàng còn không đáng thương bằng hắn?
Chợt có tiếng vó ngựa từ xa vọng đến, Quân Kiếm Vũ đứng chắn trước mặt nàng, nghiêm giọng nói:
- Điện hạ mau chạy đi.
Khuynh Mị Dẫn không để ý đến lời của Kiếm Vũ. Nàng cao ngạo nói:
- Ta cho ngươi một cơ hội, một là chạy đi thật xa, hai là ở lại cả đời này hầu hạ ta.
Quân Kiếm Vũ dở khóc dở cười, đây là lúc nào mà nàng còn đùa được nữa? Điện hạ bình thường vốn rất thông minh, có phải hôm nay chịu đả kích quá lớn nên tâm thần rồi hay không? Thấp thoáng xa xa, bóng người ngựa, đèn đuốc nhấp nhô từ từ hiện rõ. Quân Kiếm Vũ nắm tay nàng chuẩn bị chạy nhưng là...
Khuynh Mị Dẫn tươi cười nhìn bàn tay lớn của y không cách nào lôi kéo được nàng đi. Quân Kiếm Vũ chợt thấy có gì đó không ổn, khí lực này...
Quân Kiếm Vũ cảm nhận có một luồng tiên lực rất mạnh đánh vào bên trong hắn. Mọi thứ xung quanh sáng lòa, từng tế bào đều đau đớn tê tái, trước khi ngất đi, hắn lờ mờ trông thấy ảo ảnh của Khuynh Mị Dẫn. Nàng nói:
- Là ngươi lựa chọn ở lại. Về sau nhớ phải ngoan ngoãn trung thành với trẫm.
*****************
Khi Quân Kiếm Vũ tỉnh lại thì đã là ba ngày sau. Y đang bị giam lỏng trong một tiểu cung, theo lời người đưa cơm, mẹ con Vương Chiêu Hoa tạo phản bất thành, cùng với Trình Hạo bị tống giam vào Thiên lao, Tinh Vũ Môn cũng bị san bằng.
Lúc này, Quân Kiếm Vũ mới ý thức được vì sao Trình Hạo luôn nhắc nhở y, điện hạ là không đơn giản.
Trước đây, Quân Kiếm Vũ cứ nghĩ, tiên pháp của Trình Hạo đã là cao lắm rồi, nhưng nhớ lại đêm hôm đó. Y tận mắt cảm nhận được năng lực của điện hạ, nó kỳ ảo và vô biên đến mức không thể nắm bắt. Nàng có thể khống chế năng lực đó ở mức vô hình, lại che dấu dưới thân thể hài nữ, khó trách, Quân Kiếm Vũ không thể nhận ra được.
Điều Quân Kiếm Vũ thắc mắc, điện hạ giữ y lại là có ý đồ gì? Luận về võ công, y không giỏi bằng nàng, tiên pháp cũng không bằng, trí tuệ cái gì cũng không bằng. Thậm chí còn từng phản bội nàng, y không mạo phạm nàng, nàng tha mạng cho y còn có lý. Nhưng lưu y lại tẩm cung để làm gì? Điểm này Quân Kiếm Vũ suy nghĩ mãi cũng không hiểu.
- Lính canh, ta muốn gặp điện hạ!