Hồ Vương Thanh Liên

Chương 19



Giang Nam tựa hồ luôn mưa rất nhiều, hơn nữa bây giờ cũng đang là mùa mưa, nên mưa phùn liên miên, còn có rất nhiều người xiêm y rự rỡ, cuộc sống của dân chúng dường như không bị chiến tranh làm ảnh hưởng nhiều, có lẽ cũng từng có nhưng trải qua vài chục năm thái bình thịnh thế cũng đã khôi phục như trước.

Ít nhất cũng là tình trạng hiện giờ Bảo Bảo đang nhìn thấy, không vì sự thay đổi triều đại mà bị ảnh hưởng, trên mặt mỗi người đều tràn ngập nụ cười hạnh phúc và đầy sức sống, thấy thế nào cũng như đang cảm tạ cuộc chiến hơn tám mươi năm trước a.

Phụ thân cùng mẫu thân nếu nhìn đến cảnh này có phải trong lòng cũng sẽ vui không? hay là sẽ lo lắng? mà Mặc Mặc cùng Tước vương đại nhân không biết có giảm được áp lực phải mang?

Toàn là những chuyện khó hiểu, trừ phi nàng có thể chui vào lòng họ.

Lúc này nàng đã có chút đồng tình với lý giải của Mặc Mặc, một chữ yêu có thể làm cho nhiều người không thể quay đầu lại nhưng cũng sẽ không hối hận. Tuy rằng nàng mỗi lần gặp Mặc Mặc đều không thể hiện sự hòa nhã, hai tỷ đệ đấu với nhau cũng đã mấy chục năm nhưng tận trong đáy lòng vẫn là yêu thương, dù sao cũng là song bào thai, nàng có thể khi dễ hắn nhưng kẻ khác thì không.

Có lẽ chờ nàng giải quyết xong chuyện của nàng và Thanh Liên, nàng sẽ đi Tước Hoàng sơn.

Ba năm, nghe qua tưởng như ngắn nhưng cũng là một đoạn thời gian a. Bảo Bảo lặng lẽ ngắm nhìn chung quanh, nhìn thoáng qua nam tử trác tuyệt bên cạnh, hắn hôm nay mặc một bộ xiêm y màu xanh, y như một nho sinh, hiện tại đang tựa người vào đệm xem sách.

Yên lặng thu hồi tầm mắt, Bảo Bảo nhẹ nhàng tựa người vào thùng xe, đã qua ba ngày trong ước định ba năm giữa hai người, Thanh Liên giữ đúng lời hứa, để cho nàng khôi phục hình người, cho nên hiện tại nàng đã có thể hoạt động tay chân nhưng không biết sao khát vọng muốn tới gần Thanh Liên mấy ngày trước lại lắng đọng, làm nàng suy nghĩ chậm rãi.

Ba ngày qua nàng vẫn không ngừng tự hỏi, nam tử như Thanh Liên thì mình nên dùng thủ đoạn nào mới có thể thu được tâm của hắn, làm cho hắn trở thành người của mình, tất cả những thủ đoạn nàng có trong bao nhiêu năm qua dường như đều không thích hợp để đối phó với hắn, làm cho Bảo Bảo phiền não vô cùng.

Thanh Liên gấp cuốn sách lại, tầm mắt cũng nhìn về phía Bảo Bảo đang trong bộ dáng hữu khí vô lực, không khỏi hơi nhíu mày.

Ba ngày qua, nàng lâm vào suy tư nhưng chưa từng có bộ dáng như bây giờ, có vẻ như đang có tâm sự rất nhiều, hắn không nghĩ là nàng đang giả bộ cho hắn xem. Dù sao cái nhăn mi, nhíu mày, suy tư đều biểu lộ rõ tâm tư của nàng, cho thấy nàng đang chìm vào suy tư, cho dù hắn vụng trộm đánh giá nàng, nàng cũng không biết.

Hơn nữa đối với hiểu biết của hắn về Bảo Bảo thì nếu nàng muốn thăm dò nhược điểm của hắn là không thể, như vậy sao lại lộ ra bộ dáng yếu ớt của nàng cho hắn nhìn thấy?

Lúc này nàng đang phiền não chuyện gì? Trước đây luôn thấy nàng nghịch ngợm, quỷ kế đang đoan, luôn thích gây chuyện, bộ dáng vô pháp vô thiên, chưa từng thấy nàng có biểu hiện thâm trầm, suy tư như bây giờ, thật sực không thích hợp với một đứa nhỏ.

Thanh Liên rốt cuộc cũng buông cuốn sách xuống, dùng ngữ khí như không quan tâm lắm hỏi “ Bảo Bảo có chuyện gì vậy? nhớ tới chuyện gì không vui sao?”

Bắc xa Bảo Bảo nghe tiếng của Thanh Liên, nhất thời còn không hiểu hắn nói gì, lắc đầu theo phản xạ “ không có gì, chỉ là nhớ tới một chuyện trước đây, Thanh Liên muốn nghe không? ta kể cho ngươi nghe”

Thanh Liên tất nhiên là biết nàng tuyệt đối không phải muốn nói chuyện trước đây, chuyện cũ sẽ không làm cho nàng có cảm xúc như vậy, biết nàng nói dối và giấu diếm, trong lòng hắn không hiểu tại sao lại thấy buồn bực, không vui, tựa hồ như nếu nàng thực sự thích hắn thì sẽ không nên che giấu chuyện gì với hắn.

Hồi lâu cũng ý thức được hắn bị nàng ảnh hưởng, trò chơi chỉ mới bắt đầu, không lẽ hắn đã thiếu kiên nhẫn rồi sao? Như vậy đừng nói là ba năm, chỉ ba tháng là hắn sẽ bại trong tay nàng, đồng thời còn mất đi quyền lợi của mấy ngàn năm sau, đến lúc đó hắn thực sự phải gả cho nàng, làm vương phu của nàng a.

Ýthức được điểm này, Thanh Liên liền khôi phục tâm tình, cố dùng ngữ điệu bình thản nói “ được, Bảo Bảo kể ta nghe đi, ta nguyện ý, nhiều ngày ở trong xe ngựa thật nhàm chán, đợi khi đến thành trấn, chúng ta sẽ dừng xe, lưu lại vài ngày, cho ngươi xuống dạo chơi, được không?”

” Thật vậy chăng?” Bắc xa Bảo Bảo không chút che dấu sự hưng phấn và vui sướng, cuộc sống trong xe ngưa mấy ngày qua làm nàng buốn chá vô cùng, nếu không có Thanh Liên cùng ở trong xe, nàng đã sớm chuồn ra ngoài dạo chơi từ lâu, hiện tại cũng đã có cơ hội không cần ở trong xe ngựa nhàm chán nữa, nàng đương nhiên là cao hứng.

Thanh Liên đối với việc lần này nàng không có giả vờ cũng cao hứng không ít, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, nhàm chán đến mức sắp làm hỏng nàng rồi, âm thầm cười, ngoài miệng lại nói “ ngươi còn chưa kể chuyện thú vị ngươi nói lúc nãy a”

“Kể, sao lại không nói”. Bảo Bảo biết sẽ được rời khỏi xe dạo chơi, liền quên hết mọi phiền não, nghĩ mặc kệ chuyện sẽ xảy ra thế nào, đầu tiên là chiếm được tâm của Thanh Liên cái đã, nếu nàng còn không xử lý tốt chuyện của mình thì sao có thể đi giúp Mặc Mặc hay lại làm cho phụ thân và nương phải bận tâm thêm chuyện của nàng nữa chứ?

Nàng liền lập tức cọ cọ vào người Thanh Liên làm nũng “ ngươi để ta ngồi trên đùi ngươi kể chuyện được không? lúc trước, mẫu thân ta cũng thường ôm ta để trên đùi nàng để nghe nàng kể chuyện xưa. Chuyện xưa rất thú vị, ta cam đoan Thanh Liên chưa từng nghe qua”

Bảo Bảo nói những lời này không phải giả, những lúc nàng và đệ đệ hiếm hoi lắm mới có được sự nhu thuận thì Bắc Dao Quang và Như Mặc sẽ mỗi người ôm lấy một đứa đặt ở trên đùi, ngồi ngoài hành lang ngắm sao trời, ngắm trăng, vừa nghe mẫu thân ca hát hoặc kể chuyện xưa. Đó có thể là chuyện thần thoại hoặc là truyền thuyết dân gian, có khi là cuộc sống của Bắc Dao Quang ở hiện đại…Đủ thứ chuyện, cho nên chỉ cần Bảo Bảo và Mặc Mặc ngoan ngoãn nghe lời, nhất định sẽ được nghe kể chuyện, nhưng từ khi nàng và đệ đệ được mười lăm tuổi thì mẫu thân và phụ thân đi ra ngoài, cũng bắt đầu từ đó, nàng và đệ đệ không còn được nghe kể chuyện nữa. Vì chuyện này, Bảo Bảo còn khổ sở mất mấy ngày a.

Thanh Liên thấy bộ dáng của nàng như đang chuẩn bị hiến vật quý, liền nhấc chân, mỉm cười nói “ ngươi đã nói hay như vậy, ta nếu nghe không có gì thú vị thì chẳng phải là tổn thất lớn sao? Đến đây đi”

Bảo Bảo thấy hắn quả thực đồng ý yêu cầu của nàng, thực sự đưa chân ra, sợ hắn sẽ suy nghĩ lại liền vội vàng gối đầu lên, còn điều chỉnh tư thế cực kỳ thoải mái, Thanh Liên nhìn thấy, có chút buồn cười vì tính trẻ con của nàng, vốn chỉ ban đầu chỉ là nàng dựng chuyện để nói, bây giờ lại trở thành thiệt tình muốn nghe.

Bảo Bảo cũng đang hưng phấn bừng bừng, chuẩn bị kể chuyện thì đột nhiên nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim…

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, một tiếng phanh thật lớn vang lên, nghe như là có một vật gì đó rất lớn, rất nặng vừa rơi xuống đất, tiếp theo còn có tiếng kêu rên. Ngay sau đó lại có tiếng hô to đầy kiêu ngạo “ ta bắn trúng nó, con bà nó, ta không tin trúng phải khói mê của ta mà nó còn có thể bay đi?”

“Dạ, thiếu gia” một loạt tiếng bước chân hỗn loạn chạy về phía xe ngựa của bọn họ.

Bảo Bảo bật dậy, vẻ mặt đằng đằng sát khí, chết tiệt, trước không đến, sau không đến, lại nhằm ngay lúc nàng vất vả lắm mới tiếp xúc thân mật lần đầu với Thanh Liên mà để, đừng nói là Thanh Liên không còn tâm trạng nghe kể chuyện mà cô nãi nãi nàng cũng không còn hứng thú để kể a.

“Bảo Bảo, đừng gây sự”. Thanh Liên thấy nàng nổi giận, biết nàng muốn giáo huấn đám người kia, hắn cũng không có ý kiến nhưng không thể không nhắc nhở nàng đừng quá tay.

Bảo Bảo chỉ hừ một tiếng, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.

Trong lúc này, nàng cũng xuyên qua thùng xe mà nhìn thấy rõ cảnh bên ngoài, thời điểm vó ngựa dừng lại thì một con chim ưng to lớn cũng bị trúng tên rơi xuống. Một đám hộ vệ cũng đang chạy đến, đi sau là một nam tử khoản chừng ba mươi tuổi, mặt mày kiêu ngạo, dù cách một khoảng xa, Bảo Bảo cũng ngửi được mùi máu tanh nồng nặc phát ra từ người hắn, e rằng đã có rất nhiều sinh mạng chết trong tay hắn, mà chim ưng trước mắt chính là mục tiêu kế tiếp.

Bảo Bảo xốc màn xe lên, đi ra khỏi xe ngựa, nàng không phải đồng tình hay muốn cứu viện cho chim ưng mà chỉ muốn giáo huấn tên nam nhân chết tiệt kia một trận, ai bảo hắn dám phá hủy không khí tốt đẹp vất vả lắm nàng mới tạo nên “ tất cả đều cút ngay cho ta”

Đám người kia đã sớm chú ý đến xe ngựa xa hoa này, lại ngạc nhiên vì không thấy có người đánh xe, không ngờ lúc này từ bên trong lại xuất hiện một tiểu mỹ nhân còn xinh đẹp hơn tiên trên trời. Cho dù mặt ngọc lúc này đang nổi giận, con ngươi như muốn phun lửa nhưng không làm tổn hại chút nào đến vẻ đẹp của nàng, làm cho mọi người đều ngây ngốc, nước miếng không ngừng chảy ra.

Liễu Vân Son cũng choáng váng mặt mày, hắn đã gặp vô số mỹ nhân cũng cận kề rất nhiều người đẹp nhưng chưa từng gặp qua nữ tử nào xinh đẹp như nàng, vì vậy cũng ngây ngốc, choáng váng.

Cho nên cả đám không nghe thấy lời của Bảo Bảo, chỉ có trợn mắt há mồm nhìn nàng.

Bắc xa Bảo Bảo thấy bọn họ dùng ánh mắt si mê, dâm tà nhìn mình, xem ra phải cho bọn chúng một bài học thích đáng mới được, bằng không thì chẳng phải làm cho bọn họ thất vọng sao?

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của Bảo Bảo nở nụ cười càng làm cho đám người kia choáng váng, nhiều người nhịn không được bắt đầu phun máu mũi, Liễu Vân Song lúc này cũng đã tìm được thần trí, thầm nghĩ phải chiếm được tiểu mỹ nhân làm của riêng, chim ưng bị hắn bắn rớt đã sớm bị hắn bỏ qua một bên. Lúc này, trong mắt, trong đầu hắn chỉ có dung mạo tuyệt thế vô song của Bảo Bảo, vội vàng bước nhanh lên trước, thấy thủ hạ của mình đều nhìn nàng đến si ngốc liền nổi trận lôi đình, trái đánh phải đạp “ làm càn, tiểu thư xinh đẹp như tiên là để cho các ngươi dùng ánh mắt khinh nhờn để nhìn sao? Còn không biết thân phận của mình, nhìn nữa, ta móc mắt các ngươi ra”

Đám hộ vệ nghe tiếng rốn của chủ tử rốt cuộc cũng tìm được hồn phách, một bên là mỹ nhân, một bên là chủ tử, chần chờ, do dự hồi lâu mới không cam lòng xoay người đi.

Bảo Bảo không thèm liếc nhìn hắn một cái, đi đến bên cạnh con ngựa, lúc này mới thấy rõ chim ưng bị bắn rơi kia rất lớn, mà căn cứ vào màu lông của nó thì Bảo Bảo dám chắc đây là một con chim ưng đã thành tinh, lúc này nó không còn đủ sức đứng lên, chứ đừng nói là bay lượn, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Liễu Vân Song.

Bảo Bảo đến gần làm cho lông của nó dựng lên, tầm mắt cũng chuyển dời phương hướng, tựa hồ như chỉ cần Bảo Bảo có hành động gì, nó sẽ dùng chút sức lực còn lại để làm nàng khôn có kết quả tốt đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.