Hồ Vương Thanh Liên

Chương 21: Tọa kỵ chi cừu



Thấy nó hôn mê bất tỉnh, Bảo Bảo không chút hoang mang rút mũi tên trong cánh nó ra, động tác mạnh bạo, nhìn xem cũng biết là rất đau nhưng mặc ưng kia vì đang hôn mê nên chỉ khẽ run rẩy một chút rồi lại bất động, có thể thấy sinh mệnh của nàng đang nguy hiểm.

Bắc Dao Bảo Bảo có chút nhíu mày lầm bầm lầu bầu một tiếng nói,” Xem ra không thể xem thường, nếu lỡ chết đi thì thật là không tốt”

Bất chấp lúc này đang là ban ngày, sẽ co người nhìn thất, Bảo Bảo lập tức sử dụng pháp lực, mà Thanh Liên nãy giờ vẫn dựa người vào thành xe nhìn chuyện xảy ra bên ngoài, lúc này thấy nàng làm như vậy cũng không tự giác mà nhíu mày, bàn tay trắng nõn khẽ vung lên, tạo thành một kết giới bao bọc lấy xe ngựa cùng không gian chung quanh trong vòng ba trượng.

Bắc Dao Bảo Bảo nhìn thấy kết giới đó cũng không đình chỉ động tác, khóe môi còn nở nụ cười vui sướng.

Hap phí gần mấy chục năm đạo hạnh mới chữa trị được vết thương của Ảnh Nhiên, đồng thời cũng xóa bỏ sạch sẽ mê dược trong người nàng, nhưng nàng ta vẫn chưa tỉnh lại, xem ra vì để trốn tránh sư truy đuổi đã làm hao tổn hết sức lực của nàng, hôm nay nếu không gặp được Bảo Bảo thì nàng ta chắc chắn không thoát khỏi cái chết.

Bắc Dao Bảo Bảo duỗi thân hình mấy cái, lại nhìn mặc ưng đã không còn nguy hiểm vẫn nằm trên mặt đất nói “ coi như vận khí của ngươi tốt, hao phí của ta hết hai mươi năm công lực a, nếu không phải vì ta muốn có một tọa kỵ thì sẽ không thèm cứu ngươi làm gì”

Thanh Liên ngồi trong xe nghe được những lời của nàng, khóe miệng nở một nụ cười sủng nịch.

Hắn biết Bảo Bảo sao có thể hao tốn công lực mà đi cứu mặc ưng kia mà không có tính toán gì, nên biết rằng Ưng tộc vốn là thiên địch của Xà tộc, mà Tuyết Ưng tộc vốn cũng đã kết oán với Xà tộc, Bảo Bảo lại là tộc nhân của Xà tộc, nhìn thấy thiên địch của mình bị thương, không nhân cơ hội mà bỏ đá xuống giếng đã sai lầm, còn hao tổn công lực để cứu địch nhân, đương nhiên là phải có tính toán.

Thì ra nàng muốn có một tọa kỵ để có thể bay lượn trong không trung a, mà có động vật nào chiếm được ưu thế so với chim ưng ở trên bầu trời đâu.

Tuy nói bọn họ là yêu tinh, tu luyện đến mức nào đó thì bay lên trời hay chui xuống đất cũng không phải là chuyện khó, nhưng tự mình bay lượn với cỡi lên người khác mà bay là hai chuyện khác nhau và đương nhiên là cỡi lên công cụ hay người nào đó để bay thì thoải mái hơn chính mình ra sức rất nhiều.

Thật ra Thanh Liên cũng chỉ đoán đúng một nửa, Bảo Bảo cứu mặc ưng Ảnh Nhiên còn có một nguyên nhân khác, nàng muốn tìm hiểu chuyện của đệ đệ Mặc Mặc.

Một trăm năm trước, thời điểm tỷ đệ nàng vừa mới được sinh ra không bao lâu, Mặc Mặc liền bị Tuyết Ưng vương của Tuyết Ưng tộc khi ấy còn trở mặt với phụ thân, bắt mang đi, nhưng không ai ngờ chuyện bắt cóc đó lại có một kết cuộc viên mãn. Tuyết Ưng vương cùng phụ thân giải bỏ được những hiểu lầm, quan hệ giữa hai tộc cũng trở nên tốt đẹp hơn, mà khi đệ đệ Mặc Mặc của nàng trở về trong tay còn cầm nhất lũ, đại diện cho sự báo ân của Tuyết Ưng vương, biến hắn trở thành tọa kỵ miễn phí cho Mặc Mặc.

Đây là chuyện vốn làm người ta cao hứng, nhưng hai tỷ đệ dần lớn lên, sự đối nghịch cũng càng nhiều, từ năm nàng mười lăm tuổi, đệ đệ Mặc Mặc đáng ghét của nàng còn nhiều lần cỡi lên lưng Tuyết Ưng vương mà khoe khoang với nàng, càng tức giận hơn là hắn không cho Tuyết Ưng vương mang nàng cùng bay. Vì vậy mối thù tọa kỳ này bắt đầu xuất hiện từ lúc đó.

Lúc này đây, một mặc ưng bị thương từ trên trời rơi xuống trước mặt nàng, quả thực giống như là ông trời cho nàng một cơ hội có được tọa kỵ của riêng mình, cho nên làm gì có chuyện nàng sẽ buông tha. Tuy rằng thể hình của Tuyết Ưng vương to hơn mặc ưng rất nhiều, nhưng cũng do pháp lực của nàng hiện đang bị phong tỏa, chờ khi được giải khai thì căn cứ theo màu lông và độ cứng của móng vuốt, có thể đoán được hình thể của nàng cũng không quá nhỏ.

Hừ! Mặc Mặc, ngươi chờ, ngươi có Tuyết ưng, ta cũng có Mặc ưng, về sau ai cũng không thua ai!

Bắc Dao Bảo Bảo nghĩ đến biểu tình kinh ngạc của Mặc Mặc thì hưng phấn vô cùng, nhiều năm đấu với nhau, cuối cùng nàng cũng chiếm phần hơn.

Nhưng vết thương đã chữa xong thì phải bố trí cho nàng ta thế nào? Bảo Bảo muốn đưa nàng vào trong xe nhưng lại rất không tình nguyện chia sẻ không gian riêng tư của nàng và Thanh Liên với người khác, thực ra là nàng không muốn cho Ảnh Nhiên nhìn thấy phong tư tuyệt thế của Thanh Liên. Nhưng nếu không đưa nàng vào trong xe, nàng không giống ngựa, có thể chạy trên đường, huống chi lúc này nàng còn đang hôn mê.

Bảo Bảo vẫn đang do dự, Thanh Liên thấy nàng cứ nhìn chằm chằm mặc ưng đang hôn mê trên mặt đất, tuy không biết nàng đang nghĩ gì, nhưng cũng đoàn được chút ít, tiểu nữ nhân này tuổi còn nhỏ mà dấm chua thật ra rất lớn a.

Khóe miệng không khỏi hơi hơi gợi lên,” cách đây hai mươi dặm đang có người đi đến, nếu chúng ta không mau rời đi, sợ là sẽ có phiền toái, mau đem nó vào đây đi, có lẽ nhanh lắm thì cũng tới chiều nó mới tỉnh lại, chừng đó thời gian thì cũng đủ để chúng ta vào khách điếm trong thành nghỉ trọ đi”

Nghe được thanh âm réo rắt của Thanh Liên, Bảo Bảo dù tâm không cam lòng không nguyện nhưng vẫn nghe lời hắn, đem Mặc ưng đi vào trong xe, cũng may xe ngựa rất lớn nên dù có thêm Mặc ưng cũng không chiếm nhiều diện tích lắm. Bảo Bảo còn phát hiện được một lợi thế là nhờ vậy mà nàng có thể ở gần Thanh Liên hơn, ai biểu không gian chật đi làm chi. Hehehe

Tâm tình của Bảo Bảo cũng tốt hơn, vó ngựa lại di chuyển, đưa bọn họ đi về hướng tâ.

” Thanh Liên, còn muốn nghe chuyện xưa sao?” Bắc Dao Bảo Bảo ý định muốn quay lại đề tài cũ nhưng Thanh Liên không trả lời, vẫn chăm chú đọc sách như trước.

Bắc Dao Bảo Bảo không khỏi bực trong lòng, nàng biết không khí bị phá hư rồi sẽ khó tìm lại được, hận không thể quay ngược thời gian, đem mũi, lỗ tai của họ Liễu kia cắt bỏ hết cho hả cơn giận.

Tức giận, lại nhình thấy Mặc ưng đang hôn mê kia mà càng thêm không vui.

Thanh Liên vẫn chuyên tâm đọc sách, tựa hồ như không muốn quan tâm đến tâm trạng không vui của nàng, cái chân thon dài như vô tình duỗi ra, duổi thẳng đến bên người Bảo Bảo.

Bắc Dao Bảo Bảo trong mắt hiện lên sự kinh hỉ, vội vàng liếc nhìn Thanh Liên, thấy hắn vẫn chuyên chú đọc sách, nhưng nàng rất vui mừng lại không chút chần chờ mà cúi người xuống, gối đầu lên đùi của hắn, còn thoải mái cọ xát mấy cái, sau cùng mới thấy thỏa mãn mà nhắm mắt lại, đương nhiên là nàng đã không nhìn thấy ý cười hiện lên trong đôi mắt phượng sâu không thấy đáy của Thanh Liên.

Rất nhanh, Bắc Dao Bảo Bảo liền an tâm lâm vào giấc ngủ say, vật nhỏ này tựa hồ càng ngày càng có thói quen ngủ bên cạnh hắn.

Sau đó không lâu, một đám người giang hồ mặc trang phục màu lam đi ngang qua, kinh ngạc nhìn chiếc xe ngựa xa hoa, dường như đã lâu rồi chưa từng thấy có người dùng xe ngựa xa hoa như vậy đi qua con đường nhỏ này.

Nhưng cũng chỉ kinh ngạc liếc nhìn một cái, đợi khi bọn họ hồi phục tinh thần thì chiếc xe đã đi cách xa mấy dặm đường.

Mà ở trong xe, Thanh Liên cũng đã buông cuốn sách xuống, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen bóng như tơ của Bảo Bảo, âm thầm thở dài, những người vừa rồi vừa nhìn qua cũng biết là những kẻ có võ công, có lẽ là thủ hạ của võ lâm thế gia gì đó, tuy rằng võ công cũng không quá giỏi nhưng cũng có căn bản, nhìn vẻ mặt lo lắng của bọn họ thì chắc là đang đi tìm Liễu Vân Song.

Đám người này thấy xe ngựa ở cách hiện trường không xa, lại thấy hai mắt của Liễu Vân Song bị mù, thì cho dù Liễu Vân Song không nói, đám người này cũng sẽ hoài nghi, huống chi Liễu Vân Song cũng không có bị câm, cho nên chắc chắn sẽ vạch tội bọn họ.

Xem ra tới thành trấn sau, xe ngựa này không thể dùng được nữa, hắn cũng không muốn đang yên lành đi đường lại bị một đám nhân loại đuổi theo đòi chém đòi giết, vậy thì không có gì hay ho a.

Cũng may Liễu Vân Song kia chỉ nhìn thấy Bảo Bảo, chưa từng gặp qua mình, mà lúc này hắn lại bị mù, chỉ dựa vào miêu tả thì e là khó tìm được người, hơn nữa chỉ cần mình và Bảo Bảo thay đổi tướng mạo thì thiên hạ rộng lớn, bọn chúng làm sao tìm được.

Nhưng mà nha đầu kia vừa mới ra cửa đã gây chuyện như vậy, e là sau này hắn không dễ dàng gì có những ngày yên lành a.

Bảo Bảo đã rơi vào giấc ngủ say, không nhìn thấy người nàng luôn tâm tâm niệm niệm muốn được hắn yêu đang dùng ánh mắt bất đắc dĩ lại bao dung nhìn nàng, còn dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, vô ý nằm trên đùi hắn nỉ non một tiếng, tiếp tục giấc ngủ của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.