Hồ Vương Thanh Liên

Chương 31: Cúi đầu trước một bước



Nhưng mà không đợi đến lúc về phòng trọ thì Bảo Bảo và Thanh Liên đã hòa hải như trước.

Nguyên nhân là do Bảo Bảo chịu nhường bước trước, nàng vốn vì mục tiêu muốn bắt được tâm của Thanh Liên mà đến nên không thể làm hắn tức giận, nếu hắn thực sự để ý đến Liễu Vô Song thì cứ để cho hắn để ý đi.

Nếu Liễu Vô Song nổi lên tà tâm với Thanh Liên thì nàng sẽ có biện pháp thu thập hắn, lúc này không thể vì chút chuyện mà làm Thanh Liên mất hứng được.

Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng trong lòng Bảo Bảo vẫn thấy buồn bực a, không thể dùng từ ngữ nào để hình dung được, rầu rĩ tiến sát ngực Thanh Liên, cúi đầu nói “ thực xin lỗi, Thanh Liên, ngươi đừng tức giận. Ta biết ta ăn dấm chua bậy như vậy là không tốt nhưng ai biểu mấy ngày nay ngươi chỉ để ý tới hắn mà không ngó ngàng gì đến ta, còn nói là cho ta cơ hội, ta ngay cả gặp mặt ngươi cũng khó, nói gì có cơ hội gần gũi?”

Thanh Liên nghe vậy, tâm vừa động, thân thể tuy rằng không nhúc nhích, nhưng ánh mắt đã không tự chủ mà rũ xuống, nhìn đỉnh đầu người trong lồng ngực mình.

Bảo Bảo thấy hắn không hé răng, nghĩ hắm vẫn còn tức giận nên càng sốt ruột hơn “ Thanh Liên, ngươi thực sự tính không để ý đến ta sao? Ta bất quá chỉ muốn ở gần ngươi hơn nữa mà thôi, Liễu Vô Song thì có gì tốt chứ, bộ dáng hắn đẹp hơn ta sao? Hắn cũng không thể làm bạn bên cạnh ngươi suốt đời, ba ngàn năm mới ra một Mặc quả duy nhất thì đã bị phụ thân ta cho mẫu thân ta ăn, huống chi ngươi chỉ có thể là của ta, ta không muốn ngươi quan tâm đến những người khác”

Thanh Liên lúc này đã hiểu hoàn toàn ý của Bảo Bảo, nháo loạn một hồi là do vật nhỏ này nghĩ hắn có ý với Liễu Vô Song sao? Cho nên mới tìm mọi cách để được cỡi ngựa?

Còn hắn lại nghĩ nàng có ý với Liễu Vô Song nên mới tươi cười như hoa.

Thì ra cả hai người đều vì ghen tuông đối phương mà nảy sinh hiểu lầm. Chuyện này là cho Thanh Liên có chút dở khóc dở cười, hổ thẹn vì sự nghi kỵ của bản thân, Bảo Bảo từ khi còn trong bụng mẹ đã có chủ ý với hắn thì làm sao chỉ mới vài ngày đã động tâm với nam nhân khác chứ? Uổng công mình tài trí hơn người nhưng đối với sự tình này lại u mê, nếu Bảo Bảo không thiếu kiên nhẫn mà nhún nhường trước một bước thì không biết hắn còn hiểu lầm nàng tới bao lâu nữa.

Nghĩ đến đây, Thanh Liên không khỏi âm thầm hổ thẹn, sự khó chịu và không vui lúc trước đều tan biến hết, bàn tay đang ôm thắt lưng Bảo Bảo dùng sức một chút, làm cho thân thể nàng dán sát vào người hắn hơn “ vật nhỏ này, dấm chua của ngươi thật ra không ít nha. Liễu Vô Song là nam nhân”

Hắn cũng không giải thích việc hắn hiểu lầm Bảo Bảo, ngược lại còn chọc ghẹo nàng, đây cũng là chút tư tâm của hắn, hắn không muốn sớm cho Bảo Bảo biết tâm của hắn đã thuộc về nàng.

” Nam nhân lại như thế nào? Tước vương cũng là nam nhân nhưng cũng làm Mặc Mặc yêu đến chết đi sống lại sao?”, Bảo Bảo buột miệng nói ra chuyện không nên nói, hối cũng không kịp, vội ngẩng đầu nhìn xem biểu tình của Thanh Liên thế nào.

Thanh Liên kinh hãi, Bắc Dao Mặc Mặc cùng Vân Thư?

Khó trách hắn tính thế nào cũng không tìm ra được nguyên nhân Như Mặc và Bắc Dao Quang không ở Xà tộc, hắn đoán được hướng đi của Như Mặc như lại không biết được lý do. Trong các yêu tinh đang tu tiên thì năng lực của Tước vương Vân Thư không thua kém hắn bao nhiêu, hơn nữa hắn vẫn hoài nghi đạo hạnh của Vân Thư không như mọi người nhìn thấy, nếu không thì dù thế nào hắn cũng có thể dò ra một chút tin tức của Vân Thư nhưng bây giờ chỉ cần bấm đốt ngón tay để tìm hiểu chuyện liên quan đến Vân Thư thì linh lực liền mất hết.

Lúc này nghe Bảo Bảo đột nhiên nói ra, thực sự là có chút chấn kinh.

Bắc Dao Mặc Mặc là đệ đệ song sinh của Bảo Bảo, hắn sao lại có quan hệ với Vân Thư chứ?

Vân Thư không giống mọi người, Hoàng Tước tộc vốn là một chi của Chu Tước – một trong Tứ Thần Thú trấn giữ bốn phương, cho nên từ khi sinh ra trên người bọn họ đều có sẵn tiên lực, mà tiên lực cũng nhiều hơn yêu tinh khác rất nhiều. Nhưng Hoàng Tước tộc từ xưa đến nay rất ít người, việc sinh người nối dõi rất khó khăn, mà Tước vương thì một vạn năm mới xuất hiện một người mới. Vân Thư là hậu duệ đời thứ mười ba, cho nên hắn mới được gọi Thập tam Tước vương.

Bắc Dao Mặc Mặc vốn là nửa người nửa rắn thì bất luận thế nào cũng không thể ở cùng một chỗ với Vân Thư, xà tử vốn không được thiên đình chấp nhận mà Tước vương lại tượng trưng cho sự cao quý, một kẻ yêu nghiệt, một người có huyết thống tiên gia, chuyện này so với việc phụ thân của họ là Như Mặc yêu một nữ tử nhân loại còn nghiêm trọng hơn gấp trăm ngàn lần, càng đừng nói tới Mặc Mặc là nam tử, chuyện này ở nhân giới gọi là đoạn áo tay phích, cũng đã bị người ta coi thường, nói chi là tiên giới, quản thực không tưởng tượng nỗi chuyện sẽ như thế nào, khó trách Như Mặc và Bắc Dao Quang phải đi tới Tước Hoàng sơn.

Nguyên nhân mà hắn không hiểu được giờ phút này đã được lý giải.

“Lúc nào thì xảy ra chuyện này?” Thanh Liên cố gắng đè nén sự khiếp sợ trong ánh mắt, cố dùng ngữ khí bình tĩnh để hỏi.

” Tám mươi năm trước, chính xác hơn là tám mươi lăm năm trước, Mặc Mặc vì cơ duyên mà giải bỏ được phong ấn Thất Sắc Khổng Tước Thạch của phụ thân ta, theo nguồn linh lực phát ra mà xông vào Tước Hoàng sơn, dạo chơi một chuyến thì mất năm năm, khi đó cha và nương ta đang dạo chơi nhân gian, mà ta thì lo quản lý Xà tộc, đến khi chúng ta phát hiện sự tình có điểm không đúng thì đã không thể vãn hồi được nữa”

Bắc Dao Bảo Bảo cũng không giấu diếm nữa, đem toàn bộ câu chuyện kể lại, cụ thể thế nào thì nàng cũng không rõ vì mấy năm đó nàng lo tập trung quản lý Xà tộc, vội vàng xưng vương nên làm gì có thời gian để quản chuyện của đệ đệ.

Hơn nữa tên kia vẫn giữ bí mật, nếu chuyện không đến tai thiên đình thì e rằng không ai hay biết gì,đây cũng là nguyên nhân để nàng hiểu rằng con đường tình duyên của mình cũng sẽ không thuận lợi. Đệ đệ nàng với Tước vương thành một đôi mà đối tượng nàng thích lại là Hồ vương, quả thực là muốn hủy hết những nhân tài có thể thành tiên, thử nghĩ thiên đình làm sao để cho nàng được toại nguyện chứ?

Càng làm cho nàng lo lắng hơn là thái độ của phụ thân và mẫu thân, nếu biết người nàng thích là Hồ vương Thanh Liên thì không biết họ sẽ như thế nào. Nhưng mặc kệ là thế nào nàng cũng đã thích Thanh Liên từ khi chưa sinh ra đời cho nên làm sao có thể dễ dàng buông tay.

Mà Thanh Liên trong lòng cũng có suy nghĩ tương tự, xem ra nếu bọn họ muốn tiếp tục thì sẽ gặp nhiều khó khăn hơn hắn tưởng, hắn không ngờ nhân vật cao quý như Vân Thư lại gắn bó với con trai của Như Mặc, hiện giờ Như Mặc phải đến Tước Hoàng sơn thì không đến đó cũng biết sự tình tất nhiên không nhỏ.

Nhân gian đã đổi sang triều đại mới, không giống như quá khứ nữa “ Bảo Bảo, vì vậy nên ngươi lo lắng ta sẽ thích Liễu Vô Song sao?”

Bảo Bảo nào dám phủ nhận, rầu rĩ gật gật đầu,” Ngươi đối với hắn thân thiết hơn với ta, từ nhỏ ta đã ái mộ ngươi mà hắn mới quen biết ngươi chỉ có năm ngàn, Thanh Liên như vậy là không công bằng”

” Ngốc Bảo Bảo, ta chỉ kết giao bằng hữu với hắn thôi. Hắn với ngươi sao giống nhau được, chúng ta không giống bất kỳ kẻ nào, chúng ta là yêu, hắn là người a”

“Là người thì sao? Yêu thì sao? Chỉ cần yêu nhau thì kết quả cũng như nhau, ta không thích ngươi nhìn người khác thì chính là không thích, thấy ngươi đối xử tốt với hắn trong lòng ta như bị cái gì đốt, rất khó chịu”

Bảo Bảo từ nhỏ đã được giáo dục đối với tình yêu thì thân phận, địa vị, tuổi tác, thậm chí là giới tính…đều không có ý nghĩa gì, lúc này nhìn thấy Liễu Vô Song, trong lòng nàng càng thêm khó chịu, mà loại tư tưởng này đương nhiên là do Bắc Dao Quang đem từ thời hiện đại về để giáo dục con cái.

Nếu không thì làm gì có chuyện một nữ tử lại ăn dấm chua với một nam nhân chứ.

Nhìn nàng chỉ tay vào ngực, ánh mắt Thanh Liên hơi nóng lên, có chút cảm động, có chút thấu hiểu, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, thở dài nói “ ngốc Bảo Bảo”

Quả nhiên là một lòng một dạ, vật nhỏ luôn nhớ tới hắn lại không biết hắn lúc trước cũng khó chịu như nàng, thì ra đã sớm thua ở trong tay nàng. Hắn biết.

” Thanh Liên, Thanh Liên!” Cảm giác được bàn tay non mịn của hắn nắm lấy làm trong lòng Bảo Bảo cảm động muốn khóc, đây cũng là lần đầu tiên Thanh Liên dùng ngữ khí sủng nịch dành cho tình nhân để gọi nàng. Thì ra lại dễ nghe như vậy, thực hận giờ phút này không dừng lại vĩnh viễn được, nàng rốt cuộc biết vì sao mỗi khi mẫu thân gọi phụ thân là đứa ngốc thì phụ thân lại cười vui vẻ như vậy, thì ra được người yêu gọi là đứa ngốc cũng là chuyện hạnh phúc vô cùng.

Quay đầu, dụi mặt vào ngực hắn, theo bước chân của con ngựa mà cọ xát trong ngực hắn.

Liễu Vô Song không nghe được bọn họ nói chuyện nhưng đột nhiên thấy Bảo Bảo quay đầu dụi vào ngực Thanh Liên thì ngực chợt cứng lại một chút, khẽ kéo dây cương nhích lại gần “ nhị muội không khỏe sao?có nên đưa nàng vào xe ngựa nghỉ ngơi không?”

Thanh Liên cảm thấy bàn tay nhỏ bé trong tay hắn đang phản kháng lại nên lắc đầu nói “ không cần, cứ để nàng cỡi ngựa đi, dù sao tốc độ đi cũng không nhanh lắm”

Liễu Vô Song không có nhìn ra bọn họ có cái gì không đúng, gật đầu nói,” Cũng tốt! Lần đầu tiên cỡi ngựa luôn vậy, hôm sau thắt lưng xương sống sẽ đau tới mức không bao giờ nhị muội muốn cỡi ngựa nữa”

“Chính xác, người không có thói quen cỡi ngựa sẽ cảm thấy rất mệt”, Thanh Liên vẫn thanh nhã mỉm cười, làm cho người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.

Liễu Vô Song lại có chút đăm chiêu nhìn hắn nói,” Thiếu chút nữa quên Thanh Liên cũng là thư sinh, cũng không nên cỡi ngựa nhiều ngày như vậy, ngày mai cũng nên ngồi xe ngựa đi, bên trong rộng lớn lại có sẵn trà bánh, có thể nhàn nhã thưởng thức phong cảnh, thấy thế nào?”

” Vô Song chuẩn bị chu đáo, nhưng mấy ngày qua vì huynh muội chúng ta mà làm chậm trễ hành trình của ngươi, thực sự làm ta xấu hổ không thôi, nếu Vô Song có việc gấp thì cứ việc đi trước, ta với Bảo Bảo sẽ đi sau, đợi khi ngươi hoàn thành công việc thì hẹn gặp một chỗ, chứ để ngươi vì chúng ta mà chậm trễ công việc thì ta rất áy náy”

Thanh Liên vẻ mặt thành khẩn nói, ngôn từ trung tràn đầy hổ thẹn vẻ.

” đâu có hành trình gì, lần này ra ngoài cũng chính là du sơn ngoạn thủy, thuận tiện thị sát các cửa hàng một chút thôi, ngươi và ta mới quen biết nhau không lâu, nào có chuyện làm chậm trễ. Thanh Liên, ngươi đừng quá lo lắng, ngày mai ta sẽ ngồi xe ngựa với các ngươi, gần mười năm rồi ta cũng không ngồi xe ngựa a”

Liễu Vô Song có chút tính trẻ con cười, một sợi tóc khẽ vương trên gương mặt tuấn mỹ, làm cho thuộc hạ của hắn nhìn thấy cũng phải há hốc mồm vì kinh ngạc, đã lâu rồi bọn họ không thấy chủ tử nhà mình cười đến thoải mái như vậy.

“Vậy thật tốt”Thanh Liên mỉm cười đáp ứng, lập tức cảm giác được lòng bàn tay bị người nào đó dùng lực nhéo một cái,biết Bảo Bảo lại ăn dấm chua, nhưng xe ngựa hay ngựa cũng là của người ta, dọc đường lại hết lòng chiếu cố bọn họ, bây giờ hắn muốn cùng bọn họ cỡi ngựa thì sao có thể cự tuyệt được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.