Hồ Vương Thanh Liên

Chương 46: Khiêu khích trên lưng ngựa



Không rõ vì cái gì trong phút chốc trên người Thanh Liên lại toát ra lãnh ý, làm cho Liễu Vô Song và Bảo Bảo lập tức ngưng cuộc nói chuyện.

Bảo Bảo nắm tay Thanh Liên hỏi “ có chuyện gì?”

Thanh Liên hơi hơi thả lỏng biểu tình, lắc lắc đầu,” Không có gì, nghĩ đến vài chuyện không vui thôi”

” Chuyện gì?” Bảo Bảo cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, Liễu Vô Song là nhân loại cũng cảm nhận được lãnh ý của Thanh Liên vài phần, nhưng nàng thì cảm nhận hắn đang rất giận, còn có một loại xúc động mà nàng rất tinh tường, nếu nàng đoán không sai thì loại xúc động này thường xuất hiện khi nàng muốn chỉnh ác một người nào đó.

Thanh Liên sẽ ra tay đối với ai sao? Nhìn hắn có vẻ như không phải giận nàng và Liễu Vô Song, như vậy là ai? Ai trong khoảng thời gian ngắn lại làm Thanh Liên mất hứng như thế?

” Vô Song, buổi chiều chúng ta đi nhanh một chút đi, ta rất mong muốn nhìn thấy hoa viên nhà ngươi đẹp hơn phong cảnh ven đường thế nào, hơn nữa chúng ta mang theo Bảo Bảo đi đường nhiều ngày cũng không tiện, chi bằng đi nhanh để nàng có thể sớm nghỉ ngơi một chút, ngươi cảm thấy thế nào?”

Thanh Liên làm như hỏi ý Liễu Vô Song nhưng thừa biết là hắn cầu còn không kịp, tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, dù sao hắn vẫn hi vọng bọn họ sẽ đến Liễu gia.

Quả nhiên—

“Vậy được, chiều nay phải ủy khuất Bảo Bảo chịu vất vả một chút, nhưng đợi đến Liễu gia ta sẽ sai người chuẩn bị dược trị gân cốt vào nước tắm của ngươi, cam đoan không quá hai ngày là mọi mệt nhọc sẽ tan biến ngay, không còn lưu lại dấu vết sau khi cỡi ngựa”

” Tốt lắm, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta liền lên đường đi. Bảo Bảo đã ăn no rồi sao?”. Thanh Liên vừa nói, vừa đứng lên, tay cũng nắm lấy tay Bảo Bảo.

” Ân!” Bảo Bảo tuy rằng không rõ vì cái gì Thanh Liên đột nhiên thay đổi chủ ý muốn đi Liễu gia, nhưng việc hắn tức giận buổi sáng vẫn còn ám ảnh nàng cho nên lúc này nàng không muốn lại làm hắn mất hứng, nên cũng không hỏi thêm.

Đỡ Bảo Bảo lên ngựa xong, Thanh Liên cũng tiêu sái, lưu loát nhảy lên lưng ngựa, dáng người cùng động tác không kém với người tập võ như Liễu Vô Song nửa phần, thậm chí nếu để ý kỹ thì thấy động tác của Thanh Liên còn nhẹ nhàng hơn.

Nhưng Liễu Vô Song còn đắm chìm trong việc bọn họ muốn đến Liễu gia sớm hơn nên hoàn toàn không để ý chuyện Thanh Liên là một thư sinh mà lại có động tác lên ngựa nhanh nhẹn như vậy.

Gió thổi vi vu bên tai, thân hình của Bảo Bảo cùng Thanh Liên cũng nhấp nhô theo lưng ngựa, cao thấp đồng bộ làm cho bọn họ không có cảm giác xóc nảy khi cỡi ngựa mà con ngựa cũng không có cảm giác có người đang cỡi trên lưng, không chịu sức nặng nên bốn vó sải càng nhanh.

Liễu Vô Song thì kinh ngạc, nghĩ mình đã cấp sai ngựa cho Thanh Liên, trước kia là bị hắn chê bỏ nhưng bây giờ chở hai người lại chạy nhanh hơn ngựa của mình.

Bảo Bảo cũng không thấy khó chịu khi cỡi ngựa, nàng vốn là bán yêu, đã trở thành tinh linh cho nên làm sao không thao túng được một con ngựa nho nhỏ. Sỡ dĩ muốn nói không cỡi là vì muốn ở cùng Thanh Liên mà thôi, hiện tại hai người lại giả đò thành tiểu thư, thư sinh yếu đuối vui sướng vì được cỡi ngựa nên tâm tình của nàng cũng vui sướng lên.

Khi ngựa của bọn họ vượt qua ngựa của Liễu Vô Song, bàn tay của Bảo Bảo cũng lớn mật đùa giỡn nắm lấy tay Thanh Liên ôm vào bên hông nàng, biết tay kia của hắn đang phải nắm dây cương, không quản được nàng nên càng được thế làm tới.

Thanh Liên đương nhiên cảm giác được động tác nhỏ này của nàng, nhưng không lên tiếng, nghĩ rằng cũng chỉ có thế nhưng không lâu sau hắn đã biết mình sai lầm rồi, tiểu yêu tinh này rất có lực hấp dẫn với hắn, cảm giác thoải mái theo từ mu bàn tay hướng lên tới cổ tay hắn rồi dọc lên trên.

Rốt cục làm cho hắn nhịn không được thấp giọng cảnh cáo,” Tiểu yêu tinh, chớ chọc hỏa, chúng ta đang ở trên lưng ngựa a!”

” Có thể, nói cho ta biết, ngươi đang suy nghĩ cái gì? Cư nhiên lại tức giận lớn như vậy, nếu không phải đã quen biết ngươi lâu, ta còn nghĩ ta đang nhìn thấy bộ dáng tức giận của phụ thân ta a”

Bảo Bảo lập tức không nhu thuận đưa ra điều kiện.

“Tới Liễu gia chẳng phải sẽ biết sao?”. Thanh Liên cảm thấy nói ra lúc này có vẻ hơi sớm, hắn thật muốn nhìn xem ai ở sau lưng Liễu Vô Song ra chủ ý, âm thầm ly gián hắn cùng Bảo Bảo.

Hiện tai đối với Bảo Bảo, dựa theo tính tình của nàng thì khẳng định là sẽ vọt một mạch tới Liễu gia ngay lập tức.

Đây là chuyện của Hỏa Hồ tộc, đương nhiên phải do vương như hắn giải quyết.

” Thanh Liên, ta từ nay về sau đối với ngươi không có gì bí mật, cùng không có chuyện không thể nói, ngươi có thể cũng đối với ta như vậy hay không ,chia sẻ những chuyện vui buồn của ngươi với ta?”. Bảo Bảo thanh âm mềm mại, ngọt ngào, đón tiếng gió biết rằng Liễu Vô Song không thể đuổi kịp bọn họ, không thể nghe nàng nói chuyện nhưng Thanh Liên thì lại khác.

Thanh Liên chần chờ một chút, không có bí mật? Nếu nói như vậy, hắn phải đem chuyện huyết thệ cùng chuyện của Kiều tiên sinh nói cho nàng nghe.

Nhưng là Thanh Liên cảm thấy được nếu hắn muốn yêu Bảo Bảo thì phải giải bỏ những trở ngại của bọn họ, đồng thời thân là một nam nhân thì cũng không nên để cho nữ nhân của mình lo lắng, sợ hãi. Bảo Bảo nói hắn không tin tưởng nàng như vậy lần này để hắn chứng tỏ cho nàng thấy một chút, hắn đối với nàng cũng kiên định đến mức cho dù cả hai có chết cũng không xa không rời.

Cho nên dù là Kiều tiên sinh hay toàn bộ Hỏa Hồ tộc ngăn cản cũng thế, hắn đều phải giải quyết cho tốt, sau đó quang minh chính đại đến Tước Hoàng sơm gặp Như Mặc và Bắc Dao Quang, cầu hôn nữ nhi của họ.

Đây là tính toán của Thanh Liên, hắn cũng không định nói cho nàng nghe lúc này, bởi vì hắn muốn làm cho nàng ngạc nhiên, bất ngờ và cảm động.

Cho nên nghe Bảo Bảo nói sau này giữa hai người không có chuyện bí mật hay giấu diếm nhau thì hắn chỉ chần chờ một chút, rồi lại thản nhiên im lặng, cũng không phải lừa gạt hay giấu diếm mà chỉ muốn làm cho nàng ngạc nhiên thôi, chờ khi mọi việc đã giải quyết xong, hắn cam đoan sẽ thành thật với Bảo Bảo một trăm phần trăm.

Hắn vốn là người không có bí mật, mấy ngàn năm tu luyện, gần như là không quan hệ với bất cứ ai thì làm gì có bí mật nào đáng nói chứ?

” Hảo, ta đáp ứng ngươi! Về sau đều không có bí mật, bất quá hôm nay xem như là một ngoại lệ được không, để cho ta tự xử lý, ngươi không nên hỏi, tóm lại chỉ cần ngươi tin tưởng ta, ta là cố gắng cho tương lai của chúng ta tốt hơn, vậy là được”

Bảo Bảo nghe hắn nói những lời ngọt ngào như vậy, lập tức vui sướng, dùng nắm chặt tay hắn, ra sức gật đầu “ ân, Thanh Liên, ta vĩnh viễn tin tưởng ngươi”

Nói xong còn cầm tay của Thanh Liên đưa lên môi hôn, vốn chỉ muốn thể hiện thân thiết một chút nhưng tiếp xúc da thịt mềm mại làm mấy ngày nay chưa ăn được đậu hũ của Thanh Liên nên sắc tâm của Bảo Bảo liền nổi lên.

Cầm tay Thanh Liên mãi không chịu buông, chậm rãi dùng đầu lưỡi mềm mại liếm, lại cắn nhẹ, Thanh Liên muốn rụt tay về nhưng bị Bảo Bảo nắm chặt.

Bàn tay nắm dây cương ngựa cũng siết chặt hơn, dường như là muốn siết nát, thanh âm trầm thấp “ tiểu yêu tinh, buông ra, không được cắn người, chúng ta đang trên lưng ngựa, ngươi đừng quên Vô Song ở cách chúng ta không xa, chỉ tích tắc là đuổi kịp”

“Không được cắn phải không? tốt lắm”. Bảo bảo mặc kệ hắn, dù sao nàng ngồi phía trước Thanh Liên nên tầm mắt của Liễu Vô Song đã bị thân hìn hắn che khuất, căn bản không nhìn thấy động tác của nàng, khó có dịp được tùy ý ăn đậu hũ của Thanh Liên nên làm sao nàng dễ dàng buông tha. Huống chi lúc sáng hắn còn không thèm để ý tới nàng, cho nên dù thế nào nàng vẫn bù đắp cho những ủy khuất mình phải chịu.

Không được cắn, vậy thì liếm đi.

Thanh Liên vừa thả lỏng dâu cương để ngựa tùy 1y chạy, thân thể cũng căng cứng lên.

Trên cơ thể con người, nơi mẫn cảm nhân có thể là ngực, đùi trong hay hạ thể…nhưng đối với Thanh Liên, nơi mẫn cảm nhất lại là tay.

Từ đầu ngón tay, bàn tay rồi tới cổ tay trắng nõn đều là vùng cấm của Thanh Liên, chỉ một khiêu khích nhỏ cũng đã làm hắn nổi lên phản ứng, Bảo Bảo tuy chưa biết bí mật này nhưng căn cứ vào phản ứng của Thanh Liên thì nàng cũng đã nắm được điểm yếu của hắn. Chơi trò tâm lý đùa dai vốn là sở trường của Bảo Bảo nên nàng làm sao có thể dễ dàng buông tha cơ hội khống chế Thanh Liên.

Đầu lưỡi mềm mại lại ướt át liếm qua lòng bàn tay của Thanh Liên rất nhanh và chuẩn xác, làm dấy lên một cỗ tê dại toàn thân, thiếu chút nữa thì hắn đã té xuống ngựa.

Thanh Liên muốn rút tay lại nhưng vẫn không thành công như trước, dù sao cũng đang trên lưng ngựa, động tác cũng không thể quá mạnh để Liễu Vô Song ở phía sau phát hiện thì không hay lắm mà tiểu yêu tinh Bảo Bảo nắm được điểm này nên mới làm càn như thế.

” Bảo Bảo, ngươi tốt nhất nên ngừng lại nếu không buổi tối đừng trách ta làm cho ngươi khóc tới kêu cha gọi mẹ”, Thanh Liên cố gắng áp chế dục hỏa trong người, tận lực bình tĩnh nói nhỏ vào tai Bảo Bảo.

Nói hết lời, lưỡi cũng quét nhẹ lên vành tai mẫn cảm của Bảo Bảo một vòng, làm cho Bảo Bảo thoát ra tiếng rên rỉ như mèo kiêu, dù nhỏ nhưng rất chân thật, bàn tay nàng nắm tay Thanh Liên cũng run run, giảm đi khí lực, Thanh Liên liền tận dụng cơ hội này mà thoát ra.

Thấy mình cũng bị Thanh Liên khiêu khích, Bảo Bảo lập tức quay đầu lại nhìn hắn “ Thanh Liên, ngươi đùa giỡn ta”

“Bảo Bảo thân ái, ngươi cũng không có ngoan, chúng ta coi như huề”. Thanh Liên mỉm cười đắc thắng, còn Bảo Bảo thì tức giận tới mức muốn khua tay múa chân, hồ ly tinh này đúng là không để mình chịu thiệt một chút nào, chỉ là liếm tay hắn thôi mà, làm chi nhỏ mọn vậy.

“Vậy để ta nắm là được rồi”, cần phải lấy lui làm tới thôi, không thể cắn, không thể liếm thì nắm cũng được

Thanh Liên cười khẽ một tiếng, đặt tay lên hông Bảo Bảo, đem thân thể nàng tiến sát vào ngực hắn.

Bảo Bảo thỏa mãn mà tự hào dựa vào sâu hơn, mỗi một động tác của Thanh Liên đều làm cho nàng thấy cao hứng.

Nhưng mà tiếp theo giây, nàng liền mặt đỏ lên, cười không nổi, bởi vì cái mông đụng phải một vật cứng ngắc, không cần nghĩ cũng biết đó là gì “ Thanh Liên, ngươi cư nhiên…”

“Ai bảo ngươi khơi lửa”. Bị nàng phát hiện biến hóa của thân thể, Thanh Liên chẳng những không thẹn thùng còn làm ra vẻ đương nhiên, trong khi nói chuyện thì ngựa vẫn chạy không ngừng, vật cứng rắn kia cũng cách tơ lụa cao cấp mà không ngừng cọ xát vào mông của Bảo Bảo.

Bảo Bảo da mặt cũng không phải mỏng nhưng dù sao cũng đang là ban ngày, Liễu Vô Song còn cách đó không xa, nàng và Thanh Liên như thế làm cho nàng nhịn không được mà mặt đỏ như mặt trời mọc.

Càng xấu hổ xấu hổ hơn là nàng bị hắn cọ xát như vậy cũng nổi lên phản ứng, hơi thở tình dục không tự chủ mà có dấu hiệu nổi lên, cúi đầu thốt ra vài tiếng rên rỉ không thể kìm nén được, dùng sức cắn chặt môi.

” Tiểu yêu tinh, mau thu hồi hơi thở của ngươi, ngươi không phải để cho Vô Song càng không thể kiềm chế mà đeo bám chúng ta chứ?”. Yết hầu của Thanh Liên cũng khô ran, chết tiệt, nếu cứ như vậy thì không thể khống chế được, Thanh Liên thoáng buông thân hình Bảo Bảo, làm cho mông của nàng cách xa lửa nóng của mình một chút, sau đó dùng toàn lực mà kiềm chế hương thơm trên người, không cho nó tản ra.

Bảo Bảo cũng mặt đỏ tai hồng kiệt lực hít sâu, cố gắng đè nén hơi thở, dù sao cũng không phải lúc.

Quả thật là tự làm bậy, không thể sống! Sớm biết thân thể bọn họ đều không chịu nổi sự khiêu khíc của đối phương thì lúc trước nàng đã không chọc ghẹo Thanh Liên, kết quả bây giờ làm cho mình mang họa, đêm nay xem ra không được ngủ rồi.

Mà Liễu Vô Song đang ở phía sau họ thì tức giận không thôi, hắn làm thế nào cũng không đuổi kịp được Thanh Liên cũng không thể kêu bọn họ chậm một chút, dù sao bản thân cũng là minh chủ võ lâm nhưng lại cỡi ngựa không đuổi kịp một thư sinh, như thế nào cũng là chuyện mất mặt, huống chi con ngựa kia còn chở tới hai người. Hắn đành đem mọi chuyện quy kết về cho con ngựa Thanh Liên đang cỡi, đúng là thiên lý mã nhưng ngày thường bị hắn mai một.

Buổi tối dừng chân nghỉ trọ mới phát hiện buổi chiều cỡi ngựa một mạch đã đưa bọn họ chạy hơn hai trăm dặm, tới Nhất Hải thành, từ đây đến Lâm Giang thành nơi Liễu gia cư ngụ chỉ mất khoảng nửa ngày đường nữa thôi.

Liễu Vô Song vừa cao hứng lại vừa lo lắng, cao hứng là vì hắn sẽ rất nhanh đưa được Thanh Liên và Bảo Bảo về nhà nhưng lo lắng không biết Kiều tiên sinh đã về tới Liễu gia và lo liệu mọi việc xong chưa.

Kế hoạch lúc đầu là bốn ngày sau bọn họ mới về tới Liễu gia nhưng đi đường gấp rút như vậy, thời gian chỉ có một ngày rưỡi, không biết Kiều tiên sinh có đủ thời gian để lo liêu. Không được, xem ra phải tìm cách để Thanh Liên và Bảo Bảo chậm thêm một ngày nữa mới được.

Dừng ngựa, Liễu Vô Song tỏ vẻ quan tâm, tiến đến nhìn thấy Thanh Liên và Bảo Bảo thần sắc đều như đang cố đè nén gì đó liền lên tiến hỏi “ Thanh Liên, Bảo Bảo, các ngươi sao vậy? mệt mỏi do cỡi ngựa sao?”

Hai người xấu hổ gật gật đầu, không thể nói là bọn họ đang bị dục hỏa thiêu đốt.

” Cảm thấy xương cốt rã rời, e là hôm nay ngủ tới ngày mai cũng còn chưa dậy nổi”. Bảo Bảo giả bộ mệt mỏi nói “ Liễu đại ca, cơm chiều hôm nay chúng ta không ăn, ta muốn đi ngủ, trước bữa trưa mai, các ngươi đừng ai đánh thức ta, được không?”

“Đương nhiên được, nhưng ngươi không ăn cơm chiều cũng không ăn điểm tâm, không sợ bị đói sao?” Liễu Vô Song còn đang tìm cách nào để giữ bọn họ lại một ngày, giờ nghe Bảo Bảo nói vậy giống như là chết đuối với phải cọc, vội vàng gật đầu.

“Đừng lo, ta ở nhà cũng hay như thế, ca ca ngươi cũng mệt mỏi lắm rồi phải không? vừa ôm ta cho khỏi ngã, vừa phải cỡi ngựa nha”, Bảo Bảo tìm lý do cho mình xong cũng không quên Thanh Liên.

“Có hơi mệt một chút. Vô Song, ngựa chạy nhanh quá, ta không thể khống chế cho nó chạy chậm hơn, chúng ta ở lại đây một ngày đi, từ đây về nhà ngươi, chúng tay ngựa khác được không?” Thanh Liên cũng tìm một lý do rất hoàn hảo.

Liễu Vô Song lập tức lộ ra vài phần đau lòng, vội vàng nói,” Các ngươi cứ việc về phòng nghỉ ngơi đi, đến bữa cơm trưa mai, ta gọi các ngươi dậy, có cần ta phân phó chưởng quầy chuẩn bị hai thùng nước tắm để các ngươi ngâm mình cho thoải mái không?”

” Không cần, thật là cảm thấy được thân mình vô lực! Ngày mai mới tắm rửa đi, Vô Song, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi”

“Ta không sao, chưởng quầy, cho ba gian phòng thượng hạng, mau” Liễu Vô Song không chút mệt mỏi.

“Dạ, thỉnh ba vị theo tiểu nhân”, tiểu nhị vừa lên tiếng, vừa cầm đèn dẫn đường, thực ra thì trời vẫn chưa tối nhưng đối với những khách phú quý như vậy thì khách điếm tự nhiên sẽ chiêu đãi tận tình, trời chưa tối cũng đã thắp đèn.

Liễu Vô Song ngủ phòng bên ngoài, kế tiếp là phòng của Thanh Liên và Bảo Bảo, làm như vậy là muốn bảo hộ bọn họ, nếu có ai tới gần cầu thang thì Liễu Vô Song là người đầu tiên nghe thấy.

Thanh Liên cùng Bảo Bảo cơ hồ đầu cũng không quay về liền tự bước vào phòng, Liễu Vô Song tập trung lắng nghe, phát hiện không có động tĩnh gì, nghĩ là bọn họ đã ngủ nên cũng lắc đầu cười, lại đưa tay sờ xuân hương trong ngực, tính ngày mai lại cho Bảo Bảo ăn.

Lương không tuy rằng ngon nhưng cũng không bằng đồ ăn nóng hôi hổi, cho nên sau khi nghe ngóng chung quanh xong, Liễu Vô Song cũng yên tâm nên xuống lầu dùng cơm.

Ngay khi hắn vừa ra khỏi phòng, Thanh Liên đã trèo lên giường Bảo Bảo, bày ra kết giới, dập tắt lửa cho nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.