Sau khi an vị, vì có kinh nghiệm việc hành lễ lúc trước cho nên Kiều
tiên sinh dù nói thế nào cũng không dám ngồi ghế chủ tọa, chỉ dám ngồi
một bên, còn cẩn thận quan sát Thanh Liên và Bảo Bảo.
Nhưng cho dù hắn có hỏa nhãn kim tinh cũng không nhìn ra Bảo Bảo là
yêu tinh gì, hơi thở không khác gì người Hỏa Hồ tộc, nhưng hắn rõ ràng
biết trong tộc không có người nào như Bảo Bảo.
Tư cách của hắn ở trong tộc không phải là cao nhất nhưng bối phận
cũng không thấp, hắn từ khi tiếp nhận sứ mệnh thủ hộ cho Hồ vương đại
nhân thành tiên thì cũng đã trải qua hơn bốn ngàn năm, đạo hạnh ở trong
tộc cũng có thể xếp vào hàng tiền bối, tiểu yêu bình thường, hắn chỉ
liếc mắt một cái đã nhận ra được chân thân, nhưng muội muội của Hồ vương đại nhân này thì nhìn hoài cũng không đoán ra được.
Kiều tiên sinh ảo não cùng bất an đương nhiên là có thể hiểu.
Bàn ăn không nhỏ, Liễu Vô Song ngồi vị trí chủ tọa, bên cạnh hắn là
Thanh Liên, tiếp theo là Bảo Bảo, còn Kiều tiên sinh vì giữ bổn phận nên ngồi ở vị trí xa Liễu Vô Song nhất, thành ra trên bàn có bốn người mà
một mình hắn cô độc môt bên, nhìn thế nào cũng thấy sự tồn tại của hắn
thực xấu hổ và quái dị.
Nhưng Liễu Vô Song đang cao hứng nên không có rảnh để giải vây cho
hắn, thậm chí cũng không phát hiện ra tình cảnh xấu hổ của Kiều tiên
sinh.
Mà Thanh Liên cùng Bảo Bảo tự nhiên lại càng không chủ động mở miệng.
Trên bàn đều là mỹ vị điển hình của Giang Nam: đậu hủ La Hán, liên
hương thoát cốt kê, hắc tương xương cốt, tố mầu kim khâu, rượu nhưỡng
cá…khai vị còn có tổ yến hầm sen, bát bửu, mà chén dĩa bọn họ dùng đều
có màu xanh lá, thể hiện sự phú quý của Liễu gia mà không mang theo tục
khí.
Liễu Vô Song khách khí vươn tay, làm ra tư thế mời nói vớ “ Thanh
Liên, Bảo Bảo, đừng khách khí, mau ăn đi, nếm thử thức ăn nhà ta có phải ngon hơn bên ngoài hay không?”
Thanh Liên không vội nhưng Bảo Bảo đã không khách khí cầm lấu đôi đũa, bắt đầu gắp rau trước mặt mình.
Dù sao Kiều tiên sinh kia cũng đã có Thanh Liên đối phó, nàng chỉ cần tập trung ăn là được.
Hạt sen bùi mà mềm, dường như có cho thêm mật nên vừa giữ được hương
vị lại mang thêm vị ngọt, ăn rất ngon, còn tổ yến thì trắng mịn, trong
suốt nổi lên trên hạt sen, vừa cho vào miệng đã tan, uống rất ngon, mấy
món khác cũng làm cho Bảo Bảo nhìn với ánh mắt thèm thuồng.
Nhất thời, không hề nghĩ ngợi, cầm lấy muỗng múc một cái “ Thanh Liên, nếm thử, uống ngon lắm nha”
Cố ý không gọi hắn là ca ca, quả nhiên không ngoại dự đoán đã thấy
ánh mắt của Kiều tiên sinh khẩn trương và có chút căm thù, tuy rằng trên mặt hắn không có biểu hiện gì.
Bảo Bảo lập tức quay sang, ném cho hắn một ánh mắt khiêu khích và trêu chọc, đồng thời tự tay đưa bát tới trước mặt Thanh Liên.
Kiều tiên sinh thấy động tác của nàng thì trong mắt lại hiện lên sự
châm biếm, Hồ vương đại nhân đã không cần ăn uống mấy ngàn năm rồi, ngay cả Vân Liên hoa ở trong tộc mà người thích ăn nhất cũng không ăn miếng
nào, thì sao có thể ăn thức ăn của con người chứ.
Nhưng mà ngay sau đó hắn liền mở to mắt, không dám tin những gì mình
nhìn thấy, còn bối rối đến mức hất đổ thố canh trước mặt, tiếng đồ sứ
vụn vỡ vang lên thanh thúy, nguyên nhân là do hắn nhìn thấy Hồ vương đại nhân ung dung ăn thức ăn trong chén mà Bảo Bảo đưa cho.
Bảo Bảo đắc chí nhìn hắn.
Liễu Vô Song mặc dù không biết vì sao Kiều tiên sinh lại thất thố như thế, tuy không lên tiếng trách cứ nhưng vẻ mặt đã có chút bất mãn, ngữ
khí trầm thấp mang theo mấy phần cảnh cảo “ Kiều tiên sinh, ngươi làm
sao vậy? mệt mỏi lắm sao?”
Đến phiên Liễu Vô Song không vui, tâm của Kiều tiên sinh càng căng
thẳng hơn, vội vàng khống chế tinh thần, đứng dậy thi lễ “ Kiều vị thất
lễ, làm kinh động đến thiếu gia và hai vị khách quý, thực sự là xấu hổ,
xin thiếu gia trách phạt”
” Kiều tiên sinh là lão sư của Vô Song, là bậc trưởng bối, chỉ vì vô ý đánh vỡ một cái thố mà thôi, Vô Song sẽ vì việc nhỏ này mà trách cứ
Kiều tiên sinh sao? Tiên sinh nên ngồi xuống đi, về phần chúng ta có bị
kinh hách hay không, không cần nói tới”
Thanh Liên cử chỉ tao nhã, buông cái chén xuống, dùng khăn lụa trắng như tuyết lau miệng, ôn nhuận lên tiếng.
Liễu Vô Song vừa nghe hắn nói vậy, cảm giác khó chịu cũng tan biến,
liên tục nói “ đúng vậy, Thanh Liên nói rất đúng, tiên sinh đừng quá câu nệ, mau ngồi xuống”
Nha hoàn lúc này đã mang đĩa mới lên, đồng thời một gã sai vặt linh hoạt cũng đã đem các mảnh vỡ quét dọn sạch s4.
” Tạ ơn thanh công tử, cám ơn thiếu gia!” Kiều tiên sinh miễn cưỡng
trấn định tâm thần ngồi xuống, tầm mắt cùng vẻ mặt rốt cuộc cũng không
còn thong dong như trước.
Hồ vương đại nhân thế nhưng lại ăn uống một lần nữa, chẳng lẽ đạo
hạnh của Hồ vương đại nhân thực sự không cao như nhìn thấy, bị yêu nữ
không rõ chân thân kia làm cho động tâm?
Tin tức truyền về cho biết bọn họ gần như là cùng ăn, cùng đồng hành, khi chưa gặp Liễu Vô Song thì thậm chí còn ở cùng phòng, tuy rằng đó là phòng đôi nhưng cũng khó tin được yêu nữ kia không dùng sắc đẹp để dụ
dỗ Hồ vương đại nhân, nếu bọn họ đã xảy ra chuyện không nên xảy ra thì
việc tách bọn họ ra lại càng khó khăn hơn.
Suy nghĩ một hồi lại thấy, yêu nữ này tuy rằng xinh đẹp nhưng phong
tình vẫn còn kém cỏi nhiều, còn chưa bằng mị hoặc của Hồ vương đại nhân. Mà Hồ vương đại nhân mấy ngàn năm qua đều dốc lòng tu luyện, thanh tâm
quả dục, lẽ ra bất luận thế nào cũng không thể bị yêu nữ không rõ kia
câu dẫn mới phải, nhưng tình huống trước mắt cho thấy Hồ vương đại nhân
đã bị nàng mê hoặc rồi.
Bởi vì Thanh Liên ăn thức ăn do Bảo Bảo gắp cho, làm cho Kiều tiên
sinh nuốt không vô, trong đầu luôn nghĩ phải tìm cách nào để giải quyết
chuyện này, bất an và lo lắng.
Bảo Bảo không rảnh nhìn bộ dáng của hắn, tiếp tục tập trung vào cao
lương mĩ vị trước mặt, đồng thời cũng gắp bỏ một ít thức ăn vào chén
Thanh Liên, mà Thanh Liên cũng khó có dịp được Bảo Bảo phục vụ cho nên
ngồi im hưởng thụ sự chăm sóc của nàng, đồng thời cũng cố ý làm cho Kiều Vị xem, cho hắn biết sự tồn tại của Bảo Bảo tuyệt đối không giống người thường.
Chiếc đũa của Liễu Vô Song lúc này cũng chạm đến bát của Thanh Liên,
trên đó là một miếng thịt bò, Thanh Liên ngẩn ra, mắt Bảo Bảo cũng tối
lại, mà Kiều tiên sinh thì hiểu là vấn để ở chỗ nào. Liễu Vô Song ngu
ngốc, đã nói với hắn là chỉ cần xum xoe lấy lòng yêu nữ kia thôi, sao
hắn lại làm cái chuyện khinh nhờn này với Hồ vương đại nhân?
Hắn hành động quái dị như vậy, e là Hồ vương đại nhân đã sớm nghi
ngờ, chỉ cần dùng thuật đọc tâm một chút là biết, có lẽ cả thân phận của mình cũng đã bị bại lộ. Kiều tiên sinh hận không thể dùng đôi đũa kia
đánh lên đầu Liễu Vô Song một cái, cho hắn tỉnh ra, phàm nhân như hắn
cũng muốn dính tới Hồ vương đại nhân sao?
Đang định lên tiến thì đôi đũa của Liễu Vô Song đã đưa thẳng tới chén của Bảo Bảo, cũng là thịt bò mà nàng thích nhất, Kiều tiên sinh suýt
chút nữa ngất xỉu vì xúc động, mà Thanh Liên và Bảo Bảo khóe miệng đều
có vẻ cứng nhắc.
Thanh Liên âm thầm thở dài, Liễu Vô Song này thực hết thuốc chữa rồi, hắn xem bọn họ là ai chứ? Còn gắp cho mỗi người một miếng, thoạt nhìn
thì rất công bằng, không thiên vị ai nhưng cho dù bằng hữu cũng không
đối xử như vậy, mà hành động thân thiết này giống tình nhân dành cho
nhau nhiều hơn.
Hắn còn tưởng là biểu hiện của hắn rất tự nhiên, người khác không
nhìn ra được tâm tư của hắn, có phải là hắn quá ngây thơ không?
“Vô Song, ta không phải là nữ nhân, ta sẽ tự mình gắp”
Quen biết nhiều ngày như vậy, có thể nói đây là lần đầu tiên Thanh
Liên nặng lời với Liễu Vô Song, cũng không để ý mà nói thẳng ra, nếu
không làm như vậy thì sợ là sau này Liễu Vô Song còn làm những chuyện
khiến hắn không chịu nổi, cứ tự làm theo ý mình, hơn nữa hắn cũng phải
thị uy trước mặt Kiều tiên sinh, cho hắn biết là hắn đã gây ra cho mình
phiền toái đến mức nào, dung túng người ngoài khinh nhờn Hồ vương đại
nhân là tội không nhẹ, huống chi đây lại là một nam nhân.
Tuy rằng Thanh Liên thập phần tin Kiều tiên sinh sẽ không để Liễu Vô
Song đụng đến mình, nhưng đó là do hắn xem nhẹ lòng tham của con người,
ham muốn chiếm hữu một người đâu dễ dàng gì từ bỏ được.
Huống chi người Liễu Vô Song muốn lại là mình và Bảo Bảo, cho dù tâm
tư hắn thâm trầm đến mức nào thì cũng không che giấu được, lúc trước
không dùng thuật đọc tâm với hắn chẳng qua là vì ước định với Bảo Bảo
thôi.
Nhưng dục niệm của Liễu Vô Song quá mạnh mẽ, hắn không cần dùng thuật đọc tâm thì cũng có thể cảm nhận được, cho nên trong chuyện này, Kiều
tiên sinh muốn chối bỏ liên quan là không có khả năng.
Mặc kệ mình có từ bỏ chuyện tu tiên hay không, có ở cùng một chỗ với
người khác hay không thì Kiều Vị cũng nên xem lại hắn có đủ tư cách, có
đủ quyền lợi để can thiệp vào chuyện của Hồ vương đại nhân hay không?
Liễu Vô Song đang tươi cười trở nên đơ như cây cơ, ngây ngốc nhìn Thanh Liên nói “ Thanh Liên, ngươi mất hứng?”
“Bị ngươi xem như là nữ nhân, ta còn có thể cao hứng sao? Vô Song, ta xem ngươi là bằng hữu cho nên mới cùng ngươi đồng hành, cũng đáp ứng
đến nhà ngươi làm khách, nhưng hiện giờ ngươi không thấy hành vi của
mình quá mức sao?”
Thanh Liên vẫn có chút hạ thủ lưu tình, không nói thẳng tâm tư của
hắn, nhưng ngữ khí so với thái độ và vẻ mặt ôn hòa mấy ngày qua thì khác xa, đối với Liễu Vô Song là sự đả kích không nhỏ, hắn cũng ý thức được
mình đã thất thố mà để lộ tâm tư, thậm chí còn làm trò cười cho Bảo Bảo
và Kiều tiên sinh, còn có mấy tên sai vặt và nha hoàn, khó trách Thanh
Liên lại tức giận.
” Thanh Liên, ngươi hiểu lầm, ta không ý gì khác, chỉ cảm hấy thịt bò rất ngon, muốn để Bảo Bảo và ngươi nếm thử mỹ thực mà thôi, lại quên
hành động của ta quá sức thất lễ, ngươi đừng phiền lòng”
Liễu Vô Song vụng chèo khéo chống, lập tức tìm cách chống chế, hi
vọng có thể xoa dịu Thanh Liên, tuy rằng trong lòng rất ái mộ Thanh Liên nhưng ngoài miệng cũng đành phải nói dối rằng chỉ xem hắn là bằng hữu,
bởi vì chỉ có nói như thế mới làm cho Thanh Liên hết giận.
Đồng thời cũng đưa mắt cầu cứu Kiều tiên sinh, hi vọng hắn giúp mình giải vây.
Kiều tiên sinh không phải không nhận thấy ánh mắt cầu cứu của Liễu Vô Song nhưng vẫn nề hà vì thấy Hồ vương đại nhân rõ ràng đã muốn nổi
nóng, huống hồ trong chuyện này hắn cũng không thoát khỏi bị liên can
thì làm sao dám ra mặt nói chuyện giùm Liễu Vô Song.
Cho nên có thấy cũng coi như không, cúi đầu uống trà, cho đến khi chỉ còn cái chén không cũng không có ngẩng đầu lên.
” Vô Song, chỉ mong những lời ngươi nói là thật, từ giờ trở về sau,
nếu ngươi lại có hành động như vậy đừng trách ta bỏ của chạy lấy người”. Đối tượng cần phải giải quyết của Thanh Liên là Kiều tiên sinh chứ
không phải là Liễu Vô Song, cùng lắm thì sau khi xong việc sẽ rời đi,
hắn là một phàm nhân thì không có cơ hội lại nhìn thấy mình và Bảo Bảo.
Nhưng nếu không xử lý tốt chuyện của Kiều tiên sinh thì rất nhanh,
các trưởng lão trong tộc cũng sẽ biết, thực ra, trước khi hắn chưa kịp
công bố quyết định của mình thì đã có khả năng các trưởng lão cũng sẽ
dùng thủ đoạn như Kiều tiên sinh để phá hư, hắn cho dù không ngại nhưng
cũng không thích bị quấy rầy, cho nên trước tiên phải giải quyết chuyện
của Kiều tiên sinh, sau đó thì trở về tộc, công bố quyết định của hắn.
Đây là hai chuyện quan trọng hắn cần làm trước nhất.
Liễu Vô Song thấy có bậc thang để đi xuống nên gật đầu như đảo tỏi,
trước mặt Thanh Liên, hắn không còn là một minh chủ đứng đầu võ lâm nữa, mà tất cả võ công và khí thế đều biến thành hư vô khi hắn ở trước mặt
huynh muội Thanh Liên.
Mặc dù bị Thanh Liên nói như vậy, Liễu Vô Song lại cảm thấy hưng phấn vì được tha thứ chứ không phải vì bị uy hiếp mà phải cam lòng.
Nhìn bộ dáng hắn giống như con chó nhỏ, Thanh Liên dù muốn trách cũng không thể nói nên lời, còn Bảo Bảo thì âm thầm lắc đầu, trong lòng thầm mắng xứng đáng, ai biểu hắn dám khinh nhờn Thanh Liên.
Những lời Thanh Liên nói thật hay, trong lòng Bảo Bảo sảng khoái vô cùng.
” Còn có, Bảo nha đầu là hoa đã có chủ, nàng lại là người thân nhất
của ta, vì vậy không cho ai đụng tới nàng, Vô Song ngươi tuy là bằng hữu của ta nhưng hành động lúc trước cũng là đường đột và thất lễ, sau
này…”
Thanh Liên còn chưa nói xong, Liễu Vô Song đã tự giác gật đầu trước “ Thanh Liên, ta đã biết sai rồi, sau này sẽ không dám nữa, còn chưa
nguôi giận sao? Ngươi dừng mắn, làm ta sợ”
” Xì–” Bảo Bảo phát ra một tiếng tiếng cười,” Quên đi, ca ca, ngươi
đừng nói nữa, bộ dáng của hắn đúng là bị ngươi dọa tới sợ rồi, nhưng mà
Liễu đại cao, ngươi cũng có chút vô dụng nha, ca ca không thể ăn ngươi
thì ngươi còn sợ gì hắn?”
” Bảo Bảo–” Liễu Vô Song cười khổ nhìn Bảo Bảo, lại nhìn thấy ánh mắt không vui của Thanh Liên, lập tức sửa lời “ nhị muội, ngươi đừng nói
móc ta”
Liễu Vô Song cơ hồ là cầu xin Bảo Bảo, hi vọng nàng đừng nhân cơ hội
bỏ đá xuống giếng, hắn thực sự sợ nhìn thấy Thanh Liên mặt không đổi
sắc, chỉ dùng đôi mắt sâu thăm thẳm, bộ dáng bình tĩnh nhìn hắn, làm cho hắn có cảm giác hoảng tới mức nín thở.
Càng không nói đến là Thanh Liên chỉ cần hơi nhăn mày, tâm của hắn đã thấy đau, cảm giác hít thở không thông.
Vốn muốn làm cho bọn họ ăn uống vui vẻ một chút, kết quả lại lộng xảo thành chuyên, làm cho không khí căng thẳng như bây giờ.
Thấy hắn thay đổi xưng hô, gọi Bảo Bảo là nhị muội, sắc mặt Thanh Liên cũng dịu lại, không ăn thức ăn mà dừng đũa, uống trà.
Mà Bảo Bảo thì đảo đôi tròng mắt đen láy, đem miếng thịt bò kia bỏ
vào miệng, còn buông một câu “ ăn ngon, ăn rất ngon, đáng tiếc là hơi
nguội”
Liễu Vô Song khẩn trương nhìn Thanh Liên, sợ hắn lại nổi giận nhưng
cũng may Thanh Liên chỉ thản nhiên liếc Bảo Bảo một cái, mà không có
trách cứ hắn.
” Kiều tiên sinh, trà hôm nay uống ngon lắm sao? Ngươi lại cả ngày
vùi mặt vào chén trà”. Vất vả giải quyết tình huống xong, Liễu Vô Song
nhìn sang Kiều tiên sinh vẫn còn chăm chú vào chén trà, nổi giận, không
phải nói đã chuẩn tốt mọi thứ sao? Kết quả là làm cho mình bị Thanh Liên trách cứ, mà hắn thì không hề giúp đỡ, một câu nói giúp cũng không có,
thực sự là tức chết mà. Hắn không giám làm gì Thanh Liên nhưng mà Kiều
tiên sinh thì có thể oán giận a.
Kiều tiên sinh từ lúc nhìn thấy Thanh Liên uống tổ yến hầm hạt sen
thì đã mơ hồ cảm thấy mọi việc không như hắn dự đoán, sau đó lại nhìn
thấy Liễu Vô Song không biết sống chết mà làm ra hành động khinh nhờn Hồ vương đại nhân, biết rằng kế hoạch của mình đã bị Hồ vương đại nhân
vạch trần, cho nên không dám có chủ ý. Hiện tại còn đang nghĩ nên làm
cách nào để tìm thấy đường sống, bị Liễu Vô Song hỏi tới, hắn vốn đang
muốn bỏ đi lại càng muốn nhiều hơn, nhưng cuối cùng vẫn dùng hết sức
kiềm chế, tiếp tục ngồi lại.
Ngẩng đầu, làm như là đang suy nghĩ, không để ý tới “ trà Bích Loa
Xuân hương vị thực không giống trà bình thường, thiếu gia, Thanh công
tử, Thanh tiểu thư, xin mời nếm thử một chút”
Thanh Liên không để ý, còn Bảo Bảo thì khóe miệng hơi nhếch lên, mới
nhìn còn tưởng Kiều tiên sinh này lợi hại, không ngờ Thanh Liên chỉ mới
dùng một chiêu “xao sơn chấn hổ” đã làm cho hắn phải bó tay. Không hổ là nam nhân nàng xem trọng, lợi hại.
Còn cao da chó Liễu Vô Song thì sau mấy lời của Thanh Liên cũng trở
nên ngoan ngoãn, e là sau này không dám dùng ánh mắt thâm tình để nhìn
nàng và Thanh Liên. Đúng là nhất tiễn song điêu, nhất cử lưỡng tiện a.
Thực ra thì cũng không phải mấy câu của Thanh Liên là có tác dụng, mà cò có vẻ mặt của hắn khi nói những lời đó phát ra sự uy nghiêm, làm ảnh hưởng tới tâm lý của Liễu Vô Song và Kiều tiên sinh, bọn họ, một người
thì e ngại, một người thì chột dạ cho nên bất tri bất giác bị Thanh Liên nắm giữ, thấy hắn không vui thì hai người giống như bị đòn cảnh cáo
nặng nề, sợ tới mức không dám có hành động gì.
Chuyện nói thì đơn giản nhưng sự thật cũng không dễ dàng gì, Thanh
Liên đã nhiều năm là người đứng đầu một tộc, địa vị tôn quý, mà Kiều
tiên sinh hành động tự tung tự tác đã là phạm vào quy định của tộc,
Thanh Liên có quyền định tội hắn nhưng không có vạch trần lúc này, đối
với Kiều Vị đã là áp lực không nhỏ, cho nên tự nhiên rơi vào thế hạ
phong.
Bảo Bảo thì ánh mắt cố ý khiêu khích, Liễu Vô Song cử chỉ không thỏa
đáng, mỗi một chuyện đều làm cho Kiều Vị bị đả kích không nhỏ, mà Thanh
Liên còn thốt lời nặng nề với Liễu Vô Song, tuy là chỉ trích hắn nhưng
cũng ngầm cảnh cáo Kiều tiên sinh..
Thanh Liên lại một lần nữa nhấn mạnh thân phận là bằng hữu của Liễu
Vô Song, khẳng định sẽ không dễ dàng tha thứ nếu hắn tái phạm cũng có
nghĩa là:Kiều Vị, ngươi chẳng qua là thuộc hạ của ta, so với Liễu Vô
Song còng không bằng, nên biết chừng mực, nếu không Thanh Liên tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lời cảnh cáo như vậy thì sao Kiều tiên sinh dám không để ý.
Cho nên trận giao trong trong bữa tiệc ở Liễu gia đã vì mấy câu nói
của Thanh Liên mà tan rã hoàn toàn, còn làm cho kế hoạch của đối phương
không thể thực hiện, nói cách khác thì trong lần ra quân đầu tiên, Thanh Liên toàn thắng.