Tuy rằng Bảo Bảo đã quyết định sẽ áp dụng biện pháp mạnh với Thanh
Liên nhưng những lời quyết tuyệt nàng nói lúc trước vẫn còn văng vẳng
bên tai, bây giờ trở về tìm hắn thì có chút mất mặt, tưởng rằng Thanh
Liên nếu có một chút thích nàng thì biết nàng trở về Xà tộc, hắn muốn
vãn hồi thì tới đây tìm nàng là được.
Nhưng hắn không đến, chờ đợi vài ngày cũng không có kết quả, Bảo Bảo
đã không còn kiên nhẫn nữa, nàng không phải đã biết Thanh Liên vì ràng
buộc của huyết khế nên mới yêu nàng sao?
Ngày đó chính nàng đã nói sẽ không chủ động đến tìm hắn nữa, có lẽ
hắn cao hứng còn không kịp, sao lại đi tìm nàng. Cũng có thể lúc này hắn đang ở trong sơn động tu luyện.
Nếu nói như vậy thì cơ hội nàng có hắn sẽ ít đi vài phần.
Không được! Nghĩ đến đây, Bảo Bảo rốt cuộc ngồi không yên!
“bá” một cái, người liền đứng lên làm cho các thuộc hạ trong tộc vốn
đang nơm nớp lo sợ lại giật mình kinh hãi. Từ khi Xà vương bệ hạ bế quan nửa tháng rồi ra ngoài, thần sắc trở nên âm trầm bất định, trên người
lại toát ra mấy phần lãnh khí, bây giờ nữ vương cao thâm khó lường sắc
mặt ngưng trọng, rốt cuộc là ai đã gây họa?
Đám người phái dưới âm thầm kêu khổ lại cảm thấy bất an, sợ nữ vương
giận chó đánh mèo làm bọn họ bị vạ lây phải chịu trừng phạt, trước khi
khi nữ vương tâm tình khó chịu thì chuyện như thế cũng đã từng xảy ra.
Bảo Bảo không chú ý tới nét mặt sợ hãi của mọi người, nàng muốn ngay
lập tức đến Hỏa Hồ tộc, nhìn thấy Thanh Liên ngay bây giờ, cho dù là
dùng biện pháp mạnh cũng muốn đem hắn về Xà tộc.
Không phải bọn họ có huyết khế ràng buộc sao? Không phải hắn không thể cãi lời nàng sao?
Tốt lắm, nàng liền bắt buộc hắn trước cùng nàng bái đường thành thân, dù sao bọn họ cũng đã có da thịt chi thân chỉ thiếu một danh phận danh
chính ngôn thuận mà thôi.
Tuy rằng phụ thân cùng mẫu thân hiện tại không có ở đây, bất quá đợi
khi bọn họ trở về, nàng chịu tội là được, trước tiên đem Thanh Liên về
rồi nói sau, mắc kệ hắn hận nàng cũng được, khinh thường cũng thế, nàng
cũng không thể từ bỏ hắn.
Chỉ nghĩ tới chuyện từ nay về sau không nhìn thấy hắn nữa, trong lòng Bảo Bảo cảm thấy như lửa đốt, dao cắt.
Thanh nhi đứng ở phía trước nhìn thấy rất rõ sắc mặt của Bảo Bảo, mấy ngày nay nàng bần thần đến mất hồ mất vía, hắn đều nhìn thấy. Thực sự
là oan nghiệt a. Vì sao Bắc Dao gia luôn yêu phải người không nên yêu?
Chuyện tình này so với việc yêu tinh cùng nhân loại yêu nhau vất vả, khó khăn hơn nhiều.
Hắn không hiểu Thanh Liên vương nhiều nhưng căn cứ đủ loại tin đồn
đại thì Thanh Liên vương xem ra cũng không phải là một nhân vật đơn
giản, huống chi hồ ly trời sinh đã ranh ma, rành nhất là sử dụng tâm kế. Tiểu chủ Bảo Bảo tuy rằng không ít mưu kế nhưng so với Thanh Liên vương e rằng còn kém xa, nếu hai người này kết thành một đôi thì sợ là Bảo
Bảo tiểu chủ sẽ bị Thanh Liên vương quản gắt gao. Xà tộc sau này sẽ được yên ổn, hơn nữa có Thanh Liên vương giảo hoạt hơn quản thúc Bảo Bảo
tiểu chủ, đại nhân và chủ nhân sẽ yên tâm hơn nhiều, không phải lo lắng
vì tiểu chủ nữa.
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của hắn, còn hiện giờ nhìn sắc mặt của tiểu chủ cùng những gì nàng nói ngày đó thì xem ra Thanh Liên vương vẫn chưa để tiểu chủ ở trong lòng, mà tiểu chủ đối với hắn đã không thể
lui, hơn nữa trăm năm sau Thanh Liên vương đã công đức viên mãn, cơ hội
để hắn yêu tiểu chủ lại càng thấp hơn.
Bây giờ tiến không được mà lui cũng không xong, nên làm cái gì mới tốt đây? Thanh nhi trong lòng cũng tràn đầy lo lắng.
“Thanh nhi thúc, ta đi ra ngoài một chuyến, chậm thì ba ngày, nhanh
thì ngày mai sẽ trở về, chuyện trong tộc giao cho ngươi”. Bảo Bảo rốt
cuộc cũng nhận ra mình đang nghị sự ở đại sảnh, không thể bộc lộ quá
nhiều tâm tư nên mới cố thu hồi tinh thần nhìn mọi người bên dưới rồi
nói với Thanh nhi.
Thanh nhi cúi người hành lễ,” Dạ, bệ hạ xin yên tâm! Thần chờ bệ hạ trở về!”
Bảo Bảo gật đầu có lệ rồi lập tức xoay người đi vào sau tấm rèm ngọc, nhanh chóng quay về phòng của nàng.
Mỗi bước đi làm cho cái vòng đỏ như máu trên cổ chân nàng va đập, đi
một hồi Bảo Bảo cũng phải ngừng lại, kéo váy để lộ ra cái vòng xinh đẹp, nhìn thấy nó nước mắt liền tuôn rơi như mưa.
Dùng sức lau nước mắt, Bảo Bảo hít một hơi thật sâu nhìn về phía
trước, ngữ khi kiên quyết “ sớm hay muộn thì cũng có một ngày ta sẽ làm
cho ngươi phải khóc vì ta, cho dù ta chết, ta cũng muốn ngươi khóc vì
ta, Thanh Liên, ngươi nói ta có thể đợi đến ngày đó không?”
Mấy ngàn năm không quản tới việc trong tộc, nay đột nhiên nhận lấy,
tuy rằng không có bị luống cuống tay chân nhưng Thanh Liên cũng không
phải thong thả, các trưởng lão để lại rất nhiều vấn đề, hiện giờ hắn
phải ra tay xử lý.
Các phụ cùng mới được tấn phong ngày đó cũng bắt đầu chia sẻ công
việc với hắn nhưng vẫn chưa thích ứng hoàn toàn, mà hắn vốn định sau khi giải quyết chuyện các trưởng lão xong sẽ đi Xà tộc tìm Bảo Bảo, cũng vì những chuyện linh tinh mà kéo dài mấy ngày cũng chưa đi được.
Mà tiểu yêu tinh Bảo Bảo kia xem ra đã nổi giận thực sự, rõ ràng là
luyến tiếc mình như thế nhưng cũng không đến tìm, ngay cả vụng trộm đến
liếc nhìn hắn một cái cũng không có, làm cho hắn tuy biết chắc nàng yêu
hắn nhưng tâm không khỏi kích động.
Biết rằng yêu càng sâu thì khi bị tổn thương sẽ càng nặng hơn, hắn lo lắng Bảo Bảo vì chuyện huyết khế mà bị đả kích nặng, từ nay về sau sẽ
thất vọng với hắn, tình cảm cũng sẽ bị phai nhạt, nếu là vậy thì hắn
thực sự không thể tha thứ cho bản thân, cũng không thể tha thứ cho các
trưởng lão đã tạo nên kết quả như hôm nay.
Nhưng chuyện trước mắt cần làm là hắn phải giải quyết xong mọi
chuyện, hắn càng muốn vì cuộc sống của bọn họ về sau mà chuẩn bị một
chút, tiểu yêu tinh ngươi ngàn vạn lần phải bình tĩnh, đừng tức giận,
chờ ta.
Trong lòng Thanh Liên không ngừng tự nói với mình, vẻ mặt cũng thất thần.
” Hồ vương đại nhân! Hồ vương đại nhân?” Thuộc hạ thấy hắn nửa ngày ánh mắt đều dừng ở một chỗ liền nhẹ giọng kêu.
Thanh Liên lập tức lấy lại tinh thần, ảm đạm cười,” Ngượng ngùng, ta thất thần, lúc nãy nói đến đâu rồi?”
Các phụ cùng trẻ tuổi nhìn nhau, xem ra lời đồn Hồ vương đại nhân
nhất kiến chung tình với nữ vương Xà tộc Bắc Dao Bảo Bảo là thật, cho
nên đại nhân mới trong hội nghị quan trọng mà thất thần, rõ ràng là bộ
dáng đã rơi vào lươi tình, làm cho bọn họ không bội phục sự thưởng thức
đặc biệt của đại nhân.
Phải biết rằng đối tượng đại nhân yêu tha thiết kia là người không có thanh danh tốt trong thiên địa nha, dù là chuyện gì đều dùng hai từ”
ngoan, độc để miêu tả, cho thấy yêu tinh giới không đánh giá cao nàng.
Mà bọn họ Hồ vương đại nhân thế nhưng cố tình lại thích nàng, lại
càng vì nàng mà tước đi quyền lực của các trưởng lão, từ bỏ cơ hội thành tiên, có lẽ không bao lâu nữa Hỏa Hồ tộc bọn họ sẽ có một vương phi,
nhưng Bảo Bảo đại nhân tới Hồ tộc thì bọn họ sẽ có ngày an bình sao?
Tất cả mọi người đều lo lắn cho tương lai của Hỏa Hồ tộc nhưng không
ai dám nói thẳng ra mà Thanh Liên bị ý niệm trong lòng bọn họ cuốn hút
nên dù không muốn cũng biết nỗi lòng của bọn họ, không khỏi trong lòng
cười khổ. Tiểu yêu tinh của hắn lại nổi tiếng như vậy, người còn chưa
tới đã làm cho nhóm tuấn kiệt của Hỏa Hồ tộc có ít nhất là hai ngàn năm
đạo hạnh phải đau đầu.
Tiểu yêu tinh nếu tới đây thì là chuyện may mắn, nếu trong tộc biết
chủ ý của nàng ngay từ đầu là muốn hắn đến Xà tộc thì không biết biểu
tình sẽ như thế nào.
” Hồ vương đại nhân, đại nhân, ngài thật sự quyết định không tiếp tục tu tiên sao?” Rốt cuộc là người trẻ tuổi, không thể che giấu suy nghĩ,
chần chờ hồi lâu cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng nhưng sau khi lên tiếng lại sợ tới sắc mặt trắng bệch, bởi vì câu hỏi này giống như là can
thiệp vào chuyện riêng của Hồ vương.
Thanh Liên không định trách hắn, biết hắn hỏi cũng không phải có ác ý mà chỉ là tò mò mà thối, thấy mình đã dọa hắn thành như vậy nhưng còn
chưa kịp trả lời thì một thanh âm mang đầy lửa giận từ trên cao hạ xuống “ Thanh Liên, ngươi dám, nếu ngươi muốn tiếp tục tu luyện còn phải hỏi
cô nãi nãi ta có nguyện ý hay không a”
Vừa nghe thanh âm này cùng hơi thở quen thuộc, Thanh Liên nhìn không
được mà tươi cười thảo mãn, lập tức đứng lên thì tiếng nói vừa dứt, Bảo
Bảo cũng đã hạ xuống, một thân xiêm y xanh biết, thắt lưng thướt tha,
ánh mắt xinh đẹp lúc này phảng phất ý giận, khí thế uy nghi đang nhìn
hắn.
” Bảo Bảo, ngươi đã đến rồi?” So với Bảo Bảo đang tức giận lại không
cam lòng thì Thanh Liên một thân tố bào xanh nhạt văn nhã, cao quý lại
càng thong dong hơn.
Đôi mắt phượng hẹp dài mang theo nét phong tình, lại có vài phần
thanh cao, tóc đen như mực xõa tung trên vai, nhìn thấy Bảo Bảo, đôi mắt phượng đó chợt nổi lên sự mê ly và kinh hỉ, đôi mắt lưu chuyển, không
nói nên lời nhưng lại tình ý vô cùng, làm cho người ta nhìn thấy ánh mắt như vậy thì không thể tức giận hắn được nữa.
Âm thanh réo rắt mang theo sự vui mừng, kinh ngạc, nếu nói hắn hoàn
toàn vô tình với nàng thì Bảo Bảo không thể tin nhưng nếu hắn yêu nàng
thì sao ngày dó ở trên thuyền, nàng hỏi thì hắn không trả lời mà lại
giấu diếm.
No1in chung, hiện tại không thể tìm hiểu rõ, cũng may nàng tìm tới
không phải để dò xét nguyên nhân hay xem hắn có yêu nàng hay không mà
tới là để cho hắn biết thái độ của nàng
” Ta đương nhiên phải đến, hừ. Ngươi đã là huyết nô của ta thì nhất
định cả đời phải dây dưa một chỗ với ta, ta mặc kệ ngươi có hận ta hay
không, hiện tại có yêu ta hay không. Tóm lại, Thanh Liên, ngươi nghe cho rõ, bắt đầu từ giây phút này ta là chủ nhân của ngươi, nhất cử nhất
động của ta, ngươi đều phải phục tùng, sau này nếu ngươi thực lòng yêu
thương ta thì tốt, nếu không, ta cũng sẽ không cho ngươi cơ hội để yêu
người khác, ngươi dám liếc nhìn nữ nhân khác một cái, ta sẽ bịt kín mắt
người, ngươi dám cười lung tung với người bên ngoàn một cái, ta liền
nhốt ngươi trong phòng. Còn có, ngươi từ hôm nay tốt nhất nên dẹp bỏ ý
định tiếp tục tu hành trong đầu, trừ phi ta chết, nếu không ngươi đừng
mơ tưởng lên trời làm tiên. Ta dù chết cũng sẽ chết bên cạnh ngươi,
không thể để ngươi đi, ngươi nghe rõ chưa?”
Bảo Bảo tiến lên một bước, người đã đứng trước mặt Thanh Liên, hung hăng nói, ngón tay còn chỉ lên ngực hắn để uy hiếp.
Các phụ cùng như bị hóa đá, mà Thanh Liên ý cười càng đậm, đôi con
mắt càng thêm ma mị, mê hoặc lòng người, ẩn chứa bên trong là nhu tình
mật ý, rốt cuộc nhịn không được mà nhẹ giọng nói “ ngu ngốc”
Bảo Bảo bị hắn mắng “ ngu ngốc” thì có chút ngây ngốc, nghi hoặc nhìn Thanh Liên, lại thấy hắn đột nhiên cúi đầu hôn lên miệng nàng “ tiểu
yêu tinh, còn giận sao?”
Bảo Bảo bị hắn hôn mà không có chút phản ứng, hành động của Thanh
Liên hoàn toàn không giống trong suy đoán và tưởng tượng của nàng, đây
là sao? Sao lại như thế?
Hắn thế nhưng hôn nàng?khẩu khí còn có chút sủng nịch mà mắng nàng
ngu ngốc, làm cho những lời nàng vốn định lại không biết nên mở miệng
thế nào.
Lập tức lui ra phía sau hai bước, cố tạo khoảng cách với Thanh Liên
để không ngửi phải hương thơm mê hoặc của hắn, mấy ngày qua không có lúc nào nàng không nghĩ tới Thanh Liên, bây giờ ngửi thấy mùi hương của hắn lại có cảm giác như đã trải qua mấy đời mấy kiếp, quả là nàng không thể nào rời khỏi hắn.
‘Hôm nay tất cả tộc nhân của ngươi đều ở đây, đỡ cho ta phải triệu
tập bọn họ để thông báo, từ hôm nay, những người có mặt tại đây sẽ làm
chứng sau đó thông báo cho toàn bộ Hỏa Hồ tộc biết, Thanh Liên vương của các ngươi từ khắc này sẽ trở thành vương phu của Bắc Dao Bảo Bảo ta, từ nay về sau sẽ đến ở Xà tộc ta, Hỏa Hồ tộc các ngươi có thể lựa chọn tân vương nếu không thì khi cần có thể đến Xà tộc xin chỉ thị nhưng nếu ai
dám ở trước mặt ta khuyên Thanh Liên tu luyện thành tiên thì cũng đừng
trách cô nãi nãi ta đem hắn ném vào Xà động cho các tiểu bảo bối của
thưởng thức, có nghe hay không?”
Bảo Bảo lớn tiếng tuyên bố làm cho các phụ cùng đang muốn hóa đá càng thêm kinh hãi, chỉ có thể dùng ánh mặt vụng trộm nhìn Hồ vương đại nhân nhà mình, lại phát hiện đại nhân cười đến ngọt ngào, vui vẻ, còn hướng
bọn họ gật đầu, tựa hồ như nghe những lời của nàng lại cảm thấy hạnh
phúc, làm cho bọn họ rùng mình. Quả nhiên là một cặp trời sinh, người
thường không thể lý giải nổi.
Nếu Hồ vương đại nhân là nhân vật chính là không phản đối thì bọn họ
chỉ là phụ cùng nho nhỏ nào dám có ý kiến gì. Huống chi người trước mặt
chính là Bắc Dao Bảo Bảo ác danh nổi tiếng, thực sự không thể phản đối,
bọn hắn phải vì chừa cho mình một con đường sống mà không thể phản đối,
nếu không thì người bị nàng sửa trị tuyệt đối sẽ hối hận vô cùng, đã có
nhiều tấm gương trước đó, căn bản không cần phải thử nữa.
Cho nên vội vàng đồng thanh đáp “ Dạ, Xà vương bện hạ, các tiểu thần nghe được”
Như vậy cũng tốt, vốn bọn họ còn lo lắng ác ma tinh này sẽ làm cho
Hỏa Hồ tộc bọn họ thành long trời lở đất, không có ngay an bình nhưng
bây giờ nàng chỉ muốn đưa Hồ vương đại nhân về, như vậy không thể tốt
hơn. Tuy rằng đại nhân đường đường là vương của Hỏa Hồ tộc lại bị một nữ tử cưới thì có chút mất mặt nhưng hi sinh một mình hắn để bảo toàn cho
cả tộc thì đành để hắn chịu thiệt một chút.
Dù sao Hồ vương đại nhân chính mình cũng không phản đối, một người
muốn đánh, một người chịu đòn, bọn họ chỉ là thuộc hạ thì chỉ cần gật
đầu phụ họa là đủ.
” Bảo Bảo, còn tức giận sao? Nói tiếp đi”, Thanh Liên ngữ khí mềm nhẹ đột nhiên vang lên bên tai Bảo Bảo, làm cho nàng giật mình thiếu chút
nữa là nhảy dựng lên.
Xoay người, dùng sức đẩy hắn ra, sau đó dùng ngón tay chỉ vào mũi hắn “ không được dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với ta”
Chết tiệt Thanh Liên, hắn vẫn biết nên dùng cách nào để làm nàng mềm
lòng, biết rõ nàng khi nghe được thanh âm quyền rũ lại mang theo vài
phần hồn nhiên của hắn thì đều cảm thấy thân mình mềm yếu hơn, lúc này
hắn lại dùng thanh âm như vậy để nói chuyện với nàng.
” Không cần như vậy? vậy thế nào mới được”. Thanh âm Thanh Liên lại
trầm thấp hơn, đầu lưỡi xoay tròn, mang theo một chút run rẩy làm cho
người ta nghe thấy thanh âm này sẽ muốn hung hăng chà đáo hắn, mà Bảo
Bảo đã thực sự làm như thế.
Dùng sức xông lên đi, hung hăng kéo đầu Thanh Liên xuống, ra sức cắn
mút lên đôi môi hắn cho đến khi chảy máu mới không cam lòng yếu thế mà
buông ra, mà Thanh Liên từ đầu đến cuối không có một chút phản kháng,
mặc kệ nàng tàn phá đôi môi hắn, ánh mắt vẫn nhu tình như trước, hắn bị
hôn mà vẫn duy trì hô hấp còn kẻ cường hôn là Bảo Bảo thì hơi thở đã bất bình thường.
” Tiểu yêu tinh, nguôi giận sao? Nếu chưa hết giận, ngươi có thể tiếp tục cắn”. Thanh Liên nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, lửa giận và nhung nhớ
đều đã được phát tiết nên Bảo Bảo không còn lực để kháng cự nữa, nhiều
ngày qua, nàng tưởng niệm đến sắp phát cuồng, lúc này lại được chìm đắm
trong vòng tay ấm áp của hắn làm nàng có xúc động muốn khóc.
” Bảo Bảo, thật cao hứng ngươi tìm đến ta! Thật sự! Ta nhớ ngươi!”
Thanh Liên hít một hơi dài mùi thơm cơ thể của Bảo Bảo, hắn cũng nhớ
nàng đến đau lòng, bây giờ lại được gặp nàng, tâm của hắn cũng không
bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Ngàn câu oán, vạn câu hận, đều vì một từ nhớ của hắn mà tiêu tan, hóa thành vui sướng, dùng sức nép sát vào ngực hắn, rầu rĩ nói “ ta cũng
rất nhớ ngươi, vĩnh viễn yêu ta được không?”
Thanh Liên sủng nịch hôn lên đỉnh đầu nàng một cái “ tiểu yêu tinh,
tiểu đứa ngốc, ta cho tới giờ chỉ thích một mình ngươi mà thôi. Là ngươi không cho ta giải thích, bỏ đi, cuối cùng cũng biết quay lại tìm ta, ta vốn đã định nếu tiểu ngu ngốc ngươi không đến tìm thì ta sẽ đến Xà tộc
tìm ngươi, khi đó sẽ hung hăng đánh vào cái mông nhỏ của ngươi mấy cái”
” Thật vậy chăng? Thanh Liên không phải bởi vì ràng buộc của huyết
khế mà ngươi thực sự yêu ta, giống như ta yêu ngươi sao?”. Bảo Bảo vui
sướng ngẩng đầu, hai mắt chăm chú nhìn Thanh Liên, nóng lòng nghe hắn
trả lời
“Còn cần phải hỏi sao? Huyết khế hình thành sau khi chúng ta có da
thịt chi thân, mà nếu ta không thích ngươi thì sẽ phát sinh quan hệ với
ngươi sao?bình thường ngươi thông minh đĩnh ngộc sao đến lúc quan trọng
lại hồ đồ như vậy? nếu còn có lần sau, ta sẽ không tha cho ngươi”
Thanh Liên nhéo nhéo cái mũi của nàng, nhẹ giọng khiển trách, nhưng
tình yêu càng nồng đậm hơn, tiếp theo lại không hài lòng nhìn Bảo Bảo “
sao mới về Xà tộc có mấy ngày mà đã ốm như vậy?”
” Người ta nhớ ngươi, ăn không ngon ngủ không yên, đương nhiên là ốm
rồi”. Nghe được đáp án của Thanh Liên, Bảo Bảo như được hồi sinh, cũng
bắt đầu có tâm tình làm nũng.
” Xứng đáng!” Thanh Liên dường như là trách nàng nhưng sau đó lại
nhịn không được mà sủng nịch nàng “ bây giờ có đói bụng không? ta đưa
ngươi đi ăn chút gì đó?”
” Ân, đói, đói sắp chết rồi, ta có thể ăn hết một bàn thức ăn nha,
Thanh Liên, ngươi cùng ta ăn có được không?” Bảo Bảo ôm lấy cánh tay của Thanh Liên, ra sức làm nũng.
“Được, được, còn không đi?” Thanh Liên không có biện pháp, nắm tay nàng đi ra ngoài.
Hơn mười vị phụ cùng bị một màn này của bọn họ lại hóa đá lần thứ
hai, quả thực không thể tin được, vẻ ngây thơ lại có thể xuất hiện trên
mặt Hồ vương đại nhân và ác ma Bảo Bảo, thực sự làm cho người ta phải
rùng mình.