Bảo Bảo dùng một tia khí lực cuối cùng nhìn Thanh Liên, lần nữa cùng hắn định ước nguyện “ tuyệt không buông ta ngươi ra”
” Ta cũng vậy!” Thanh Liên thấp giọng nỉ non hòa theo nàng, ngữ khí
chậm rãi, ánh mắt lại kiên định, mặc dù lúc này bọn họ chẳng thể nhúc
nhích được một ngón tay nhưng vẫn không làm ảnh hưởng tới quyết tâm của
bọn họ.
**********************************************
” Tiểu yêu tinh, đã ngủ nhiều ngày như vậy còn chưa chịu tỉnh sao?
Còn nói là sẽ đi xem hoa đào với ta, ngươi xem bên ngoài tẩm cung của
chúng ta không biết hoa đào đã nở mấy lần rồi. Ngươi rốt cuộc còn muốn
ngủ bao lâu nữa? có muốn trừng phạt ta trước kia không chịu nói yêu
ngươi thì cũng đừng dùng phương pháp như vậy a. Ngươi luôn hiếu động,
không chịu nổi một chút tịch mịch, bây giờ vì trừng phạt ta mà nằm im
như vậy, không thấy khó chịu sao? Mau đứng lên đi. Hôm nay gió mắt, nắng chiếu ấm áp, là thời tiết tốt nhất để đi dạo, ngươi mau rời giường,
chúng ta có thể đến sau núi hít thở không khí trong lành, ngươi nói được không?”
Thanh Liên vừa dùng khăn nhẹ nhàng, ôn nhu lau tay chân cho thiên hạ
trên giường vừa nói chuyện như là hai người đang ngồi bên bàn tán dóc
với nhau, tựa hồ như người nằm trên giường không phải là một bịnh nhân
đang hôn mê
” Ngày hôm qua còn có một tin tức lớn chưa nói cho ngươi nghe, ngươi
có muốn biết hay không? Báo vương của Thú tộc đã có triệu chứng có thai
nha, ngươi không nhìn thấy biểu tình của Thanh nhi thúc của ngươi buồn
cười đến thế nào đâu, vui sướng đến không nói nên lời hay cũng có thể là bị kích thích quá mức mà đến giờ trên miệng vẫn còn nở nụ cười. Ta đến
giờ mới biết vì sao trước kia ngươi lại thích trêu chọc bọn họ, bởi vì
biểu tình của bọn họ làm cho ta cũng muốn hảo hảo trêu chọc bọn họ một
phen. Tiểu yêu tinh, ngươi nói có phải ta cũng học theo thói xấu rồi
không? đều là do ngươi lây nhiễm cho ta rồi giờ lại không chịu trách
nhiệm sao? Có đúng hay không? nhưng nếu bây giờ ngươi mở mắt nhìn ta,
cho ta hôn một cái, gọi ta Thanh Liên thì ta sẽ tha thứ cho ngươi”
Lau xong tay này thì đổi sang tay kia “ còn có mẫu thân Bắc Dao của
ngươi, mấy ngày nay vẫn tập trung nghiên cứu, nghe nói sáng nay đã phát
minh ra một đồ vật mới lạ kêu là mặt nạ gì đó, có thể chắn được nọc độc
của Xà tộc, nói là có thể dùng đắp lên mặt để dưỡng nhan, dưỡng da. Ta
rất là nghi ngờ nhưng mà ta thông minh nên không có nói ra. Mẫu thân
bướng bỉnh của ngươi hai ngày qua vẫn đang tìm người để thử nghiệm, nếu
ngươi không chịu tỉnh lại thì có thể thử trên mặt ngươi, đến lúc gương
mặt ngươi trở nên quái dị, coi ngươi có khóc đến chết hay không. Người
khác đều đã đào tẩu, sao ngươi còn lười biếng chưa chịu rời giường chứ?
Bất quá tiểu yêu tinh ngươi yên tâm, cho dù ngươi là nữ nhân xấu thế
giới thì ta cũng chỉ thích một mình ngươi”
” Ai nha, sao ta lại có thể nói những lời này với ngươi chứ? Ta cứ
vậy mà giao trái tim cho ngươi không phải ngươi sẽ càng đắc ý hơn sao?
Vì muốn ta lo lắng, ngươi còn muốn ngủ thêm bao lâu nữa đây? Tiểu yêu
tinh, tỉnh đi, hôm nay tỉnh đi. Những lời này đâu chỉ có hôm nay, ta đã
nói hơn ba nghìn ngày rồi, nhân loại thường nói sống một ngày bằng bịnh
một năm, ta trước đây vẫn cho rằng nhân loại nói quá lên thôi nhưng bây
giờ tự mình trải qua mới thấy đâu phải chỉ là một ngày bằng một năm mà
giống như đã trải qua mười năm, nếu tính như thế thì tiểu yêu tinh ngươi đã làm cho ta lo lắng suốt hơn ba vạn năm, ngươi yêu ta chỉ mới một
trăm năm mà ta tưởng niệm ngươi hơn ba vạn năm, cho nên tính lại thì là
ta thua thiệt nhiều. Nhưng ta là người yêu của ngươi, hơn nữa ngươi cũng biết là ta rộng lượng, cho nên ta không so đo với ngươi, không tính xem ta yêu ngươi nhiều hơn hay ngươi yêu ta nhiều hơn, điều kiện tiên quyết là hôm nay ngươi phải tỉnh dậy, nếu không qua đến ngày mai, ngươi lại
thiếu ta thêm mười năm, sợ là muốn tính cũng tính không hết a”
Chà lau thân thể cho Bảo Bảo xong, Thanh Liên dẹp bồn nước đi, lấy ra một bộ cắt móng tay, phủ lên đùi một tấm vải lụa trắng rồi bắt cầu cắt
móng tay cho Bảo Bảo.
Động tác cẩn thận, miệng vẫn lầm bầm như trước “ tiểu yêu tinh, móng
tay của ngươi dài thật nhanh a, thật sự rất xinh đẹp, ta rất luyến tiếc
phải cắt bỏ nó. Như Mặc hôm nay lại lên thiên đình, Ngọc Đế chắc lại
trốn đến chỗ Phật tổ để cho lỗ tai được thanh tịnh. Cho tới hôm nay ta
mới biết Như Mặc khi đã bướng bỉnh lên thì thật đáng sợ ngay cả Nam Hải
Quan Thế Âm Bồ Tát cũng kiếm cớ giải cứu nhân gian mà hạ phàm tị nạn a.
Mà thiên đình bây giờ tình huống rất bi thảm, ngươi có thể không tin
nhưng đúng là bây giờ chẳng có thần tiên nào ở trên thiên cung, có thể
trốn thì đều né hết, nất là nhóm thần tiên tạo ra thiên la làm cho ngươi hôn mê trốn mất tăn chẳng thấy tăm hơn, thiên đình tiêu điều còn hơn cả nhân gian. Nhưng người không cần đồng tình với bọn họ, đó là báo ứng,
ai biểu bọn họ hại ngươi đã một thời gian dài như vậy không thèm để ý
tới ta”
Cắt xong một cái móng tay, Thanh Liên liền buông kéo, dùng tiểu tỏa
điều sơn lên để móng tay nàng thêm mượt mà, rồi lại tiếp tục nói “ nhưng đến giờ ta vẫn không hiểu được tại sao thiên đình lại sợ hãi Như Mặc
như vậy? tiểu yêu tinh, đầu óc ta ngu muội rồi, không thể nghĩ ra được
gì, ngươi giúp ta suy nghĩ thử xem?”
Hồ vương Thanh Liên mà bảo là đầu óc ngu muội thì thiên hạ này còn
ai thông minh nữa, tiếc là hiện giờ không có ai để lên tiếng cãi lại
hắn, đương nhiên Thanh Liên lại một lần nữa phải thất vọng vì Bảo Bảo
không có lên tiếng cãi lại hắn.
“Đứa nhỏ thật là xấu, lại không thèm trả lời a. Muốn nghe ta nói
chuyện mà ngay cả phản ứng cơ bản nhất cũng keo kiệt không cho ta, nhưng ai biểu ta yêu ngươi chứ, thích ta nói thì ta sẽ nói. Đúng rồi, tiểu
yêu tinh, ta có từng kể cho ngươi nghe chuyện Nguyệt Lão bị cha ngươi
đuổi chạy có cờ chưa? Lại nói năng lực của Như Mặc so với Bạch Hổ Thần
Quân khi mắc điên kiếp còn đáng sợ hơn, Bạch Hổ Thần Quân cũng chỉ phá
rối phần đông cung của thiên đình, làm cho thiên đình vốn xinh đẹp,
tráng lệ trở nên tường xiêu vách đổ, cho nên ngươi ta trốn hắn là bình
thường, còn cha ngươi ngay cả một đầu ngón út cũng không động, ngươi nói xem vì sao nhóm thần tiên kia lại chạy trốn hắn? Nhất là Nguyệt Lão
trấn thủ Tam Sinh Thạch, hiện giờ bóng người cũng không thấy, thực sự là chuyện kỳ quái…”
Thanh Liên còn đang thao thao bất tuyệt kể lệ chuyện nhỏ chuyện lớn
đã xảy ra, không có chút miễn cưỡng, tựa hồ như đây đã là thói quen hàng ngày của hắn, cắt xong móng tay của bàn tay này, hắn lại chuyển sang
tay khác.
Có hai người vẫn đứng chần chờ ngoài cửa không dám bước vào, vì nghe
Thanh Liên nói chuyện với Bảo Bảo mà trên mặt đều hiện lên nét thương
cảm, lo lắng.
Bầu không khí như vậy làm cho bọn họ không biết nên đi vào hay nên
rời đi để không quấy rầy hai người, tình cảnh như vậy bọn họ nhìn thấy
đã mười năm cũng là mười năm khổ sở, bọn họ đã quá khổ, trời ơi, khi nào ngươi mới bằng lòng để cho bọn họ được hạnh phúc?
Không quay người lại, Thanh Liên cũng biết người đang đứng trước cửa
là ai “ Mặc Mặc, Bắc Dao, vào đi, đứng ngoài cửa làm gì? Sắc mặt của
tiểu yêu tinh sáng nay không tồi đâu, các ngươi có muốn vào nhìn nàng
một cái không?”
” Tỷ phu! Tỷ tỷ nàng?” Nhiều năm trước, lần đầu tiên Mặc Mặc gọi
Thanh Liên là tỷ phu vì cảm kích hắn cứu mạng Vân Thư nhưng vẫn có chút
không cam lòng, nhưng mười năm qua, hai chữ tỷ phu đã thành quen thuộc
và thân thiết, hắn thực sự coi Thanh Liên là thân nhân của mình, giống
như tỷ tỷ của hắn, không có người nào có thể thay thế.
Theo lời Vân Thư thì hắn biết năm đó tỷ tỷ vốn có cơ hội rời đi an
toàn nhưng không muốn để một mình Vân Thư cô đơn chờ chết cho nên nàng
quyết định ở lại, thay thế hắn ở bên cạnh Vân Thư, nếu không thì làm sao hắn có được hạnh phúc bây giờ.
Mà chính nàng thì đến giờ vẫn còn hôn mê, nội đan rời khỏi cơ thể quá lâu, thân thể lại bị thương nẵng nên dù sau đó được Tứ Phương Thần Quân giúp nàng tục mệnh, nội đan cũng quay về trong cơ thể nàng nhưng từ lúc đó đến giờ nàng vẫn chưa tỉnh lại.
Thanh Liên cũng từ lúc đó hàng ngày vẫn thủ thỉ nói chuyện cùng tỷ
tỷ, mỉm cười, ôm nàng ra ngoài tản bộ, một khắc cũng không rời, khi mọi
người đều đau buồng, nghĩ rằng tỷ tỷ sẽ không thể tỉnh lại thì chỉ có
Thanh Liên, tỷ phu của hắn vẫn tin tưởng tỷ tỷ ngày nào đó sẽ tỉnh lại
nói chuyện với hắn.
Thanh Liên như vậy hắn càng thêm đau lòng, tỷ tỷ vì hắn và Vân Thư mà lâm vào tình trạng như vậy nhưng hắn lại không có cách nào giúp tỷ tỷ
bảo vệ tốt cho tỷ phu, tuy rằng tỷ phu mỗi ngày đều cười nhưng trên mặt hắn không còn vẻ yêu mị tối thiên hạ nữa, Hồ vương Thanh Liên phong
tình, phong tư tuyệt nhã đã không còn, bởi vì tâm của hắn cũng hôn mê
cùng tỷ tỷ.
” Tiểu yêu tinh hôm nay hồi tỉnh!” Giống như không có nghe được ngữ
khí lo lắng của Mặc Mặc, Thanh Liên sau khi cắt xong móng tay cho Bảo
Bảo thì cẩn thận dùng tơ lụa màu trắng thượng hạng bao lại, sau đó xoay
người nhìn Bắc Dao Quang và Mặc Mặc.
” Thanh Liên, ngươi cứ tiếp tục như vậy thì sao có thể chịu đựng
được? thả lỏng một chút đi. Chúng ta thay ngươi chăm sóc nàng, ngươi
quay về Hồ tộc nghỉ ngơi hai ngày đi, nếu cứ như vậy thì ngươi sẽ phát
điên mất”. Đã hứa với Như Mặc không được khóc nhưng ngày ngày nhìn thấy
tình cảnh như vậy, Bắc Dao Quang cùng mọi người đều cố gắng tìm cách
nguôi ngoai nỗi buồn nhưng Thanh Liên vẫn chìm đắm trong đau thương,
bướng bỉnh chờ Bảo Bảo tỉnh lại, mà năm đó Thanh Long Thần Quân đã có
nói, cơ hội Bảo Bảo tỉnh lại là rất thấp.
Nàng là mẫu thân của Bảo Bảo, so với Thanh Liên còn thân thiết hơn,
hiện giờ Bảo Bảo rơi vào tình cảnh này, nàng cũng rất thương tâm, khổ
sở, chỉ cần Bảo Bảo còn sống thì sẽ có ngày nàng tỉnh lại nhưng mà Thanh Liên đã không còn được như ngày xưa, mới có mười năm mà mái tóc của hắn đã bạc phơ, tư thái phong tư tao nhão trước đây cũng không còn.
Mà Bảo Bảo không biết bao lâu nữa mới tỉnh lại, như vậy Thanh Liên có thể tiếp tục chờ đợi nàng được sao?
” Bắc Dao, ta tốt lắm a! Ngươi không cần lo lắng, ngươi xem ta không phải chiếu cố rất tốt cho tiểu yêu tinh sao?”
Những lời của Bắc Dao Quang Thanh Liên không phải mới nghe một, hai
lần, cho nên không để ý, thậm chí khóe miệng còn lộ ra nụ cười, hắn sẽ
không đi, tiểu yêu tinh ở đâu thì hắn ở đó, hắn không đi, hắn phải đợi
tiểu yêu tinh tỉnh lại, bọn họ còn chưa cùng ngắm hoa đào, còn chưa bái
đường thành thân.
Nhìn thấy Thanh nhi đã là phụ thân, hắn cũng muốn được làm phụ thân,
muốn tiểu yêu tinh sinh đứa nhỏ cho hắn, hắn còn rất nhiều nguyện vọng,
mà mỗi một cái đều cần có tiểu yêu tinh tham dự nếu không thì tất cả đều không có ý nghĩa, hắn làm sao có thể rời bỏ nàng mà đi đến nơi khác.
Hắn dù thế nào cũng sẽ không đi, nhất định ở lại canh giữ bên cạnh nàng, giống như ước định của bọn họ “ tuyệt không buông tay ngươi ra”, bọn họ nhất định phải ở cạnh nhau, vì người nhà mà bọn họ hi sinh lẫn nhau
cũng trả giá lớn nhất, hiện tại để cho bọn họ ích kỷ một lần đi. Bắc Dao và Như Mặc vẫn hạnh phúc như trước, Mặc Mặc và Vân Thư rốt cuộc cũng
được ở bên nhau chỉ còn hắn và tiểu yêu tinh.
Không cần lo lắng cho người khác nữa thì để cho bọn họ tùy hứng một
lần đi. Tiểu yêu tinh cố chấp tiếp tục ngủ say cũng không sao, bất luận
là bao lâu hắn cũng sẽ chờ nàng, hắn sẽ không để bản thân có chuyện gì,
hắn biết nếu như vậy thì tiểu yêu tinh sẽ càng thương tâm hơn, càng tự
trách bản thân, hắn là muốn tình yêu của nàng chứ không muốn nàng rơi
lệ.
“Ngươi đã chiếu cố rất tốt cho Bảo Bảo nhưng mà Thanh Liên, ngươi xem chính mình đi, ngươi không có chiếu cố tốt cho bản thân mình, ngươi
biết không? nhìn ngươi như vậy, chúng ta còn đau lòng hơn là nhìn Bảo
Bảo a, nàng là nữ nhi của ta, ngươi cũng là người thân nhất của ta, đừng như vậy nữa, ngươi sẽ sụp ngã mất”
Bắc Dao Quang nhìn hắn, trong mắt tràn đầy chua xót, mái tóc đen như
mực đã trở thành bạc phơ, vốn là xiêm y thanh sam tao nhã giờ mặc trên
người hắn lại thấy trống rỗng, trước kia cho dù Thanh Liên che giấu thế
nào thì cũng có mấy phần phong tình mê người biểu hiện ra nhưng hắn hiện giờ lại là bộ dạng trong trẻo, lạnh lùng, cô tịch, hơi thở trầm tĩnh,
vẻ mặt luôn ẩn chứa sự ưu thương cũng không thể nhìn ra hai chữ hạnh
phúc trên người hắn. Thanh Liên chẳng lẽ không biết hắn như vậy làm mọi
người còn thương tâm hơn là đối với Bảo Bảo sao?
” Bắc Dao, Mặc Mặc, các ngươi lo lắng quá nhiều rồi, ta thực sự tốt
lắm, chẳng qua là tóc bị bạc thôi, các ngươi lại làm như chuyện gì
nghiêm trọng lắm vậy, trước khi tiểu yêu tinh tỉnh lại thì ta sẽ không
làm gì để bản thân bị tổn thương đâu. Có có cơ hội được ôm nàng vào lòng với ta đã là hạnh phúc lớn nhất, mười năm trước ta cứ tưởng đã mất đi
nàng, bây giờ còn có một tia hi vọng, chờ đợi nàng tỉnh lại cùng ta thực hiện ước đi ta đã cảm thấy mỹ mãn, mặc kệ nàng ngủ bao lâu, ta cũng chờ nàng. Bắc Dao, ngươi biết không, tiểu yêu tinh này vẫn muốn ta làm
vương phu của nàng mà không phải đến Hỏa Hồ tộc làm vương phi của ta,
trước kia ta không có đáp ứng nàng, ngươi không biết ta hối hận như thế
nào đâu, nếu biết có ngày hôm nay thì đừng nói là để cho nàng cưới ta mà cho dù ta làm nô cho nàng cũng không sao. Nhưng không ai biết trước
được chuyện sắp xảy ra, ta cũng hối hận rất nhiều chuyện nên không thể
làm ra thêm những chuyện khác nữa, ta sẽ không rời khỏi nàng”
Thanh Liên vân đạm phong khinh nhẹ nân thân hình đang ngủ say của Bảo Bảo lên, ôm nàng vào lòng, hai mắt đẫm lệ nhìn Bắc Dao Quang và Mặc
Mặc, nhẹ giọng nói, hắn không muốn khóc, lệ của hắn đã ngủ say cùng với
Bảo Bảo.
Trong lòng dù đau thương thế nào, hắn cũng không rơi một giọt nước mắt, vì hắn nhớ Bảo Bảo đã nói nàng muốn hắn khóc.
” Thanh Liên–” Bắc Dao Quang không biết phải nói gì, cho dù nàng đã
nhiều lần quyết tâm ép Thanh Liên rời đi để hắn có thể thả lỏng bản thân nhưng ở thời điểm cuối cùng lại không làm được, bổi vì không ai có thể
bức bách tình cảm chân thật, Thanh Liên yêu Bảo Bảo tới mức nào sao nàng không hiểu, cũng như nếu Như Mặc chết đi thì nàng cũng không sống thêm
ngày nào. Chẳng lẽ đây chính là kiếp sao?
Mặc Mặc vì Vân Thư ở Tước Hoàng sơn suốt tám mươi lăm năm, nguyên
thần của Vân Thư được phục hồi, Mặc Mặc cũng phải chờ đợi suốt mười năm
mới có được hạnh phúc như hôm nay, vậy Bảo Bảo và Thanh Liên thì sao?
Chẳng lẽ ông trời muốn Bảo Bảo phải hôn mê suốt chín mươi lăm năm hay là lâu hơn nữa?
Chỉ là yêu thương một người mà thôi, sao phải trải qua nhiều đau khổ đến vậy? Bắc Dao Quang thống hận nghĩ.
” Bắc Dao, ngươi không cần nói thêm cái gì, ta đang lo nếu hôm nay
tiểu yêu tinh tỉnh lại, nhìn thấy ta tóc bạc đầy đầu ngươi nói xem nàng
có ghét bỏ ta không? ngươi trước đó không phải đã phát minh ra cái gì có thể làm cho tóc đen hay sao? Có thể cho ta thử thử được không?”
Thanh Liên biểu tình tựa hồ mang theo vài phần lo lắng, tựa hồ như sợ Bảo Bảo khi tỉnh lại nhìn thấy hắn tóc bạc đầy đầu mà sinh ra phản ứng
lo lắng.
” Nàng dám! Nàng nếu dám ghét bỏ ngươi, ta lập tức bóp chết nàng, coi như chưa từng sinh ra nàng” Bắc Dao Quang không chút suy nghĩ mà lên
tiếng.
” Bắc Dao, tiểu yêu tinh là nữ nhi của ngươi” Thanh Liên cũng không
ngờ Bắc Dao Quang lại thiên vị mình như thế, không khỏi bật cười, tâm
tình cũng tốt hơn nhiều, biết Bắc Dao Quang và Mặc Mặc đã sớm xem hắn là người nhà mà che chở, yêu thương làm cho tâm của hắn ấm áp vô cùng.
“Ngươi luôn lo lắng, chăm sóc cho nàng, nếu không vì nàng thì ngươi
làm sao biến thành bộ dáng như bây giờ, nàng nếu dám ghét bỏ ngươi thì
ta tức nhiên không thể bỏ qua cho nàng, nhưng Thanh Liên ngươi cũng là
lo lắng dư thừa, theo ta hiểu Bảo Bảo thì đừng nói là ngươi bạc tóc mà
cho dù thiếu tay gãy chân, nàng cũng vẫn yêu ngươi không chút thay đổi”
Bắc Dao Quang thở dài nói, hai đứa con thật giống tính cách của nàng, một khi đã nhận định ai thì chết cũng không quay đầu, còn bướng bỉnh
làm cho người ta cũng không dám có ý gì, chỉ cần động tâm là nhất định
không buông bỏ, nhưng Thanh Liên chẳng phải cũng giống như vậy sao?
” Bắc Dao, cám ơn! Ta nghĩ ta đối với nàng cũng vậy, nhan sắc chỉ là
bề ngoài, có lẽ Bảo Bảo sẽ càng thích ta như vậy hơn” Thanh Liên mỉm
cười hỏi Mặc Mặc “ Vân Thư thế nào? thân thể khá hơn không?”
” Vừa mới ngủ. cho nên ta và mẫu thân mới tới đây thăm ngươi, không
cần lo lắng, Vân Thư tốt lắm, chờ thêm vài ngày nữa, khi hắn có thể tự
mình đứng dậy thì ta sẽ đưa hắn đến đây thăm các ngươi”
” Không cần, dù sao cũng ở gần nhau, để ngày nào đó ta mang tiểu yêu
tinh đi thăm hắn sẽ tiện hơn, để cho hắn tĩnh dưỡng đi, dù sao bây giờ
cũng không thể so với trước. Đợi hắn, bao dung với hắn một chút, dù sao
Vân Thư cũng không phải là người rất kiên cường”
Tuy biết mình không lên tiếng thì Mặc Mặc cũng sẽ chiếu cố tốt cho
Vân Thư nhưng Thanh Liên vẫn nhịn không được mà lên tiếng dặn dò.
Mặc Mặc gật đầu, thực vui lòng phục tùng nói,” Ta biết, tỷ phu ngươi
cứ yên tâm đi! Ta cùng mẫu thân đi về trước,chút nữa Vân Thư tỉnh lại,
nếu không nhìn thấy ta thì hắn lại suy nghĩ lung tung, tỷ phu ngươi cũng phải bảo trọng, chúng ta thực lo lắng cho ngươi”
” Được rồi, ta biết, ta cũng không phải tiểu hài tử! Bắc Dao, ngươi
cũng đi thôi! Ta muốn ôm tiểu yêu tinh đi tản bộ, Như Mặc lát nữa cũng
sẽ từ thiên đình quay về” Thanh Liên mỉm cười, ngữ khí cố lộ ra một chút không kiên nhẫn như ánh mắt lại ôn nhu.
Bắc Dao Quang cùng Mặc Mặc thấy hắn như thế, đành gật đầu rồi cùng nhau rời đi.
************************************************
Thanh Liên ôm lấy Bảo Bảo chậm rãi theo cửa sau của tẩm cung đi ra
ngoài, phía sau là cả một biển Vân Liên Hoa, đây là kết quả mười năm
trước nhóm phụ cùng ở Hỏa Hồ tộc của Thanh Liên đưa từ Hỏa Hồ tộc đến
đây trồng, ngay cả đất để cho Vân Liên Hoa thích hợp sinh trưởng cũng
mang tới, mới khiến cho loài hoa vốn chỉ có ở Hỏa Hồ tộc lại mọc lan
tràn ở đây, tạo nên cảnh đẹp rực rỡ.
Chỉ cần nơi nào có Bảo Bảo thì nơi đó là nhà của hắn.
Mùi hương quen thuộc lan tràn trong không khí, Thanh Liên ôm Bảo Bảo
đi dọc theo con đường nhỏ, tối hôm qua trời có mưa nhẹ cho nên làm cho
bên dưới hơi ẩm ướt, bước chân xuống như là có thể bị lún xuống, nhưng
chỉ là cảm giác mà thôi.
Nhoáng cái hạo kiếp kinh hoàng trong thiên địa đã trải qua mười năm
nhưng mà những gì xảy ra trong mười năm trước thì lại như mới xảy ra hôm qua, Thanh Liên có thể nhớ lại rõ ràng từng chi tiết.
Thiên la là nhờ Vân Thư hi sinh bản thân dùng liệt dương chân hỏa
tiêu diệt, nguyên thần của hắn cũng vỡ thành hàng tỷ mảnh nhỏ, phần lớn
bị biến mất trong vũ trụ mênh mông, Như Mặc và Thanh Long Thần Quân bọn
họ dùng hết toàn lực cũng chỉ bảo vệ được không quá một phần mười nguyên thần của Vân Thư.
Khi không có ai có năng lực quan tâm chuyện của tiêu tinh vì mất nội
đan mà bị thương nặng, lâm vào hô mê, đến khi bọn họ quay lại thì Bảo
Bảo chỉ còn một hơi thở.
Tứ phương Thần Quân liên thủ lấy linh lực vạn năm để đưa nội đan của
Bảo Bảo từ trong người hắn quay về cơ thể của nàng, lại dùng vô số tiên
đan linh dược nhưng vì nội đan rời cơ thể quá lâu nên phải mất thời gian để thích nghi với cơ thể Bảo Bảo càng miễn bàn là nó có thể khôi phục
linh lực để Bảo Bảo tự chữa trị nội thương trong cơ thể.
Cũng từ ngày đó, tiểu yêu tinh của hắn liền rơi vào giấc ngủ sâu, đến nay chưa tỉnh lại, hắn cũng từng oán hận mình nhiều lần vì sao trong
lúc đó lại không có đủ năng lực để sớm đem nội đan trả lại cho nàng, nếu có thể trả lại sớm hơn thì có phải Bảo Bảo sẽ tỉnh lại sớm hơn hay
không?
Thanh Long Thần Quân lắc đầu thở dài khi đó vẫn luôn in sâu trong tâm trí hắn, hắn biết bọn họ đối với việc Bảo Bảo có tỉnh lại hay không,
không lạc quan lắm, nhưng bọn họ không biết ở trong lòng hắn, cho dù là
Bảo Bảo ngủ hay tỉnh thì chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, hắn sẽ có đủ kiên
nhẫn để chờ nàng tỉnh lại.
Chỉ cần sinh mạng còn tồn tại thì hết thảy đều có thể.
Ôm nàng ngồi xuống một gốc Vân Liên hoa cao lớn dị thường, làm cho
thân mình của nàng thỏa mái dựa vào ngực hắn, ngước mắt nhìn trời xanh
mây trắng, hơi thở cũng tản ra mùi thơm lạ lùng “ tiểu yêu tinh, dễ ngửi sao? Hôm nay trời rất xanh trong, mây cũng trắng nữa, ta vẫn luôn có
cảm giác hôm nay ngươi sẽ hồi tỉnh, cho nên chờ mong so với trước kia
lại nhiều hơn, tiểu yêu tinh, hôm nay người đừng để cho ta phải thất
vọng ôm ngươi trở về có được không? ta rất nhớ bộ dáng ngươi ôm ta làm
nũng, tỉnh đi, được không?”
Thanh Liên nhìn cánh tay phải của mình, nhớ lại bộ dáng Bảo Bảo lần
đầu tiên ôm hắn, tạo cho hắn cảm giác ấm áp, nhưng hoài niệm kia cũng
dần dần phai nhạt, hắn rất sợ, sợ nếu Bảo Bảo vẫn không tỉnh lại thì chỉ còn mình hắn, thời gian lâu dài rồi cuối cùng hắn cũng sẽ dần quên
những gì thuộc về nàng, mà điều này so với việc hắn quên bản thân mình
còn thống khổ hơn nhiều.
Mười năm, hắn mới đầu nghĩ hắn sẽ không chịu được quá một ngày nhưng
cũng đã mười năm trôi qua, thời gian này đối với yêu tinh có sinh mệnh
lâu dài thì không tính là gì, nhưng đối với một nam nhân chìm đắm trong
tình yêu và nhớ nhung thì là một sự tra tấn vô biên “ tiểu yêu tinh tỉnh lại đi, xin ngươi”
Gió thổi qua mang theo mùi hương nồng đậm, trong không khí yên lặng
này tưởng chừng như chỉ có hắn và Bảo Bảo, Thanh Liên nhắm mắt lại, ôm
lấy thân hình bé nhỏ của Bảo Bảo, bất tri bất giác mà ngủ đi.
Trong lúc ngủ thì nghe như bên tai có người đang nói chuyện, dường
như là Như Mặc đang tranh chấp với ai đó, hắn muốn mở mắt ra nhưng lại
làm không được.
“người ở tại đây, còn không mau ra tay?” Thanh âm của Như Mặc có vẻ nôn nóng
” Xà quân đại nhân, chuyện này không hợp quy củ, nếu bị phát hiện thì lão hủ không gánh vác nổi” thanh âm mang theo ý tứ cầu xin của một lão
nhân vang lên, Thanh Liên có thể tưởng tượng ra vẻ khó xử của hắn, nhưng tiếc là không thể mở mắt ra để nhìn rõ biểu tình của hắn.
” Bản quân mặc kệ, lúc trước ngươi làm thế nào để đối phó ta và Bắc
Dao thì giờ cứ làm thế với bọn họ, nếu ngươi dám thay ta quyết định thì
giờ ta cho ngươi đặc quyền thay bọn họ quyết định một lần, thế mà ngươi
lại cự tuyệt ta, ý ngươi là sao? Ngươi dám khinh thường Thanh Liên và nữ nhi của ta?”
Ngay cả hai từ bản quân Như Mặc cũng đem ra dùng, ngữ khí thản nhiên
nhưng ẩn chứ áp lực uy hiếp, làm cho Thanh Liên rất hiếu kỳ, không biết
người kia là ai, Như Mặc vì chuyện gì mà uy hiếp hắn, mà dường như còn
liên quan đến chuyện của mình và Bảo Bảo.
” Xà quân đại nhân quá lời, năm đó chuyện tơ hồng của Xà quân đại
nhân và phu nhân, lão hủ hoàn toàn không biết, chuyện ngẫu thần của đại
nhân và tôn phu nhân được cột vào nhau thì lão hủ sau khi trở về thiên
đình mới biết được, đáng tiếc tơ hồng đã ràng buộc, không thể tháo gỡ,
lão hủ dù có tâm gỡ ra giùm Xà quân nhưng cũng là lực bất tòng tâm, hiện tại…”
” Cái gì? Ngươi dám gỡ tơ hồng của ta thử xem?” thanh âm của Như Mặc
đột nhiên tăng cao, trong mắt hiện lên sự nguy hiểm đáng sợ.
” Đại nhân hiểu lầm, không dám! Không dám! Lão hủ không dám, đã biết đại nhân cùng phu nhân lưỡng tình tương duyệt, lão hủ làm sao dám đi
phá hư nhân duyên của người. Đây là chuyện tối kỵ a, nhưng chuyện bây
giờ đại nhân người muốn lão hủ làm thì là phá hư thiên quy, lão hủ thực
sự là bất lực a”
” Thiên Quy? Còn có thứ này sao? Thiên đình hiện giờ không có người
thì thiên quy tính là cái gì? Hơn nữa, phá hư thiên quy thì cũng là do
thiên đình làm trước, ngươi thân là nguyệt lão chẳng lẽ một câu không
phải ngươi làm thì sẽ không có chuyện gì sao? Ai chẳng biết là ngươi
quản lý nhân duyên tromg tam giới, ngươi chưa buộc dây tơ hồng thì ta sẽ không thể tự mình làm phải không, bản quân mặc kệ, ngươi phải có trách
nhiệm đối với việc đã xảy ra với ta. Ta cho ngươi hai lựa chọn, nếu
không ngoan ngoãn làm theo lời của ta thì từ nay về sau cuộc sống của
ngươi đừng mong có một ngày yên ổn, ta sẽ lập tức đến núi nguyệt lão,
phá bỏ toàn bộ tam sinh thạch cùng vô số nê ngẫu của ngươi, ta xem ngươi bị hủy nhiều nhân duyên như vậy thì Ngọc Đế có niệm tình ngươi tuân thủ thiên quy mà không trừng phạt ngươi hay không, ngươi nên rõ ràng một
chút, lúc này nhân gian đang chậm rãi phục hồi nguyên khí, nếu bây giờ
lại có vô số nhân duyên bị cắt đứt…”
Như Mặc còn chưa nói xong thì thanh âm lão nhân đã kích động vang lên “ Xà quân đại nhân, vạn lần không thể, không thể a”
“Vậy Nguyệt Lão ngươi tính thế nào?”
” Này, này, ai! Lão hủ đáp ứng người là được, nhưng mà Xà quân đại
nhân, dây tơ hồng của ngươi thực sự không phải do lão hủ buộc”. Nguyệt
Lão vẫn không quên giải oan cho bản thân, nút thắt xấu như vậy là sao do chính tay hắn làm được, nhưng ai dám trong thời gian hắn bị biếm hạ
phàm mà ra tay? Có nhiều nê ngẫu như vậy lại không buộc mà cố tình nhằm
vào Xà quân Như Mặc, làm cho hắn không thể thành tiên, tuy hiện giờ hắn
có một gia đình hạnh phúc nhưng vẫn là thiên đình có lỗi với hắn, hiện
tại hắn bắt buộc mình phải làm ra chuyện tình như hắn muốn thì chắc Ngọc Đế cũng sẽ thông cảm mà không xử phạt mình.
Nguyệt Lão vừa lo lắng suy nghĩ, vừa cẩn thận bổ sung “ Xà quân đại
nhân, có phải lão hủ đồng ý với người, đem nê ngẫu của Bảo Bảo tiểu thư
buộc cùng nguyên thần của Hồ vương đại nhân thì sau ngày đại nhân sẽ
không đuổi theo lão hủ nữa chứ?”
Như Mặc không cho hắn câu trả lời mà còn hỏi ngược lại “ ngươi nói đi?”
Nguyệt Lão nghe câu này thì cho là Như Mặc đã đồng ý nên cao hứng hơn “ vậy lão hủ lập tức quay về Nguyệt Lão sơn để chuẩn bị tố nguyên thần
ngẫu cho Bảo Bảo tiểu thư”
” Không cần, đồ vật này kia, bản quân đã mang đến đây cho ngươi, còn
có một đống dây tơ hồng, ngươi tiến hành luôn ở đây cho ta, không phải
nói phải có bảo ngọc huyết mới có thể khiến cho nguyên thần ngẫu có tác
dụng sao? Vừa lúc Bảo Bảo có mặt ở đây, ngươi mau làm mọi việc cho thỏa
đáng, tránh cho đêm dài lắm mộng”
” A? Xà quân đại nhân ngài–”
” Ân?”
“Dạ, dạ, lão hủ sẽ làm ngay”
Thanh Liên buồn cười nghe bọn họ nói chuyện với nhau, cảm thấy như
thật như mơ, Như Mặc trong ấn tượng của hắn là luôn nghiêm nghị, không
thích đùa giỡn càng không dùng gian kế để làm khi người khác nhưng lần
này người bị hắn ra tay lại chính là Nguyệt Lão, nguyên nhân là muốn tạo nguyên thần ngẫu cho Bảo Bảo, sau đó cột lại với cái của mình.
Thanh Liên cảm thấy phần lớn là mộng, lúc trước vẫn nói với Bảo Bảo
không hiểu vì sao Như Mặc lại đuổi theo Nguyệt Lão, lại ngày đêm chờ
nàng tỉnh lại, cùng nàng bái đường thành thân cho nên có lẽ vì vậy mà
“ngày nghĩ đêm sẽ nằm mơ như thế” chăng, bây giờ chưa tới đêm nhưng hắn
lại đang ngủ, nên chắc là mơ, nếu không sao lại có cảnh tượng như vậy.
Cho nên cũng không muốn mở mắt nữa mà tiếp tục mơ.
Trải qua một hồi, thanh âm Nguyệt Lão lại vang lên “ Xà quân đại
nhân, đã xong, bây giờ hãy trích một giọt máu từ ngón tay trỏ của Bảo
Bảo tiểu thư, nhỏ lên nguyên thần ngẫu như vậy nhân duyên của chủ nhân
nguyên ngẫu thần liền thành”
Hình như là Như Mặc tiếp nhận nê ngẫu, rồi Thanh Liên liền cảm giác
dường như có ai đó đang ngồi bên cạnh hắn, hơi thở quen thuộc và tin
cậy, là Như Mặc, lúc này hắn đang định rút ngón tay của Bảo Bảo ở trong
lòng mình ra, Thanh Liên có chút kháng cự, dù là nằm mơ, hắn cũng không
muốn có người làm tổn thương tiểu yêu tinh của hắn.
” Thanh Liên, buông ra chút, chỉ cần một giọt máu của Bảo nha đầu thì sẽ tạo nên khế ước làm cho các ngươi suốt đời gần nhau, chẳng lẽ ngươi
không muốn ngoài huyết khế, còn cái khác làm cho ngươi an tâm hơn sao?
Cho nên buông ra được không? ta chỉ cần lấy một giọt máu của Bảo nha đầu là xong, sau này nhân duyên của các ngươi là do thiên địa tác thành,
ngươi không muốn sao?”
Thanh âm của Như Mặc như thôi miên bên tai Thanh Liên, hắn sao lại
không muốn nhưng cho dù là thế, muốn hắn buông Bảo Bảo ra thì không
được, cho dù là nằm mộng hắn cũng không buông ra.
Nhưng Như Mặc cũng vì bọn họ mà suy nghĩ, Thanh Liên còn mơ mơ màng
màng liền nắm lấy tay Bảo Bảo, điều chỉnh tư thế làm cho tay nàng lộ ra, Như Mặc thở dài một tiếng, thấp giọng thầm thì “ thực sự là một kẻ si
tình”
Cảm giác Như Mặc đã rời đi, Thanh Liên liền ôm lấy bàn tay nhỏ bé của Bảo Bảo vào lòng, tiếp tục ngủ, hình như sau đó Như Mặc và Nguyệt Lão
còn nói rất nhiều nhưng tiếc là hắn không nghe rõ, chỉ cảm thấy rất mệt, cần phải ngủ thật nhiều.
Trong mơ hồ chợt có một giọng ca vang lên bên tai hắn:
Bán lãnh bán ấm mùa thu, uất dán tại bên cạnh ngươi
Lẳng lặng nhìn lưu quang bay múa, kia trong gió một mảnh phiến lá đỏ
Nhạ trong lòng một mảnh kéo dài
Nửa tỉnh nửa say trong lúc đó nhịn nữa cười mắt ngàn ngàn
Khiến cho ta giống đi trung phiêu tuyết dùng băng thanh nhẹ nhàng hôn nhân mặt
Mang ra nhất ba nhất lãng triền miên
Lưu nhân gian nhiều ít yêu, nghênh kiếp phù du ngàn trọng biến
Cùng hữu tình nhân làm khoái hoạt sự, đừng hỏi là kiếp là duyến
Khiến cho ngươi chui,vùi đầu yên ba lý, thả ra trong lòng hết thảy cuồng nhiệt
Ôm một thân xuân vũ kéo dài
Tiếng nói nhu tình rất giống tiếng của tiểu yêu tinh, khóe miệng
Thanh Liên không tự chủ mà mỉm cười thỏa mãn, giấc mơ thật đẹp, lần đầu
tiên trong mười năm qua hắn mới nghe được tiếng của Bảo Bảo, thanh âm dù hơi khàn nhưng vẫn là giọng của nàng, hắn dù cố hết sức cũng không nhớ
ra ca khúc này, hắn chừng nghe qua, nghe rất êm tai làm hắn say mê, tiểu yêu tinh, ngươi cuối cùng cũng luyến tiếc ta mà đến tìm ta trong giấc
mộng rồi sao?
Thanh Liên thở dài, càng dùng sức ôm chặt thân hình trong lòng, một giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống.
Tiếng ca đột nhiên ngừng lại, tiếp theo là một trận hôn như mưa rơi
xuống mặt hắn, độ ấm quen thuộc làm cho Thanh Liên run rẩy không dám
tin, nếu như tiếng ca còn có chút hư ảo thì ấm áp hiện tại trên mặt hắn
có nghĩa là gì?
Từ sau khi Bảo Bảo rơi vào hôn mê sâu, mười năm qua cho dù hắn cốn
gắng thế nào cũng không tìm được cảm xúc chân thật như thế, muốn mở mắt
nhưng rồi lại sợ khi mở mắt ra thì mọi thứ đều là mộng, nhưng rồi vẫn
quyết định mở, hắn không thể bỏ qua cơ hội là tiểu yêu tinh của hắn đã
tỉnh lại.
Mở mắt liền nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt đang nhìn
hắn, Thanh Liên kinh ngạc nhìn nàng, không muốn khóc như nướ mắt không
chịu nghe lời mà tuôn ra, ngữ khí khàn khàn “ tiểu yêu tinh, ngươi
tỉnh?”
Cố gắng tươi cười, mà Bảo Bảo nhìn thấy gương mặt gầy yếu của Thanh
Liên thì đau lòng khôn xiết, Thanh Liên của nàng, mái tóc đen như mặt
trước kia đã bạc phơ, từ khi tỉnh lại, nàng đã khóc không chỉ một lòng,
mặc dù Thanh Liên dù ngủ say vẫn cầm chặt tay nàng, nàng làm sao không
rung động?”
Nàng hát tình ca cho hắn nghe, muốn dùng phương thức của nàng để tặng hắn một lễ vật gặp mặt, đổi lại lại là một giọt lệ của hắn, làm cho
nàng nhịn không được mà mãnh liệt hôn hắn để đánh thức hắn, nói cho hắn
biết nàng thực sự đã tỉnh chứ không phải nằm mơ. Bọn họ từ nay về sau
thực sự là ở bên nhau.
Không có trả lời, môi lưỡi nóng bỏng giao triền làm cho Thanh Liên
biết tất cả đều là sự thật, không phải là hắn nằm mơ, tiểu yêu tinh của
hắn thật sự tỉnh lại.
Ngây ngốc một hồ, lập tức cuồng nhiệt ôm chặt thân hình của Bảo Bảo,
hôn cũng sâu hơn, cho dù hít thở không thông cũng không muốn buông nhau
ra.
” Thanh Liên! Thanh Liên! Thanh Liên! Ta đã trở về, ta đã trở về!”
Bảo Bảo dùng sức ôm lấy Thanh Liên, nhìn gương mặt có chút cuồng loạn
lại mừng như điên của hắn, muốn hắn thể nghiệm càng nhiều, cho hắn biết
hết thảy đều là thật.
Thanh Liên từ bị động đổi thành chủ động, đang tính cởi bỏ xiêm áo
của Bảo Bảo thì đám người Như Mặc bị nữ nhi bất hiếu bỏ qua một bên
không thể không lên tiếng nhắc nhở cho bọn họ biết còn có người khác ở
đây.
Tiếng ho khan đã làm hai người thức tỉnh, hai đôi mắt xinh đẹp cùng
nhìn về phía Như Mặc, dường như giờ mới phát hiện nơi đó có ngươi, Như
Mặc và Bắc Dao Quang, Thanh nhi và Ngọc Linh Lung, thậm chí có cả Vân
Thư suy yếu đang được Mặc Mặc ôm đứng bên cạnh Vân Liên hoa, tất cả mọi
người đều đỏ mặt, ánh mắt có chút trêu chọc nhìn bọn họ.
” Bảo nha đầu, ngươi đừng quên phụ thân và mẫu thân còn đứng đây” Như Mặc tuy lên tiếng trách móc nhưng sự vui sướng và cao hứng không ít hơn Thanh Liên, rốt cuộc Bảo Bảo đã tỉnh, Bắc Dao gia từ nay về sau không
cón đau khổ nữa.
” Ngươi, các ngươi, các ngươi như thế nào còn đứng ở chỗ này?” Bảo
Bảo nghẹn họng nhìn trân trối qua đi là giận dữ, nàng muốn làm cho Thanh Liên kinh hỉ, bọn họ đứng đây làm gì?
” Ách? Tỷ tỷ thân ái của ta, ngươi cũng quá nhiệt tình, không nhìn
xem thân thể tỷ phu hiện tại thế nào, mấy năm nay ngươi hôn mê thì cũng
chừng đó thời gian tỷ phu chưa có ngủ qua, nếu không sao có thể dễ dàng
bị phụ thân thôi miên chứ. Bây giờ ngươi đã tỉnh lại, cũng nên hảo hảo
bồi bổ cho tỷ phu, nhưng ngươi cũng thật là, hù chết chúng ta, mười năm
rồi, dù chúng ta gọi ngươi thế nào, ngươi cũng không chịu tỉnh lại, tuy
rằng hắn mỗi ngày đều nói với chúng ta ngươi sẽ tỉnh lại, thế nhưng hôm
nay hắn nói đúng rồi. Ngươi rốt cuộc đã tỉnh”
Mặc dù khi Bảo Bảo rơi vào nguy hiểm, Mặc Mặc lo lắng không ít hơn
những người khác nhưng khi nàng tỉnh lại thì vẫn nhịn không được mà trêu chọc nàng như thói quen nhiều năm qua.
Nghĩ rằng Bảo Bảo sẽ tức giận không ngờ nàng lại quay người lại, hôn
lên môi Thanh Liên, nỉ non “ Thanh Liên, đã để ngươi đợi thật lâu. Ta đã trở về, một ngàn năm sau, một vạn năm hay nhiều hơn nữa ta tuyệt đối
cũng không tách rời ngươi nữa, phải ngủ cùng nhau, phải tỉnh cùng nhau,
muốn đi đến nơi nào thì cũng sẽ cùng đi, tuyệt không buông tay ngươi ra”
Mới đầu chỉ là thản nhiên tươi cười, tiếp sau thì như gợn sóng rồi
dần dần mở rộng, đôi mắt vốn tĩnh lặng như hồ nước sâu bổng chốc sáng
bừng lên, thay thế cho sự bi thương suốt mười năm qua, làn da tái nhợt
cũng vì hôn nồng nhiệt mà trở nên ửng hồng, mái tóc bạc xõa tung mang
theo hương thơm lạ lùng, sóng mắt nhu tình nhưng cũng phảng phất nét
phong tình làm cho mọi người tim đập lộp bộp, ánh mắt không thể rời ra.
Có cái gì đó đang hồi sinh trong lòng mọi người, lúc này không ai có
thể rời mắt khỏi Thanh Liên, nụ cười đạt tới nở rộ cực hạn, cái gì gọi
là tuyệt đại khuynh thành, cái gì là phong tư có một không hai trong
thiên hạ hay là phong tình vạn chủng…rốt cuộc thì mọi người cũng đã lĩnh ngộ được.
Một nam nhân có thể đạt đến cảnh giới như thế, chỉ một nụ cười cũng
là cho nhật nguyệt trong thiên địa kém sắc, lu mờ. Đây mới chính là
phong thái hòan tòan không che giấu của Hồ vương Thanh Liên sao?
Người choáng váng tới đui mù đương nhiên là Bảo Bảo, cứ ngây ngốc
nhìn Thanh Liên, cuối cùng lại hét to một tiếng, dùng sức đè mặt hắn
xuống đất rồi lớn giọng la to “ tòa bộ cút ngay cho ta, không được xem,
Thanh Liên chỉ là của một mình ta”
Mọi người trố mắt một chút, nhất thời phá lên cười!
Thanh Liên không chút phản kháng việc Bảo Bảo đè hắn xuống đất, chỉ
hơi nghiêng người ôm thân hình mềm dịu đang tức giận và ghen tỵ của nàng vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, đôi mắt mê ly lại như vô tình
nhìn về phía đám người đang chờ xem kịch vui, bị ánh mắt khiêu khíc của
hắn nhìn qua, tất cả mọi người cùng xấu hổ lại buồn cười, phát hiện bọn
họ thế nhưng động dục. Hồ vương Thanh Liên thật đáng sợ, cuối cùng mới
biết vì sao thiên đình lại muốn hắn mau chóng thành tiên, người này rõ
ràng chính là tai họa.
Về sau còn ai dám nhìn ánh mắt của hắn?nhất thời người nào tự ôm
người yêu của người đó nhanh chóng biến mất, trong không gian còn nồng
đậm mùi hương của Vân Liên hoa.
Bên dưới bụi hoa chỉ còn một đôi tình nhân yêu nhau.