Hồ Yêu

Chương 3: Kiếp số



«Dân gian truyền rằng, trong muôn loài, hồ ly là loài thông minh nhất sau con người. Theo truyền thuyết, hồ ly có thể tu hành đắc đạo, tu trăm năm mọc ra ba cái đuôi, gọi là yêu hồ, tu nghìn năm hóa thành lục vĩ ma hồ. Có thần thoại cho rằng, hồ ly còn có thể đạt đến cảnh giới có chín đuôi, đó là cảnh giới vô thượng của hồ yêu, tục gọi là cửu vĩ thiên hồ. Không ai rõ tu luyện bao lâu mới đắc đạo thành cửu vĩ thiên hồ, chỉ biết mỗi cái đuôi là một cái mạng của chúng, chín đuôi là chín mạng, muốn giết chết cửu vĩ hồ phải chặt hết chín đuôi của nó.

Hồ ly thường là giống cái, khi hóa thành người vô cùng thông minh xinh đẹp, có một loại sức quyến rũ riêng, chúng dùng nó câu hồn đoạt phách, quyến rũ phàm nhân để moi tim uống máu, thủ đoạn vô cùng dã man tàn bạo...”

=== ===

Lão tiên sinh trên đài vừa kể chuyện vừa điều khiển mấy con rối di chuyển qua lại, kết hợp với hiệu ứng âm thanh làm người ta không khỏi kinh sợ. Những người ngồi bên dưới, vài kẻ đã xanh mặt sợ hãi, có đứa bé còn sợ đến khóc ré lên.

«Tiểu thư à, đáng sợ quá! Người nhìn kìa, nhìn kìa! Con yêu quái bắt đầu moi tim người ta kìa!” Tiểu Nhu run rẩy bấu chặt cánh tay của Kê Quân Lan.

Quân Lan nhìn vở diễn trên hí đài, trong đầu dường như có một loạt hình ảnh tựa đèn kéo quân lướt qua, rồi lại biến mất tăm. Nàng ôm ngực, tim đột nhiên nhói lên đau nhức như bị xé ra.

«Tiểu thư, bệnh người lại tái phát à? Chúng ta không xem nữa, đi về nhà thôi.” Tiểu Nhu thấy trán nàng mồ hôi nhễ nhại, bờ môi trắng bệch, liền đoán căn bệnh của tiểu thư tái phát, lập tức dìu nàng đứng dậy.

Hai người đi ra khỏi tửu lâu, chầm chậm quay trở về. Đến một góc phố nọ, đột nhiên có một ông lão chắn trước mặt Quân Lan, vuốt râu nói:

«Lão nhìn sắc mặt tiểu thư đây không tốt, ấn đường tối đen, tựa hồ sẽ có hung kiếp. Dám hỏi tiểu thư có muốn ngồi xuống đây để lão gieo một quẻ hay chăng?”

Tiểu Nhu hừ một cái khinh bỉ, nói:

«Chiêu này bây giờ cũng còn có kẻ dùng à? Muốn lừa tiền tiểu thư nhà ta sao?”

Ông lão không giận lại còn vuốt râu cười khà khà, đáp:

«Lão đây tuy gieo quẻ mà kiếm sống qua ngày, nhưng chỉ xem cho người hữu duyên, nhược bằng vô duyên nghìn vàng cũng không xem. Tin hay không là tuỳ ở tiểu thư.”

Nói đoạn, lão ta dợm quay người bước đi.

«Ta tin.” Thình lình, Quân Lan thốt lên hai chữ khiến Tiểu Nhu vô cùng kinh ngạc há hốc mồm.

Nàng bước đến ngồi xuống chiếc bàn xem bói của ông thầy tướng số, nói:

«Lão hãy nói tiếp đi.”

Ông lão lắc lắc mai rùa, bên trong rơi ra ba đồng tiền. Chăm chú nhìn ba đồng tiền một lúc lâu, ông ta mới thở dài, hỏi:

«Dám hỏi tiểu thư phải chăng sinh ngày mùng bảy tháng bảy?”

«Ta là cô nhi, nghĩa phụ nhặt mang về, không biết ngày sinh.” Quân Lan đáp.

Ông lão tiếp lời:

«Tiểu thư mang mệnh đào hoa, nhưng lại là đào hoa mọc ngược, trong số mệnh ắt gặp phải vận đào hoa, lại vì đào hoa mà gặp phải tai họa. Trong thời gian này, tiểu thư nên hạn chế ra khỏi cửa, nếu may mắn có thể tránh khỏi được một kiếp. Mọi sự đành tuỳ duyên.”

Lấy ra một chiếc túi gấm, lão ta nhét vào tay nàng, dặn:

«Lão chỉ là một kẻ xem quẻ, không phải thần tiên gì, có thể giúp cô nương được đến đâu thì lão đã liều mình mà giúp rồi. Túi gấm này, cô nương giữ cẩn thận bên người, trong lúc nguy cấp hãy mở nó ra.”

Quân Lan nhận lấy túi gấm, cảm tạ ông lão, muốn đưa chút tiền trả công cho ông, lại bị ông ta gạt đi.

«Lão tuy xưa nay chưa từng xem miễn phí cho ai, nhưng tiểu thư là trường hợp đặc biệt. Lão không thể hóa giải tai kiếp cho tiểu thư, không có mặt mũi nhận tiền, chỉ mong cô qua khỏi được kiếp số.”

«Còn một lời này, tiểu thư nên nhớ kỹ», lão tướng số làm ra vẻ thần bí, lấy quạt che nửa khuôn mặt, thì thầm nói năm chữ, «Hồ ly thích ăn gà.”

Nói xong một câu bâng quơ chẳng liên quan gì đó, ông lão lại cười ha ha phe phẩy quạt.

Quân Lan trên đường về nhà cứ mãi băn khoăn suy nghĩ về câu nói quái dị của lão tướng số, nhưng ngẫm mãi cũng không ra.

Tiểu Nhu thấy vậy, bèn khuyên nhủ:

«Tiểu thư chớ tin lời bịa chuyện linh tinh của lão già đó, chắc chắn là phường giả thần giả thánh thôi!”

Vừa lúc ấy, mọi người trên phố bỗng dưng hoảng loạn cả lên, tất cả đều hồi hả chạy về nhà, ai về đến nhà rồi thì vội vàng đóng sập cửa lại. Đám người nhốn nháo xô đẩy nhau, cuối cùng Quân Lan cũng bị liên lụy. Nàng thấp bé mỏng manh, bị xô đẩy qua lại, tưởng chừng sắp ngã dúi xuống đường.

Nào ngờ, may mắn thay, đúng lúc đó, một cánh tay vươn ra, đỡ lấy nàng. Quân Lan mở mắt ra, dự định nói lời cảm ơn với người tốt bụng đỡ lấy mình, vừa thoáng trông thấy người trước mắt, bỗng nhiên một chữ cũng không nói ra được.

Bạch lăng sa, thanh ti phát, mi mục người như họa. [1]

[1] Ý nói: Gấm lụa trắng, tóc đen óng như tơ, mắt mi người tựa tranh vẽ.

Nàng cảm thấy phảng phất như mình đã gặp người ấy ở đâu đó rồi, nhưng lại không tài nào nhớ ra được.

Có lẽ đã từng lướt qua nhau trong muôn vạn biển người, hoặc, trong vô lượng ta bà kiếp luân hồi ấy, đã từng giữa hồng trần tương ngộ.

____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.