Hoa Âm Hệ Liệt

Chương 12: Hải Thượng Tiên Nhân Dao Tương Ngữ (2)



Quyển 1: Hải Chi Yêu

Từ ngoài cửa không biết từ lúc nào đã lướt tới một thiếu nứ áo lục chặn giữa hai người, sắc mặt giận dữ, mắt trợn trừng trừng nhìn Tương Tư – tay bắt lấy hạt Càn thiên bích lịch châu kia.

Tương Tư thoáng biến sắc, một chiêu vừa rồi nàng chỉ dùng có ba bốn phần công lực, nhưng Thượng Huyền Nguyệt chủ của Hoa Âm các được người đời xưng tụng ám khí độc bộ thiên hạ, ba bốn phần công lực này tuyệt đối không phải là thứ người bình thường có thể tiếp nổi.

Thiếu nữ kia mi dài mắt lớn, nếu không phải đang nộ khí bừng bừng, khóe mắt xếch lên thì đúng là mỹ nhân hiếm thấy. Nàng ta lạnh lùng nhìn Tương Tư nói: “Chẳng cần hỏi gì đã xuất thủ ngay, lẽ nào muốn sát nhân diệt khẩu?”

Tương Tư mỉm cười: “Vị cô nương này hỏi thật là lạ, tại sao ta phải giết y diệt khẩu cơ chứ?”

Lục y thiếu nữ đột nhiên dẫm mạnh gót chân, cao giọng nói: “Bởi vì ngươi dám mạo danh Đường môn đại tiểu thư Đường Tụ Nhi!”

Tương Tư bật cười: “Ta chưa từng nói mình là Đường Tụ Nhi.”

Lục y thiếu nữ trừng mắt lên với nàng, bỗng nhiên xoay ngoắt người lại cầm chiếc bàn tính trên bàn ném vào đầu Cầu Côn: “Ngươi định thừa cơ chạy trốn ư?”

Võ công của Cầu Côn vốn không kém, không ngờ lại không tránh được một chiêu đơn giản này, bị chém cho chảy cả máu đầu.

Thiếu nữ kia được thể lấn tới, nắm lấy cổ áo Cầu Côn đập xuống một bàn tính nữa: “Mau nói, ngươi đến đây để thăm dò tin tức cho Oa khấu phải không? Lần này các ngươi định hạ thủ với ai?”

Cầu Côn ôm lấy mặt, cơ hồ như đã bị nàng ta đập gãy cả sống mũi, máu tươi chảy be bét đầy mặt, đau đến vặn cả người lại.

Diễn biến mới này làm cả Trác Vương Tôn cũng thấy bất ngờ, vì thiếu nữ này tuy còn trẻ tuổi, song xuất thân danh môn thế gia, trên giang hồ cũng là nhân vật nổi tiếng trong lớp hậu bối, không ngờ lại ra tay độc địa nghiêm hình bức cung người khác thế này. Có điều nếu để nàng ta đập thêm hai ba cái nữa, chỉ sợ Cầu Côn đúng là bị giết người diệt khẩu thật mất.

Lúc này, bên cạnh chợt có người lên tiếng: “Tiểu muội, dừng tay lại!” Cùng một lúc một bàn tay đã đưa ra chặn trướ chiếc bàn tính đang đập xuống mặt Cầu Côn lại.

Bên cạnh nàng không biết từ lúc nào đã có thêm một thiếu niên vận áo dài xanh lam, phong độ ngời ngời, diện mạo cũng có thể xếp vào hàng anh tuấn nho nhã. Lạ một điều là vị trọc thế công tử này lại xách theo một cái rương khố to tướng. Cái rương cao đến nữa người, xem ra có vẻ rất nặng, tuy rằng chàng ta không hề có vẻ gì là vất vả, nhưng người ta vẫn có cảm giác dở ông dở thẳng, không ra sao cả.

Thiếu nữ không dừng tay. Chẵng những là không dừng tay, mà còn thuận thế đập luôn chiếc bàn tính vào tay chàng thiếu niên, giận dữ quát lên: “Huynh tránh ra!”

Chàng công tử kia nửa muốn tránh, nửa lại không dám tránh, một thoáng do dự đã bị đập trúng ngay một bàn tính, bàn tay sưng vù lên. Thiếu nữ thấy vậy thì ngẩn người ra, cơn giận dường như cũng bớt đi phần nào, chau mày lại nói: “Biêu ca, đã bảo huynh tránh ra rồi mà!”

Cầu Côn thừa cơ bò dậy, rít giọng nói: “Cầu Côn ta năm xưa cũng là nhân vật thành danh, làm sao đế lũ tiểu bối miệng còn hôi sữa các ngươi làm nhục như vậy được!” Dứt lời liền nghiến răng kèn kẹt.

“Hỏng rồi!” Thiếu nữ kêu lên kinh hãi, xoay người bóp mạnh vào cằm Cầu Côn, chỉ nghe họ Cầu rống lên đau đớn, xương cằm dưới đã bị nàng ta vặn rời khớp, làm rơi hai viên dược hoàn còn lẫn máu vào tay thiếu nữ. Nàng ta cúi người xuống quan sát giây lát, rồi nói: “Hắn ngất xỉu rồi, còn không lại giúp người ta một tay?”

Thiếu niên khẽ chau mày, nhưng cũng đành cuối xuống, nâng cằm Cầu Côn lên, nhét vào một viên thuốc

Không ngờ thuốc vừa vào miệng, Cầu Côn đã lập tức tỉnh dậy, cả sắc mặt cũng từ từ hồng nhuận, hoàn toàn không còn vẻ đau đớn gì nữa.

Thiếu nữ dứ dứ chiếc bàn tính lên cao: “Rốt cuộc ngươi có chịu nói hay không?”

Cầu Côn phun ra một chiếc răng gãy, nghiến răng đáp: “Không nói!” Thiếu nữ lập tức đại nộ, lại đập xuống một bàn tính nữa.

Trác Vương Tôn liếc nhìn y một cái, rồi khe khẽ thở dài: “Tính khí của vị tiểu thư này… tốt nhất nàng ấy hỏi chuyện gì ngươi cứ thành thật trả lời chuyện ấy thì hơn, bằng không ngươi muốn chết cũng không dễ dàng đâu. Huống hồ thứ độc dược này của ngươi, cho dù ăn thêm một hai cân nữa vị công tử này cũng vẫn cứu sống được ngươi thôi.”

Thiếu niên đưa mắt nhìn Trác Vương Tôn một cái, nhưng tay vẫn không ngừng lại, chỉ vài động tác đã đưa được xương hàm Cầu Côn về đúng vị trí của nó.

Họ Cầu cố nhịn đau, đảo mắt quan sát mấy thiếu niên trước mắt, ánh mắt từ từ hiện lên vẻ kinh hãi tột độ. Hắn run lên một chập, rồi cuối cùng cũng mở miệng: “Được rồi, cho dù ta nói, các ngươi cũng không thoát nổi kiếp nạn này… lần này ta tới đây, là để thăm dò tin tức của Hải Nam tuần phủ Phương Thiên Tùy.”

Thiếu nữ hỏi ngay: “Là đệ nhị tham quan của bản triều, Phương Thiên Tùy?”

Cầu Côn đáp: “Hắn vốn là nghĩa tử của đương kim đại học sĩ Nghiêm Tung, từng làm phủ doãn Thuận Thiên phủ tám năm, vơ vét được vô sô kim ngân tài bảo, gần đây vì bị Dương Kế Thịnh hãm hại, nên tạm thời bị giáng chức làm Hải Nam tuần phủ. Thực ra bè đảng của Nghiêm Tung còn lâu mới sụp đổ được, thế nên gọi là “giáng chức”, chẳng qua cũng chỉ là tạm thời tránh đầu sóng gió một thời gian mà thôi. Lại có tin đồn rằng Nghiêm Tung sợ sự tình bại lộ, nên đã lấy danh nghĩa tặng thổ sản để ủy thác Phương Thiên Tùy mang nửa số tài sản mình tích góp được đến Hải Nam cất giấu. Số tài bảo này ít nhất cũng phải có đến ba mươi rương có dư, giá trị tương đương với tiền thuế nửa năm của cả Đại Minh này.”

Thiếu nữ cười lạnh lung: “Cũng là một con cá lớn đấy, chẳng trách các ngươi lại nổi lòng tham. Vậy tại sao ngươi lại đến đây?”

Cầu Côn đáp: “Vì ông chủ của tửu lâu này.”

Thiếu nữ lại hỏi: “Lẽ nào các ngươi định đánh cướp tửu lâu? Hay tửu lâu này là trạm tin bí mật của các ngươi?”

Cầu Côn lắc đầu: “Đều không phải, ông chủ của tửu lâu này tên Ngao Quảng. Cái tên Ngao Quảng là do thương khách trong vùng này tặng cho lão, ý nói lão là Hải Long Vương.”

Trong mắt thiếu nữ hiện lên một tia hưng phấn: “Hải Long Vương?” Chẳng lẽ võ công của lão cao lắm sao? Lẽ nào lão là thủ lĩnh hắc đạo trên biển ở vùng này?”

Cầu Côn lắc đầu: “Lão là người không biết võ công. Mọi người gọi lão là Hải Long Vương là bởi Ngao Quảng này là một tay đi biển lão luyện phi thường. Trong phương viên mấy trăm dặm xung quanh đều là người sống nhờ biển cả, nhưng luận kinh nghiệm trên biển thì không người nào bằng một nửa của lão, tin tức trong hắc bạch lưỡng đạo cũng là lão thông tỏ tận tường nhất. Cả đám tiểu nhị thủ hạ của lão cũng đều là hảo thủ trên biển. Mấy năm nay, chỉ riêng việc cho thuê thủy thủ và buôn bán tin tức cũng đủ cho lão kiếm được bộn tiền rồi.”

Nhưng tiền tài của Ngao Quảng quá nửa không phải kiếm từ chuyện này, mà là nhờ buôn bán đồ dùng khi ra biển. Trong tiệm chuyên bán dụng cụ khi ra biển của lão có một sô thứ mà nơi khác không thể nào kiếm được, nhiều hơn nữa là những thứ mà người ta căn bản không nghĩ đến là cần phải mua. Những thứ này nhìn thì có vẻ rất tầm thường, song nếu không chuẩn bị đầy đủ, đảm bảo sẽ không sống nổi mười ngày trên biển. Vì vậy tuy đồ ở chỗ lão bán đắt hơn nơi khác cả mười lần, nhưng trước khi xuất hành, các thương khách đều không tiếc máu tiếc thịt mà vung cả ngàn vàng ra tại đây.

Vì vậy nếu Phương Thiên Tùy muốn ra biển thì nhất định sẽ phái người tới đây dò la tin tức. Cầu Côn chỉ việc chờ ôm cây đợi thỏ. Chỉ tiếc rằng là hắn thấy lợi mờ mắt, không ngờ đã nhầm Trác Vương Tôn với đám người đi dò đường của Phương Thiên Tùy.

Thiếu nữ nghe Cầu Côn giải thích mà mất hết kiên nhẫn, vận thêm lực đạo vào tay, hét lớn: “Lải nhải ít thôi! Mau nói thời gian, địa điểm các ngươi định cướp thuyền? Có bao nhiêu nhân mã?”

Cầu Côn đau đến méo xéo cả miệng, hai mắt đột nhiên lồi hẳn ra, miệng há hốc không ngậm lại được.

Hết thảy chúng nhân đều giật mình kinh ngạc, sắc mặt Cầu Côn dần chuyển thành màu đen kịt, thiếu niên áo lam kia vội vàng thụp người xuống bắt mạch, rồi lắc đầu khe khẽ.

Thiếu nữ cả giận, chụp lấy bàn tính đập lia lịa vào đầu Cầu Côn, nhưng thi thể hắn không hề co giật chút nào, chỉ có máu đen chảy ra ồng ộc, rồi mau chóng ngưng kết thành cục. Thiếu nữ cũng biết cho dù mình cắt cái thây ma trên tay ra làm tám mảnh thì người chết cũng không thể nói gì được nữa, nhưng cơn giận đang bừng bừng cháy trong lòng khiến nàng không thể nào dừng tay lại được.

Máu thịt bắn tung tóe trên tửu lâu, khắp nơi nồng nặc mùi máu tanh thối hoắc, không ít khách nhân thấy cảnh này đều sợ đến mềm nhũn cả người ra, thậm chí không còn sức để bỏ chạy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.