Hoa Âm Hệ Liệt

Chương 48: Sơn Trung Chi Nhân Hiếu Trường Sinh (2)



Dương Dật Chi nhìn y, thở dài một tiếng nói với Trác Vương Tôn: “Y giao dây tơ của toàn bộ tộc cho ngài làm vật chứng, hi vọng ngài có thể cho bọn họ một cơ hội, để họ có thể giữ nguyên dung mạo hiện giờ mà chết lúc trời sáng.”

Trác Vương Tôn nói: “Tham luyến tuổi trẻ tới nước này...” Y nhẹ nhàng hất tay, không nhận búi tơ đỏ kia.

Dương Dật Chỉ thấp giọng nói vài câu với người kia, chỉ thấy y khom người như cảm tạ, những người Hỉ Xả sau lưng y cũng rì rầm nói gì đó, nghe không giống như hoan hô, ngược lại còn giống như rủ rỉ khóc than.

Bọn họ lui lại trận đồ hình sao sau cánh bên bờ hồ, bắt đầu cởi bỏ quần áo đã rách nát bần thỉu trên người xuống, chốc chốc lại hất nước dưới chân lên, tưới vào người mình.

Đám người Hỉ Xả dùng sức kỳ mạnh thân thể mình và xác đứa trẻ trong lòng, có một số người đổ ra một số hạt châu bảy màu trong túi mang theo bên người, cọ sạch sẽ rồi đính lên trán mình.

Động tác của họ cực kỳ cẩn thận, đặc biệt là đối với những hình xăm trên người, lại càng rửa cẩn thận hơn, vài người còn rửa giúp cho nhau, gội đầu và rửa sạch phần lưng. Làn da đen thui của họ bị dấp nước, liền sáng bóng lên dưới ánh trăng.

Ánh trăng nhàn nhạt, bầu trời xanh trắng như bụng cá. Trong ánh sáng yếu ớt, đám người Hỉ Xả vừa khóc than, vừa chải chuốt. Mặt mũi quái đản ghê gớm của họ toát lên vẻ bi ai, tự thương xót cho chính bản thân mình, hệt như những mỹ nhân chân chính qua đời ở tuổi thanh xuân, trước lúc lâm chung soi mình trong kính, thở dài tiếc nuối không thôi.

Nếu là lúc bình tường, cảnh tượng cổ quái này nói là kỳ dị chi bằng nói luôn là hoạt kê cực kỳ cho xong, nhưng đến giờ khắc này, chẳng người nào còn cười nối nữa.

Thêm một lúc nữa, động tác của họ dần dần chậm lại, thân thể không ngừng run rẩy, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ đau đớn, cơ hồ phải dùng hết sức lực toàn thân mới hoàn thành được những động tác này.

Có mấy người còn ngã vật xuống đất, lúc được người khác đỡ dậy thì thở hồng hộc hồng hộc. Có điều tất cả bọn họ đều không dừng tay, cả người bị tan chảy hộp sọ kia cũng nằm trong nước, vừa rên rỉ đau đớn, vừa dùng tay giãy giụa làm sạch toàn thân.

Tương Tư nói: “Bọn họ, bọn họ bị sao vậy?”

Dương Dật Chi lắc đầu nói: “Sau khi anh linh rời khỏi mặt nước, sức mạnh của người Hỉ Xả sẽ mau chóng cạn kiệt, huống hồ ráng mây trước lúc mặt trời lên đã mỗi lúc một rực rỡ. Chỉ lát nữa, chỉ sợ bọn họ đến cả sức để ngồi cũng không có nữa đâu.”

Người Hỉ Xả dường như đã không chịu nổi ánh sáng của ráng mây, khom người xuống hay tay chống đất, toàn thân không ngừng run rẩy, chừng như chỉ muốn rúc mình trốn trong lớp bùn ẩm ướt dưới đất, nhưng lại sợ làm bẩn mất làn da mới tắm rửa sạch sẽ. Người nào người đó toàn thân run rẩy, gầm gừ trầm bổng không dứt.

Tương Tư quả thực không nỡ nhìn tiếp nữa: “Làm sao mới giúp họ được?”

Trác Vương Tôn điềm đạm đáp: “Chuyện tới nước này, nàng chỉ có thể cầu mong cho mặt trời lên sớm một chút thôi.”

Một người Hỉ Xả cuối cùng cũng không cầm cự nổi, kêu thảm một tiếng, bổ mặt xuống đất, sau đó là tiếng người ngã xuống liên tiếp vang lên.

Người Hỉ Xả nằm trên mặt đất, đau đớn nhìn thân thể mình dính bùn, không thể nào ngồi dậy nổi, chi còn cách nằm trong bùn không ngừng cào cấu lông ngực mình, ai oán gào khóc.

Đôi mắt màu bích lục của họ dâng trào lên những giọt nước mắt màu lam nhạt to lớn dị thường, lăn trên gò má đen đúa.

Tiếng khóc cực nhỏ nhưng cũng cực độ thê lương, nghe tựa như tiếng cạo xương lọc thịt vậy.

Người Hỉ Xả coi dung mạo của mình hơn tất thảy mọi thứ trên đời, chết trong bùn đất, đối với họ mà nói chắc chắn là dày vò tàn nhẫn nhất.

Dương Dật Chi nhìn đám người đang lăn lộn dưới bùn, lắc đầu nói: “Người Hỉ Xả tham luyến thanh xuân, bất chấp cả tàn sát cốt nhục, trước khi chết phải chịu trừng phạt như vậy, thiên đạo báo ứng quả thật là hết sức vô tình.”

Sau lưng y chợt cất lên một tiếng thở dài, dị hương thoang thoảng, Tiểu Án bước ra phía trước. Lúc này, sắc mặt y nhợt nhạt hơn nhiều, bước chân cũng hết sức nặng nề, chậm rãi đi về phía đám người Hỉ Xả đang kêu gào ầm ĩ kia.

Tử Thạch Cơ tranh bước lên trên, định ngăn lại, nhưng bản thân cũng loạng choạng suýt ngã.

Tiểu Án đưa tay đỡ lấy nàng, Tử Thạch Cơ ngoảnh đầu nhìn y, rồi lại mau chóng dịch chuyển ánh mắt, nhíu mày nhìn đám người kia. Gương mặt xấu xí của họ vặn vẹo biến dạng vì đau khổ, toàn thân dính dây bùn đất ẩm ướt.

Tử Thạch Cơ khẽ nói: “Thiếu chủ, để Tử Thạch làm là được rồi.”

Tiểu Án lắc lắc đầu, buông nàng ra, chầm chậm đi vào giữa đám người kia, đỡ từng người một dậy, múc nước hồ lên giội xuống đầu từng người một. Trong giây lát, ống tay áo màu tím nhạt của y đã bị bùn đất bắn lên bẩn hết, cánh tay cũng đầy những vết xước do những người Hỉ Xả đau dớn cào cấu để lại.

Tử Thạch Cơ ngây ra chốc lát, rồi cũng mau chóng bước tới.

Tương Tư quay lại nhìn Trác Vương Tôn nói: “Tôi cũng muốn giúp họ.”

Trác Vương Tôn ngoảnh mặt nhìn về phía mặt trời sắp mọc, không trả lời, cũng không ngăn cản nàng.

Tương Tư bước tới giữa trận đồ, ba người chỉ nhìn nhau trong giây lát, không nói không rằng, mỗi người làm một việc, đỡ những người Hỉ Xả bên cạnh mình lên, giội nước sạch cho họ.

Đám người kia không ngừng giãy giụa cào cấu theo bản năng thêm một lúc nữa thì đã yếu ớt cực độ, chỉ có thể miễn cưỡng dựa dẫm vào nhau mà ngồi thẳng người lên.

Có mấy người đặc biệt yếu ớt, căn bản không thể chống được thể trọng bản thân, không ngừng ngã xuống.

Bọn Tương Tư đành phải lo cho những người khác trước rồi quay lại đứng cạnh đỡ bọn họ mãi như thế.

Dãy núi xanh xa xa dần hiện lên ánh hồng, đỉnh núi cơ hồ như đã bị nhuộm thành màu vàng rực rỡ, phủ lên một tầng xanh đỏ, sau đó là tím nhạt, phần dưới cùng vẫn chìm trong bóng tối âm u.

Khói mây mù mịt, vô số dạo hào quang giao nhau tạo thành ảo giác, như hoa sen, đài kính, chó xanh, chim bay... Sau biển mây, ánh vàng trải tầng mây ra cực mỏng, cơ hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên qua làn mây, rọi chiếu thế gian.

Một thiếu nữ Hỉ Xả lặng lẽ dựa vào đầu vai Tương Tư, cánh tay yếu ớt của nàng ta chỉ lớn bằng ba ngón tay người thường chụm lại, da thì như bị hơ qua lửa nóng, làn da đen nhám bị kỳ cọ mạnh mẽ hiện lên những quầng đỏ bệnh hoạn, bên dưới quầng đó là những vết nứt nhỏ li ti, trông như vây cá vậy.

Dưới ánh mặt trời, nàng ta có vẻ cực kỳ đau đớn, thân thể không ngừng co rút, đôi mắt màu bích lục trợn to hết cỡ, cơ hồ như muốn lồi hẳn ra khỏi tròng.

Tương Tư tận lực giúp nàng ta ngồi thẳng dậy, bởi vì nàng biết, tuy những người Hỉ Xả này cơ hồ như ngoài đau đớn ra, không còn cảm giác được gì nữa, nhưng trong lòng vẫn hi vọng bản thân vàn giữ được tư thế đẹp đẽ nhất.

Dưới biển mây, vầng mặt trời đỏ ối đột nhiên vọt lên khỏi đường chân trời. Muôn vạn đạo hào quang, sắc vàng chói lọi tựa như một tấm lưới khổng lồ, trong chớp mắt đã phủ kín cả trời đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.