Hoa Âm Hệ Liệt

Chương 50: Cửu U Huyền Cốc Thôi Long Chiến



Làn da trắng như tuyết của Tử Thạch Cơ bị dấu vuốt này làm cho xanh xám lại, dưới ánh mặt trời mà vẫn toát lên vẻ âm trầm u ám.

Trong tia nắng sớm, sương mù bốc lên nghi ngút, kết chằng chịt với những dây tầm gửi rối bời, hơi nước trắng đục tựa những bóng u linh, chầm chậm bay lướt qua rừng cây, phủ lên đầu mỗi người một tầng hơi khói.

Tử Thạch Cơ thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, cũng thấy bất an trong lòng. Chỉ nghe Tiểu Án thở dài nói: “Chúng ta cũng đi thôi. Nơi này là đất của họ, không còn chỗ cho chúng ta đặt chân nữa rồi.”

Ánh mắt y hướng về nơi xa, cặp mắt trong veo mà hiu quạnh.

Trong ánh nắng, cơ hồ như có rất nhiều những hạt bụi nhỏ không thể nhìn thấy, từng hạt, từng hạt đều là khát vọng thanh xuân mà người Hỉ Xả vĩnh viễn không thế nào từ bỏ.

Ở đây không còn thích hợp cho con người tồn tại nữa, người Hỉ Xả đã dùng một phương thức hết sức đặc biệt, biến mảnh đất này trở thành của họ mãi mãi.

Dương Dật Chi lặng lẽ đến bên bờ hồ chặt một ít tre trúc, làm một cái bè đơn giản, đầy xuống hồ.

Mọi người đều mang tâm trạng nặng nề, cũng không nói gì thêm.

Đầu tiên là Tứ Thạch Cơ và Tiểu Án, kế đó Trác Vương Tôn dắt Bộ Tiểu Loan cùng Tương Tư lên bè.

Dương Dật Chi lấy sào tre điểm xuống nước, chiếc bè liến trôi đi như áng mây.

Nước xanh như ngọc, trời cao soi gương. Mây mờ rừng rậm, nắng chiếu hoa nở. Dọc đường suối nhỏ róc rách, phong cảnh đẹp đến mê người.

Hai chân mày Bộ Tiểu Loan từ từ giãn ra, chỉ trỏ phong cảnh ven đường, cười cười nói nói với Trác Vương Tôn.

Trác Vương Tôn cũng mỉm cười trả lời nàng nói mấy câu chuyện phiếm. Tương Tư lặng lẽ ngồi ở cuối bè, cúi đầu không nói gì, cũng không biết nàng đang nghĩ gì nữa.

Bộ Tiểu Loan nhìn quầng sáng ngũ sắc xoay chuyển trên mặt nước, khe khẽ nói: “Chỗ này đẹp thật. Nếu có thể ở đây lâu nữa thì tốt biết bao.”

Trác Vương Tôn lắc đầu nói: “Những làn khói bốc lên trong rừng đó, bị ánh mặt trời chiếu vào trở nên rực rỡ sắc màu, vô cùng đẹp mắt, nhưng lại là chướng khí mà các vật mục rữa tạo nên, người trúng phải chết là cái chắc.”

Bộ Tiểu Loan ngẩn người nhìn đám khói đang xoay chuyển đó, nói: “Không ngờ đẹp như vậy mà lại là độc khí. Nói thế thì nơi này cũng không phải chỗ tốt lành gì rồi?”

Trác Vương Tôn gật đầu: “Đối với người khác là nơi không tốt tốt, còn với ta, chỉ cần ta muốn nó là một nơi tốt, nó sẽ là một nơi tốt thôi.”

Bộ Tiểu Loan cơ hồ như không hiểu, nghiêng đầu ngắm nhìn lũ cá đang đong dưa bơi lội trong làn sóng biếc, nhất thời hứng chí, ngồi quỳ gối trên bè trúc, thò tay xuống nước quẫy lên những gợn sóng lăn tăn.

Đột nhiên “xoạt ” một tiếng, một con cá trắng dài cả thước bỗng nhiên phóng vọt lên, rơi vào bè trúc. Con cá này nhìn có vẻ rất mập mạp, vẩy cá thon dài, vây đỏ như chu sa, đẹp mắt vô cùng.

Trác Vương Tôn cười cười nói: “Lũ cá này cũng hiểu tính người lắm, biết muội vui vẻ, nên không chờ được mà nhảy lên kìa.”

Bộ Tiểu Loan đang định lên tiếng thì dưới nước lại “ì ọap” mấy tiếng liền, lại có thêm vài con cá lớn nữa nhảy lên, rồi rơi xuống bè tre. Một con trong đó còn quẫy động trên không trung, quét về phía Bộ Tiểu Loan.

Trác Vương Tôn nhẹ vẫy tay một cái, ôm Tiểu Loan vào lòng, chân khí cuồn cuộn bốc lên, trong nháy mắt đã tạo nên một bức tường vô hình ở xung quanh.

Lũ cá kia chạm phải bức tường chân khí, liền bắn ngược trở lại dòng nước, bụng trắng ngửa lên, dường như đã bị chấn động mà chết.

Bộ Tiểu Loan kêu lên một tiếng khe khẽ, cơ hồ như lấy làm tiếc thương cho lũ cá. Trác Vương Tôn lại cảm lấy làm kỳ quái, chân khí của y đã đạt tới cảnh giới vô tướng vô sắc, vừa rồi không hề có sát niệm, làm sao lũ cá kia lại bị chấn chết cho được?

Bộ Tiểu Loan nói: “Chúng ta vớt lũ cá kia lên, rồi đem chôn được không?”

Trác Vương Tôn nhè nhẹ lắc đầu: “Sinh trong nước, chết trong nước, không phải là rất tốt rồi sao?”

Chợt nghe Dương Dật Chi kêu lên: “Cẩn thận!"

Chỉ thấy dưới nước ánh bạc lấp lánh, mấy ngàn con cá nhất tề nhảy lên, vây cá lấp loáng phản chiếu ánh mặt trời, rực rỡ phát sáng tựa như một dòng thủy ngân.

Đứng trên bè trúc ngẩng đầu nhìn lên, cả dòng suối nhỏ đều là lũ cá trắng đang thi nhau nhảy lên, cảnh tượng tuy cực kỳ hoành tráng, song lại thấp thoáng toát lên một cảm giác vô cùng thê thảm.

Dương Dật Chi giật mình kinh hãi, dừng tay chèo lại.

Bè trúc đứng yên bất động, cả đàn cá trắng lao vút lên không rồi bỗng nhiên ào ào rơi xuống. Nước suối bắn lên tung tóe, tựa như một trận mưa cá vậy.

Lũ cá vừa chạm phải mặt nước, liền lập tức bất động.

Sắc mặt Dương Dật Chi thoáng biến đổi, liền đưa sào tre ra chọc thử, lũ cá đều há to miệng, không ngờ đã chết từ khi nào không rõ.

Dòng suối nhỏ trắng bạc một màu, cũng không biết có bao nhiêu cá trắng đã nhảy vụt lên một cái rồi chết nữa.

Trên mặt Trác Vương Tôn cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Y giơ tay áo lên che mặt Bộ Tiểu Loan, chân khí lay động, đầy những con cá rơi trên bè nước bắn đi. Cẩn thận nhìn lại, những con cá này toàn thân cứng đờ, phảng phất như đã chết từ lâu rói. Nhưng toàn thân đều không có một vết thương, hoàn toàn không rõ nguyên nhân cái chết.

Tiểu Án mỉm cười: “Xem ra tai ách trong Mạn Đà La trận này cứ liên tiếp diễn ra, chúng ta muốn tránh cũng không tránh được rồi.”

Trác Vương Tôn cười gần một tiếng: “Chẳng qua chỉ là trò che mắt mà thôi, làm gì được chúng ta chứ?”

Tiểu Án ngoảnh đầu lại nhìn làn sóng dập dềnh, nói: “Bọn chúng đã làm tắc mất dòng nước, chiếc bè này không thể dùng được nữa rồi.”

Trác Vương Tôn cười nhạt: “Hay là tranh thủ cơ hội lĩnh giáo khinh công của điện hạ cũng tốt.”

Nói đoạn, một tay y khẽ ôm ngang hông Bộ Tiếu Loan, thân hình đã vụt lên cao.

Đầu mũi chân y chỉ điểm khẽ lên xác cá trên mặt hồ một cái, cả người đã như một con chim lớn bay vút đi một quãng xa, rồi lại điểm chân một lần nữa, biến mất trong màn khói lam mờ mịt.

Tử Thạch Cơ đưa mắt nhìn Tiểu Án, đưa tay ra, cơ hồ muốn dìu y, nhưng rồi lại dừng sững lại. Nàng do dự quan sát gương mặt trắng nhợt của Tiểu Án, cơ hồ muốn nói gì đó mà không sao mở được miệng.

Tiểu Án nở một nụ cười thư thái, khẽ lắc đầu, nhè nhẹ nằm lấy tay nàng, ống tay áo rộng phất lên nhè nhẹ, trượt về phía trước.

Bọn họ đều mặc áo rộng thùng thình, khe khẽ phất lên theo làn sóng nước lấp lóa, tựa như nước chảy, hoàn toàn nhìn không ra hai người nhấc chân lên thế nào.

Dương Dật Chi dõi mắt nhìn Tương Tư, chỉ thấy nàng khe cắn môi dưới, thi triển khinh công nhảy về phía trước.

Dương Dật Chi lặng lẽ lướt theo phía sau, áo hồng tung bay như một đóa sơn trà rực rỡ, nở rồi lại tàn, tàn rồi lại nở.

Xa xa nghe tiếng Trác Vương Tôn cười vọng lại: “Điện hạ lưu ý nhé, ở đây không có chỗ đặt chân đâu.”

Tiếng nước ấm ầm chấn động dòng suối dột nhiên ngắt quãng giữa chừng, hình thành nên một thác nước cao mấy chục trượng, sắc biếc buông dài, chảy xuống một đầm nước nhỏ bên dưới.

Xa xa chỉ thấy bóng Trác Vương Tôn và Tiểu Án thấp thoáng ẩn hiện, rơi xuống theo dòng thác.

Tương Tư không kịp dừng lại, cũng theo dòng thác cuồn cuộn rơi xuống, chợt thấy phía trước có một bóng người lướt qua, tay trái Dương Dật Chi truyền qua đặt khẽ lên tay nàng, một luồng sức mạnh như có như không dưa nàng lướt về phía bờ suối.

Đột nhiên trong bụi cây lóe lên một tia sáng, một mũi đinh ba bất ngờ đâm thẳng vào người Tương Tư.

Tương Tư còn chưa kịp chặn lại, ống tay áo Dương Dật Chi đã khẽ hất lên, cuốn lấy mũi đinh ba, nhẹ nhàng kéo một cái, một người trong bụi cây theo đó lao vút ra.

Dương Dật Chi đảo bước, kéo Tương Tư lách sang một bên.

Tên thợ săn kia nào chịu buông tha, gầm lên một tiếng, lại giơ mũi đinh ba lên đâm thẳng tới.

Dương Dật Chi khẽ chau mày, đưa tay chụp mũi đinh ba lại.

Người kia vận hết sức lực giật về, còn Dương Dật Chi chỉ mỉm cười nhìn hắn, không có vẻ gì như đang dùng sức. Còn thợ săn kia thì nghiến răng đỏ mặt, làm thế nào cũng không giật lại được.

Trong rừng có một người giận dữ thở hổn hển, quát lớn: “Mãng nhi, dừng tay lại!”

Mãng nhi nghe vậy, liền ngây người ra.

Một thợ săn chạy vụt ra từ trong rừng còn chưa nói gì, đã vội vàng kéo hắn lại. Sau đó không ngừng cúi người với Dương Dật Chi và Tương Tư, luôn miệng nói: “Xin lỗi, xin lỗi hai vị!”

Dương Dật Chi buông tay ra, nói: “Cũng không có gì, chỉ là lần sau không thể lỗ mãng như vậy nữa. Mãng nhi chợt thấy tay mình nhẹ bẫng, thân hình không kiềm được ngã bố ngửa ra phía sau. Nhưng theo đó lại có một luồng lực đạo cực kỳ mềm mại chạy dọc mũi đinh ba truyền tới, triệt tiêu đi luồng lực đạo khiến hắn đổ về sau kia.

Mãng nhi trụ vững dược thân hình, nhưng trong lòng lại ngạc nhiên vô cùng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Dương Dật Chi và Tương Tư quay người định bỏ đi, thì Mãng nhi đột nhiên oang oang cất tiếng: “Ngươi lợi hại lắm! Ta bội phục ngươi rồi!"

Dương Dật Chi mỉm cười. Mãng nhi lại chạy tới gần y, nói: “Ta mời người uống rượu!"

Dương Dật Chi trước nay chưa từng tiếp xúc thân mật với ai như vậy, bị Mãng nhi ôm chặt một cái, trong lòng lấy làm khó chịu. Nhưng thấy gương mặt hắn thuần hậu, là sự thành thật toán ra từ nội tâm, nên chỉ dành cười cười nói: “Chúng ta còn vội lên đường, không có thời gian uống rượu.”

Mũng nhi còn định huyên thuyên gì nữa, thì người thợ săn trung niên kia đã chắp tay hỏi: “Vị huynh đài này, có thể cho lão hỏi thăm một câu, không biết hai vị định đi đâu vậy?”

Dương Dật Chi nói: “Chúng ta muốn tới ngọn Cương Nhân Ba Tề ở biên giới Tây Tạng.”

Thợ săn trung niên kinh hãi thốt lên: “Đây vẫn là tây nam Vân Nam thôi, còn cách biên giới Tạng xa lắm.”

Dương Dật Chi điềm đạm nở một nụ cười: “Xa một chút cũng không sao, sớm muộn gì cũng tới được thôi.”

Thợ săn trung niên lại nói: “Đằng nào cũng đường xa cách trở, giờ trời cũng muộn rồi, chi bằng hai vị ghé tệ xá nghỉ ngơi, ăn bữa cơm trưa rồi đi, ngài thấy thế nào?”

Dương Dật Chi thấy người này có vẻ lấy làm thành khẩn, không nỡ từ chối mỹ ý của y, dành cười cười nói: “Tại hạ còn mấy người bạn nữa, phải hỏi họ một tiếng mới được.”

Thợ săn kia liền cười đáp: “Quý khách vẫn còn đồng bạn, tự nhiên là tại hạ cũng mời cả họ nữa. Không biết các vị đó đang ở đâu vậy?”

Dương Dật Chi giơ tay lên nói: “Bọn họ xuống dưới thác nước kia rồi.”

Vừa nói, y vừa chỉ tay xuống đầm nước bên dưới. Sắc mặt thợ săn lập tức biến đổi, thốt lên: “Bọn họ đã đi Thần Long đầm sao?”

Dương Dật Chi thấy y có vẻ kinh hoảng không hiểu tại sao, bèn hỏi: “Cái gì mà Thần Long đầm, chính là cái đầm này phải không?”

Người thợ săn còn chưa kịp trả lời, đầm nước nhỏ đã đột nhiên ầm ầm chấn động, một bức tường sóng lớn dâng vút lên, cao tới mấy chục trượng. Cơ hồ như song song với thác nước mà ấp xuống. Thấp thoáng nghe có tiếng loài thú khổng lồ gì đó đang gầm rống.

Dương Dật Chi biến sắc, liền cùng Tương Tư phi thân lao xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.