Hoa Âm Hệ Liệt

Chương 59: Nhất Mộng Phồn Thành Hóa Khôi Thổ (2)



Lý đô sự ngẩng đầu nhìn viên tri huyện đứng cạnh Dương Dật Chi, hai mắt phát ra những tia lạnh lẽo, hằn học nói: “Tri huyện đại nhân, người nhận ra ta không?”

Viên tri huyện ngây người: “Lý An Nhân, chẳng lẽ ngươi bị điên rồi? Lý gia nhà ngươi ba đời đều làm quan ở huyện này, làm sao bản quan lại không nhận ra được?”

Tên đô sự kia cười lạnh lẽo, nói: “Nhưng ta vốn phải mang họ Tề.”

Sắc mặt viên tri huyện lập tức biến đổi, ngẩn ra giây lát rồi run run giọng thốt: “Lẽ nào ngươi là con trai của Tề Vân Đống”

Tên đô sự phá lên cười: “Tri huyện đại nhân hẳn là không ngờ được, ngay trước mắt mình lại diễn ra một vở “cô nhi họ Triệu” (1) hàng thật giá thật phải không?”

Sắc mặt viên tri huyện lập tức trầm xuống: “Lý Kỳ cả đời bình đạm vô vi, hơn nữa cũng không có thâm giao gì với cha mẹ người, không ngờ lúc đó lại chịu dùng đứa con duy nhất của mình để tráo đổi với ngươi. Gã Trình Anh (2) này đương nhiên bản huyện phải nhìn nhầm rồi. Nhưng lúc đó phụ thân ngươi ngấm ngầm tư thông với ngoại quốc, phạm thượng làm loạn, bị phán tội xử lăng trì, tru di cửu tộc, trảm sát cả nhà. Đây đều là ý chỉ của thánh thượng, liên quan gì tới bản quan?”

“Lại liên quan gì tới cả trăm họ Tu Võng huyện? Bản quan đối xử với người cũng đâu có bạc, luôn giao cho trọng trách. Huống hố hai mươi năm nay trách, ngươi muốn trả thù thì tìm một mình ta đủ rồi, tại sao còn muốn giết sạch trăm dân trong huyện này nữa, cả người già trẻ nhỏ cũng không chịu buông tha. Vậy chẳng phải là hành vi của kẻ vong ân phụ nghĩa, táng tận lương tâm đó hay sao?”

Tên đô sự hừ lạnh, dường như định mở miệng nói gì đó, cuối cùng tỏ vẻ khinh, không thèm mở miệng biện giải, chỉ thấp giọng nói: “Tri huyện đại nhân và trăm họ trong huyện này khi đó đối xử với Tề gia ta thế nào, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, cần gì phải nói nhiều?”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đượm vẻ âm độc: “Nào chỉ người già trẻ nhỏ? Khi ấy ta đã thề sẽ khiến cả huyện Tu Võng này gà chó cũng không còn một con! Tri huyện đại nhân, thực ra kẻ tư thông ngoại quốc, phạm thượng làm loạn chính là ngươi. Mười năm nay, người vẫn luôn ngấm ngầm thu mua hỏa khí ở Xiêm La về, đồng thời hao tổn mười năm tâm huyết xây dựng Tế Thiên tháp. Trên danh nghĩa là để tế thần, thực chất lại âm thầm tích trữ vũ khí lương thảo trong tháp, ý đồ khởi binh tạo phản, chiếm thành xưng vương. Những hành động này của đại nhân, có chuyện nào là ta không tham gia đâu.”

Sắc mặt viên tri huyện càng trở nên khó coi hơn: “Chỉ trách ta nuôi ong tay áo mà thôi.”

Tên đô sự nói: “Khi ấy Tế Thiên tháp cũng là ta thiết kế xây dựng cho ngài, nhưng đại nhân có điều không biết, ta có ngầm bố trí một cơ quan bí mật có thể dẫn nổ tất cả hỏa dược bên trong tháp bất cứ lúc nào. Chốt mở cơ quan này nằm trong miệng con phi phụng bằng thanh đồng trên đỉnh thiên trụ, chỉ cần chuyển động cái vòng đồng trong miệng phụng hoàng ba lần sang trái bốn lần sang phải, sau đó trời đất sẽ rền vang một tiếng nổ...”

Hai mắt y hiện lên sắc thái điên cuồng, hai tay đưa lên miệng làm động tác thổi phủ một cái, kế đó cười lớn không dứt, phảng phất như đã nhìn thấy cảnh Tu Võng huyện tan thành khói bụi rồi vậy.

Tương Tư kinh hãi thốt: “Phương phái giải quyết của người chính là cho nổ hỏa dược bên trong tháp? Như vậy dân chúng toàn huyện sẽ...”

Tên đô sự đột nhiên ngừng cười, hằn học ngắt lời: “Tự nhiên là đều không thể thoát. Sau khi tháp này xây xong, ta luôn chờ đợi thời cơ, đợi lúc tế trời sẽ phát động cơ quan, một mẻ lưới giết gọn. Đáng tiếc là ba năm nay, mỗi lần đến giờ phút quan trọng nhất đều có cá lọt lưới cả. Vì vậy ta vẫn luôn khổ sở chờ đợi, lần bệnh dịch này đúng là trời phạt Tu Võng huyện, ban cho ta thời cơ. Xung quanh tháp này vốn có con hào hộ thành rộng mấy trượng, lúc tới đây ta đã ngầm phái người hủy đi chiếc cầu treo duy nhất. Số hỏa dược này đủ để san bằng cả Tu Võng huyện, vừa hay ứng với lời nguyền gà chó không còn của ta...”

Hắn nói tới đây, lại không nén nổi nụ cười điên dại, toàn thân đều co rút, cả lưng cũng không thẳng lên được. Tiếng cười đó pha tạp với tiếng kêu gào thảm thiết của đám dân làng khiến người ta nghe mà rởn cả người.

Đột nhiên “bùm “một tiếng, tiếng cười của tên đô sự vỡ tan từ trong cổ họng, trừng mắt lên nhìn viên tri huyện đứng đối diện, tưởng chừng như không thể nào tin nổi. Hai mắt như lòi hẳn ra khỏi tròng, lồng ngực đã có thêm một lỗ máu sâu hoắm.

Viên tri huyện đứng trong màn đêm, ống tay áo rộng thùng thình trong gió, sắc mặt không chút biểu cảm, nòng cây súng phương Tây trên tay đang bốc lên một làn khói xanh nhàn nhạt.

Thân thể tên đô sự cứng đờ ra, ngã ngửa về phía sau, hai tay không ngừng cào bới lên không trung.

Trác Vương Tôn khẽ nghiêng người, tên đô sự ngã bịch xuống đất.

Hắn trợn mắt lên nhìn Trác Vương Tôn, cơ thịt trên mặt giật giật không thôi, cơ hồ như vẫn muốn giãy giụa ngồi dậy, nhưng đã dùng hết sức lực mà cũng chỉ rặn ra mấy tiếng mơ hồ “Tại sao... không cứu ta?”

Trác Vương Tôn điềm đạm nói: “Ta chỉ đáp ứng rằng, không để mấy người chúng ta xuất thủ giết ngươi thôi.”

Miệng tên đô sự khẽ mấp máy, đang định nói gì đó, đầu đã ngoẹo sang một bên, hơi thở tắt hẳn.

Viên tri huyện bước lên trước, ném khẩu súng vào mặt thí thể hắn, cười gằn nói: “Ngươi đã biết ta thu mua quân khí từ mười năm trước, nhưng lại không ngờ trên người ta mang theo hỏa khí Tây phương, quả thực là ngu xuẩn quá đỗi. Có điều chết rồi cũng không đền hết tội đâu.”

Nụ cười lạnh lùng ấy chỉ hiện lên rồi lập tức biến mất, sắc mặt nháy mắt đã trở lại bình thường, lão quay người lại nói với Trác Vương Tôn: “Cũng may có mấy vị hiệp sĩ tương trợ, hung phạm đã bị bản huyện hành quyết tại chỗ, chỉ tiếc rằng tính mạng của cả ngàn dân chúng Tu Võng huyện đã không thể cứu được rồi.”

Trác Vương Tôn thản nhiên nói: “Vậy tri huyện đại nhân cũng tán đồng phát động cơ quan dẫn nổ?”

Tri huyện thở dài một tiếng nặng nề, thấp giọng nói: “Tu Võng huyện tuy ở nơi biên thùy vắng vẻ, nhưng trên dưới một lòng lễ nghĩa thương nhau, an cư lạc nghiệp. Hương thân phụ lão lại coi bản huyện như phụ mẫu vậy, giờ nếu có thể lấy tính mạng của ta đổi lấy sự bình an cho toàn huyện, bản huyện chết cũng không từ. Nhưng chuyện đã tới nước này, để ngăn ngừa bệnh dịch lan rộng gây nguy hại cho những vùng xung quanh, cũng chỉ còn cách sử dụng cách vạn bất tắc dĩ này thôi.”

Tương Tư cương quyết nói: “Tuyệt đối không được! Những người dân bị bệnh đó không phải là hoàn toàn không có khả năng trị khỏi, huống hồ giờ có thể vẫn còn khá nhiều người chưa nhiễm bệnh. Phát động cơ quan cho nổ như vậy, ngọc đá cùng tan, chuyện này liên quan tới mấy ngàn mạng người, làm sao có thể làm bừa được?”

Viên tri huyện chau mày nói: “Vị cô nương này, xin cô hãy quay đầu lại nhìn thử xem?”

Lão giơ tay chỉ đám dân làng đang thoi thóp thở. Tuyệt đại đa số bọn họ đã trúng độc, ánh mắt rối run loạn, sắc mặt điên cuồng hung dữ, toàn thân không ngừng lẩy bẩy, nước dãi chảy đầy hai bên khóe miệng, kẻ ngồi người nằm, không ngừng lúc nhúc cử động trên mặt đất phủ đầy máu tươi.

Có người còn nằm sấp trên những thi thể đầy máu đen gần đó, không ngừng cắn xé một cách máy móc. Quai hàm của họ phồng lên không ngừng nhai nuốt, cơ hồ chỉ có lúc mồm miệng đầy máu thịt đồng loại mới khiến họ tạm thời bình tĩnh lại.

Nhất thời, cả quảng trường bên dưới Tế Thiên tháp toàn những thi thể nằm gác lên nhau, còn những kẻ bị thương khác thì cứ như xác chết biết đi, không ngừng giãy giụa cắn xé giữa vũng máu bẩn.

Bầu trời đêm chốc chốc lại vang lên tiếng cơ thịt bị giằng xé, tiếng xương cốt bị lóc, ánh lửa chiếu lên mặt chúng nhân quả thật không khác gì chốn a tỳ địa ngục, khủng bố vô cùng.

Tương Tư vừa liếc một cái, liền lập tức ngoảnh đi, không dám nhìn tiếp.

Tri huyện trầm giọng nói: “Ở đây nào còn có người nữa, chẳng qua chỉ là một đám xác sống mà thôi! Để bọn họ sớm được giải thoát, chính là sự từ bi lớn nhất.”

Lão thấy Tương Tư im lặng không nói gì, liền quay lại nói với Trác Vương Tôn: “Sau khi khởi động cơ quan, đại khái chắc cũng có một khắc, với võ công của các vị, rút khỏi đây an toàn không phải chuyện khó khăn gì. Còn bản huyện chỉ là một văn quan, tính mạng này chỉ biết trông cậy vào các vị hiệp sĩ đây. Sau khi kết thúc mọi chuyện, bản huyện tự nhiên sẽ trình báo thánh thượng, tất cả tội lỗi đều do một mình ta gánh chịu, không liên quan gì đến các vị cả.”

Trác Vương Tôn mỉm cười nói: “Tri huyện đại nhân quả là người hiểu đại nghĩa.”

Viên tri huyện mặt không đổi sắc, chắp tay đang định nói một hai câu đa tạ, Trác Vương Tôn đã đột nhiên nắm lưng y một cái, thân hình hai người liền lập tức bắn vọt lên cao.

Chỉ mấy lần nhấp nhô, đã hạ thân xuống cánh phượng trên đỉnh trụ.

Đến lúc viên tri huyện kịp hiểu ra thì thân thể đã ở trên cao mười trượng, xung quanh gió lạnh thấu xương, cơ hồ vươn tay ra là chạm được tới bầu trời.

Dù từ đầu tới giờ y vẫn hết sức trấn tĩnh, nhưng lúc này cũng kinh hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, run người ngồi thụp trên cánh phượng, hai tay nắm chặt cổ chim, hơi thở hổn hển.

Trác Vương Tôn cười cười nói: “Trái ba phải bốn, mời tri huyện khởi động cơ quan.”

Tri huyện đưa mắt nhìn Trác Vương Tôn, cố ghìm cơn giận trong lòng xuống, nghiến răng cho tay vào miệng bức tượng phượng hoàng, nhanh chóng xoay chuyển mấy lần.

Chỉ nghe “két” một tiếng, sau đó là tiếng phượng hí vang chín tầng trời, tiếng vàng tiếng ngọc vàng đi khắp trời đêm.

Cơ hồ như cùng lúc với tiếng kêu đó, hai người đã như một áng mây lướt xuống dưới, một hạt bụi cũng không dấy lên.

Trác Vương Tôn vung tay đặt lên eo Bộ Tiểu Loan, nói “Đi!”

Cả đoàn người tung mình lao vút đi, tốc độ cực nhanh, chỉ thấp thoáng vài cái đã qua con sông bao quanh Tế Thiên tháp. Một thoáng sau, đã tới cửa thành, mấy người đều đứng cả lại trên tường thành chờ động tĩnh.

Đúng lúc đó, một tiếng nổ chấn động cả đất trời vang lên, lửa cháy hừng hực nhuộm đỏ cả bầu thiên không.

Từ xa nhìn lại, bầu trời hiện lên những sắc xanh tím vàng trắng, biến ảo không ngừng, vô số mảnh vỡ bắn tung tóe trên không trung.

Trời cao gào thét, mặt đất run rẩy, núi non vọng tiếng, từng đợt sóng nóng thiêu đốt hầm hập cuốn tới. Dù đứng cách Tế Thiên tháp mấy dặm cũng vẫn có thể cảm thấy hết sức rõ rệt.

Viên tri huyện miễn cưỡng đứng thẳng dậy, khuôn mặt không còn sắc máu.

Tiếng nổ liên tiếp vang lên không ngớt, tiếng sau vang dậy hơn tiếng trước, sắc mặt y cũng mỗi lúc một trầm xuống.

Bộ Tiểu Loan chẳng những không sợ, ngược lại còn cao hứng vô cùng, cười hì hì nấp sau lưng Trác Vương Tôn, khe khẽ kéo vạt áo y nói: “Ngọn lửa to quá, có điều huynh xem kìa, đại nhân thúc thúc sắp bị dọa chết khiếp rồi!”

Trác Vương Tôn cười cười “Vị đại nhân này không phải sợ mà đang tiếc hỏa dược của mình tích lũy bao năm thôi.”

Dưới ánh lửa, sắc mặt viên tri huyện cơ hồ như ửng hồng, lão quay người chắp tay lại đang định nói mấy lời cảm tạ cáo biệt, chỉ đột nhiên trông thấy một quầng lửa bổ tới như loài ma mị.

Lão chỉ thấy trán mình nóng bừng lên, kế đó là cảm giác đau buốt thấu tới tận trong óc!

Bộ Tiểu Loan kinh hãi kêu lên “Hỏa hổ ly!”

Viên tri huyện cả kinh, đưa tay sờ lên trán, lòng bàn tay lập tức có thêm một bãi máu đen tanh hôi dinh dính.

Bộ Tiểu Loan nhổm lên trước mặt y, lớn tiếng kêu lên “Đại nhân thúc thúc, thúc bị sao vậy? Vệt móng vuốt trên trán này là...”

Nói thì chậm chứ thực tế thì diễn ra cực nhanh, viên tri huyện đột nhiên phát điên bổ tới chỗ Bộ Tiếu Loan.

Bộ Tiểu Loan nhất thời kinh hãi quên cả né tránh, bị tóm chặt lấy, viên tri huyện ôm chặt lấy nàng, há miệng nhe răng cắn thẳng vào cổ nàng.

Chỉ nghe “phịch” một tiếng, Trác Vương Tôn đã vỗ một chưởng vào đỉnh đầu viên tri huyện. Một chiêu này của y không hề nương tay, tên tri huyện không thốt lên được tiếng nào, toàn thân xương cốt từ đầu xuống chân đều bị đánh nát vụn thành bột phấn.

Trác Vương Tôn khẽ phất tay một cái, thi thể lão liền đổ gục xuốn.

Tương Tư kinh hãi kêu lên “Tiên sinh!”

Trác Vương Tôn lặng lẽ nhìn biển lửa hừng hực trong thành, ôm lấy Bộ Tiểu Loan, đồng thời vung tay áo cuốn lấy nàng.

Tương Tư ngạc nhiên hỏi: “Tiên sinh, người định đi đâu?”

Trác Vương Tôn nói “Theo con hỏa hổ ly kia.”

(1)Vở kịch thời Nguyên, lấy tích trong Sử Ký, thời Tần Cảnh Công nhà họ Triệu bị gian thần Đồ Ngạn Cổ hãm hại, chỉ có người vợ trốn thoát. Một môn khách trong nhà đã đem con mình ra thế thân để cứu ấu chủ.

(2) Tên nhân vật trong vở kịch trên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.