Hoa Baby - Mộ Nhạc Điểu

Chương 10



Sự ướt át bao phủ lấy ngón tay anh, mị thịt mềm mại liên tục co rút khiến Lục Minh Huy thần hồn điên đảo, tựa như trong miệng đang thưởng thức một món mỹ vị, làm cách nào cũng không thể nhả ra được.
“Nói cho anh biết đi, nơi đó có màu gì……” 
Anh cắn nhẹ lên vành tai Sư Âm, giọng nói dịu dàng đến tận xương tủy, nhưng ngón tay lại di chuyển vô cùng bá đạo: vòng quanh hạt châu mẫn cảm, không ngừng vân vê, xoa nắn, cọ xát. Anh có thể cảm nhận được cơ thể mềm nhũn trong lồng ngực mình đang run rẩy đến cỡ nào, dáng vẻ đáng thương chỉ biết rên rỉ xin tha. Lục Minh Huy cảm thấy bản thân mình muốn điên luôn rồi!
Có lẽ anh cũng đã điên rồi, nếu không thì sao anh lại ép cô gái mà mình thích đến bước đường này.
“Âm Âm ngoan, mau nói cho anh biết đi……” Giọng Lục Minh Huy khàn khàn vang lên bên tai cô: “Nếu không, anh sẽ không thể dừng lại mất……”
Sư Âm sắp khóc đến nơi rồi, khóe mắt cô đỏ hoe nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương. Bản thân cô đang mở rộng hai chân, gương mặt đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu, nghẹn ngào đáp: “Là…… Hồng…… Hồng nhạt……”
Cô chỉ trả lời hai từ đơn giản như vậy, người đàn ông phía sau lại như thể được nhìn thấy tận mắt. Cả cơ thể anh đột nhiên căng cứng, cũng đồng thời ôm cô càng chặt hơn, tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa không? Chỗ phía dưới kia…… Như thế nào?”
“Ưm…… Anh đừng hỏi…… A……”
Cô cảm thấy mình sắp ngất đến nơi rồi, nhưng Lục Minh Huy lại không giữ lời hứa mà dừng lại. Từng cơn khoái cảm ngập đầu gần như bao phủ lấy cô, cuối cùng không nhịn được nữa, Sư Âm run rẩy đạt đến cao trào trong lòng anh……
Sự nhẫn nại của Lục Minh Huy đã sớm đến giới hạn. Anh mơn trớn thân thể Sư Âm rồi đặt cô nằm xuống giường, bên tai là âm thanh yêu kiều mị hoặc của cô. Trong đầu lại tưởng tượng ra dáng vẻ lúc này của cô, vừa nghĩ đến thôi là huyết mạch trong Lục Minh Huy đã muốn căng trào. Anh khó có thể tiếp tục dịu dàng được nữa, mạnh mẽ hướng tới nơi bí ẩn đang tràn lan tình triều kia.
Mặc dù đã đủ ướt át, nhưng đường đi bên trong lại nhỏ hẹp chật chội. Anh di chuyển một cách khó khăn, vừa thở hổn hển hôn Sư Âm vừa nói: “Em cố nhịn một chút.”
Anh thoáng nâng eo rời khỏi, rồi sau đó dùng sức đâm vào, tiến thẳng đến chỗ sâu nhất. Cô gái trong ngực anh khẽ kêu lên một tiếng, không rõ là đang đau đớn hay là đang thoải mái.
Lục Minh Huy gần như bị âm thanh của cô làm cho phát điên, dường như chỉ cần cô nỉ non nhẹ một tiếng đã khiến anh muốn đầu hàng mà giao cả tính mạng của mình cho cô.
“Âm Âm…… Âm Âm……”
Anh không thể dừng lại được.
Một lần rồi một lần càng sâu hơn, lần sau so lần trước càng mạnh mẽ hơn.
Tiếng ngâm nga của cô cũng càng lúc càng quyến rũ, hai chân kẹp chặt eo anh, câu lấy linh hồn anh. Phần mị thịt non mềm tầng tầng lớp lớp gắt gao hút chặt lấy anh, dâm dịch ướt át tràn đầy, càng khiến anh như muốn mất khống chế, thân thể cô run rẩy vì sự va chạm kịch liệt này. Cuối cùng anh siết chặt lấy eo cô, nguyên cây cứng rắn hoàn toàn đi vào. Lục Minh Huy giống như muốn ‘ăn tươi nuốt sống’ Sư Âm vậy, anh hôn cô một cách mãnh liệt.
——-
Ngôi nhà chốc lát yên tĩnh trở lại.
Sư Âm khẽ mở mắt, ánh mặt trời chiếu lên làn da thịt nhẵn mịn, trơn bóng mượt mà. Hai cái bóng nhàn nhạt phản chiếu lên vách tường treo lụa hoa, mà người đàn ông bên cạnh đang yên lặng ngủ.
Cô hơi nhúc nhích, cánh tay bên hông ngay tức khắc siết chặt lại.
“Em đi đâu?” Người đàn ông khàn giọng hỏi.
Sư Âm đỏ mặt, cô nhỏ giọng nói: “Em đi tắm……”
“Đừng đi.” Giọng nói của Lục Minh Huy dường như có chút nặng nề, nghe như không vui.
Cô hỏi anh: “Làm sao vậy?”
Lục Minh Huy ôm cô, cọ cọ tóc cô, nói: “Anh muốn làm thêm một lần nữa, thời gian vừa nãy quá ngắn, không đúng với thực lực thật sự của anh.”
Sư Âm: “…”
Qua hai giây, cô chợt phá lên cười.
Lục Minh Huy không ngại bị cô cười, chỉ cần cô đồng ý thì người đàn ông này luôn có thể mặt dày mà tiếp tục yêu cầu: “…… Làm thêm một lần thôi, được không?”
“Anh đừng nháo nữa.”  Sư Âm dở khóc dở cười: “Mau đứng lên, không được ngủ nướng.”
Một chân Lục Minh Huy vắt lên người cô, lưu manh không cho cô ngồi dậy, anh hỏi: “Chẳng lẽ vừa rồi em không thoải mái à? Nếu không thoải mái thì anh có thể cải thiện.”
Sư Âm mím môi, thẹn thùng trả lời: “Vẫn có một chút…… Thoải mái một chút ……”
“Nếu thoải mái thì chúng ta lại thoải mái thêm lần nữa được không?”
“……”
Cô không biết nói gì với Lục Minh Huy nữa rồi, lại bị quấn lấy làm một lần nữa……
Sau đó, lại thêm một lần nữa……
Cuối cùng, Lục Minh Huy đã có thể thực hiện được lời thề mà anh từng nói trước đó, rằng sẽ làm cô không xuống được giường mới thôi.
Sư Âm vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi điện thoại cho cấp trên xin nghỉ.
Vốn dĩ cấp trên không định đồng ý, nhưng vừa nghe thấy giọng nói khàn khàn kia của cô thì đồng ý ngay. Trước khi ngắt điện thoại còn không quên phê bình cô một lúc, thân là phát thanh viên của đài phát thanh, tại sao lại không bảo vệ tốt giọng nói của mình như vậy chứ?
Sư Âm cũng không biết khi nào giọng của mình có thể tốt lên, vì vậy trực tiếp xin nghỉ thêm mấy ngày nữa, sử dụng hết toàn bộ ngày nghỉ quy định và ngày nghỉ đông của mình. Thế nên mấy ngày tới, Sư Âm luôn ở bên cạnh Lục Minh Huy.
——–
Một tuần trước ngày phẫu thuật, Sư Âm cứ luôn mơ mơ màng màng, đó cũng là khoảng thời gian khó quên nhất trong cuộc đời của cô. Bọn họ sa vào ái dục, phóng túng, hoang đường đến cực điểm, chẳng phân biệt ngày đêm mà quấn lấy nhau, giống như một đôi uyên ương đan cổ, gắn bó keo sơn.
Có lúc cô sẽ nghĩ: Không còn có cặp đôi nào yêu sâu đậm hơn hai người họ.
Có lúc cô cũng sẽ nghĩ: Không có cặp đôi nào lại có tình yêu ngắn ngủi như bọn họ.
Từ lúc ban đầu còn bị động, Sư Âm dần trở nên chủ động hơn. Cô nhận thấy anh không thể chịu nổi giọng nói nhu mì của mình. Thậm chí Sư Âm thỉnh thoảng còn dùng chút tâm cơ, âm thầm khống chế âm thanh của bản thân để khiến anh càng muốn mình không ngừng được.
Chỉ là khi ngày phẫu thuật càng tới gần, những suy nghĩ nôn nóng và rối bời của cô cũng càng xuất hiện nhiều hơn. Sư Âm không biết đến cuối cùng thứ nghênh đón cô sẽ là gì, cũng không biết bản thân sẽ đáp lại như thế nào.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Chỉ mấy ngày hạnh phúc ngắn ngủi này thôi cũng đủ để cô ghi nhớ cả đời rồi.
——-
Vào ngày phẫu thuật thời tiết vô cùng tốt.
Trời xanh mây trắng, ánh nắng chan hòa, mọi thứ được ánh mặt trời chiếu rọi đều trở nên dịu dàng và ấm áp. Ngoài phòng bệnh có một cây ngân hạnh thẳng tắp, những chiếc lá xanh xen lẫn đốm vàng, màu xanh thì ngập tràn sức sống, màu vàng như toảng sáng lấp lánh.
Thời tiết đẹp như vậy giống như tập cuối của một bộ phim truyền hình nào đó trên tivi vậy, nhân vật chính trải qua bao cực khổ cuối cùng cũng có được một cuộc sống tươi đẹp.
Sư Âm đứng trước cửa sổ bằng kính của giường bệnh, lẳng lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng bệnh được mở ra, hai hộ sĩ nam đẩy giường bệnh tiến vào. Một người cắm túi truyền dịch cho Lục Minh Huy, người còn lại đưa bảng biên lai cho Sư Âm, dặn dò: “Đại khái qua nửa giờ nữa thì anh ấy sẽ tỉnh. Lát nữa chúng tôi sẽ đến đây thay bình truyền, trước tiên cô cứ xem xét những tờ đơn này đi, chờ anh ấy tỉnh lại rồi cô bảo anh ấy ký lên đây.”
Sư Âm cầm lấy hóa đơn chữa bệnh, khớp ngón tay có hơi căng chặt: “Ca phẫu thuật, có diễn ra thuận lợi không?”
“Chắc hẳn cũng không có vấn đề gì đâu.” Hộ sĩ cũng không dám bảo đảm, sau đó nói tiếp: “Còn phải xem tình huống cụ thể sau hai mươi tư giờ, đến lúc đó bác sĩ sẽ đến nói chi tiết với hai người.”
Sư Âm chậm rãi gật đầu: “…… Vâng, cảm ơn.”
Hộ sĩ nhanh nhẹn cố định giường bệnh cho ngay ngắn, sau đó cũng nhanh chóng rời đi. Lúc này trong phòng chỉ còn lại Sư Âm và Lục Minh Huy đang hôn mê trên giường bệnh.
Sư Âm kéo ghế dựa ngồi trước giường bệnh, bên cạnh là Lục Minh Huy đang nằm trên đó.
Đôi mắt anh bị quấn băng gạc kín mít, cái bóng nhỏ phủ lên hai cánh mũi, đôi môi mỏng hơi mím lại. Nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần thì trông có vẻ hơi nghiêm túc, nhưng có ai ngờ đến người này vừa mở miệng ra là lại nói mấy lời đáng ghét khiến cô xấu hổ vô cùng.
Cô nhịn không được cúi người, nhẹ nhàng dán môi mình lên môi anh. Cảm xúc ấm áp bỗng nhiên khiến cô có cảm giác xúc động muốn khóc. Những hình ảnh lúc hai người ở chung lại từng chút, từng chút một hiện lên trong đầu, sự ngọt ngào và chua xót đồng thời dâng lên trong lòng cô. Sư Âm càng ngày càng không tự tin. Bản thân thật sự có thể buông anh sao? Thật sự buông bỏ được sao?
…Nhưng, tại sao cô lại cảm thấy không nỡ như vậy?
Chẳng lẽ muốn để anh nhìn thấy khuôn mặt này của cô, sau đó dần cảm thấy thất vọng, hối hận, thậm chí…… Cảm thấy ghê tởm ư?
Sư Âm nghĩ đến loại khả năng đó, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
Cô thà rằng…… Thà rằng biến thành ‘người con gái anh từng yêu’ qua những ký ức tốt đẹp trong lòng anh, còn hơn gặp lại anh, để anh cứ mỗi lần nhớ lại đoạn tình cảm này chỉ cảm thấy là một sai lầm.
Sư Âm nắm lấy tay của người đàn ông đang ngủ ở trước mặt, cuối cùng cô vẫn không thể kìm nén được mà rơi nước mắt, từng giọt, từng giọt rơi xuống, thấm vào đệm cùng ga giường màu trắng, lưu lại từng vệt ướt đẫm.
——–
Sư Âm khóc không thành tiếng, mất một lúc lâu cô mới có thể bình ổn được cảm xúc. Đúng lúc Lục Minh Huy tỉnh lại thì cô đã trở lại như bình thường.
“Cảm giác thế nào?” Cô dịu dàng hỏi anh: “Anh có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Lục Minh Huy trả lời: “Khá tốt, nhưng mà anh vẫn cảm thấy hơi buồn ngủ…… Có phải ngày mai là anh có thể nhìn thấy được hay không?”
“Ừ.” Sư Âm cười nói: “Bác sĩ vừa mới đến nói qua hai mươi tư giờ sẽ tháo băng cho anh. Còn trong khoảng thời gian này thì anh phải nghỉ ngơi thật tốt, cũng đừng suy nghĩ gì nữa……”
“Sao lại không cần nghĩ chứ, anh không thể không nghĩ tới em.” Lục Minh Huy nằm trên giường bệnh, khóe miệng cong lên: “Âm Âm, anh thật sự rất vui, ngày mai là anh có thể nhìn thấy em trông như thế nào rồi.”
Vẻ mặt của Sư Âm hơi cứng lại, nhưng giọng nói thì không lộ ra nửa phần: “Có gì đẹp đâu mà nhìn, còn không phải giống người thường có hai con mắt với một cái miệng thôi sao.”
Lục Minh Huy cười nói: “Cho dù em có ba mắt và bốn cái miệng thì anh vẫn sẽ thích em.”
Sư Âm nhẹ nhàng đánh anh một cái: “Thế thì không phải em sẽ biến thành quái vật rồi sao? Anh mới có ba mắt bốn miệng ấy!”
Lục Minh Huy vẫn cười, tóm lại tâm trạng đang rất tốt, anh đã gấp không chờ nổi muốn ngày mai mau đến để có thể tận mắt nhìn thấy hình dáng của người anh thương.
Sư Âm cứ nhìn Lục Minh Huy như vậy, trái tim cô như rơi xuống vực sâu vô tận…… Anh cười càng rực rỡ bao nhiêu thì cô càng đau buồn và khó chịu đến bấy nhiêu.
Cô yên lặng đứng dậy, nói với Lục Minh Huy: “Trước tiên anh cứ nghỉ ngơi đi, em về nhà dọn dẹp một chút, miễn cho ngày mai lúc anh xuất viện về nhà lại thấy nhà mình bừa bãi.”
Lục Minh Huy không muốn để cô đi, nhíu mày nói: “Em gọi người giúp việc đến dọn là được.”
“Không cần.” Sư Âm rất kiên trì, nhỏ giọng nhắc mãi: “Cái khăn trải giường kia…… Nhăn nhúm đó, không thể để người giúp việc dọn được…… Em muốn tự mình dọn……”  
Lục Minh Huy nghe ra sự bối rối trong lời nói của cô, anh cười: “Thật đúng là hết cách với em, sao mặt vẫn mỏng như vậy chứ.”
Sư Âm nhỏ giọng nói: “Cho dù có bao nhiêu lần cũng không dày như da mặt anh được.”
Lục Minh Huy cười cười, buông tay cô ra:  “Vậy em dọn dẹp xong rồi nhanh trở lại đây nhé.”
Sư Âm trả lời: “Ừm, em biết rồi……”
Cô nói biết rồi.
Cô chưa nói bản thân sẽ trở về.
Bởi vì không nói ra được, cũng không muốn lừa anh, vậy nên cô chỉ có thể giả vờ, giả vờ bản thân tạm thời rời đi. Để rồi sự biến mất này của cô, cũng chỉ như một chuyện ngoài ý muốn thoáng qua cuộc đời anh mà thôi……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.