kéo nhưng không thể nhúc nhích. Thật nhanh Tông Đình Tú khởi
động toàn
thân lại vừa vặn đem hết toàn lực kéo Hướng Chủ Ân xuống……..Không,
hẳn
là nên nói hắn thật không cẩn thật ngã vào nàng, ngực mềm ại
cùng mùi
hương tao nhã thoang thoảng làm lòng hắn không kìm được mà
rung động.
“Đau quá!” Hướng Chủ Ân lùi lại, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn
hắn “Ngươi không phải không có sức lực?”
“Không phải ngươi muốn ta dùng sức?” Hắn tức giận trả lời lại
không
biết là khí của nàng né tránh vẫn là mất định lực của chính
mình.
“Ngươi……”
“Ngươi đau chẳng lẽ ta không đau?” Hắn chỉ vào mặt mình
không hề nghĩ lại vừa rồi mới vừa hoang mang.
Hướng Chủ Ân trừng mắt nhìn hắn bắt đầu nguyền rủa hắn nên
ngất đi, tốt nhất là ngủ hết đời đi!
“Ta đói bụng.”“Cháo ở kia.”
Tông Đình Tú cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, đôi mắt
thâm
thuý nhìn thẳng nàng giống như nàng là ‘một cái thần đăng’
chỉ cần trừng nàng giấc mộng lập tức có thể thực hiện.
“Ngươi!” Đáng giận! Tính thử xem ai muốn hắn là bệnh nhân?
Nàng là thủ phạm nên làm trâu làm ngựa bồi thường hắn.
Nàng thở phì phì cầm lấy thìa cháo xác định đã hết nóng mới
tiến đến đút vào mồm cho hắn.
Nhìn hắn nuốt nàng không khỏi hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ta không có vị giác.” Ăn không ra vị tốt xấu nhưng là hắn
phi
thường quan tâm đến rằng đó là món nàng làm cho nên giống
như có điểm
mặn có điểm ngọt.
“Quên đi, có thể nuốt trôi là tốt rồi, bác sĩ nói qua ngươi
tắm mưa
là nguyên nhân chính nhưng cũng vì ngươi quá mệt mỏi cho nên
thừa dịp
tắm mưa làm cho sức khoẻ trở nên xấu hơn.”
Hắn từ chối ý kiến rồi chuyển đề tài, “Chris đâu?”
“Hắn đi tìm bác sĩ xem tình hình của ngươi nói phải giúp
ngươi bồi
bổ để có thể phục hồi trở lại làm việc.” nàng nói xong, cảm
thấy bọn họ
đứng rất cao, nếu muốn đứng vững thì rất vất vả.
“Tại sao không phải là ngươi đi tìm bác sĩ?” Hắn tuỳ tiện
nói chuyện phiếm.
“Ta vốn muốn mang ngươi đi gặp bác sĩ nhưng lại không dám động
tới ngươi.” Nàng vừa nói vừa uy.
“Vì sao?”
“Bởi vì ta nghĩ ngươi lại ngủ loã thể.”
Tông Đình Tú khẽ nhếch mi. “Vì phòng ngừa có người lại xốc
chăn của ta cho nên sau lần đó ta đều có mặc quần.”
“Ai nhàm chán như vậy xốc chăn của ngươi?” Nàng sớm giải
thích qua được không, việc kia chỉ là một hiểu lầm.
“Có trời mới biết ngày nào đó ngươi lại đột nhiên xúc động
làm thì như thế nào?”
“Ai xúc động a!”
Xem bộ dáng nàng thở phì phì, Tông Đình Tú lại cất tiếng cười
to,
cười đến âm nhu trên khuôn mặt có chút hiên ngang, bệnh tình
có lẽ đã
đỡ, khí sắc tốt hơn rất nhiều.
Thấy hắn cười mắt đều híp lại, không biết tại sao Hướng Chủ
Ân cuối cùng cũng thở nhẹ, cười nhạt.
“………Thực xin lỗi, là ta hại ngươi bị cảm.”
“Đúng, là ngươi hại ta cho nên ngươi chiếu cố ta là việc nên
làm.”
Hướng Chủ Ân nhất thời ngạc nhiên.
Hắn như thế nói việc này là đương nhiên, hại tâm tư áy náy của
nàng đều theo lời nói vừa rồi biến mất không còn!
“Ngươi hôm nay không đi làm?”
Tức giận trừng hắn một cái nàng mới trả lời, “Có, vẫn là đến
quán
nhìn xem dù sao ta cũng là quán trưởng, không thể đem quán bỏ
mặc.” Nhìn thấy chén cháo đã gần hết, nàng cưới híp mắt, “Bất quá ta lập tức
lên
lầu sợ ngươi không thoải mái mà bên người cũng không có ai
chiếu cố
ngươi.”
“Ngươi có hay không cảm thấy không thoải mái?” Hắn gật dầu,
tầm mắt chuyển tới bàn có túi hoa quả.
Nhận thấy tầm mắt hắn thay đổi, Hướng Chủ Ân thực nghe lời lập
tức cầm lấy túi hoa quả, xoa xoa một quả táo rồi bắt đầu gọt.
“Không có, ta tốt lắm.”
Hắn hỏi, “Như thế nào ta bị cảm, ta còn cảm thấy chưa khỏe
mà ngươi lại có việc phải đi.”
“Đó là bởi vì ngươi –.” Nói đến đầu lưỡi nàng nuốt vào, sợ lời
nói kế tiếp của nàng khó có thể tiêu thụ.
“Như thế nào, đầu lưỡi bị mèo ăn?” hắn miễn cưỡng nhìn về
phía nàng há mồm đợi nàng đút vào mồm.
“Không có việc gì, chính là…..” Nàng đưa táo đã gọt đút cho
hắn. “Cám ơn ngày hôm qua ngươi đã giúp ta.”
“Chúng ta hiện tại là muốn ngoạn thỉnh, cảm ơn, thực xin lỗi?”
hắn hứng trí thiếu thiếu nhất, lại há mồm muốn nàng lấy dâu tây.
“Ngươi này……” Ai, ,thật là nếu lời nói là tiện miệng như thế
ngay cả tâm cũng cùng nhau tiện? Như vậy không thống nhất nàng cũng rất khó
giải quyết như thế nào đối mặt với hắn. “Ta chỉ muốn nói đó
là việc
riêng của nhà ta, thật sự không muốn cho ngươi thấy tình trạng
này………”
“Ngày hôm qua là ai muốn mang nàng đi?”
“Ta……..”
“là ai vong ân phụ nghĩa, hại ta tắm mưa bị cảm?”
“………Cho nên ta chiếu cố ngươi còn gì.” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nghe thấy lời này Tông Đình Tú lại không vui.
“Ngươi có thể đi về.”
“Làm sao có thể?”
“Nếu chiếu cố ta là nghĩa vụ thì ta cũng không cần.” Hắn nằm
xuống, kéo chăn theo thói quen cuộn mình lại.
Nàng chiếu cố hắn bất quá là nghĩa vụ, một trách nhiệm,
trong lời
nói nàng chiếu cố hắn, đối tốt với hắn cũng không phải vì hắn
là Tông
Đình Tú mà nàng cảm thấy áy náy.
Hắn cảm giác được nàng còn tồn tại, cảm thấy chính mình còn
muốn để ý.
Nhưng là vì sao? Hắn lại muốn để ý nàng? Thậm chí bởi vì cái
nghĩa vụ kia mà bất mãn?
Hướng Chủ Ân khó hiểu trừng mắt nhìn đỉnh đầu của hắn, không
phải nghĩa vụ thì là cái gì?
“Tông tiên sinh chờ một chút thì ngủ, ngươi còn phải uống
thuốc.”
Tuy rằng khó hiểu nàng vẫn gọi hắn dậy, không cho hắn đi vào
giấc ngủ.
Tông Đình Tú miễn cưỡng giương mắt, há mồm, tạm thời lui
binh.
“Thật là.” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, mở gói thuốc của hắn ra,
lấy viên thuốc lại lấy cốc nước có sẵn ống hút chuẩn bị đưa đến miệng của hắn.
“Nhanh chút, ta mỏi miệng.”
“Đến đây đại gia.” Nàng bỏ viên thuốc vào miệng hắn, một lần,
hai
lần, lần thứ ba chạm vào môi của hắn nàng vội rút tay về lại
phát hiện
tầm mắt của hắn nóng lên như quấn quít lấy nàng, “Ngươi làm
gì nhìn ta?”
Hắn không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng.
“Ngươi không nuốt vào không khổ sao?” Hướng Chủ Ân chạy
nhanh đem ống hút lại gần, tạm thời nhiệt độ đã giảm.
Tông Đình Tú hút một miếng đem thuốc nuốt vào, lông mày
nhanh chóng nhíu vào. “Thật khó nuốt, ta muốn uống cà phê.”
“Ngươi hiện tại không thể uống loại đồ uống có chất kích
thích, chờ
người khỏi bệnh ta sẽ chiêu đã ngươi cà phê miễn phí.” Nàng
vỗ ngực cam
đoan.
“Ta không cần cái loại này, ta muốn cà phê làm cho ta thanh
tỉnh.”
“…….Ngươi, mấy buổi sáng gần đây cà phê đều là ta pha nha!”
“Khó trách gần đây ta tỉnh nhanh như vậy.”
“Ngươi!”
Xem nàng tức lên tâm tình Tông Đình Tú có chút an ủi, hắn
xuy tay. “Tốt lắm, ngươi về đi ta muốn ngủ.”
“Ngươi bảo ta về là ta liền về đi?” Bị chọc tức Hướng Chủ Ân
rất bực mình.
“Chẳng lẽ ngươi muốn được một thước lại tiến thêm một sào?”
Nheo con ngươi đen lại hắn cười đến ái muôi. “Hay là ngươi tính lấy thân báo
đáp?”
“Ta phi! Ngươi cũng không phải ân nhân cứu mạng của ta.”
“ý tứ của ngươi là chỉ cần ta là ân nhân cứu mang của ngươi
là có thể lấy thân báo đáp?”
“Ngươi mơ đi!” Có thể cùng nàng nói chuyện thì bệnh tình của
hắn có
lẽ đã đỡ phân nửa, bất quá gần đay cảm mạo rất khó trị vẫn
là cẩn thận
một chút, ở lại chiếu cố hắn một đêm nàng mới có thể an tâm
một chút.
Tông Đình Tú bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, trong long tạm
thời
kết luận: “chờ xem.” Vô luận vì sao hắn để ý đến nàng, nhưng
nếu hắn đã
bắt đầu để ý đến nàng thì nàng làm sao có thể không cần hắn?
Không biết tâm tư hắn nghĩ gì, Hướng Chủ Ân hướng hắn làm mặt
quỷ.
Thấy hắn nhắm mắt lại tựa hồ tính đi vào giấc ngủ liền không
nghĩ muốn
ầm ỹ làm phiền hắn, nàng trở lại bàn tiếp tục công việc viết
truyện của
nàng.
Nàng tạm thời để chuyện không vui sang một bên, chìm đắm
trong không gian riêng của mình bởi vì viết truyện là sở thích, thú vui của
nàng
nên nàng không phát hiện có một đôi mắt không ngưng chăm chú
nhìn vào
nàng, quấn quanh nàng.
Hai ngày sau xác định Tông Đình Tú đã có thể đi lại, ăn uống
bình
thường, nàng trả phép đi làm. Hai ngày này nàng không ở quán
nên Vương
Vũ Hoàn phải trông coi một mình. Vừa nhìn thấy hai người bọn
họ đi vào
quán hắn không khỏi cười nói: “Xem ra cảm tình của các ngươi
chuyển biến tốt lắm.”
“Tuyệt đối không như ngươi cùng Nghê đại ca.” Đi vào quầy
bar, Hướng Chủ Ân hướng Nghê Vi Nhất đang dung bữa sáng cười nhạt.
“Kia đương nhiên.” Đi ra ngoài quầy bar, Vương Vũ Hoàn nhiệt
tình vây quanh bạn tốt.
Nghê Vi Nhất không chút khách khí tạo khoảng cách với hắn,
dung ánh mắt sắc bén ép hắn ngồi nghiêm chỉnh.
“Đúng rồi, ba ngươi đỡ chưa?” Sau một trận cười đùa Vương Vũ
Hoàn mới hỏi.
“Ách……” Nàng đều đã quên chuyện này. “Cái kia……” Nàng nắm chặt
đầu
ngón tay. “Đại ca, ta có một chuyện muốn thương lượng với
ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Chính là –.”
Ngồi bên cửa sổ Tông Đình Tú giống như không chút để ý nhìn
ra ngoài cửa sổ, lại nhìn ba người cố gắng nghe họ nói chuyện. Chờ khi Hướng Chủ
Ân đưa cà phê tới hắn thình lình hỏi: “Ngươi không phải muốn xử lý
chuyện kế mẫu?”
“Ta không hiểu ý của ngươi.” Nàng bị câu nói không đầu không
đuổi của hắn cảm thấy khó hiểu trong long.
“Kia làm gì với ngươi lão bản quay đầu tấc?”
Nàng lại sửng sốt, cuối cùng mới làm rõ tình huống. “Ngươi
nghe lén chúng ta nói chuyện.”
“Là các ngươi nói chuyện lớn quá.”
“……Vậy ngươi không nghe thấy ta muốn mượn tiền là vì ba ta nằm
viện?” Lỗ tai của hắn đúng là thính.
Hắn mơ hồ nghe được một ít, chỉ biết là nàng muốn mượn Vương
Vũ Hoàn một trăm vạn mà Vương Vũ Hoàn vừa nghe xong không nói hai lời liền đồng
ý, chính là tiềtn phải đợi hai ngày nữa mới tới tay.
Làm cho hắn bất mãn chính là chính mình rõ rang ở chỗ này,
chỉ cần quay đầu lại nhưng vì sao không tìm hắn?
“Ngươi làm sao hỏi cái này?”
“Ta cho ngươi mượn tiền, tiền mặt, hoàn toàn không cần chờ.”
Nàng nhìn hắn khó hiểu. “Làm sao đối với ta tốt như vậy?”
“Bởi vì ta muốn ngươi lấy thân báo đáp.” Hắn cười đến không
ngậm miệng lại được, ý tứ toàn là vui đùa.
“Ta sẽ kiếm tiền trả ngươi, không cần tất yếu bán chính
mình.”
“Hả, ngươi nhìn lại chính mình đi, ngươi cư nhiên cho rằng
chính
mình trị giá một trăm vạn sao?” Tông Đình Tú che miệng tỏ vẻ
kinh ngạc.
“………..Ngươi không nói gì ta cũng không bảo ngươi câm điếc.”Namnhân
này thực sự làm hảo cảm đối với hắn biến mất………bất quá có thể
cùng hắn
tranh cãi như vậy cảm giác cũng khá tốt.
Tông Đình Tú lên tiếng cười, cùng nàng hẹn chờ hắn tan tầm
thì lấy của hắn một trăm vạn, cùng nàng đến bệnh viện
Nhưng mà tối hôm đó hắn cùng Hướng Chủ Ân đi vào bệnh viện
liền thấy một việc khó hiểu đang diễn ra trước mắt.
“Xuất viện?” Hướng Chủ Ân kinh ngạc nhìn phụ thân đang chuẩn
bị hành lý, có thể về nhà.
“Không ra viện chẳng lẽ còn muốn ta ở lại nơi này?”
“Lão ba, không phải ngươi muốn phẫu thuật sao? Làm sao có thể
xuất viện?”
“Ai muốn phẫu thuật?”
“Không phải ngươi sao? A di nói tim ngươi không khoẻ cần phẫu
thuật.”
“Bậy bạ! Nàng tình rủa ta chết sao? Ta khoẻ như trâu, chính
là huyết áp cao một chút, làm sao phải phẫu thuật?”
“Nhưng là……..”
“Không tin ngươi hỏi bác sĩ.”
Hướng Chủ Ân vội vàng chạy tới hỏi bác sĩ, xác định lão ba
chính là
huyết áp hơi cao. Sau khi kiểm tra không có vấn đề gì thì tự
nhiên có
thể xuất viện.
“Xem đi, cơ thể của rất tốt, bác sĩ làm sao không thể không
cho ta xuất viện?”
Trên đường về nhà, Hướng Cường vẫn là nhịn không được oán giận
thê
tử, căn bản biến thành nguyền rủa hắn, ngược lại là Hướng Chủ
Ân không
biết tại sao Lâm Nguyệt Hà lại nói dối như thế.
“Bât quá, hắn là ai vậy?” Đi được một đoạn, Hướng Cường mói
nhở tới, lấy khửu tay khuých vào tay nữ nhi.
“Hắn……”. Nàng ngừng lại một chút.
Bằng hữu? Giống như chưa nghĩ tới nhưng nói là lão bản thì
có điểm
kì quái, hay là nói nàng vay tiền của hắn, …….không đúng, hắn
chính là
muốn cho nàng mượn, nàng căn bản không mở miệng.
“Hướng bá phụ, ta là bằng hữu của nàng.” Phụ trách lái xe,
Tông Đình Tú cười khẽ trả lời.
Hướng Cường hỏi lại: “Là bằng hữu kiểu gì?”
“Lão ba!”
“Là bằng hữu có thể thấy ta trần chuồng.”
Nghe vậy Hướng Cường nhất thời im lặng. Khó có thể tin nữ
nhi đã trở nên như vậy, hắn nhất thời không chuẩn bị tốt tâm lý.
“Tông tiên sinh, ngươi không cần nói lung tung!” Nếu không
phải hắn đang lái xe thì nàng thật muốn đập vào gáy của hắn.
Tông Đình Tú sung sướng cất tiếng cười to.
“Chủ Ân, rốt cuộc chuyện này là thật hay giả?” Xoa xoa tim,
Hướng Cường suy yếu hỏi.