- Đường Trọng, cậu không cần phải lo lắng như vậy đâu.
Bạch Tố an ủi nói.
- Sau khi cô nói tôi lại muốn lo lắng thật đó.
Đường Trọng cười khổ nói. Trong lúc đi cùng nhau, Bạch Tố đã nói những lời này với hắn vô số lần.
- Được rồi, tôi không nói nữa.
Bạch Tố cười cười:
- Tố chất tâm lý của cậu tốt như vậy, tôi tin tưởng cậu sẽ không hồi hộp.
Lúc vẫn còn trên xe, điện thoại của Bạch Tố không ngừng reo. Tất cả đều là nhân viên công tác của đài truyền hình thúc giục bọn họ mau mau đi tới, nói là tiết mục sắp bắt đầu rồi, muốn bọn họ tới sớm để chuẩn bị sẵn sàng.
Xe vừa mới dừng ở cửa ra vào của đài truyền hình thì một người phụ nữ trung tuổi đeo kính đã ra đón. Bà ta nắm tay Bạch Tố rồi nói:
- Quản lý Bạch, mau mau đi nhanh lên. Đạo diễn đang sốt ruột chờ đợi đấy, lo các cô đến muộn hoặc là không đến.
- Thật ngại quá. Chúng tôi đã xuất phát từ một giờ trước nhưng lại bị tắc đường.
Bạch Tố liên tục nói lời xin ỗi. Thực ra các cô chỉ xuất phát sớm nửa tiếng mà thôi. Sau khi đến gần khu vực đài truyền hình, Bạch Tố cũng không bảo lái xe đi thẳng đến mà lại cho đi xung quanh hai vòng.
- Đã đồng ý rồi thì làm sao lại có thể không đến chứ? Đối với chúng tôi, có thể tham gia sự kiện kỷ niệm 200 năm của đài truyền hình Minh Châu chính là một chuyện vô cùng vinh hạnh.
Người phụ nữ trung tuổi mỉm cười, gật đầu nói:
- Mau chóng vào đi.
Bởi vì đây là một bữa tiệc long trọng nên bọn hắn thấy rất nhiều người đi lại đều là gương mặt quen thuộc trên TV. Bọn hắn cũng chỉ vội vàng bắt chuyện rồi lại tách ra. Trong quá trình này, Đường Trọng không nói gì, chỉ có Bạch Tố hàn huyên xã giao.
Mỗi người nhìn thấy đều nhiệt tình chào hỏi Bạch Tố, Bạch Tố cũng ứng đối vô cùng nhanh chóng. Bạch Tố quả thật là một người phụ nữ vô cùng có năng lực nhưng cũng đầy sức hút.
Người phụ nữ trung tuổi đưa bọn họ vào phòng nghỉ ở hậu trường, nói:
- Các cô cứ nghỉ ngơi đi một chút đi. Tôi đi báo cáo với các lãnh đạo đây. Các cô cũng phải chuẩn bị đi, lát nữa là lên sân khấu rồi đấy.
Sau khi người phụ nữ trung tuổi nói xong thì liền quay người đi vào phòng quan sát.
- Tôi muốn đi vệ sinh.
Đường Trọng khẽ nói.
- Đi đi.
Bạch Tố nói:
- Đi ra ngoài rồi rẽ trái là đến.
Đường Trọng khẽ gật đầu, cúi đầu đi về phía phòng vệ sinh.
Hắn đi đến cửa phòng vệ sinh, đang muốn đẩy cửa vào thì cửa phòng vệ sinh nữ ở bên cạnh chợt mở ra, một cô gái dung mạo xinh xắn kinh ngạc nhìn hắn rồi nói:
- Đường Tâm, cô đi nhầm rồi. Đây là phòng vệ sinh nam.
Thân thể Đường Trọng lập tức cứng ngắc.
Hắn ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy hình một người đang hút thuốc. Hắn nghĩ thầm “tôi chính là đàn ông mà, tôi muốn đi vào phòng vệ sinh nam”.
Thế nhưng mà nếu hắn cứ đi vào thì cô gái này sẽ tung tin đồn chuyện Đường Tâm đi vào nhà sinh nam ra ngoài, thân phận của hắn rất có thể sẽ bị lộ.
Vì vậy hắn liền vỗ vỗ trán, giả bộ như bừng tỉnh. Hắn cười cười với cô gái kia rồi đi vào nhà vệ sinh nữ.
- A, Đường Tâm.
Một cô gái kinh hỉ nhìn hắn, hỏi:
- Cô không mang theo băng vệ sinh k? Lúc tôi đến “ngày” cũng cấp bách vậy đấy.
Đường Trọng muốn khóc.
Hắn lắc đầu rồi chạy nhanh vào một buồng.
- Sao phải vội vã vậy chứ?
Cô gái bất mãn nói.
Sau khi Đường Trọng đi, Trương Hách Bản cười hì hì nói với Lâm Hồi Âm:
- Chị Hồi Âm, chị nghĩ xem, Đường Trọng sẽ đi nhà vệ sinh nam hay vệ sinh nữ đây?
Bạch Tố chấn động, như là có một tiếng sấm nổ trong đầu.
Rốt cục cô đã nghĩ ra mình quên cái gì rồi.
Cô chạy nhanh về phía phòng vệ sinh rồi do dự đứng ở trước hai cánh cửa nhà vệ sinh nam và nữ. Cô nghĩ ngợi một lúc, rốt cục vẫn đẩy cửa phòng vệ sinh nữ ra.
- Đường Tâm.
Bạch Tố gọi.
Không có ai trả lời.
- Đường Tâm.
Bạch Tố lại tiếp tục. Lúc này cô mới nhớ ra, cho dù Đường Trọng có ở đây thì cũng không thể trả lời được. Ai mà biết được trong những căn buồng này có những người khác hay không?
Vì vậy cô liền thử mở một cánh cửa ra.
Đường Trọng vội vàng đi tiểu, lúc vào đóng cửa vẫn còn sót lại khe hở. Bạch Tố liền đẩy cửa phòng vào.
Sau đó…
Sau đó nước tiểu của Đường Trọng liền phun lên quần Bạch Tố.
Bạch Tố khiếp sợ nhìn Đường Trọng. Đường Trọng cũng không kịp phản ứng.
Sao cô ấy lại trực tiếp xông vào chứ?
Bạch Tố khiếp sợ. Sao tên này lại có thể đứng đấy đi tiểu chứ?
Một giây, hai giây, ba giây…
Mãi đến lúc Bạch Tố cảm giác được trên quần mình có một thứ chất lỏng nhơm nhớp thì mới tỉnh táo lại. Rầm một tiếng, cô mau chóng đóng cửa phòng vệ sinh lại.
- Đáng chết!
Khuôn mặt và mang tai cô đỏ ửng. Cô thầm mắng. Nhớ đến vẻ mặt kinh ngạc của Đường Trọng khi mình nhìn thấy hắn, cô đã thấy thân thể bắt đầu nóng lên rồi.
Tên chết tiệt này, sao lại đi tiểu mạnh như vậy chứ?
Két…
Cửa phòng lại bị người ta mở ra. Hôm nay đài truyền hình rất đông người, nghệ nhân có rất nhiều, nhân viên công tác cũng rất nhiều, cho nên trong phòng vệ sinh cũng có rất nhiều người ra vào.
- Ơ, quản lý Bạch đứng đây chờ gì vậy?
Một người phụ nữ trung tuổi xinh đẹp mỉm cười chào hỏi Bạch Tố.
- Chào Trương tiểu thư.
Bạch Tố hơi do dự nói:
- Đường Tâm đột nhiên đến “ngày” nên đã gọi điện bảo tôi mang băng vệ sinh cho cô ấy.
- A, nhóm Hồ Điệp sắp lên sân khấu rồi đúng không? Thế thì lúc nhảy cần phải chú ý một chút rồi.
Người phụ nữ thiện ý nhắc nhở.
Sau khi đi tiểu xong cũng không dám ra ngoài, Đường Trọng nghe những lời như vậy thì lập tức muốn chết.
Muốn chết một trăm lần.
Két…
Gian phòng bên cạnh Đường Tâm bị mở ra. Cô gái mà Đường Trọng nhìn thấy lúc đi vào cũng đi ra rồi nói chuyện với Bạch Tố:
- Khó trách vừa rồi Đường Tâm lại vội vàng như vậy. Vừa nãy nói chuyện với cô ấy tôi cũng không để ý tới, hình như là rất đau thì phải, có phải triệu chứng đau bụng kinh không? Ai… Thiếu nữ còn trẻ tuổi mà, những điểm này phải đặc biệt chú ý mới được. Những lúc này không nên ăn lung tung. Tôi có quen một bác sĩ trung y tên là Tần Lạc, chính là người đã nhận được giải thưởng Nobel về Y học đấy. Ông ấy đã đưa cho tôi một đơn thuốc trị đau bụng rất hiệu quả. Cô cũng phải bảo Đường Tâm đi tìm ông ấy đi. Tôi cam đoan là sau khi uống thuốc xong thì sẽ không bao giờ bị đau bụng nữa. Cơn đau bụng kinh này thật đau đớn, cứ như là muốn lấy mạng người ta vậy.
- Được rồi.
Bạch Tố mỉm cười trả lời:
- Đợi qua mấy ngày bận rộn này tôi sẽ đưa Đường Tâm đi tìm ông ấy. Nhưng chỉ sợ ông ấy không xem bệnh cho thôi.
- Không đâu. Tuy danh tiếng của ông ta lớn nhưng nói chuyện rất hay.
Cô gái kia nói:
- Chỉ cần là những cô gái đẹp thì bình thường ông ta cũng không từ chối đâu.
- …
- Quản lý Bạch, quần áo trên người cô bị làm sao vậy?
Người phụ nữ hơi lớn tuổi chỉ vào “vết tích” trên bộ quần áo trắng của Bạch Tố rồi hỏi.
Bạch Tố làm bộ không thèm để ý, lấy tay phủi phủi những giọt nước còn đọng lại rồi nói:
- Vừa rồi uống nước, tôi không cẩn thận nên bị nước đổ vào thôi. Không có chuyện gì đâu.
Bạch Tố đợi một lát nữa, chờ đến khi cả hai người phụ nữ đều rời khỏi nhà vệ sinh thì đi đến gian của Đường Trọng rồi gõ cửa. Đường Trọng mở cửa ra, hai người bước nhanh ra ngoài.
- Cậu tụ hội với Hách Bản và Hồi Âm đi.
Bạch Tố khẽ dặn dò.
- Cô thì sao?
Đường Trọng hỏi.
Bạch Tố không trả lời. Cô muốn đi ra ngoài thay quần. Cho dù thế nào thì cô cũng muốn nhanh chóng thay cái quần có mùi vị quải quỷ này ra.
Cô không phải ngôi sao nên bình thường ra ngoài cũng không mang theo đồ dự phòng. Nhưng Lâm Hồi Âm lại có quần áo dự phòng ở trong xe.
Dáng người của cô cũng không khác biệt lắm so với Lâm Hồi Âm. Tuy Lâm Hồi Âm hơi gầy một chút so với cô, nhưng nếu cô cố nhét vào thì vẫn có thể mặc vừa quần của cô ấy.
8 giờ, toàn bộ Minh Châu, không, phải nói là toàn bộ đất nước Trung Hoa đều chăm chú nhìn vào TV. Lễ kỷ niệm 200 năm thành lập đài truyền hình Minh Châu đã chính thức bắt đầu.
Trên sân khấu không có ngọn đèn nào, toàn bộ đều là một vùng đen kịt.
Lúc ngọn đèn được bật lên sáng chói, ba thành viên của nhóm Hồ Điệp đã đứng song song một chỗ. Đường Trọng mặc một bộ âu phục màu đen, đeo mũ dạ, khí thế hào hùng bức người. Lâm Hồi Âm mặc một bộ váy chéo đen mỏng, gợi cả mà lạnh lùng. Trương Hách Bản mặc một chiếc váy ngắn, xinh đẹp đáng yêu.
Cộp cộp…
Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản cùng tiến lên một bước.
Cộp cộp…
Hai người lại đi lên một bước.
Cộp cộp…
Hai người lại tiếp tục đi lên một bước.
Bây giờ các cô đã cách Đường Trọng rất xa.
Sau đó tiếng âm nhạc sục sôi được nổi lên, hai người đồng thời nhảy múa.
Bữa tiệc tối vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ. Rất hiển nhiên mọi người vô cùng hài lòng với màn trình diễn của hai cô gái này.
Lúc hai cô gái nhảy xong điệu nhảy thứ nhất thì Trương Hách Hản quay lại rồi kéo mạnh cà vạt của Đường Trọng.
Giống như là người máy được kích hoạt, Đường Trọng đang đứng bất động bỗng điên cuồng nhảy múa.
Lúc này đến lượt Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm bất động.
Cả hiện trường vỗ tay ầm ầm, không khí vô cùng náo nhiệt.
Sau khi màn múa đơn của Đường Trọng kết thúc, Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản cũng quay trở lại. Điệu nhảy lại bắt đầu.
Cảm giác sống động và khốc liệt. Tiết tấu được bọn hắn giữ rất tốt.
Hơn nữa điệu nhảy vô cùng trôi chảy tự nhiên, làm cho người xem nhiệt huyết sôi trào.
Lần đầu tiên Đường Trọng lên sân khấu không luống cuống chút nào, cũng không hồi hộp mà quên mất động tác. Hắn chính là linh hồn của điệu nhảy. Dưới sự dẫn dắt của hắn, Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm đều quay xung quanh. Bướm đen và bướm vàng tách ra làm cho người ta cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
Kịch kịch.
Tiếng âm thanh kim loại nặng nề vang lên, ba người từ cực động bỗng biến thành cực tĩnh.
Cái quần jean mà Lâm Hồi Âm để trong xe khiến Bạch Tố mất rất nhiều sức mới có thể nhét vừa hai cái đùi đẫy đà của mình. Sau khi mặc xong, cô nói với lái xe một tiếng rồi chạy vào trong đài truyền hình.
Nhóm nhảy Hồ Điệp sắp lên đài rồi, cô lo lắng lúc mình không ở đấy sẽ xảy ra sai lầm gì.
Cô nhanh chóng chạy tới hậu trường thì chợt nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm giật.
Bạch Tố dừng chân lại thư thái tươi cười.
Cô biết bọn họ đã biểu diễn thành công rồi, đạt thành công trước nay chưa từng có.