Đường Trọng rất muốn học Tôn Hầu Tử trong Tây Du Ký vác gậy nện xuống, hô to:
- Yêu tinh, mau mau hiện nguyên hình.
- Cô ta không phải kẻ lừa đảo.
Đường Trọng thầm nghĩ. Nếu cô ta mà là kẻ lừa đảo thì làm sao có được số điện thoại của Đường Tâm chứ? Làm sao biết sự tồn tại của mình? Mà làm sao lại biết di động của Đường Tâm ở trong tay mình? Mặc dù trong cô tôi cũng giống kẻ lừa đảo thật.
- Có phải cảm thấy rất kỳ quái hay không?
Khương Khả Khanh cười ôn hòa, hình tượng đoan trang, so với biểu hiện vừa nãy đúng là hai người khác nhau.
- Cô nói nhiều thế không mệt à?
Đường Trọng hỏi.
- Gì?
Cái miệng nhỏ nhắn của Khương Khả Khanh nhếch lên, đôi môi mới tô son lóe sáng ướt át, giống như vừa bị người ta hôn liền vài cái vậy.
- Tôi cũng thấy rồi.
Đường Trọng hỏi.
- Tôi đi tới cổng trường sớm hơn cô tưởng một lúc đấy.
Vẻ mặt Khương Khả Khanh ngẩn ra, sau đó cười khanh khách nói.
- Chỉ là không cẩn thẩn liếc mắt với hắn một cái thôi, không ngờ hắn lại dám tới gần, còn giơ tay muốn vuốt má tôi. Thật sự là không biết giới hạn gì cả.
...
Đường Trọng nghĩ. Không có giới hạn là cô chứ? Cô đi quyến rũ người khác, tự dưng đi liếc mắt đưa tình với đàn ông, tất nhiên người ta cũng không muốn bỏ qua cơ hội thưởng thức mỹ nữ.
- Được rồi, đừng nhắc tới hắn nữa. Nhớ tới cái răng vàng to của hắn là tôi lại mất hết hứng thú. Cô nói xem, hiện tại đã là năm nào rồi, còn có người đi nạm vàng răng sao? Bà đây không nỡ chứ không đã đi mua hai thỏi vàng giã vào miệng hắn cho hắn toi mạng rồi.
...
- Trên răng vàng lại còn dính rau. Màu vàng đã chói mắt, màu xanh lại càng chói mắt. Ra ngoài tán gái mà không biết đánh răng sao?
- Thôi chúng ta đừng nói tới hắn nữa được không?
Lúc này Đường Trọng cũng thấy buồn nôn.
- Ồ, được rồi, không nói tới hắn nữa.
Khương Khả Khanh vỗ vỗ đầu mình, xấu hổ cười nói:
- Tôi chỉ hơi mơ hồ chút thôi, nhưng tôi không ngốc.
...
Đường Trọng đang muốn quay đầu rời đi.
Người phụ nữ này tới đùa với hắn sao? Đang là báo ứng vì hắn làm Hoàng Văn Nhã khóc sao?
- Nhất định cậu không ngờ là mình lại có một người dì nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp như vậy sao? Thật ra tôi cũng không ngờ cháu trai tôi lại nhà quê như vậy đâu.
Thấy sắc mặt Đường Trọng biến đổi, cô vội vàng an ủi:
- Nhưng có nhà quê hơn nữa thì vẫn là cháu tôi.
- Hơn nữa tôi cũng biết cậu sống không sung sướng. Mà ngụy trang thành như thế này cũng không tồi.
- Điều này thật sự là vinh hạnh của tôi.
Đường Trọng cười khổ.
Khương Khả Khanh nhìn bốn phía, nói:
- Đây không phải là chỗ nói chuyện. Đi thôi, tôi mang cậu đi ăn ngon một bữa.
- Không cần đâu.
Đường Trọng từ chối. Hắn biết người phụ nữ này nhất định sẽ dẫn hắn tới những nơi mà từ xưa tới nay hắn chưa từng tiếp xúc. Chẳng qua hắn chỉ có thể từ chối ý tốt như vậy. Bởi vì hiện giờ hắn còn muốn sống thay Đường Tâm. Nếu có ai có liên hệ với cô mà thấy hắn thì sẽ có những liên tưởng không hay.
- Tôi biết cậu đang lo lắng.
Khương Khả Khanh mở cửa xe, đẩy Đường Trọng lên ghế phụ.
- Mọi người đều nói cậu rất giống Đường Tâm nhưng tôi đã nhìn mặt Đường Tâm nhiều năm như vậy mà suýt nữa không nhận ra cậu. Người khác có thể nhận ra sao? Cùng lắm thì người khác hiểu lầm cậu là một tên trai bao tôi mới nuôi thôi.
Cô tiến từ cửa khác vào, vui vẻ cười nói:
- Chỉ sợ người khác còn chê khẩu vị của tôi càng ngày càng kém.
...
Đường Trọng biết người phụ nữ này là loại không đả kích người khác thì khéo bệnh mà chết mất.
Hắn vẫn tưởng rằng cả ngày một đối phó với một đám phạm nhân trong ngục giam thì lưỡi cũng phải biết thành lưỡi của rắn độc rồi. Hiện giờ hắn mới biết rằng trên thế giới này còn có rắn hổ chúa tồn tại.
- Ở gần trường học có quán cà phê đó.
Đường Trọng nói.
- Giờ đi thôi.
Khương Khả Khanh nhìn Đường Trọng, thở dài nói:
- Vừa rồi tôi còn hoài nghi cậu có phải chị tôi không, nghĩ thầm con của chị tôi lớn lên phải là dạng vương tử họa nước hại dân chứ sao lại tàn tạ thế này. Hiện tại sau khi tiếp xúc tôi mới có thể xác định cậu đúng là con chị ấy. Tính tình của cậu và chị ấy giống hệt nhau, đã quyết gì thì ai nói cũng không thay đổi được.
- Có lẽ chưa chắc đã vậy đâu.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Cậu hận chị ấy à?
Khương Khả Khanh khởi động xe. Chiếc Land Rover động cơ V8 5.0 chỉ cần 6,2 phần trăm giây để gia tốc, lập tức ầm ầm phóng đi.
Người phụ nữ nhỏ nhưng dã tâm lớn.
Nghe nói phụ nữ càng mềm mại đáng yêu thì lại càng thích chinh phục những thứ cơ giới khổng lồ dã man. Những thứ mình không có thì lại luôn khát vọng.
- Đừng nói nữa.
Đường Trọng nói:
- Chỉ cảm thấy bà ta làm thế không đúng. Cô sao lại biết tôi?
- Tôi là dì nhỏ của cậu mà. Có chuyện gì có thể dấu diếm được tôi chứ?
Vẻ mặt Khương Khả Khanh đắc ý nói:
- Thời gian gần đây tôi có đi thăm chị ấy, cảm thấy tâm thần chị ấy không yên, hình như đang bị thứ gì đó làm phân tâm, lúc nói chuyện lại rất hay ngẩn ra. Chuyện này trước đây không có khả năng xảy ra. Hỏi thì chị ấy không nói. Sau đó tôi lại càng nhận rõ, tò mò điều tra một lần liền biết vụ án giết người trên núi Ngọc Nữ.
Khương Khả Khanh liếc Đường Trọng một cái, tấm tắc khen ngợi, nói.
- Nhìn cánh tay bắp chân cậu nhỏ nhắn như vậy, không ngờ lại có thể đánh chết một sát thủ cấp quốc tế như vậy. Bề ngoài của cậu đúng là gạt hết trái tim của chúng tôi rồi.
...
Kiểu hình dung loạn lên thế này khiến Đường Trọng cũng bị người phụ nữ này nói ngẩn cả ra.
- Chuyện cậu bị ám sát khiến chị ấy rất tức giận, không chỉ bảo Văn Tĩnh đi giúp cậu giải quyết vấn đề, lại còn tự mình gọi điện cho Quách Hải Long. Sau đó một cục trưởng công ác lớn đã chạy từ rất xa tới lau mông cho cậu. Lúc ấy có phải cảm thấy rất uy phong không?
- Mặc dù là cậu phòng vệ bị động nhưng cuối cùng cũng là giết người. Nếu đúng theo trình tự thì cũng phải điều tra thẩm vấn ba tới năm tháng mới được.
Đường Trọng cười lạnh nói:
- Cô muốn nói là cảnh sát kém cỏi hay muốn tôi phải cảm kích bà ta?
Khương Khả Khanh kinh ngạc nhìn Đường Trọng, nói:
- Làm sao cậu lại trưởng thành như một quái vật thế này? Tôi quả thật muốn nói là cảnh sát rất kém cỏi, mà mẹ cậu thì rất trâu bò đó. Không ngờ cậu vừa liếc mắt cái đã hiểu cả.
- Tôi chỉ thấy rất nhiều cuộc đời rồi cho nên cũng tương đối mẫn cảm với một số việc.
Đường Trọng giải thích.
Khương Khả Khanh thở dài khe khẽ, nói:
- Xem ra tôi không thể coi cậu là một đứa trẻ bình thường được. Chẳng qua dù sao thì con của hai người bọn họ làm sao có thể là đứa trẻ bình thường được chứ? Nếu như thế thì tôi nhất định sẽ hoài nghi cậu là sản phẩm giả mạo phẩm chất kém.
Két.
Khương Khả Khanh dừng chiếc Land Rover ở trước một cửa hàng nhỏ ven đường, nói:
- Không uống cà phê, tôi muốn ăn cơm giò heo.
Nói xong cô liền mở cửa xuống xe.
Đường Trọng không nói gì. Dù sao thì người phụ nữ này cũng không phải người bình thường, chuyện cô quyết định cũng không dễ bị thay đổi.
Đường Trọng đi theo xuống xe, nghe thấy Khương Khả Khanh hô to với ông chủ:
- Ông chủ, cho hai phần cơm giò heo, một phần nhiều giò heo ít cơm, một phần thì nhiều cơm ít giò heo.
- Tiểu thư, thế khó tính tiền lắm.
Ông chủ nhăn nhó nói.
- Thế thì hai phần như nhau đi.
Khương Khả Khanh cũng rất dễ tính, lập tức đổi ý luôn.
- Không thành vấn đề, mời hai người đợi chút.
Ông chủ lập tức đáp, sau đó đi chuẩn bị đồ ăn.
Rất nhanh hai suất cơm giò héo nóng sốt đã được mang lên.
Khương Khả Khanh dùng đũa của mình đẩy một phần cơm về phía Đường Trọng, nói:
- Ông chủ này đúng là ngốc nghếc. Bỏ cơm của một phần nọ vào phần kia rồi đổi giò heo lại không phải là xong rồi sao?
Vừa ăn cô vừa nói với Đường Trọng.
- Ăn đi. Cơm giò heo ngon lắm. Trước kia khi đi học tôi cũng thích nhất là nhìn người khác ăn món này.
- Thế sao cô không ăn?
Đường Trọng nghi hoặc hỏi. Không phải là cô đòi ăn cho bằng được sao?
- Tôi sợ béo.
Khương Khả Khanh nói rất tự nhiên.
- Thật ra tôi cũng muốn cố gắng ăn nhưng tôi vất vả lắm mới xinh đẹp như vậy, nếu vì một chén cơm giò heo mà vóc người tôi hỏng hẳn thì đó là chuyện tàn nhẫn, lãng phí của trời thế nào chứ?
Cô dùng đũa gõ gõ chén đĩa, nói:
- Trên thế giới này có rất nhiều mỹ nư nhưng loại mỹ nữ cấp bậc như tôi thì cũng là vật báu của thế giới đó.
Phụt.
Đường Trọng không nhịn được nữa, phun luôn miếng cơm đang nhai trong mồm ra.
Khương Khả Khanh giận dữ, muốn cầm đũa gõ vào đầu Đường Trọng, mắng.
- Thằng ranh thối tha, đừng tưởng là tôi trẻ trung thì không tôn trọng dì nhỏ này nhé. Có tin tôi cầm đũa gõ cho cậu thành ngu ngốc luôn không? Cậu cười tôi thì không sao, nhưng ai cho cậu phun cơm về phía tôi hả?
Khương Khả Khanh đẩy luôn chén cơm trước mặt mình về phía Đường Trọng, nói:
- Tôi mặc kệ, cậu mau nhặt hết cơm cậu phun về đi.
...
Đường Trọng vét hết cả một tầng cơm trên chén cô vào bát mình, Khương Khả Khanh mới hài lòng, xúc một miếng cơm cho vào cái miệng nhỏ nhắn của mình, vừa nhai vừa nói:
- Vốn tôi không thể tới gặp cậu. Tất cả mọi người không thể gặp cậu, cô ấy cũng không chịu, tôi cũng phải chịu.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Đường Trọng buông đũa trầm giọng hỏi.
- Đừng hỏi nữa. Hỏi tôi cũng không nói đâu. Nói ra cũng chả có lợi gì cho cậu.
Khương Khả Khanh nói.
- Cậu nhìn tôi xem, có một người dì xinh đẹp như thế này còn chưa đủ sao? Cậu còn muốn cầu gì nữa?
- Hơn nữa tôi còn mời cậu ăn cơm giò heo kìa.
Khương Khả Khanh nhanh chóng bổ sung.
- Tôi chỉ hỏi một vấn đề thôi.
Đường Trọng nói:
- Lão già râu năm đó rốt cục đã làm gì?
- Già râu sao?
Khương Khả Khanh sửng sốt, sau đó thư thái nói:
- Hiện giờ hắn đã để râu sao? Tôi chưa từng thấy hắn có râu ria bao giờ. Chẳng qua hắn không để râu trông hẳn là đẹp trai hơn.
- Cô còn chưa trả lời tôi.
- Ôi.
Khương Khả Khanh thở dài.
- Cuộc hôn nhân kinh khủng nhất Trung Hoa, hắn còn sống đã được xem như một kỳ tích rồi.