Bởi vì phòng này lại có khách mới đến cho nên Hoa Minh còn chưa hát, sợ hát ầm ĩ khiến người khác không thể chúc mừng Thu Ý Hàn được.
Không ngờ bọn họ ở đây duy trì yên tĩnh, lũ mới tới này lại chẳng thèm coi họ vào đâu.
- Không cần đâu. Giới thiệu chúng tôi cũng không nhớ được.
Những lời này là có ý gì? Nói rõ là thân phận bọn họ không xứng, địa vị không đủ nên người ta không hứng thú làm quen.
Bởi vì khinh thường cho nên phân biệt. Bởi vì phân biệt cho nên quyết định không thèm nhìn.
Hoa Minh có thân phận gì chứ? Chính là đại thiếu gia nhà họ Tiền tương đối nổi tương đó. Mặc dù trong hắn cũng không đẹp nhưng bối cảnh cũng rất lớn.
Hoa Minh có tính cách gì? Hắn là một quả pháo, dính một tia lửa là nổ ngay.
Nghe lời Minh Hổ nói xong, sắc mặt hắn lại càng trở nên đen kịt, buông mic ra định đi lý luận với bọn họ.
Đường Trọng kéo hắn lại, nói:
- Làm gì đó?
- Tao đi tự giới thiệu xem bọn họ có nhớ hay không?
Hoa Minh tàn nhẫn nói.
- Cần phải làm thế sao?
Đường Trọng cười hỏi:
- Ít nhất tao thấy hắn nói câu kia cũng đúng. Có giới thiệu
Hoa Minh sửng sốt, sau đó nhếch miệng cười:
- Cũng đúng. Cần gì phải coi trọng đám người không đáng được xếp hạng này chứ? Đúng là không đáng để Hoa công tử tôi để mắt tới. Nghĩ như vậy tôi lại cảm thấy mình dường như được lợi lớn vậy.
- Tinh thần AQ đúng là rất có ích.
Lương Đào cười âm hiểm. Bị người ta nói trước mặt một đám phụ nữ là “ giới thiệu cũng không nhớ được “ thì cũng tương đối mất thể diện. Đặc biệt là đối với loại người thà chết cũng phải giữ mặt mũi như hắn.
- Nếu con hổ này không cẩn thận bò tới địa bàn của tao thì tao sẽ khiến nó thành hổ chết.
Hoa Minh ôm cổ Lương Đào, uy hiếp:
- “ Đuôi “ hổ để lại cho tao, để tao ngâm rượu.
- Tuyệt đối không thành vấn đề. Chỉ cần mày không sợ trên đó có bệnh là được.
Lương Đào vừa cười vừa nói.
Lời nói của Minh Hổ vô cùng trực tiếp, làm cho Thu Ý Hàn vừa chuẩn bị giới thiệu bọn họ cho nhau liền ngẩn ra, không biết phải xử lý thế nào mới tốt.
Từ bé tới giờ cô cũng chưa có kinh nghiệm với tình huống này bao giờ.
Vẻ mặt Thu Ý Hàn khó xử, không biết phải làm sao. Nhưng dù vậy cô vẫn vô cùng xinh đẹp thoát tục.
Điều này khiến Minh Hổ đứng cạnh không thể không hâm mộ diễm phúc của Uy Liêm, thầm nghĩ kiếm được một vưu vật thế này, trên giường có thể thỏa mãn hoàn toàn rồi. Lúc cô bị “ chinh phạt “ mà rên hừ hừ, sau khi bị chinh phạt xong liền tóc tai bù xù mà ngủ, trông mê người, nhất định khiến người ta thoải mái tới tận đầu khớp xương.
Mà điểm chết người nhất chính là thu được người con gái này thì sẽ thu được cả một lượng tài sản khiến anh giàu nứt đố đổ vách.
Lấy một mỹ nhân, buôn bán cả một núi vàng. Vụ làm ăn thế này thì ai không muốn làm chứ?
Cũng khó tránh Uy Liêm kia cao ngạo là vậy mà vẫn phải tận tâm mẫn cán với Thu Ý Hàn như thế. Tất nhiên là hắn muốn là con rể nhà họ Thu rồi.
Hiểu rõ ý đồ của Uy Liêm rồi nên Tạ Minh Hổ cũng không khiến Thu Ý Hàn khó xử, cười giải thích:
- Ý Hàn, em đừng nóng giận. Anh nói dù khó nghe nhưng là lời thật đó. Mọi người vốn không thuộc cùng một cấp bậc, cho dù em có giới thiệu một lần, bắt tay xoay người liền quên luôn mà. Cần gì phải lãng phí thời gian quý báu của em như vậy chứ?
- Hơn nữa dù có nắm bắt cơ hội tốt thì bọn họ cũng sẽ quấn lấy chúng ta. Không bao giờ được coi thường ước muốn bò lên cao của đám nhân vật nhỏ này. Tôi đã từng có kinh nghiệm rồi. Bọn họ cứ việc chơi đùa, chúng ta cũng thế, không phải tốt hơn sao? Dù sao thì chúng ta cũng chỉ tới dự sinh nhật em, hy vọng em vui vẻ thôi. Nếu không thì anh Uy Liêm của em nhất định sẽ liều mạng với bọn anh mất.
Tạ Minh Hổ nói ra rất thẳng thắn ý nghĩ của mình, không hề nể mặt nhưng lại có vẻ quang minh lỗi lạc.
- Vậy thì...
Thu Ý Hàn nhìn quanh bốn phía, khó xử nói:
- Tại sao anh Uy Liêm còn chưa tới vậy?
Cô muốn để Uy Liêm tới chiêu đãi đám người Tạ Minh Hổ, để mình tự đi nói chuyện với Đường Trọng và mấy bạn cùng phòng. Bởi cô phát hiện ra mình và Tạ Minh Hổ ở cùng một chỗ cũng chẳng biết phải nói cái gì.
- Hắn hả? Còn đang chuẩn bị cho em một niềm vui bất ngờ đó.
Tạ Minh Hổ vừa cười vừa nói:
- Ý Hàn, em bận gì cứ làm đi, không cần quản bọn anh. Bọn anh tự tổ chức được rồi.
Hắn xoay người nói với mấy người đi cùng:
- Đi, chúng ta đi uống rượu hát hò nào.
- Đi uống rượu nào. Hôm nay chúng ta uống hết rượu của Uy Liêm đi. Đừng nể mặt hắn.
- Tôi muốn nghe vương hậu tình ca là Tiêu Tử Âm hát.
Tiêu Tử Âm là một cô gái tóc ngắn chạy tới bàn chọn bài hát, còn Tạ Minh Hổ mang theo mấy thanh niên nam và mấy mỹ nhân đi tới ngồi ghế sa lon uống rượu nói chuyện phiếm.
Khí thế bọn họ khổng lồ, làm việc thoải mái, nói chuyện bí quyết làm giàu với tin đồn thú vị trong quan trường, cười người nào mua xe hai tháng đã đâm vào cây hay máy bay nhà ai suýt nữa là rơi xuống vực.
Bọn họ tự thành một đội, không hề ăn nhập gì với đám người Đường Trọng và Hoa Minh. Bọn họ đoạt hết danh tiếng trong phòng, mà Lương Đào mặc toàn hàng hiệu trong mắt bọn họ cũng chỉ là nhà giàu mới nổi.
Tiêu Tử Âm chọn bài hát xong, bắt đầu nhìn quanh tìm mic.
Phát hiện mic đang ở trong tay một thanh niên mặt đen, cô nhấc đôi giày cao gót đi về phía hắn, mặt không đổi sắc nói:
- Đưa mic cho tôi.
- Tại sao?
Vẻ mặt Hoa Minh nghi hoặc hỏi.
- Tôi muốn hát.
Tiêu Tử Âm chớp chớp lông mi. Người này sao lại ngu thế? Không có giác ngộ à?
- Nhưng tôi cũng đang muốn hát đây.
Hoa Minh lộ vẻ khó khăn.
Tiêu Tử Âm quay đầu nhìn màn hình lớn đang phát đoạn nhạc dạo đầu, nói:
- Tiết mục của anh bị cắt, giờ đến tôi hát.
Hoa Minh cũng nhìn thoáng qua màn hình, nhếch môi cười:
- Cô định hát bài “ đại ca “ hả. Bài hát này rất êm tai, tôi cũng muốn hát. Chúng ta song ca nhé?
...
Tiêu Tử Âm cảm thấy máu nóng dồn lên gáy, làm cho cô cảm thấy chóng cả mặt.
Tôi có bệnh đâu hả? Lại tự dưng đi song cả với nhà anh? Anh không nhổ nước bọt mà soi xem mặt mình thế nào đi?
- Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.
Hoa Minh thúc giục nói:
- Cô hát trước hay tôi hát trước đây? Nếu song ca hay khéo lại thích tôi thì xong.
- Câm miệng.
Tiêu Tử Âm rốt cục nổi đóa lên.
- Tôi hát, anh dựa vào đâu mà đòi hát?
Hoa Minh cười lạnh nhìn cô gái tự cho mình là đẹp này, hỏi ngược lại:
- Tôi hát, dựa vào đâu mà phải nhường cô?
...
Tiêu Tử Âm đúng là bị câu hỏi này làm cho ngẩn ra.
Các cô vốn luôn luôn kiêu ngạo thành thói quen rồi, đúng là không coi mấy sinh viên này vào đâu. Cô tưởng rằng dù mình làm gì thì đám sinh viên này cũng phải yên lặng mà nghe theo mới đúng, tại sao lại có người dám phản kháng chứ?
- Chúng tôi muốn hát thì hát, cậu muốn thì ích gì?
Một cô gái tóc ngắn nhuộm đỏ như rượu khinh thường nói, vẻ mặt tức giận, giống như Hoa Minh đang làm phiền bọn họ vậy.
- Tôi muốn hát thì hát, các cô muốn thì ích gì?
Hoa Minh cũng không yếu thế.
- Cậu.
Đúng lúc này thì cánh cửa phòng này lại được mở ra lần nữa.
Một thanh niên nam mặc âu phục đứng ở cửa nhìn vào phòng, sau đó nở nụ cười nói:
- Xem ra tôi tìm đúng chỗ rồi.
Thấy thanh niên này, toàn bộ đám người Tạ Minh Hổ đang ngồi vội đứng lên, cười vui vẻ ra đón.
- Anh Phong, anh cũng tới sao?
Tạ Minh Hổ cười ha hả nói.
- Uy Liêm gọi điện thoại tới, nói là sinh nhật của tiểu công chúa Ý Hàn, tôi sao có thể không đến chứ?
Thanh niên tóc ngắn vừa cười vừa nói.
- Vệ thiếu gia, chúng tôi đang uống rượu đây. Anh tới đúng lúc lắm.
- Anh mà cũng dám uống rượu với Vệ thiếu gia à? Thật là không biết chữ chết viết thế nào hả?
Thu Ý Hàn cũng đi ra đón, vừa cười vừa nói.
- Anh Vệ Phong, sao anh cũng tới vậy?
- Sao nào? Tôi không được tới hả?
Vệ Phong hỏi ngược lại.
- Sinh nhật Ý Hàn mà cũng không thông báo cho tôi một tiếng, quên luôn ông anh này rồi hả? Nếu như Uy Liêm không gọi điện thì anh cũng không biết đấy.
- Anh Vệ Phong, xin lỗi nhé.
Thu Ý Hàn nhỏ nhẹ nói.
- Em cũng không muốn tổ chức long trọng mà.
- Thế này mà coi là long trọng gì chứ? Sinh nhật không phải là cùng vui vẻ với bạn bè sao?
Tạ Minh Hổ chủ động giúp Thu Ý Hàn chiêu đãi Vệ Phong.
- Tốt.
Vệ Phong gật đầu, đi về phía địa bàn của đám người Tạ Minh Hổ.
Trong lúc vô tình hắn nhìn về góc phòng, không ngờ lại phát hiện ra hai người quen.
- Gặp hai người bạn cũ rồi.
Vệ Phong vừa cười vừa nói.
Hắn đổi hướng, đi thẳng về phía Hoa Minh.
- Ha ha, anh Phong chạy tới gặp mỹ nữ trước.
Tạ Minh Hổ còn tưởng Vệ Phong tới gặp Tiêu Tử Âm.
Người mà Vệ Phong biết thì khẳng định chỉ trong nhóm bọn họ mà thôi.
Tiêu Tử Âm và Trương Nam cũng đều thấy Vệ Phong đi tới. Hai người liếc nhau, đều cảm thấy sức hấp dẫn của bản thân, tươi cười chờ đợi.
Các cô vừa rồi còn là đồng đội, giờ lại là đối thủ rồi.
Vệ Phong không trả lời Tạ Minh Hổ, có lẽ là không nghe thấy. Hắn đi thẳng tới phía trước Hoa Minh, bất ngờ hỏi:
- Tiền Minh, sao cậu lại ở đây?
- Cậu tới được, sao tôi không tới được chứ?
Hoa Minh bĩu môi nói.
- Chỉ là không ngờ cậu cũng quen tiểu công chúa của chúng tôi thôi.
Vệ Phong cười ha hả nói, lại nhìn thoáng qua mic trong tay Hoa Minh nói:
- Sao? Định hát tặng chúng tôi một bài hả? Hay là thôi đi. Từ bé tôi đã biết cậu, ngoài bài “ ta là chú sói tới từ phương bắc “ ra thì những bài khác đều bị cậu phá hỏng cả.
- Cậu có văn hóa không đó? Đó là bài “ ta là một con sói tới từ phương bắc “ con sói chứ không phải chú sói đâu.
Thấy Vệ Phong đứng đấu võ mồm với người thanh niên kia, đám người Tạ Minh Hổ và Tiêu Tử Âm đều trợn tròn cả mắt.
Vệ Phong là Đại thiếu gia của quân khu Minh Châu, không kém với Uy Liêm. Nhưng đám người Tạ Minh Hổ trước mặt Vệ Phong hoàn toàn chỉ như đầy tớ, bình thường cũng không được hắn coi trọng.