- Sẽ không để cho tôi thất vọng, vậy cậu thử nói xem tôi có hy vọng cái gì ở cậu.
Mặt của Đường Trọng khẽ tái đi.
Ta chỉ là thuận miệng nói thôi mà, là lời nói lễ phép thôi mà, lão già như ông sao lại để ý như vậy chứ?
Hy vọng? Ta làm sao biết ông hy vọng cái gì ở ta?
Nếu như nói ông hy vọng ta trở thành nhân tài có ích cho quốc gia thì có bị lão đầu nhi như ông chế nhạo hay không?
- Đường Trọng từ nay về sau ở trước mặt tôi không cần phải nói xuông.
Tiêu Dục Hằng ngữ khí nghiêm khắc nói.
- Viện trưởng.
Đường Trọng đáp ứng yêu cầu của lão, lão già này cực kỳ uy nghiêm, có lẽ là có kế hoạch gì đó.
- Nói đi tìm ta có chuyện gì.
Tiêu Dục Hằng nói ra.
Đường Trọng đã suy nghĩ từ lúc đến tìm Tiêu Dục Hằng, trên đường đi đã suy xét câu chữ rất nhiều lúc này không cần phải lo lắng việc ăn nói kém cỏi.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Dục Hằng nói:
- Viện trưởng là như vậy, khuya hôm qua tôi cùng 3 người bạn đi ra ngoài ăn cơm, cả bọn đã chọn được chỗ ngồi thì tự nhiên có một đám sinh viên cấp cao đến cướp chỗ hơn nữa còn bị bọn họ đánh ngã xuống đất. Về sau hai bên phát sinh tranh chấp, bạn của tôi không cẩn thận dùng bình rượu đập vào đầu một vị thầy giáo, khiến vị thày giáo này bị thương.
Đường Trọng cố gắng dùng lời nói đơn giản nhất trình bày mọi việc. Hắn cũng không có thêm mắm thêm muối vào bởi vì lúc đó cũng có rất nhiều người trong trường thấy được mọi việc, rất nhanh sẽ điều tra được mọi việc, bây giờ hắn nói dối sẽ chỉ làm cái nhìn của Tiêu Dục Hằng đánh giá hắn thấp đi mà thôi.
Lông mày của Tiêu Dục Hằng nhăn lại.
Hắn cũng không phải là phiền não chuyện sinh viên đánh nhau, hàng năm trong lúc sinh viên năm 4 tốt nghiệp là lúc sẽ xảy ra chuyện những học sinh ẩu đả nhiều nhất. Những sinh viên này còn trẻ, dễ xúc động, có nhiệt huyết, bọn họ dễ dàng phá hư mọi chuyện, muốn tìm cách phát tiết tinh lực dư thừa trong cơ thể.
Làm viện trưởng của trường này lâu như vậy hắn đã quen với chuyện này.
Đường Trọng nâng cái mắt kính to trên sống mũi lên chăm chú nói:
- Bởi vì trước khi ta trở thành đệ tử của Viện Trưởng thì lý tưởng lớn nhất của ta là muốn trở thành một trưởng cai ngục, sau khi ta trở thành đệ tử của viện trưởng thì lý tưởng sau khi ta tốt nghiệp vẫn là muốn trở thành một cai ngục trưởng.
- Tôi không có dã tâm quá lớn, cho nên cũng không cần có quá nhiều năng lực cùng với quan hệ rộng, bất luận tôi có phải là đệ tử của viện trưởng hay không thì tôi đều tin tưởng dựa vào năng lực của mình tôi có thể làm được điều này.
Tiêu Dục Hằng thật sự là dở khóc dở cười, cảm thấy chính mình đã sai khi thu tên đệ tử này, hắn căn bản là không hề để ý.
- Ý của cậu là cậu cảm thấy đủ rồi cho nên không cần?
- Tôi đương nhiên là cũng sợ hãi.
Đường Trọng nói ra:
- Cũng là bởi vì tôi biết rõ có thể nhận quản lý quán ăn trong trường thì tuyệt đối không đơn giản cho nên tôi rất lo lắng bạn cùng phòng của tôi bị trả thù, thậm chí bị đuổi khỏi trường.
Tiêu Dục Hằng biết mình không khống chế được tâm tình, đã bị tiểu tử này nắm bắt được nhưng mà hắn cũng lười giải thích cái gì, nói tiếp:
- Cậu cũng đừng cám ơn ta như thế, nếu bạn cùng phòng của cậu xác thực là vô tội như vậy thì không ai có thể đuổi hắn nhưng nếu như là hắn chủ động khiêu khích sinh sự, đả thương thầy giáo thì không cần người khác động thủ, ta sẽ là người đầu tiên đuổi hắn ra khỏi trường, sinh viên như vậy, Tiêu Dục Hằng ta không cần.
- Tại quán ăn có rất nhiều người chứng kiến, kết quả điều tra sẽ không để cho viện trưởng thất vọng đâu.
Hơn nữa hắn cũng biết vị cô nương trong phòng nghỉ của hắn kia phòng chừng so với hắn còn hiếu kì hơn nhiều, nếu như mình không hỏi lát nữa nàng ở bên trong đi ra không chừng sẽ nhổ sạch tóc của mình mất.
Hệ tâm lý học nổi tiếng nhất cả nước là học viện Tâm Lý, học sinh tốt nghiệp ở đây từ sau không cần lo vẫn đề công tác liền có thể trở thành lão sư hệ tâm lý học. Có người trở thành các chuyên gia trong hệ tâm lý học, còn có người được các công ty tranh giành, hoặc có người tự mở công ty riêng.
Hắn đảm nhiệm làm lão sư trường này nhiều năm, trở thành viện trưởng cũng đã vài chục năm, học sinh có cả ngàn vạn hắn đã nghe qua rất nhiều lý tưởng cổ quái cùng kế hoạch cho tương lai sau khi tốt nghiệp.
Nhưng mà không có một ai như tiểu tử này muốn trở thành một trưởng cai ngục.
Đường Trọng nở nụ cười.
Khuôn mặt có vài phần bất phàm bị mắt kính to che khuất.