Lâm Hồi Âm lại quát, không lưu tình chút nào.
Lưu Vĩ Đông trong lòng tức giận, nhịn không được muốn cho nàng một cái tát.
Con ranh này nghĩ mình là ai? Nữ thần?
Dám làm cho mình không có đường lui trước mặt nhiều người, thật sự là chán sống mà.
Nhưng tiếp xúc ánh mắt sắc bén như dao của nàng, hắn vẫn biết điều buông cánh tay của nàng ra.
Bạch Tố lo lắng, nhanh chóng đi lên giải hòa nói:
- Lưu thiếu, ngài cũng biết, Hồi Âm nhà chúng tôi rất không thích cùng người khác tiếp xúc. Tôi nếu nắm tay của cô ấy một tiếng đồng hồ thì cô ấy cũng dễ cho tôi một trận lắm.
- Ha Ha, như vậy có thể chứng minh Hồi Âm tiểu thư giữ mình trong sạch, đây là thói quen tốt.
Lưu Vĩ Đông tìm được cách xuống thang, sắc mặt cũng dễ nhìn không ít.
- Lưu thiếu, anh không có chào Đường Tâm nhà chúng ta sao?
Bạch Tố nói sang chuyện khác, đem Đường Trọng đứng ở phía sau đẩy lên.
- Đường Tâm tiểu thư.
Nam nhân đi đến trước mặt Đường Trọng, cầm tay hắn nói:
- Nói thật tôi không cho rằng cô thích hợp mặc quần áo bình thường, tôi thấy rằng nếu như cô mặc quần áo nữ tính hơn thì sẽ là mĩ nhân có mị lực kinh người. Tôi nghĩ Bạch quản lý hẳn nên để tâm đề nghị của tôi một chút.
- Việc này tôi không làm chủ được.
Bạch Tố ứng phó nói.
- Đường Tâm tiểu thư như thế nào lại không nói gì? Thần sắc thoạt nhìn có vẻ không được tốt lắm.
Lưu Vĩ Đông vẻ mặt nghi hoặc nhìn Đường Trọng.
Lưu Vĩ Đông là một nhân vật rất khéo léo trong lĩnh vực giao tiếp, làm cho người ta nói chuyện với hắn có cảm giác như được tắm trong gió xuân.
Nếu không phải trong mắt hắn chợt lóe một tia thô bạo rồi biến mất thì Đường Trọng cũng sẽ rất có hảo cảm với hắn.
Được Lưu Vĩ Đông dẫn dắt bọn hắn đi vào chỗ Lưu Minh Uy ở trong “Nữ vương sảnh”
- Lưu thiếu, chuyện này tôi muốn nhưng cũng không giúp được. Tôi chỉ là người đại diện cho các cô ấy, cũng không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm riêng. Tôi cũng hy vọng các cô ấy có thể tìm được một nơi tốt để nương tựa. Anh có thể có được trái tim của các cô ấy hay không chỉ có thể dựa vào khả năng của anh. Quan điểm của tôi là không ủng hộ cũng không phản đối.
- Quà của tôi có phải là không tặng được? Cái gì? Không có thời gian đem về cho tôi? Cô có phải là bị bệnh không? Không có thời gian cô cũng không biết gọi cho tôi một tiếng à? Ngu ngốc.
Những nam nhân này đều nhàm chán như vậy sao?
- Vì cái gì?
Lưu Vĩ Đông sắc mặt trở nên khó nhìn thấp giọng quát.
- Lưu thiếu. Hồi Âm hôm nay uống hơi nhiều rượu, đợi cho cô ấy thanh tỉnh lại, hai người nói chuyện chẳng phải tốt hơn sao?
Bạch Tố lại một lần nữa đánh trống lảng. Hôm nay người duy nhất không uống rượu chính là Lâm Hồi Âm, bố con họ Lưu, Trương Hách Bản cùng với Đường Trọng còn có ít nhiều ý tứ uống một chút. Lâm Hồi Âm không uống chính là không uống, vô luận bất kì người nào nói cái gì nàng chính là không uống rượu.
- Câm miệng.
Lưu Vĩ Đông quát Bạch Tố:
- Cô là cái quái gì? Người ta gọi cô một tiếng là quản lý thì cô tưởng cô đã là một đại nhân vật rồi sao? Chẳng phải chỉ là một đứa trẻ con trong giới giải trí thôi sao?
- Lưu Vĩ Đông! Anh thật quá đáng.
Bạch Tố giận dữ chỉ vào Lưu Vĩ Đông mắng:
- Anh nhất định phải xin lỗi tôi.
- Xin lỗi? Nằm mơ.
Bị Lâm Hồi Âm cự tuyệt, Lưu Vĩ Đông cũng hoàn toàn xé toang da mặt.
Hắn đi đến bên cạnh Lâm Hồi Âm ngồi xuống, đôi mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào nàng nói: