Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 332: Ai nói ngôi sao không thể đánh người



Vương Địch Âu vẫn cho rằng mình là con của trời.

Hắn có khuôn mặt con lai mê hồn, mặt mũi lại đẹp đẽ. Ở nước Mỹ, hắn thường xuyên bị người dò xét, đuổi theo hỏi hắn có hứng thú tiến vào giới giải trí không. Dù là ai thấy hắn cũng đều khen không dứt miệng.

Hắn theo cha trở lại quê ở Nam Hà. Người bề trên và các anh em ngang hàng trong nhà, ai cũng đều yêu thích hắn, mỗi người đều muốn lại gần nhìn hắn, xem hắn như là ánh sao, ánh trăng trên bầu trời.

Hắn có gia thế tốt như vậy.

Mẹ của hắn cũng là người đẹp, lại cũng là một giáo sư của trường Harvard. Mẹ của hắn dạy tâm lý học về buôn bán. Cha của hắn càng có được thành tựu cực lớn trong lĩnh vực tâm lý học này, ngay cả những giáo viên giỏi cấp thế giới cũng thường xuyên mời hắn đến tọa đàm.

Mà gần đây cha hắn còn đưa ra quan điểm mới trong tâm lý học thông thường, có lẽ sẽ phá vỡ và khiêu chiến rất nhiều chuẩn tắc bảo thủ trong giới tâm lý học. Nếu thành công, cha hắn sẽ trở thành tâm lý học đại sư có danh tiếng nhất thời cận đại.

Do ảnh hưởng của gia đình, nên bản thân hắn cũng là kỳ tài về phương diện tâm lý học.

Tác phẩm của hắn thường xuyên được đăng trên các tạp chí chuyên về tâm lý học, tuổi của hắn còn nhỏ đã đạt được cúp tâm lý học rồi. Hắn được bình luận là một trong ba ngôi sao mới có tiền đồ nhất trong lĩnh vực tâm lý học.

Hắn về nước cùng cha, nhưng thật ra là mang theo tâm lý cùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.

Hắn cho rằng, người như hắn thì dù đi đến chỗ nào cũng phải được người khác nịnh nọt. Trước kia, hắn cũng đúng là như thế.

Những ngôi sao kia ngoại trừ lớn lên đẹp mắt ra thì còn có cái gì để người ta hâm mộ, nhưng vì lý do gì mà bọn người kia không thích mình chứ?

Thế nhưng, ngày đầu tiên hắn đi vào Nam Đại đã đụng phải Đường Trọng.

Thằng này quả thật là tên sát tinh, hoặc hắn là khắc tinh của mình.

Vốn là thằng này nói năng không tôn trọng đối với cha hắn, người mà hắn sùng bái nhất, sau đó trên bàn cơm lại biện luận kịch liệt cùng mình. Bởi vì Tiêu Nam Tâm quay giáo cho mình một đòn, nên hắn mới thắng được.

Điều này đối với người tâm cao khí ngạo như Vương Địch Âu thì đúng là lần đả kích lớn nhất trong nhân sinh của hắn.

Cha hắn muốn hắn ở lại rèn luyện, hắn đã sảng khoái đồng ý.

Hắn biết, cha hắn hi vọng hắn té ngã từ chỗ nào, thì phải đứng lên từ chỗ đó.

Thế nhưng, sau khi hắn té ngã cũng chưa đứng lên được lần nào.

Hắn đánh cuộc thi chạy cùng Đường Trọng, lại thua bữa sáng của một tuần lễ.

Trước mặt mọi người lại bị Đường Trọng buộc gọi là sư thúc.

Hắn không còn là con của trời, hắn cảm giác mình chỉ là một đống cứt.

Càng ở lại Nam Đại, hắn lại càng cảm giác được sự cường đại và cái duyên của Đường Trọng với người khác. Hắn không có cửa để phản kháng, vì thế sự tức giận tích tụ trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt.

Nhưng cơ hội của hắn cuối cùng cũng đã tới.

Đường Trọng hóa ra lại là anh của Đường Tâm. Hắn còn giả trang thành nữ hát trên sân khấu nữa chứ.

Hắn thật sự phi thường chờ mong, sau khi tin tức này đến Nam Đại sẽ khiến oanh động như thế nào.

Vì vậy, hắn trở về.

Hắn coi đây là điểm đột phá, để dao động căn cơ của Đường Trọng tại Nam Đại.

Ít nhất, ở trước mặt hắn phải nói móc vài câu, phát tiết một phen tức giận trong lòng mình với hắn là chắc chắn đấy.

Hắn có thể làm gì được mình?

Thấy Đường Trọng cười to. Điều này làm cho trong lòng Vương Địch Âu vô cùng giận dữ, giống như hắn bị vũ nhục vậy.

Quản trời quản đất, không cho người đánh rắm. Hắn vô tình nghe được những lời này, cảm thấy rất uy vũ và khí phách. Lúc ấy, có hai người đang cãi nhau, đồng học giáp nói ra những lời này, đồng học ất kia lập tức bị đánh tơi bời đành tự nhận thất bại.

Hắn nghĩ không ra tại sao Đường Trọng lại phản ứng như vậy?

- Phóng tiếp đi chứ?

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

- Lần này taotôi sẽ không ngăn Màycậu. Nếu Màycậu nhịn lâu quá mà hỏng người thì cũng không nên trách taotôi.

Đường Trọng nghĩ từ nói láo mà hắn nói thành đánh rắm.

Nghe được lời của Đường Trọng, vài tên đồng học vây xem bên cạnh đều cười ha hả.

- Mày.

Vương Địch Âu thật sự là bị chọc tức, chỉ vào Đường Trọng nói:

- Mày có biết phép lịch sự không? Sao mày có thể nói như vậy?

- Sao tao lại không thể nói như vậy hả?

Hai ngón tay của Đường Trọng đánh trên mặt bàn, nói:

- Là Màymày nói taoMàytao quản trời quản đất chứ không quản được việc mày đánh rắm đấy chứ. TaoTao cũng không thể chịu được chuyện lớn như vậy. Cho nên, Màymày muốn phóng thì cứ nhiệt tình phóng đi. Yên tâm, taotao sẽ không chê đâu, chỉ thối một taot thôi, làm sư thúc của Màymày, taotao sẽ cố sức nhịn một taot.

- Đường Trọng, mày khinh người quá đáng.

Vương Địch Âu đập bàn một cái, quát lớn:

- Mày là ngôi sao hay là lưu manh hả? Mày nói chuyện có trải qua suy nghĩ không? Có taot lịch sự nào không? Mày phải cảm thấy xấu hổ với fans của nhóm Hồ Điệp chứ.

Tất nhiên, Vương Địch Âu cố ý bão nổi, nhưng thật ra là muốn làm lớn chuyện lên.

Hắn muốn cho tất cả mọi người thấy bộ dáng đáng ghê tởm của Đường Trọng. Hắn muốn để cho càng nhiều người chứng kiến được. Tôi khiêu chiến Đường Trọng, Đường Trọng cũng không thể làm gì tôi.

Đường Trọng có uy tín cực cao trong hệ tâm lý học, không chỉ là nam sinh trong lớp quan hệ mật thiết với hắn, mà ngay cả nam sinh của lớp khác cũng rất sùng bái hắn.

Đây cũng là nguyên nhân Vương Địch Âu tình nguyện gọi Đường Trọng là sư thúc mà vẫn không dám trở mặt cùng hắn. Đối phương người đông thế mạnh, hắn không có quần taong ủng hộ, đấu chắc chắn phải thua.

Quả nhiên, mưu kế của Vương Địch Âu đã thực hiện được rồi.

Thầy giáo còn không tới, hắn lại làm ồn ào như vậy, nên ánh mắt của tất cả sinh viên trong lớp đều nhìn về phía bên này.

Bạn cùng phòng và Tiêu Nam Tâm mới đi vào phòng học thấy Vương Địch Âu nổi giận đùng đùng trước mặt Đường Trọng, liền nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ đi đến chỗ ngồi ưa thích của mình.

Đường Trọng đối với tâm lý của Vương Địch Âu vừa xem đã hiểu ngay.

Hắn cười tủm tỉm nhìn Vương Địch Âu, vừa cười vừa nói:

- Mày cho rằng làm như vậy, thì tao phải e dè à? Chuyện lớn hơn nữa không có lợi đối với mày đâu.

- Tôi không muốn lớn chuyện.

Vương Địch Âu nói.

- Tất cả mọi người đều có thể làm chứng. Tôi có nói cái gì bất lợi đối với ngươi không? Tôi biết cậu là anh của Đường Tâm mới cảm giác rất hưng phấn, không ngờ tới trong lớp chúng ta lại ra một ngôi sao lớn. Tôi khen anh hát hay, nhảy giỏi. Tôi có nói gì mà anh bắt tôi câm miệng hả? Anh có quyền gì để cho tôi câm miệng chứ?

Câm miệng hả?

Đường Trọng cười.

Hắn lúc nào đã nói qua nó như vậy hả?

Nhưng hắn ưa thích tác phong vu oan, hãm hại của thằng nhãi này, rất có phong phạm lúc còn bé của hắn.

- Được rồi.

Đường Trọng gật đầu.

- Tôi thừa nhận tôi nói như vậy được chưa.

Ngón tay của hắn dùng sức đánh trên mặt bàn, nói:

- Mày câm miệng đi.

- Mày…

Vương Địch Âu trong lòng lại kinh ngạc.

Thằng nhãi này thật đúng là dám nói lời này à?

Cái này nếu như bị truyền thông đưa tin ra ngoài, thì hình tượng của hắn sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Chẳng lẽ hắn không để ý chút nào à?

Nhưng Đường Trọng cũng không quan tâm. Vương Địch Âu càng không quan tâm thay Đường Trọng được.

Hắn muốn chọc giận Đường Trọng.

Chính là muốn để thằng này nói ra chuyện gì đó khác thường.

Tuy mình bị thằng này nói vài câu khó nghe, trong lòng khó chịu trong chốc lát, nhưng mấy câu nói này mà truyền ra ngoài, thì cảm nhận của fans hâm mộ với hắn sẽ hoàn toàn thay đổi và chắc chắn hắn sẽ bị vô số người công kích.

- Hắn là ngôi sao kiểu gì vậy? Dựa vào cái gì mà người ta bảo câm miệng hả?

Những anh hùng bàn phím chắc chắn sẽ nói như vậy.

Lúc đó, ai thua ai thắng hả?

Hắn thích cách xử sự ngu xuẩn của Đường Trọng.

- Tao không câm miệng thì sao?

Vương Địch Âu cười lạnh.

- Mày là ngôi sao, mày còn muốn đánh người à?

Đây là lý do mà Vương Địch Âu không kiêng nể gì cả.

Hắn cho rằng, lúc này Đường Trọng chỉ được vận may cứt chó thôi, đã được rất nhiều fans hâm mộ cho là ngôi sao lớn. Như vậy, lúc này hắn tự nhiên sẽ chú trọng hình tượng, chú ý cẩn thận. Trước kia có những từ nói được nhưng hiện giờ không dám nói, trước kia có chuyện làm được, nhưng hiện giờ không dám làm.

Dù tức đến mức chảy máu bên trong, cũng phải bảo trì hình tượng nhẹ nhàng, tao nhã. Ngôi sao không đều là dạng đó sao?

Đường Trọng cười càng thêm vui vẻ rồi.

Hắn nhìn ánh mắt không che dấu được sự vui vẻ của Vương Địch Âu, nói:

- Mày có phải rất hi vọng tao đánh mày một chầu không? Sau đó mày làm lớn chuyện để báo trí, truyền thông đưa tin tao là một sinh viên thô lỗ, bạo lực, không biết đoàn kết, không có lịch sự như lưu manh, đúng không?

- Mày không phải là người như thế sao?

Vương Địch Âu phản kích nói. Hắn biết Đường Trọng có thể đoán được ý nghĩ của mình. Nếu như hắn ngay cả điều này cũng không đoán được, thì hắn cũng không đáng để cha con bọn họ coi trọng rồi.

- Tao là như thế.

Đường Trọng vô cùng khẳng định nói.

Vì vậy, hắn cầm sách giáo khoa đặt trên mặt bàn mình, hung hăng đập vào đầu Vương Địch Âu.

Trước kia, Đường Trọng ưa thích dùng tay tát người.

Về sau, hắn cảm thấy lực tác dụng lẫn nhau đấy. Mình tát người, người khác mặt đau nhức, nhưng tay mình cũng đau nhức, như thế quá tiện nghi người kia rồi.

Vì vậy, lần này hắn lựa chọn công cụ để thay thế.

Chát!

Vương Địch Âu không nghĩ tới Đường Trọng thực sự có can đảm động thủ đánh người. Nhất thời hắn không kịp phản ứng, đầu bị đánh một cái đến choáng váng.

Hơn nữa, bởi vì thân thể của hắn không hề phòng bị, cái cổ không thể tiếp nhận được luồng lực lớn này, làm trán của hắn hung hăng đụng vào mặt bàn.

Rầm!

Đầu đau nhức, mắt nổi đom đóm.

Lúc này Đường Trọng đúng là đánh rất mạnh.

Không chỉ là Vương Địch Âu, mà ngay cả các đồng học khác trong lớp cũng đều kinh hãi.

Bởi vì thân phận của Đường Trọng biến hóa, nên thái độ của mọi người với hắn vẫn có biến hóa rất nhỏ.

Mặc dù Đường Trọng chủ động hoà mình cùng mọi người, cười cười nói nói đấy, giống như không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, ngôi sao vẫn là ngôi sao, chênh lệch vẫn là chênh lệch.

Nếu như trước kia Đường Trọng là đại ca được mọi người ưa thích, thì hiện giờ Đường Trọng lại là thần tượng của mọi người hâm mộ.

- Thần tượng làm sao có thể đánh người được chứ?

Ngược lại chỉ có Tiêu Nam Tâm vẫn luôn chú ý tới tình thế phát triển biểu lộ vẻ sững sờ một chút, sau đó trên mặt mang theo sự thư thái và vui vẻ.

Đường Trọng vẫn là Đường Trọng.

Hắn không có đánh mất mình. Hơn nữa, cũng mất đi không được.

Đầu Vương Địch Âu vừa mới nâng lên, thì Đường Trọng lại vung mạnh sách giáo khoa vỗ xuống.

Chát!

Lúc này, Vương Địch Âu đã có chỗ chuẩn bị, cho nên đầu của hắn không bị đập vào mặt bàn nữa, mà chỉ rơi xuống dưới một thoáng.

Chát!

Đường Trọng lại đập, nhưng bị Vương Địch Âu thò tay ngăn cản.

Cho nên, phát đánh thứ ba chỉ đánh vào mu bàn tay của Vương Địch Âu.

- Sao mày có thể đánh người chứ?

Vương Địch Âu vừa uất ức, vừa nhục nhã, lại càng phẫn nộ, rống lớn nói với Đường Trọng.

Đường Trọng nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc, nói:

- Ai nói ngôi sao không thể đánh người hả?

[/URL]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.