Nếu các ngôi sao khác đánh người thì Bạch Tố sẽ kinh ngạc khó có thể tin nhưng loại chuyện đánh nhau này xảy ra từ trên người Đường Trọng thì cũng như các quy tắc ngầm trong ngành giải trí, người ta tập mãi cũng thành thói quen.
Ngành giải trí không có quy tắc ngầm thì vẫn là ngành giải trí sao? Đường Trọng không đánh nhau thì hắn vẫn là Đường Trọng sao?
Bạch Tố biết rõ, lần gặp mặt nay mang lại xúc động rất lớn đối với Đường Trọng. Thêm nữa là mang lại cho hắn áp lực tâm lý.
Đặc biệt là sau khi dùng chai bia đập vào đầu người, hắn hỏi ‘ bọn họ muốn mặt mũi, tôi lại không biết xấu hổ, có thể làm cho người ta sợ hãi thêm một chút được không?’. Câu này càng biểu đạt rõ ràng biểu ý nghĩ trong lòng hắn lúc này.
Bọn họ không biết xấu hổ, bọn họ là ai?
Làm cho người ta sợ hãi hơn một chút, lại để cho ai sợ hãi?
Đường Trọng đang cười, khuôn mặt tươi cười kia lại khiến lòng Bạch Tố đau đớn.
- Đừng cười nữa.
Bạch Tố rất tức giận nói với Đường Trọng.
Vừa văn võ song toàn lại vừa giống như yêu quái nhưng cuối cùng cũng chỉ là một cậu nhóc chưa đầy 20 tuổi. Trong lòng người trẻ tuổi đang tràn đầy sức sống này lại cất giấu nhiều tâm tư đến vậy sao? Có mệt hay không?
- Thật bá đạo.
Đường Trọng sửng sốt nhìn Bạch Tố rồi nói. Hắn lại híp mắt nở nụ cười.
Có người có thể hiểu mình, loại cảm giác này thật tốt.
- Đi thôi. Chúng ta trở về.
Bạch Tố nói. Sau đó cô móc ra vài tờ tiền để ở trên mặt bàn.
Thế nhưng đám bạn của gã đầu mào gà lại không muốn như vậy.
Thật sự chuyện gã đầu mào gà bị người khác dùng chai bia đập vào đầu đã khiến bọn họ quá kinh hãi, sau khi trầm mặc vài giây liền lập tức bùng nổ.
Lúc không có chuyện gì làm, bọ hắn rất thích kiếm chuyện chơi. Bây giờ chuyện đã đến, làm sao bọn hắn có thể cho qua được.
- Đánh người xong rồi muốn đi sao? Không đi được đâu. Các anh em, tiến lên.
- Thằng nhãi này vừa nói rằng nó là một ngôi sao đúng không? Cạo sờn mặt nó đi, tao nhìn xem nó còn làm ngôi sao được không.
- Tiểu Yêu, gọi điện thoại báo động đi. Bạn thân chúng ta đang rảnh tay, phải để cho hắn đi ăn cơm tù.
Bọn hắn không ngừng ồn ào nhưng lại không có người xông lên ra tay.
Sợ à!
Ai dám tới gần một gã hung dữ, một lời không hợp liền đập vỡ đầu người khác như Đường Trọng?
Bọn hắn không sợ công việc nhưng mà bọn hắn sợ chết.
Bạch Tố chỉ vào đám bề ngoài như các công tử, tiểu thư, nói với Đường Trọng:
- Cậu xem những người này, chỉ số thông minh thấp, năng lực kém nhưng kỳ thật cuộc sống cũng rất tốt. Vấn đề lớn nhất của cậu chính là năng lực quá mạnh mẽ, chỉ số thông minh rất cao. Người đau khổ nhất trên thế giới này là người nào? Chính là người thông minh. Bởi vì người thông minh có dã tâm lớn. Nếu như bọn họ cũng ngồi ăn rồi chờ chết, cam tâm làm những vị trí bé nhỏ hoặc là một lòng phát triển ở ngành giải trí, không nghĩ tới bất kỳ chuyện gì khác, chẳng phải cuộc sống cũng rất tốt sao?
Bạch Tố có ý khuyên bảo Đường Trọng.
Đừng nghĩ tới việc đi thay đổi chuyện mà mình không thể thay đổi.
Tiếp nhận vận mệnh an bài, chấp nhận hiện trạng, an tâm với cuộc sống yên ổn, mỹ mãn của một ngôi sao không phải là rất tốt sao?
Đây là lý tưởng sinh của đại đa số người.
- Heo là hạnh phúc nhất đấy nhưng vận mệnh của nó chẳng phải là mặc người chém giết sao?
Đường Trọng nói.
- Nếu tôi làm như vậy thì không phải là Đường Trọng nữa.
- Tôi biết ngay không khích lệ được cậu.
Bạch Tố thở dài.
Nghe Đường Trọng và Bạch Tố nói chuyện, đám người lại càng thêm tức giận.
Cái gì là 'Cậu xem bọn hắn, chỉ số thông minh thấp, năng lực kém'? Chỉ số thông minh ai thấp? Năng lực ai kém hả?
Vì vậy, Tiểu Hoàng Mao, thằng có chỉ số thông minh và năng lực kém cỏi nhất trong đám này là người đầu tiên không chịu được. Hắn cầm chai bia xông thẳng về phía Đường Trọng.
Đường Trọng còn chưa kịp ra tay thì Bạch Tố đã đá xoay 1800.
Bốp!
Đỉnh giày cao gót của cô đặt ở trên mặt Tiểu Hoàng Mao. Mũi giày nhọn hoắt khiến Tiểu Hoàng Mao sợ tới mức không dám cử động.
- Xin cô nhẹ chân.
Mũi chân Bạch Tố nhảy lên, Tiểu Hoàng Mao kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất kêu đau.
Một cước này của cô quá mức xinh đẹp khiến tất cả mọi người ở bên trong quán đồ nướng đều chạy ra xem.
Mà ngay đám bạn của gã Tiểu Hoàng Mao này thấy một màn như vậy cũng đều cảm thấy kinh diễm.
Cô gái này thật xinh đẹp, biểu diễn màn công phu này quả thật rất gợi cảm.
- Cút.
Bạch Tố quát.
Đám người này vẫn đứng yên, không biết có nên cút đi không.
Nếu không cút thì thật sự hai màn đánh nhau này đã quá dọa người rồi.
Nếu cút đi thì quả thật là mất thể diện.
Vì vậy, bọn hắn quyết định tìm cách xuống đài mà vẫn giữ được chút thể diện.
Một gã thanh niên bước ra từ trong đám người này, nhìn Đường Trọng và Bạch Tố rồi nói:
- Dám làm dám chịu. Hai vị đã đứng ra, vậy thì tôi nghĩ nên để lại tên, hai người cũng không muốn nhìn thấy chúng tôi đổ hết tức giận này lên người ông chủ béo quán này đúng không?
Hắn lấy ông chủ quán này ra để uy hiếp Đường Trọng cùng Bạch Tố, lại để cho bọn hắn tính toán chuyện trả thù sau này.
Đường Trọng rất tức giận.
Hắn cảm thấy nhục nhã.
Tao đã nhắc bọn mày rằng tao là ngôi sao, vậy mà bọn mày không có nhận ra tao là ai sao?
Chưa tính đến chuyện mày không có văn hóa, ngay cả bát quái mày cũng không nhìn sao? Mắt mày mù hả?
- Tôi là Đường Trọng. Đường Trọng nói.
- Chính là đội trưởng Đường Trọng mới bổ nhiệm của ban nhạc Hồ Điệp. Gần đây hay làm náo động, báo chí mỗi ngày đều đăng tin tức của tôi.
- A.
Bọn hắn kinh ngạc hô.
Biểu hiện như vậy mới khiến Đường Trọng dễ chịu hơn một chút. Đây mới là đãi ngộ xứng đáng với ngôi sao.
- Chính là gã đàn ông đóng già đàn bà sao?
Có người ở chính giữa đám bọn hắn hô.
Vì vậy, Đường Trọng liền vọt vào đánh đập tàn nhẫn.
- Sao cậu có thể tùy tiện để người khác chụp ảnh?
Bạch Tố vừa lái xe vừa oán trách.
- Hắn là Fans hâm mộ của tôi, hắn muốn cùng chụp ảnh với tôi, tôi có thể từ chối sao?
Đường Trọng nói.
- Vậy sao cậu có thể đồng ý cho hắn treo ảnh cậu trên tường?
- Nếu như vậy có thể giúp hắn mời chào một ít khách, vì sao lại không thể làm như vậy?
Đường Trọng hỏi lại.
- Cái này lại không thuộc về phát ngôn. Cậu là ngôi sao, nếu chân dung ngôi sao đều xử lý như vậy thì không phải là loạn sao?
Đường Trọng cười, nói:
- Tôi thật không nghĩ nhiều như vậy. Có thể là tôi còn chưa tiến vào tầng lớp nhân vật ngôi sao. Tôi chỉ nghĩ hắn cũng không dễ dàng mở quán, tôi có thể giúp một chút. Yên tâm, sẽ không lộn xộn đâu, bởi vì tôi xác định, trừ tôi ra, không có bất kỳ người nào không cố kỵ hình tượng, mặt mũi tràn đầy đầy mỡ, chụp ảnh lưu niệm cùng chủ quán đồ nướng.
Bạch Tố nở nụ cười, nói:
- Rất vui vì cậu còn biết như thế.
Đường Trọng chưa trở về Nam Đại mà đi theo Bạch Tố về Tử Viên.
Xe dừng ở sân nhỏ trước cửa ra, hai người chui ra khỏi xe liền cảm thất rét lạnh.
- Vào nhà nhanh đi, chết cóng rồi.
Bạch Tố dẫn đầu chạy vào lầu nhỏ.
Đường Trọng ở phía sau thuận tay khóa cửa phòng khách.
- Hồi Âm và Bản Bản đều ngủ rồi hả?
Đường Trọng hỏi.
- Gần đây không có việc gì, các cô ấy cũng không ở bên này.
Bạch Tố nói.
- Không ở bên này sao?
Lúc này Đường Trọng mới ý thức được, buổi tối hôm nay chỉ có hắn và Bạch Tố ở trong căn nhà này.
Đường Trọng nhìn về phía Bạch Tố, Bạch Tố cũng nhìn về phía Đường Trọng, không khí thoáng cái đã bắt đầu trở nên mập mờ.
Bạch Tố cảm thấy không được như vậy, giống như mình chính là một người đàn bà chỉ còn chờ người khác đẩy ngã là sẽ động dục.
Cô uy hiếp nói:
- Nhìn cái gì vậy? Tin hay không bà đây sẽ sàm sỡ cậu hả?
Nghe được câu này, Đường Trọng cảm động muốn khóc.
Hắn nằm xuống ghế salon bên cạng, hai tay cùng hai chân tách ra bày thành hình chữ đại, hô:
- Người nói dối phải nuốt một ngàn cây kim.
Càng gần cuối năm, Thu Ý Hàn lại càng bận.
Tuy rất nhiều việc làm cô mệt mỏi nhưng loại cảm giác này lại khiến cô cảm thấy thích thú.
Trước kia, cô cảm thấy rất buồn chán khi đến lễ mừng năm mới, bởi vì cô phải lặp lại chương trình của năm trước ăn cơm, nghỉ ngơi, thu quà.
Cha mẹ còn bận xã giao, cô chỉ biết thu quà, quà xếp thành núi. Nhưng điều này cũng không thể làm cho cô vui vẻ.
Đi làm, cùng bạn bè cố gắng đạt kết quả làm việc trong tháng tốt nhất.
Bây giờ cô là một cô gái sống có lý tưởng.
Đang vội vàng làm bảng thống kê sản phẩm thì điện thoại ở trên mặt bàn của cô vang lên.
Cô cầm qua điện thoại nhìn thoáng qua, mặt mày lập tức vui vẻ.
- Ý Hàn, sao cậu vui vẻ như vậy? Là bạn trai nhắn tin đúng không?
Đồng sự Tiểu Mai chạy tới hỏi.
- Không phải.
Thu Ý Hàn ngượng ngùng lắc đầu.
- Còn nói dối. Nét mặt của cậu đã bán rẻ lòng cậu rồi.
Tiểu Mai trêu ghẹo nói.
- Thật sự là không phải.
Thu Ý Hàn đỏ mặt nói.
- Tiểu Mai, tớ có việc phải đi ra ngoài trước một chuyến. Lúc tan việc, cậu lén giúp tớ một chút được không?
- Không vấn đề.
Tiểu Mai sảng khoái đã đáp ứng. Tuy quản lý của công ty bọn họ rất nghiêm khắc, nhưng sau khi Thu Ý Hàn tới công ty đã nhanh chóng hòa mình cùng đa số đồng nghiệp, mọi người cũng rất thích cô gái xinh đẹp lại dũng cảm này. Cho nên, nếu có chuyện gì, mọi người đều vui vẻ giúp cô.
- Cám ơn.
Thu Ý Hàn xông lại ôm Tiểu Mai, sau đó mặc áo khoác vào rồi cấm túi chạy đi.
Chạy đến trước cửa hàng, nhìn dòng người cùng xe cộ hối hả đi lại như rùa bò, Thu Ý Hàn thoáng cái đã bị mất phương hướng.
Rất nhanh, điện thoại di động của cô lại nhận được một tin nhắn:
- Audi màu đen tại ngã tư.
Thu Ý Hàn hé miệng cười, như là một chú chim đang vui sướng, chạy vội về phía đầu phố.
Quả nhiên, chỗ ấy có một chiếc xe Audi màu đen đang lóe đèn.
Thu Ý Hàn chạy đến bên cạnh xe, một tay kéo cửa xe tay lái phụ xe Audi ra.
Sau đó, cô lại đứng yên.
Áo sơ mi màu trắng, bên ngoài khoác âu phục màu đen, tóc trải tỉ mỉ.
Lông mi thanh tú, đôi mắt rất đẹp, cái mũi vểnh lên, bờ môi mỏng và phơn phớt hồng. Từng bộ phận trên khuôn mặt đều đẹp mắt. Những bộ phận đẹp mắt này hợp lại biến thành một thiếu niên rất đẹp trai.
Hắn đang híp mắt cười, ngay cả dáng tươi cười đều gợi cảm.
Đại khí trầm ổn của xe Audi cùng khí chất của hắn rất phối hợp, Vacheron Constantin trên cổ tay che dấu một phần tuổi trẻ của hắn, lại để cho hắn trở nên ưu nhã thong dong.
Hắn không lôi thôi tí ti nào, là vương tử từ trong cổ tích đi ra.
Nhìn thấy biểu lộ của Thu Ý Hàn, Đường Trọng đảo mắt về ghế bên cạnh nói:
- Em muốn nói gì thì cứ nói đi. Dù sao anh cũng đã quen.
Hai tay Thu Ý Hàn nâng tim, khuôn mặt hồng hồng nói:
- Rất đẹp trai. Từ hôm nay trở đi em muốn làm fans hâm mộ của anh.