Bởi vì xế chiều còn tiến hành huấn luyện quân sự cho nên lúc trưa đám người Đường Trọng cũng không uống quá nhiều rượu.
Lúc về đến phòng của mình thì bọn hắn liền phát hiện trước cửa phòng có không ít người. Đám người này đang thảo luân, tiếng động ồn ào, giống như là xảy ra chuyện gì làm cho người ta hưng phấn vậy.
- Ấy da, nhường đường một chút nào.
“ To con” 2 từ này dùng để chỉ Hoa Minh đi mở đường là chính xác nhất, hắn giống như là đầu tàu tiến lên phía trươc, la lớn:
- Ta nói các huynh đệ, mọi người cản đường như thế này thì chúng ta không có cách nào vào phòng a.
- Đã trở lại, đã trở lại.
Có tiếng người hô lên.
- Người nào, người nào? Người nào là Đường Trọng?
- Là người đeo mắt kiếng. Oa, hắn là thần tượng của ta, lấy 1 vs 6, hơn nữa là đánh luôn cả mấy tên gia hỏa trong đội bóng rổ, rất có khí phách.
Trên trán Đường Trọng liền hiện lên vài đường hắc tuyến.
Chuyện này đã truyền ra bên ngoài rồi sao?
Bất quá, hắn chỉ là đánh vài người mà thôi.
Đường Trọng quả thật là đánh vài người. Vấn đề là, hắn không phải là nhân vật bình thường a. Mà hắn là một nhân vật thường xuyên đánh người, làm người trong trường phải đau đầu.
Lại càng dễ gây oanh động chính là nghe nói một mình hắn đem tất cả 6 người quăng vào trong ao.
Nam Đại từ khi thành lập đến nay, còn chưa từng phát sinh loại chuyện như thế này.
- Nhị ca, đều là người tới thăm huynh.
Lương Đào cười nói. Buổi trưa hôm nay lúc ăn cơm, Lương Đào kính Đường Trọng 3 chén rượu, hơn nữa vì ngày đầu tiên hắn có hành vi lỗ mãng với Đường Trọng nên hắn liền giải thích với Đường Trọng, Đường Trọng tiếp nhận lời xin lỗi của Lương Đào, cùng hắn uống sạch 3 chén, bởi vậy, tình cảm của 2 người rốt cuộc cũng đã thay đổi.
Đối với Lương Đào mà nói thì trở thành bằng hữu với Đường Trọng thì còn may mắn hơn là trở thành đối thủ của hắn, mặc dù mới tiếp xúc với Đường Trọng có 2 ngày, nhưng những biểu hiện của Đường Trọng đã làm cho người ta âm thầm kinh hãi.
- Tiềm long tại uyên.
Hắn nhớ tới một câu như vậy. Cho nên một tiếng “ Nhị ca” này là hắn tình nguyên nói ra.
- Nếu đem Đường Trọng nhốt vào lồng sắt rồi sau đó người nào muốn xem thì phải bỏ ra 5 đồng, như vậy thì tiền sinh hoạt của chúng ta cũng không cần xin của gia đình nữa a?
Hoa Minh nhỏ giọng nói.
- Tất cả mọi người giải tán đi.
Đường Trọng cười nói:
- Chính mọi người đã nhìn qua, tôi cũng không phải là loại người dễ nhìn cho nên mọi người có thể yên tâm rồi.
Đại đa số người đến đây xem đều là nam sinh, bởi vì bọn hắn đã nghe kể qua chuyện tình đã phát sinh vào trưa nay cho nên rất nhanh tìm đến phòng của nam diễn viên chính, sau đó đừng ở đây chờ bọn người Đường Trọng trở về.
Bây giờ nghe Đường Trọng nói như vậy, cả đám đều nở nụ cười.
- Đánh tốt lắm, đã giúp đám người chúng ta xả hết bực bội trong lòng.
- Đại ca, người có phải đã học qua công phu? Hãy dạy cho chúng ta đi?
- Đúng a, sau này chúng ta có thể lăn lộn.
“ Két”
Sau khi đem cánh cửa phòng mở ra thì mấy người mới cảm thấy được yên tĩnh một chút.
Hoa Minh vừa mới vào phòng thì lập tức chạy tới chiếu cố Tiểu Quai Quai của mình, nói:
- Lão nhị, không sai a. Ka xem những người kia đều là người sùng bái mị lực nam nhân của phòng chúng ta, hơn nữa những thứ đó lại là do chú chiếm đoạt hết. Sau này chú chính là đệ nhất soái ca của phòng 307 này rồi.
Lương Đào giận dữ, nói:
- Chú nói Đường Trọng là đệ nhất soái ca, vậy chú đem anh vứt đi đâu rồi?
- Đặt song song.
Hoa Minh nhếch môi cười cười:
- Hai chúng ta ngang bằng nhau.
“ Cốc, Cốc”
Cửa phòng bị người khác gõ vào.
Lương Đào lo lắng những người hâm mộ kia còn đứng ở bên ngoài cho nên tới gần rồi hỏi:
- Ai thế?
- Là tớ, Lỗ Nhất Phi.
Người ở bên ngoài đáp.
- Lỗ Nhất Phi? Là lớp trưởng của chúng ta?
Hoa Minh xoay người hỏi.
- Hình như là thế.
Lương Đào nói, hắn nhìn về phía Đường Trọng, hỏi:
- Thế nào, có mở cửa không?
- Mời hắn vào đi.
Đường Trọng nói.
Vì thế, Lương Đào liền mở cửa phòng ra, cười a a nói:
- Lớp trưởng đại giá quang lâm, không biết có gì muốn làm a?
- Tớ là tới cúng bái anh hùng.
Lỗ Nhất Phi cười nói, vóc dáng của hắn không cao, trên mặt có đeo một đôi kinh mắt, khi cười còn lộ ra 2 cái má lúm đồng tiền. Là một nam sinh rất nhã nhặn, làm cho người ta có ấn tượng vô cùng tốt.
Đường Trọng khiêm tốn nói:
- Bọn hắn mới chơi bóng xong cho nên không có khí lực, mới để cho đám huynh đệ chúng ta chiếm được tiện nghi như thế.
Đường Trọng không muốn dính vào cái tên “ lấy 1 vs 6” cho nên đem mấy người Hoa Minh, Lương Đào vào làm bia đỡ đạn.
- Ha ha, dám cùng động thủ với người bên đội bóng rỗ, thì phải có vài phần đảm lược a.
Lỗ Nhất Phi nói:
- Ka không có việc gì làm cho nên mới qua làm quen với mọi người. Mọi người nếu không bận thì qua phòng ka, phòng ka là phòng 304, đến đấy mọi người hút thuốc nói chuyện với nhau cho vui, trong tay ka có một ít đặc sản quê nhà. Hương vị cũng không tệ lắm.
- Cảm ơn.
Đường Trọng cười nói.
- Được, vậy mọi người nghỉ ngơi đi, ka không quấy rầy nữa.
Lỗ Nhất Phi khoát tay, bước đi ra khỏi phòng.
- Chỉ qua nói chừng đó thôi à?
Lương Đào không hiểu ra sao cả, hỏi.
- Hắc hắc, không biết sao?
Hoa Minh cười hì hì nói:
- Hắn muốn làm lớp trưởng.
- Lớp trưởng, hiện giờ hắn không phải là lớp trưởng sao?
Đường Trọng cũng không hiểu.
- Cái chức lớp trưởng hiện giờ của hắn là do phụ đạo viên bổ nhiệm tạm thời mà thôi. Hệ Tâm Lý Học của chúng ta mới ra đời chỉ có 3 lớp, hiện tại thì nam sinh của 3 lớp đang trộn lẫn vào cùng một chỗ để huấn luyện quân sự, đợi sau khi quân sự chấm dứt thì sẽ phân lớp ra, từng lớp sẽ có một lớp trưởng riêng. Trong ĐH thì ban cán bộ là người quan trọng nhất, tổ chức đủ loại hoạt động, trường học muốn thưởng gì thì cũng từ trong ban cán bộ tuyển chọn ra. Hơn nữa, ở trong trường còn được huấn luyện, đợi sau khi ra trường thì cũng trợ giúp rất nhiều đến công việc. Trường của chúng ta thì kém một chút so với hội đồng nhân dân hay đại biểu toàn quốc các loại, trong trường không có cái không khí chính trị này. Sau này bọn hắn thăng chức so với người khác thì nhanh hơn một tí.
Hoa Minh giải thích nói.
- Có thể mới vừa vào trường đã được phụ đạo viên giao cho chức lớp trưởng tạm thời thì chứng tỏ tiểu tử này hoặc là có quan hệ, hoặc là biết làm người. Bởi vì nếu hiện giờ làm lớp trưởng tạm thời thì sau này sẽ có 90% cơ hội làm lớp trưởng thật sự. Tất cả mọi người đều cùng hắn có quan hệ a. Có sự việc gì thì hắn cũng đi thông báo, có công tác gì thì hắn cũng đều chạy đi, bất kể như thế nào thì tất cả mọi người cũng sẽ bỏ phiếu bầu cho hắn.
- Cái đó và Nhị ca có quan hệ gì?
Lương Đào hỏi. Tuy rằng lão gia tử nhà hắn là quan viên chính phủ, nhưng nếu luận về âm mưu, quỷ kế thì hắn cũng không bằng Hoa Minh.
- Bởi vì hắn cảm giác được nguy cơ.
Hoa Minh nhìn Đường Trọng nói:
- Lão Nhị làm cho hắn cảm thấy nguy cơ.
- Ka không có chuẩn bị đi làm lớp trưởng.
Đường Trọng nói. Chuyện tình đánh nhau hôm nay lớn như vậy, phỏng chừng là cả Bách Tố cũng đã biết như vậy thì nàng sẽ tìm mình nói chuyện. Hắn cũng không có tâm tư nào muốn làm lớp trưởng, nếu muốn thì hắn đã quay trở lại trại giam Hận Sơn làm ngục trưởng rồi.
- Vấn đề là hắn không biết điều này.
Hoa Minh nói.
Đường Trọng cười cười, nằm ở trên giường rồi nghỉ ngơi.
Giai đoạn này cứ lặng lẽ trôi qua, mọi người bắt đầu kêu khổ chịu không nổi.
Ban ngày huấn luyện, ban đêm huấn luyện, nghiêm, nghỉ, quẹo trái, quẹo phải, Quân Thể Quyền, nguyên bản mọi người còn chờ mong đến kiểm tra súng. Nhưng mà làm cho mọi người thất vọng chính là năm nay không có huấn luyện hạng mục này.
Cái này, mọi người đối đối huấn luyện quân sự lại càng hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng mà hiện tại mới chỉ huấn luyện có vài ngày, vạn dặm trường mới đi được có một nửa, còn có một đoạn đường dài nữa chưa bước qua.
Đối với tâm lý của đám sinh viên này thì các vị giáo quan lại vô cùng rõ ràng, lúc huấn luyện quân sự xế chiều sắp chấm dứt thì giáo quan Lý Thiết Trụ lớn tiếng nói:
- Tối nay, 8h mọi người tập trung tại sân thể dục.
- A…..
Các vị đồng học của chúng ta liền kêu rên.
- Tốt hôm nay không huấn luyện, chỉ ca hát nhảy múa.
Lý Thiết Trụ cười hắc hắc:
- Nam nữ hát đối đáp với nhau.
- A….
Các vị nam sinh lại phát ra thanh âm giống sói tru.
- Buổi tối có thể xin phép, không muốn tới cũng được.
Lý Thiết Trụ cười nói, vẻ mặt lộ ra vài phần giản dị.
- Không nghỉ, chúng tôi tuyệt đối không xin phét.
Các nam sinh sôi nổi tỏ thái độ.
- Giải tán.
Lý Thiết Trụ vung tay lên, nói.
Sau khi ăn cơm chiều, vừa mới trở lại phòng thì Hoa Minh cùng với Lương Đào đã tranh đoạt muốn dùng phòng vệ sinh trước.
2 người dùng búa, kéo, bao để phân thắng thua. Kết quả là Lương Đào dùng kéo cắt được bao bố của Hoa Minh, giành quyền vào phòng vệ sinh trước. Hoa Minh chỉ đành phải đem Tiểu Quai Quai đi tới đi lui trong phòng, miệng còn lẩm bẩm:
- Tiểu Quai Quai, Tiểu Quai Quai thân ái, làm sao ta mới lo được cho ngươi đây? Làm thế nào ta mới có thể mang ngươi ra ngoài được đây?
Lý Ngọc ngồi ở trước chiếc laptop của Đường Trọng mà chơi trò chơi, còn Đường Trọng thì nằm trên giường đọc một quyển tạp chí, nghe Hoa Minh nói như thế thì hỏi:
- Làm sao bây giờ?
Hoa Minh kéo ghế rồi đặt mông ngồi trên ấy, hỏi:
- Chú cảm thấy rằng bản thân ka, từ trên xuống dưới thì chỗ nào có mị lực nhất?
- Chú muốn nói thật hay nói dối?
- Nói thật.
Đường Trọng liền chỉ chỉ vào con thỏ trong tay hắn nói:
- Là nó.
- Đúng vậy.
Hoa Minh liền vỗ vào đùi mình một cái, nói:
- Anh hùng có chung suy nghĩ a. Chú đã nói, nếu khuya nay ka không mang theo Tiểu Quai Quai ra ngoài, vậy thì đám MM đó có còn chú ý đến sự tồn tại của ka không?
“….”
- Đây chính là lý do mà ka muốn mang nó ra ngoài? Nhưng mà nếu giáo quan thấy được nó, thì không lột da nó mới là chuyện lạ.
Đường Trọng bị Hoa Minh đánh bại triệt để, nói:
- Thế nhưng ka lại không thể giúp được chú.
Sau đó liền đuổi Hoa Minh đi, để cho bản thân hắn tự giải quyết vấn đề làm người ta đau đầu này.
Lương Đào tắm xong thì đi ra, hắn sấy tốc, cạo râu, rồi xức nước hoa…. Sau đó lại đổi một thân quần áo, lại từ trong túi hành lý của mình lấy ra một chai nước hoa DIOR, rồi xịt dưới nách của mình.
- Chú bị hôi nách?
Đường Trọng hỏi.
- Không có.
Lương Đào nói:
- Tại sợ buổi tối trời nóng nực, nách có mùi hôi, mấy MM đều thích sạch sẽ, thích những mùi thanh sảng có mang hương vị của nam nhân.
- Không phải vậy chứ?
Đường Trọng nói.
- Rất cần.
Lương Đào dùng một loại giọng điệu của người từng trải, giáo huấn Đường Trọng:
- Chú nghĩ thử xem, khoa của chúng ta vốn sói nhiều mà thịt ít, mà mấy MM thì lại rất ít, đến lúc đó không phải là vài nam sinh lại thưởng thức một MM sao? Cũng không phải nói nhất định là sẽ theo đuổi nàng nhưng mà, là một người nam nhân nếu tối nay bị những kẻ khác cướp đi MM thì chúng ta không có thu hoạch gì, đến lúc đó chỉ biết ngồi đó coi náo nhiệt thôi sao? Vậy thì khuôn mặt này để ở đâu?
Đường Trọng từ trên giường đứng dậy, đến tủ quần áo của mình tìm quần áo, sau đó mở miệng nói với Lương Đào: