Năng lực thuyết phục của Bạch Tố thật là mạnh mẽ, nàng khuyên bảo một hồi thì Lâm Hồi Âm cùng Hách Bản cũng đồng ý cho Đường Trọng vào biệt thự ở.
Cho dù là có bất mãn với Đường Trọng thì đêm đó đồ ăn tối vẫn có nhiều món cay, Lâm Hồi Âm cùng Hách Bản ăn ít lại, giả vờ tức giận, 2 nàng nói qua vài câu rồi về phòng.
Đường Trọng thấy những món ăn này hợp với khẩu vị của mình liền một phen lang thôn hổ yết.
- No rồi sao?
Một tay Bạch Tố chống cằm, nhìn Đường Trọng hỏi.
- No rồi.
Đường Trọng thoả mãn gật đầu. Cuộc sống như thế cũng không tệ lắm, mở mồm thì cơm đã đưa đến miệng, bữa ăn cơm còn có thể nhìn thấy các mỹ nữ, tuy rằng sắc mặt các nàng không được tốt cho lắm.
- Có muốn ăn chút hoa quả gì không?
Bạch Tố hỏi.
- Có nho không?
- Có.
Bạch Tố gật đầu, quay lưng nói với người phụ việc trong nhà:
- Ngô tỷ, rửa sạch nho rồi đem lại đây.
- Được.
Ngô tỷ đáp ứng nói.
- Khuya nay tôi sẽ ngủ lại đây.
Bạch Tố nói.
Đường Trọng nở nụ cười, nói:
- Cô sợ ta sẽ xử lý 2 người bọn họ sao?
Bạch Tố gật gật đầu, nói:
- Tôi cũng lo lắng như thế, sợ buổi tối cậu không ngủ được lại đi làm hái hoa đạo tặc.
- Nếu thật sự ta là loại người như cô nghĩ, thì cô để ta ở lại đây có ích gì?
Đường Trọng hỏi lại:
- Hôm nay không phải đã thử rồi sao? Cô căn bản không phải là đối thủ của ta.
- Thế nhưng ta có thể hỗ trợ kêu cứu mạng a.
Bạch Tố cười ngọt.
- Nếu ta vào phòng của cô thì sao?
Đường Trọng híp mắt đánh giá nàng, lộ ra vẻ háo sắc.
- Ta không xuống địa ngục, ai vào địa ngục?
Vẻ mặt Bạch Tố thành thật nói:
- Nếu như có thể cứu thoát 2 nàng khỏi ma chưởng của cậu thì lão nương nguyện ý xả thân.
Dừng một chút, Bạch Tố híp mắt nhìn chằm chằm Đường Trọng, nói:
- Hơn nữa, bộ dạng của cậu cũng rất tốt.
"-------- "
Đường Trọng hoàn toàn bị đánh bại
Nhiều năm ở trại giam như vậy, tự nhận mình là một người lưu manh vô địch, độc cô cầu bại, không ngờ rằng vừa mới bước vào xã hội thì lại gặp ngay một yêu nữ sắc lang.
Bạch Tố cùng ăn nho với Đường Trọng, ăn được mấy trái thì liễn duỗi lưng ra, nói:
- Mệt chết đi được, vì muốn thuyết phục cậy gia nhập Hồ Điệp mà miệng của ta đã dài ra mấy phân rồi nè. Tôi muốn tắm rửa rồi ngủ, cậu cũng nghỉ sớm đi, sáng mai ta sẽ mang cậu đến để tạo hình. Đúng rồi, tối nay cậu sẽ ngủ ở trong phòng ở phía Đông, trước đây phòng ấy là Đường Tâm ở, tất cả mọi vật đều đầy đủ, cậu không cần phải quét dọn.
Phòng của Đường Tâm?
Khóe miệng của Đường Trọng nở lên một đường cong.
Nàng an bài như vậy là muốn mình thân cận với vị muội muội mà bản thân mình chưa bao giờ gặp mặt, để cho mình có cảm tình với nàng, đỡ phải khi lâm trận mình lại chạy đi sao?
Dù sao thì bây giờ mình cũng chưa kí kết gì hay hợp đồng bán mình, nếu như không đồng ý thì có thể trốn chạy bất kỳ lúc nào.
“ Nữ nhân này, rất có ý tứ.”
Đường Trọng thấy vòng eo mảnh khảnh, mềm mại của Bạch Tố đang đi lên lầu thì trong lòng nghĩ nói.
Như là cảm nhận được ánh mắt của Đường Trọng, Bạch Tố đứng ở trên bậc thang ngoảnh đầu nhìn lại.
Ánh đèn thủy tinh chiếu rọi xuống, cả người của nàng giống như là bị bảo phủ bởi một tầng ngân huy.
Nở nang duyên dáng, rực rỡ bức người.
- Yêu tinh.
Đường Trọng mắng.
- Hỗn đản.
Bạch Tố cũng há hốc mồm.
Nàng không có phát ra tiếng nói nhưng mà Đường Trọng biết nàng nói 2 chữ này.
Phòng ngủ của Đường Tâm rất lớn, chừng 40-50 mét vuông.
Trừ bỏ giường ra thì trong phòng là mấy giá sách, trên giá sách bày ra nhiều bộ sách. Không phải là tạp chí mà là “ Sử ký”, “ Quốc phú luận”… nhiều sách cỡ này, cũng không thiếu những sách khoa học viễn tưỡng, tiểu thuyết… xem ra thì nàng muốn đọc những quyển sách này thì khảo nghiệm chỉ số thông minh của mình.
Đây không giống với khuê phòng của một nữ minh tinh, mà nó giống với thư phòng của một người công tác.
Trước tủ sách có một bàn máy tính màu trắng, trên bàn có đặt một Laptop Apple, còn có mấy tấm ảnh chụp nữ hài tử.
Còn có vài ảnh chụp của ban nhạc Hồ Điệp, những thứ khác đều là một mình Đường Tâm chụp.
Đường Trọng đưa tay lấy ra một khung ảnh, trong đó có bức ảnh một nữ hài tử mặc bộ đồng phục trung học màu lam, tóc xõa trên vai, mặt cười như ánh bình mình, khóe miệng mang theo ý cười, khi đó nhất định cuộc sống của nàng phi thường vui vẻ a.
Không thể không nói, đây là một mỹ nhân. Bởi vì Đường Trọng cùng Đường Tâm là 2 anh em xinh đôi cho nên Đường Trọng cũng vô cùng “ xinh đẹp”
- Muội muội.
Đường Trọng khẽ vuốt mặt của nữ hài tử trong bức mình, trong lòng thầm nói.
Nhìn tấm ảnh một lát rồi Đường Trọng đem khung hình bỏ xuống, sau đó mở ngăn kéo bàn máy tính ra.
Phía trong ngăn kéo là một quyển nhật ký, nhật ký bị khóa lại, không có cách nào để xem nội dung ở bên trong.
- Nhìn lén nhật ký của người khác là vô đạo đức.
Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ.
- Bất quá, hiện tại ta là Đường Tâm, xem nhật ký của chính mình cùng với đạo đức cũng không sao a.
Đường Trọng tiếp tục thầm nghĩ.
Vì thế, hắn liền dùng tay nghề mà hắn học được của những người trong ngục giam, mở nhật ký ra.
Đây không thể gọi là nhật ký, chỉ có thể gọi là ngẫu kỹ, bởi vì trong nàng chỉ khi nào nàng cảm thán một chút hoặc là nhớ đến một chuyện tình quan trọng nào nàng mới viết vào, cũng không phải là đem những việc vặt như hôm nay ăn bát mý trong đó có 2 miếng thịt bò, 1 cái trứng hay linh tinh gì đó mà ghi chép vào trong này.
Phía trước viết đều là cuộc sống của nàng cũng với người phụ nữ kia, thoạt nhìn phi thường an nhàn hạnh phúc.
- Mụ mụ nói nữ hài tử cần phải có đại gia nuôi, bởi vì nói như vậy thì ngay cả chịu một ít ơn huệ của nam sinh khác cũng không được. Cho nên mỗi lần ta về nhà, người đều cho ta mặc quần áo cùng trang sức. Ta còn là học sinh nha, mang những thứ này để làm gì?
Sau đó là một chút chuyện lý thú về những người bạn trai, không có quan hệ tình yêu, nhưng thật ra là có đề cập đến mấy người bạn thân.
- Viện văn học của Anh Hoa mở rồi, thật đẹp a. Tô Tam nói, Anh Hoa đẹp như thế, 2 nữ nhân đến xem thật là quá lãng phí. Nàng buộc ta cùng nàng cùng nhau cầu nguyện, sang năm lúc Anh Hoa mở lại thì chúng ta phải mang người trong mộng của mình đến đây. Người trong mộng sao? Nguyên lai ta đã trưởng thành, lớn đến có thể yêu đương rồi.
- Tô Tam nói hôm nay người bạn kia lại đến, đau bụng đến mức đổ mồ hôi lạnh, ta nhìn thấy thế thì cũng cảm thấy đau. Làm nữ nhân thật không dễ dàng.
- Nam sinh kia lại tới nữa rồi, hơn nữa lại mang theo hoa, như vậy mới là phương thức biểu hiện tình yêu sao? Ta không biết, chính là ở trong lòng ta lại không thích như vậy.
--------
Khi đó Đường Tâm là một tiểu cô nương, xinh đẹp, thông minh, vui vẻ, mẫn cảm. Chờ mong tình yêu nhưng lại bị phiền não vô nghĩa quấy rầy.
- Thậm chí ta có ca ca sao? Cùng ta là song sinh? Ta không biết anh ấy ở nơi nào nhưng nhất định ta phải tìm được ca ca.
- Ta đi về hỏi mụ mụ, nàng không muốn nhắc đến chuyện tình của ba ba cùng ca ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- ….huấn luyện vô cùng mệt nhưng ta có thể kiên trì, ta không thích khiêu vũ nhưng ta vẫn phải kiên trì bởi vì mụ mụ thích.
- Đêm trừ tịch, trước kia thì ta thích nhất làn gày nay nhưng hiện tại ta rất ghét ngày này. Bởi vì lúc này thì mọi người đều sum họp với nhau, chỉ có ta cùng mụ mụ ăn bánh chẻo.
- Tìm được tin tức của ca ca rồi, thật cao hứng, ta muốn đi tìm ca ca.
Mỗi một chữ, mỗi một đoạn đều có nhắc đến Đường Trọng, Đường Trọng chiếm gần hết nhật ký của Đường Tâm, cũng chiếm lấy những hồi ức tốt đẹp nhất của tuổi thanh xuân Đường Tâm.
Khi hắn ở một địa phương không có ai biết thì nhân sinh của hắn đã bị cô gái này lặng lẽ thay đổi.
-------
- Đây là việc khó khăn hơn lên trời? Vẫn là khảo nghiệm đối với ta? Ta đã nói với Tô Tam rằng ta không sợ chết, ta sợ phải tiếc nuối, hiện tại ta có nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, ta không muốn chết.
- Bạch di nói với ta rằng người sẽ thuyết phục ca ca sẽ thay thế ta, tuy rằng cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn hơn nữa trong lòng cũng có chút chờ mong, Hồ Điệp là Hồ Điệp của mọi người, không thể bởi vì sự vắng mặt của ta mà giải tán, nói như vậy thì sẽ không công bằng với Hồi Âm cùng với Bản Bản, nhưng mà ca ca sẽ đồng ý sao?
- Ca ca, hoan nghênh trở về. Ta vô số lần ảo tưởng rằng sẽ thấy người, đến lúc đó ta sẽ mặc áo gì, buộc tóc kiểu gì, câu nói đầu tiên khi chúng ta gặp mặt sẽ nói như thế nào, không nghĩ tới chính là, chúng ta lại gặp thoáng qua.
- Có người nói cho ta biết, bào thai song sinh sẽ tương thông với nhai. Trong lúc ta thương tâm thì không biết ca ca có cảm thấy khó sống không?
- Ca ca, ta không biết khi nào thì có thể trở về, ta cũng không biết ta còn có thể trở về hay không?
- Nếu ta sống thì ta sẽ gặp người, nếu ta chết đi thì người hãy thay ta sống tiếp.
“ Tích”
“ Tích”
“ Tích”
Từng giọt, từng giọt nước mặt rơi xuống, tràn ngập trên trang giấy.
Giọt nước trên trang giấy cứ như vậy mà lan…lan ra, giống như trái tim của một người nam nhân dần dần bị ăn mòn.
Nam nhi có lệ không dễ rơi, chính là chưa tới lúc xúc động.