Nét tức giận thoáng qua trong mắt Lục Quân Trác rồi biết mất trong vô hình. Vẻ mặt hắn bình tĩnh an hòa, giống như chưa xảy ra chuyện gì vậy.
Tuy nhiên chỉ biểu lộ trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã bị Tô Cẩm Dự vẫn nhìn chằm chằm vào hắn phát hiện ra rồi.
Trong nội tâm Tô Cẩm Dự mừng thầm, nghĩ kế mượn đao giết người này của Tô Cẩm Hoài đúng là không tồi mà.
Người theo đuổi Tô Sơn không ít, trong đó người có trọng lượng nhất chắc là Lục Quân Trác của Lục gia và Khương Như Long của Khương gia. Đặc biết là Lục Quân Trác theo Tô Sơn rất sát, Tô Sơn vào Nam Đại hắn cũng thi vào Nam Đại. Tô Sơn học ngoại thương hắn cũng vào học viện này. Về sau hắn còn cùng Tô Sơn xây dựng Hồng Ưng. Tuy danh tiếng của Tô Sơn rất lốn, năng lực cũng phi thường xuất chúng nhưng nếu không phải có Lục Quân Trác hỗ trợ thì đám công tử tâm cao khí ngạo làm sao mà an ổn trung thực theo sự quản lý của cô được.
Cha bọn họ là Tô Vĩnh Bính không cho bọn họ ra tay, Tô Cẩm Dự cũng không có cách nào khác. Nếu như có thể châm ngòi cho Lục Quân Trác và Đường Trọng xung đột thì mục đích cũng đạt được rồi.
Tuy phạm vi thế lực của Lục gia không phải ở Tô Hàng nhưng thằng ranh này mạnh vì gạo, bạo vì tiền, khắp nơi đều quen biết. Ở trong phòng này có hai người có bề trên lá cán bộ nắm thực quyền trong chính trường của Tô Hàng. Trong đó một người còn có cha làm trong ngành công an, hắn muốn làm gì hoặc kiếm Đường Trọng gây phiền toái thì thuận tiện phi thường.
Nghe nói Tô Sơn đã trở về, trong nội tâm mấy công tử ở đây đều rất vui vẻ. Khí chất cao quý, hơn nữa năng lực hơn người, người phụ nữ xinh đẹp mà thông minh này ở chung với bọn họ cũng khiến bọn họ kiêu ngạo đấy.
Thế nhưng khi nghe Tô Cẩm Dự nói Tô Sơn ở cùng chỗ với Đường Trọng thì trong lòng bọn họ lại hơi không thoải mái.
Bọn họ cũng đều biết cảm tình của Lục Quân Trác với Tô Sơn. Là bạn của Lục Quân Trác, bọn họ tất nhiên cũng không hy vọng người đàn ông khác cướp Tô Sơn đi.
- Bảo bối chúng ta không đoạt được, làm sao lại có thể cho một thằng ranh ở đâu ra cướp được chứ?
Đây là tâm lý phổ biến của bọn họ.
- Đường Trọng là thằng ranh ở đâu ra vậy? Sao trước kia chưa từng nghe nói tới thế? Là người trong hội chúng ta à?
- Chẳng lẽ là ngôi sao ca nhạc kia à? Ơ, Tô Sơn lại đi yêu thích ngôi sao nhỏ hả? Trước kia sao lại không nhận ra chứ...
Một người đàn ông trung niên đeo kính có vẻ rất chững chạc nhìn Lục Quân Trác, nói:
- Quân Trác, có muốn đi xem tình huống ra sao không?
Lục Quân Trác gật đầu ngủ, vừa cười vừa nói:
- Các cậu tiếp tục uống rượu đi, đừng lạnh nhạt với những mỹ nữ của chúng ta. Tôi đi qua bên kia mời một chén rượu rồi về.
Bởi vì mỗi thành viên nữ của Giang Nam hội đều có thể mang theo một bạn trai tiến vào cho nên nếu không có các thành viên nữ mời thì đám Lục Quân Trác cũng không thể vào đây được.
Cho nên bên cạnh Lục Quân Trác lúc này thật ra là một đám giai nhân trẻ tuổi.
- Tiểu Ý, xin lỗi nhé.
Lục Quân Trác nói với cô gái đáng yêu dịu dàng ngồi bên cạnh.
- Anh Quân Trác, không sao đâu.
Cô gái tên là Tiểu Ý cười hì hì nói:
- Em uống rượu với mấy anh chị. Bọn họ nói chuyện cũng rất thú vị đó.
- Ừ, anh đi một chút rồi về ngay.
Lục Quân Trác gật đầu nói. Cha của Trần Tiểu Ý là Trần Sâm Lâm, làm phó thị trưởng Tô Hàng, cũng là bạn tri giao với cha hắn. Cha mẹ hai bên vẫn luôn muốn thúc đẩy đám cưới của nàng nhưng Trần Tiểu Ý ngàn chịu vạn chịu, chỉ có điều Lục Quân Trác lại coi cô như em gái mà thôi.
Ngâm nước ba ngàn khối cũng chỉ lấy một bình. Một người đàn ông tài trí khiến người ta cảm động mà.
- Quân Trác, có cần hỗ trợ không?
Một người đầu húi cua lên tiếng.
- Nếu cần tôi sẽ gọi.
Lục Quân Trác nói.
- Các vị từ từ hưởng thụ nhé.
Tô Cẩm Dự lên tiếng chào mọi người, sau đó đưa Lục Quân Trác hướng về phía phòng của Đường Trọng và Tô Sơn.
- Quân Trác, đã lâu không tới nhà tôi chơi rồi nhỉ?
Tô Cẩm Dự thướt tha đi trước, đung đưa vòng eo mềm mại của mình. Cô biết ưu thế của mình, lại cũng rất động tâm với người đàn ông đẹp giai lạnh lùng phía sau này. Nếu có thể dụ hắn lên giường chiến đấu một phen thì cũng là một chuyện không tồi đâu.
Người theo đuổi em họ sao? Ai cần quan tâm tới điều này chứ?
- Gần đây cũng khá bận, vẫn luôn hoạt động ở Minh Châu, ít tới Tô Hàng lắm.
Lục Quân Trác trả lời.
- Ồ, có thời gian thì tới nhà chơi một chút nhà. Cha mẹ tôi đều rất thích cậu.
Trong lời nói của Tô Cẩm Dự ám chỉ Tô gia nhà bọn họ rất ủng hộ Lục Quân Trác và Tô Sơn đấy.
- Cậu và Tô Sơn cũng không có mâu thuẫn gì chứ?
- Không có, chúng ta là bạn bè mà.
Vẻ mặt Lục Quân Trác lạnh lùng đáp, đối xử với những người phụ nữ đều lạnh lùng như thế, khiến người ta rất bị đả kích, giống như khắp thiên hạ, ngoài Tô Sơn ra thì hắn cũng không coi những người phụ nữ khác vào đâu cả.
- Bạn bè sao?
Tô Cẩm Dự cười khẽ:
- Hôm nay Đường Trọng tới nhà chúng ta, cũng nói bọn họ là bạn rất tốt. Chẳng qua quan hệ của bọn họ cũng khá thân mật đấy. Tô Sơn còn mang Đường Trọng đi gặp mẹ và gặp ông nữa. Chẳng lẽ hai người bọn họ thật sự là muốn phát triển à?
- Có một thời gian tôi chưa gặp Tô Sơn. Cô ấy cũng bận.
Tô Cẩm Dự quay người, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của Lục Quân Trác, lại có ý liếc mắt đưa tình.
Nàng trách cứ:
- Quân Trác, không phải tôi muốn nói cậu. Đối xử với phụ nữ, cậu phải chủ động thêm một chút mới được. Cảm tình của cậu đối với Tô Sơn thì chúng tôi đều biết cả. Mọi người nhà chúng tôi cũng tán thành đấy. Không thể để người khác cướp Tô Sơn đi được. Tô Sơn là em họ tôi, tôi cũng hy vọng nó tìm được một người đàn ông ưu tú chứ không phải bị một số kẻ lưu manh lừa gạt. Nó rất thông minh nhưng lại quá ngây thơ, cho tới giờ còn chưa từng nói chuyện yêu đương. Tôi sợ nó không đối phó nổi với loại chuyện này đâu.
- Những lời này... Cô có thể tự mình nói với cô ấy.
Lục Quân Trác đáp.
Tô Cẩm Dự cười cười, không nói tiếp nữa.
Cô và Tô Sơn bất hòa, tại sao lại phải nói với đối thủ những lời này chứ?
Mà cô nói thì Tô Sơn sẽ nghe sao?
Tô Cẩm Dự đi tới cửa phòng, gõ nhẹ vài tiếng, thấy bên trong truyền ra tiếng mời vào mới dẫn đầu đi vào.
Cô nhìn quét qua mấy người ở đây, sau đó nhìn Tô Sơn đang ngồi phía ngoài, cười nói:
- Nghe nói cô Ba tới đây, tôi tới uống chén rượu.
Những người quan hệ thân mật với Tô Sơn đều gọi cô là Tô Tam bởi cô là cháu thứ ba trong nhà, lại bị cô chú ông bà gọi là cô Ba. Chẳng qua cách gọi này bây giờ đã bị biến chất đi, trở thành một danh từ để mắng xử người.
Tô Cẩm Dự gọi Tô Sơn như vậy, tất nhiên là ra vẻ thân thiết với Tô Sơn thôi.
Mấu chốt nhất chính là Tô Sơn thật không tiện phản bác. Bởi các cô chú trong nhà đã gọi thế, chị họ gọi một tiếng chẳng lẽ lại không được à?
- Tôi còn tưởng là cô tới mời rượu tôi chứ.
Đường Trọng cười nói:
- Vừa rồi tôi giải thích cả buổi về trạng thái đói giả của thân thể cô, cô cũng không thèm cảm ơn một tiếng à?
-......
Tô Cẩm Dự có cảm giác như bị dao nhọn đâm vào ngực. Cái thằng hẹn hạ lưu mạnh khốn nạn này, cứ chọc dao vào chuyện cô kiêng kỵ nhất mãi. Hiện giờ cô hận tại sao không thể chặn miệng tất cả mọi người lại, che hết lỗ tai mọi người lại để miễn cho chuyện này bị truyền ra ngoài.
- Quân Trác, sao cậu lại ở đây?
Trương Văn Uyển mà Đường Trọng thấy ngồi cả buổi không chịu nói chuyện giờ vui vẻ đứng dậy, chủ động đi ra cửa đón tiếp Lục Quân Trác.
Nét mặt của cô vui sướng, ánh mắt sáng ngời, giống như thấy bảo bối khiến người ta vui mừng vậy.
Đường Trọng sững sờ, rốt cục cũng hiểu ra đây là chuyện gì rồi.
Rất hiển nhiên là Trương Văn Uyển này thích Lục Quân Trác. Thế như Lục Quân Trác lại cứ theo sát Tô Sơn không tha. Vì vậy mà Trương Văn Uyển cũng ghi hận Tô Sơn.
Cô không thích Tô Sơn, tất nhiên cũng không muốn nói chuyện với cô, thậm chí là không nói chuyện với thằng giai bao mặt trắng Tô Sơn nuôi- Chính là mình đây.
Cả buổi cô ta giả làm nữ thần, Đường Trọng còn tưởng là tính cách cô ta rụt rè không thích nói chuyện. Hóa ra là người ta căn bản không muốn nói chuyện với hắn đấy.
- Quân Trác nghe nói Tô Sơn và Đường Trọng ở đây nên tôi dẫn hắn tới mời rượu đấy.
Tô Cẩm Dự lập tức nhận phần mình. Trong lời nói của cô không giây phút nào là không kéo gần Đường Trọng với Tô Sơn, vì muốn dụ Lục Quân Trác phát tác sự ghen tuông trong lòng ra.
- Tôi tới mời một chén rượu.
Lục Quân Trác gật đầu hỏi thăm Trương Văn Uyển, hiển nhiên tiêu điểm ánh mắt của hắn không ở cô gái tóc dài xõa vai này.
Hắn đi vào phòng, lấy một ly, chủ động rót rượu cho mình, nói:
- Mời các vị mỹ nữ trong phòng. Chúc các vị mãi mãi xinh đẹp trẻ trung.
- Lục đại thiếu gia, làm sao anh ít tới Tô Hàng thế?
Là bạn của Tô Sơn, Tôn Lộ tất nhiên là biết rõ Lục Quân Trác, cũng biết hắn vẫn luôn theo đuổi Tô Sơn không rời. Hiện giờ Tô Sơn và Đường Trọng ngồi cùng một chỗ, hắn lại vào mời rượu, tình huống đúng là hơi phức tạp mà.
- Đúng vậy. Lục đại thiếu gia thường xuyên tới đây đi. Rất nhiều mỹ nữ Tô Hàng đều thích anh đấy.
Lưu Bích cũng cười hì hì, bưng chén rượu lên, trong lời nói có ý an ủi. Chân trời xa còn có cỏ thơm, cần gì phải cứ bám lấy một cành hoa này.
Lục Quân Trác mời rượu, ngay cả Trương Văn Uyển cũng quay lại chỗ mình, nhanh chóng cầm chén lên chạm cốc với hắn.
Lực sát thương của Lục Quân Trác với nữ giới quả là kinh người.
Tô Sơn cũng bưng chén lên, đụng chén với Lục Quân Trác, hỏi:
- Tới từ bao giờ thế?
- Hơn bốn giờ chiều.
Lục Quân Trác nói:
- Không ngờ các người cũng tới rồi.
- Tôi tới cũng vào khoảng đó.
Tô Sơn nói.
Lục Quân Trác uống xong chén rượu đỏ, Trương Văn Uyển liền chủ động rót cho hắn đầy một chén nữa.
Hắn mang chén rượu tới trước mặt Đường Trọng, nói:
- Tôi không tìm thấy lý do thích hợp để mời rượu cậu, chúng ta cũng uống một chén nhé?
- Không thành vấn đề.
Đường Trọng đứng dậy, chạm cốc với Lục Quân Trác.
Hai người đàn ông uống hết chén rượu, Lục Quân Trác buông chén, cười nói:
- Tôi không quấy rầy các người nữa. Mọi người vui vẻ đi.
Nói xong hắn liền quay người đi ra phía bên ngoài.
- Cứ như vậy mà đi thôi à?
Tô Cẩm Dự hô nhỏ.
Chẳng lẽ Lục Quân Trác không tức giận chút nào sao? Chẳng lẽ hắn không muốn làm lớn với Đường Trọng sao? Chẳng lẽ hắn đúng Lục Quân Trác chỉ tới để mời một chén rượu à?
Nếu như vậy thì cô phải luồn lên nhảy xuống, bận rộn toi công à?
Lục Quân Trác quay người nhìn về phía Tô Cẩm Dự, nói: