Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 511: Cả đám các người cùng lên đi!



- Đường Trọng, tao muốn giết mày. Tao nhất định phải giết mày...

Tô Cẩm Dự khóc sướt mướt, lớn tiếng gào khóc.

Trong nội tâm Đường Trọng cũng hơi hối hận. Bắt nạt loại phụ nữ có chỉ số thông minh thấp như thế này thì bản thân mình cũng bị hạ thấp xuống một bậc.

Chẳng qua đây cũng là chuyện không còn cách nào khác nữa.

Dù sao thì cái thế giới này vẫn do đại đa số người bình thường hợp thành đó. Nếu ai cũng có trí tuệ như mình thế này thì sợ là đã xảy ra thế chiến thứ ba thứ tư mười mấy lần rồi.

Đường Trọng nhìn Lục Quân Trác ngồi đối diện, vừa cười vừa nói.

- Cô ta muốn châm ngòi cậu, tôi thật sự không nhìn được nữa rồi, đành phải giúp đỡ cậu xử lý cô ta.

Lục Quân Trác cúi đầu uống rượu nói:

- Chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi.

Hắn không ngốc, chẳng dại mà bị dây vào chuyện này. Tô gia được gọi là dòng họ đệ nhất Tô Hàng, Tô Cẩm Dự dù ngu xuẩn một chút thì cũng không phải là người dễ bị bắt nạt như vậy.

- Cậu không muốn cảm tạ tôi thì thôi

Đường Trọng nhìn Tô Sơn nói:

- Bạn bè cũng gặp rồi, rượu cũng uống rồi, chúng ta có cần về nhà nghỉ ngơi không?

Đã xảy ra chuyện không vui thế này, gặp gỡ tâm tình có tốt mấy cũng đã biến mất gần như không còn rồi.

Tô Sơn cũng hiểu là hiện giờ không cần phải ở lại đây nữa, gật đầu nói:

- Trở về thôi.

Cô đứng lên như vậy, Tôn Lộ và Lưu Bích cũng đều đứng dậy.

Tôn Lộ nhìn Tô Sơn, cười khổ:

- Có thời gian bọn mình lại tụ tập nhé?

- Tốt.

Tô Sơn đồng ý.

Lưu Bích cũng nhìn Tô Sơn nói:

- Mấy ngày nay cậu có đi đâu không? Chúng ta duy trì liên lạc bằng điện toại nhé.

- Cần thì phải đi thôi.

Tô Sơn nói. Cô vốn chỉ muốn trở về chịu khiển trách của chú Hai thế nhưng hiện giờ xem ra hắn cũng không có ý định truy cứu chuyện Đường Trọng đánh Tô Cẩm Hoài. Cho dù đây là hắn có ý đồ gì thì Tô Sơn cũng muốn ở lại cùng với mẹ mình.

Thùng thùng...

Cửa phòng bị gõ hai tiếng, sau đó bị người ta đẩy ra. Tô Cẩm Hoài tiến vào thăm dò, vừa cười vừa nói:

- Nghe nói chị tôi vào đây uống rượu hả?

- Cẩm Hoài...

Tô Cẩm Dự thấy em trai mình tới lại càng khóc thương tâm hơn, giọng nói nghẹn ngào gọi tên hắn. Cô sống tới từng này tuổi rồi mà còn chưa bị ai bắt nạt tới mức này, vừa thẹn vừa giận lại vừa uất ức, khổ sở cực kỳ.

- Chị, ai bắt nạt chị thế?

Tô Cẩm Hoài quát lớn, con mắt nhìn chằm chằm vào Đường Trọng. Giờ khắc này hắn có mười phần khí khái của công tử Tô Hàng.

- Không phải tôi.

Đường Trọng vội phủ nhận.

- Chính là mày.

Tô Cẩm Dự chỉ vào Đường Trọng quát:

- Chính mày bắt nạt tao. Mày đổ rượu đỏ lên đầu tao...

- Ồ, hóa ra đó là bắt nạt cô đấy à?

Đường Trọng nở nụ cười.

- Không nói tôi còn không biết đấy.

- Cái thằng khốn nạn.

Tô Cẩm Dự mắng. Cô biết mình lại mắc bẫy của Đường Trọng rồi, ở trước mặt em mà thừa nhận bị hắn dội rượu lên đầu, bản thân chuyện này đã là một sự sỉ nhục đối với Tô gia.

- Đường Trọng, lại là mày.

Tô Cẩm Hoài nghiến răng ngến lợi nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, nói:

- Mắt chó của mày nhìn rõ ràng rồi chứ? Đây là Tô Hàng chứ không phải là Minh Châu đâu. Tự mày đã đưa tới cửa thì đừng có trách tao không khách sáo. Tao cho mày thấy người Tô Hàng chúng tao đãi khách thế nào nhé.

Tô Cẩm Hoài vẫn cho rằng mình ở Minh Châu sở dĩ bị Đường Trọng bắt nạt vì mình chủ quan khinh địch, không ngờ Đường Trọng dám ra tay nặng với mình như vậy. Hắn vội vội vàng vàng chạy đi gặp Tô Sơn, ngay cả vệ sĩ cũng không đem.

Nếu như lúc ấy hắn đem vệ sĩ thì làm gì tới lượt thằng ranh Đường Trọng này bắt nạt mình chứ?

Tô Cẩm Hoài gọi ngoài cửa:

- Các người vào cả đi.

Loảng xoảng loảng xoảng....

Mấy người đàn ông mặc áo đen xông từ ngoài cửa vào.

Những người đàn ông mặc áo đen này đều cao lớn như ngựa, ăn mặc đồng phục thống nhất.

Bọn họ đều là vệ sĩ chuyên nghiệp do Giang Nam hội thêu tới, xuất thân từ quân ngũ. Bởi Tô Cẩm Dự chấp hành xử lý công việc của Giang Nam hội, Tô Cẩm Hoài cũng là khách quen trong này cho nên hắn có thể điều động lực lượng bảo vệ này.

Tô Cẩm Hoài vừa chơi ở một hội sở khác bên Tây Hồ, sau khi vào cửa đã nghe thấy chuyện Tô Cẩm Hoài bị bệnh "đói giả", còn nói là anh em bọn chúng có thể hỗ trợ thỏa mãn bệnh này. Hắn tức giận vô cùng, mắng chửi đám ranh đó một trận. Bởi Tô Cẩm Hoài có thanh danh hiển hách tại Tô Hàng cho nên những kẻ kia cũng không dám phản bác.

Mắng bọn họ xong, Tô Cẩm Hoài liền gọi điện thoại cho Tô Cẩm Dự hỏi thăm rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Tô Cẩm Dự chưa nói nhưng Tô Cẩm Hoài cũng biết chuyện này có quan hệ với Đường Trọng rồi.

Tô Cẩm Hoài và Đường Trọng đã quen biết, biết rõ thằng ranh này tâm ngoan thủ lạt, hơn nũa không theo lẽ thường.

Nếu là người bình thường thì đến Tô Hàng phải co rúm lại, làm sao dám khiêu chiến chị em Tô gia chứ?

Thế nhưng Đường Trọng rõ ràng không phải là người bình thường rồi.

Hắn lo lắng chị mình chịu thiệt nên đem theo mấy kẻ thân thể rất cao cường hay chơi đùa với mình tới, sau đó lái xe về hướng này.

Hai hội sở đều ở bên cạnh Tây Hồ, khoảng cách cũng không tính là quá xa. Hắn chạy tới cũng không tốn thời gian lắm.

Hắn chạy tới phòng làm việc của Tô Cẩm Dự thì đã không thấy chị mình ở đấy. Trợ lý của cô nói là cô ấy cầm một bình rượu đỏ ra ngoài rồi.

Tô Cẩm Hoài không dám chậm trễ, vội vàng dẫn người đuổi tới phòng của Đường Trọng.

Tô Cẩm Hoài lo lắng mấy cao thủ hắn mang tới không làm gì được Đường Trọng, thậm chí còn gọi cả đội trưởng đội bảo vệ Giang Nam hội tới chào hỏi một tiếng, nói Tô Cẩm Dự xử lý công việc gặp nguy hiểm cần bọn họ cứu viện gấp.

Tô Cẩm Hoài là em trai của Tô Cẩm Dự, đây là chuyện mọi người đều biết. Hắn nói như vậy thì đội trưởng đội bảo vệ cũng không dám không nể mặt, tự mình dẫn người chạy tới.

Ngoại trừ đám bảo vệ mặc đồ đen này còn có một người đàn ông mặc trang phục thái cực màu trắng thoạt nhìn rất gầy gò.

Người đàn ông này tên là Vương Chung, là một cao thủ tán đả Tô Cẩm Hoài mời tới. Nghe nói hắn đã đạt quán quân tán đả khu Tô Hàng, bình thường cũng rất hay chạy tới khoe khoang trước mặt đám anh em này. Vừa rồi Tô Cẩm Hoài nói dẫn hắn tới đối phó với một thanh niên, hắn liền tuyên bố sẽ đánh gãy hai đùi Đường Trọng, để hắn không cách nào đứng tại Tô Hàng nữa.

Về sau Tô Cẩm Hoài gọi bảo vệ của Giang Nam hội tới hỗ trợ, hắn còn có lời oán trách, cảm thấy Tô Cẩm Hoài xem thường hắn.

Vương Chung đi tới trước mặt Tô Cẩm Hoài, cợt nhả nói:

- Tô thiếu gia, cậu chuẩn bị chơi thế nào đây?

Tô Cẩm Hoài chỉ vào Đường Trọng nói:

- Anh muốn chơi thế nào thì chơi. Nhưng phải chơi sao cho chúng ta cao hứng mới được.

- Đã hiểu rõ rồi.

Vương Chung nói.

Chẳng qua trong lòng Vương Chung vẫn còn có ý nghĩ khác.

Hắn nhắm ngay về phí Đường Trọng, cũng không lập tức đi lên mà nói với Tô Cẩm Hoài.

- Hay là để các anh em khác đi tới làm nóng người trước đi được không?

Hắn muốn đêm nay thành danh, thế nhưng một đêm thành danh cũng cần có kỹ xảo đấy.

Thí dụ như trước tiên để bọn bảo vệ mặc đồ đen này tiến lên công kích Đường Trọng, nếu như tất cả đều bị Đường Trọng đánh ngã mà mình xông lên làm thịt đối phương gọn gàng thì chẳng phải là nổi danh Tô Hàng sao?

Bình thường cả đám phụ nữ tại Giang Nam hội này cũng chẳng coi hắn vào đâu. Nói không chừng sau tối nay bọn họ còn chủ động tới mời gọi hắn đấy.

Tô Cẩm Hoài ngược lại không nghĩ nhiều như vậy. Hắn chỉ cảm thấy một đám người mà đánh một người thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn một chút.

Vì vậy hắn gật đầu khẽ, nói với mấy người đàn ông mặc áo đen kia.

- Đội trưởng Tiêu, anh thấy rồi đấy. Quản lý Tô bị người ta bắt nạt, anh bắt thằng ranh này để tôi thẩm vấn một phen đi.

Đội trưởng Tiêu nhìn Tô Cẩm Dự đã khóc sướt mướt, cũng hiểu là thằng ranh này làm quá mức rồi.

Hơn nữa việc bảo vệ hội viên không bị thương là chức trách của bọn họ.

- Đội trưởng Tiêu, bắt hắn lại cho tôi. Tôi muốn hắn sống không bằng chết.

Tô Cẩm Dự cũng hô hào. Có cấp dưới tiến lên, cô cũng lau khô nước mắt, không tiện khóc lóc nữa. Dù sao thì về sau cô vẫn còn phải lăn lộn ở đây.

Tô Cẩm Dự có quyền quản lý trực tiếp với mấy bảo vệ này. Đội trưởng Tiêu cũng không dám lạnh nhạt, vung tay lên. Mấy anh em phía sau hắn liền bao vây Đường Trọng lại theo hình nan quạt.

- Oan có đầu, nợ có chủ. các người vây công tôi là được rồi.

Đường Trọng nghiêm khắc quát.

- Đừng làm tổn thương tới mấy cô gái ở đây.

Hắn đại nghĩa nghiêm nghị hô như thế, lập tức khiến thiện cảm của mấy cô Lưu Bích, Tôn Lộ với hắn tăng lên gấp đôi, thầm nghĩ người đàn ông này thực sự là có khí phách, bị người ta vây đánh tới nơi rồi mà còn muốn bảo vệ các cô.

- Hắn nói như vậy nhất định là muốn bảo vệ Tô Sơn phải không?

Trong lòng các cô nghĩ vậy, lại thầm hâm mộ Tô Sơn.

- Đương nhiên nếu các người không cẩn thận mà đánh cô gái kia...

Đường Trọng chỉ chỉ về phía Tô Cẩm Dự đang đứng ở một góc gần cửa sổ, cười khẽ nói:

- Vậy thì tôi cũng không trách các người đâu.

-......

Đám bảo vệ kia cảm thấy mình bị làm nhục.

Mày cho bọn tao là đồ ngu à? Làm sao có thể đánh Tô Cẩm Dự được chứ?

Tôn Lộ đi tới trước mặt Tô Cẩm Hoài, cười bồi nói:

- Tô thiếu gia, có chuyện thì từ từ nói, cần gì phải động tay động chân chứ? Tất cả mọi người đều ở trong tầng lớp này, cãi nhau ầm ĩ thì đối với danh dự của cậu cũng có ảnh hưởng phải không?

Tôn Lộ là bạn của Tô Sơn, lại có thiện cảm với Đường Trọng, cho nên muốn đứng giữa nói để giản hòa giúp vài câu.

- Tôn Lộ, cút sang một bên. Ở đây không có chuyện của cô. Còn dám nói dông dài thì ông mày cũng đánh cả mày đấy.

Tô Cẩm Hoài âm trầm mắng.

Danh dự chó má gì? Hắn bị Đường Trọng bắt nạt tại Minh Châu như đánh chó, bọn họ sao không cân nhắc cho danh dự của hắn một chút đi chứ?

- Cậu...

Tôn Lộ không ngờ Tô Cẩm Hoài lại phản ứng kịch liệt như vậy, hơn nữa còn lớn lối mắng người. Tuy trong lòng cô hận hắn muốn chết nhưng thực sự không dám cãi lại. Chẳng còn cách nào nữa. Ai bảo địa vị của người ta lớn, bối cảnh của người ta mạnh hơn mình chứ.

Tuy các cô và Tô Cẩm Dự đều sinh hoạt tại Giang Nam hội, thế nhưng người với người vẫn có cách biệt đấy.

Đây cũng là bởi các cô quan hệ tốt với Tô Sơn mà quan sợ sơ Tô Cẩm Dự.

- Không sao không sao.

Đường Trọng vội an ủi Tôn Lộ, nghĩ thầm cô đúng là rất biết nói tới nghĩa khí đấy. Về sau có cơ hội nhất định phải báo đáp cô một chút.

- Vì Tô Sơn, cho dù bị bọn chúng đánh chết tôi cũng cam tâm tình nguyện.

Hắn dùng ngón tay ngoắc ngoắc đám bảo vệ kia, nói:

- Cả đám các người xông lên đi. Tôi không sợ đâu.

Đám bảo vệ áo đen sững sờ.

Hắn lại dám bảo cả đám xông lên sao?

- Các người ngu ngốc cả à?

Tô Cẩm Hoài quát.

- Cùng tiến lên đi, xử chết hắn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.