Ở trong mắt cô, Đường Trọng chỉ là một ngôi sao lớn, mà bảo vệ hội Giang Nam đều là quân nhân xuất ngũ, nhân số hai bên lại cách xa, cô thấy Đường Trọng hoàn toàn không thể chiếm được tiện nghi. Cho nên cô muốn Tô Sơn cùng Đường Trọng tranh thủ thời gian rời đi, tránh ở bên cạnh chịu thiệt.
- Tiểu kỹ nữ câm miệng cho tao.
Tô Cẩm Dự nghe được lời Lưu Bích nói, nhịn không được chửi ầm lên.
- Còn dám lắm miệng, đừng trách tao cạo sờn mặt mày.
Tính cách Tô Cẩm Dự đường hoàng, bình thường không quá để người vào mắt. Hôm nay liên tục bị Đường Trọng bắt nạt mấy lần, trái tim bị chọc giận đến sắp phát nổ.
Cho nên, nghe thấy Lưu Bích nói muốn Tô Sơn cùng Đường Trọng chạy mau, cô lập tức há miệng mắng to.
Cái lúc này, ai còn làm bộ rụt rè?
Tô Sơn nhìn Tô Cẩm Dự, lạnh giọng nói:
- Cậu yên tâm đi. Hắn sẽ không chạy đâu.
- Hắn cũng không chạy được.
Tô Cẩm Dự cắn chặt răng, trong lòng đang suy nghĩ xem lát nữa nên dùng cực hình gì để tra tấn, lăng nhục thằng này. Trong lòng cô, mười đại cực hình tại đời Mãn Thanh đều là từ bi đối với Đường Trọng.
Tô Sơn nắm chặt tay Lưu Bích, ý bảo cô không nên tức giận.
Cô có lòng tin đối với Đường Trọng.
Gã bảo vệ mặc áo đen khôn biết Đường Trọng có địa vị gì nhưng Tô Cẩm Hoài muốn bọn hắn cùng tiến lên thì dĩ nhiên bọn hắn phải cùng tiến lên rồi. Dù sao cũng chỉ cần bắt lấy thằng nhóc này là được rồi, về phần đối phó như thế nào là chuyện của hai chị em nhà họ Tô.
Một gã bảo tiêu đầu đinh bảo muốn ở trước mặt Tô Cẩm Dự biểu hiện một phen nên hắn là người đầu tiên xông ra ngoài.
Hắn hét to một tiếng, một quyền đánh ra ngoài.
Sau đó hắn lại hét thảm một tiếng, bị một cước của Đường Trọng đá bay đi.
Răng rắc.
Thân thể khổng lồ của hắn rơi xuống bên trên một tấm ván gỗ, phát ra tiếng xương cốt đứt gãy.
Sau đó hắn quay cuồng trên mặt đất, cả buổi không đứng dậy được.
Ba gã mặc đồ đen khác không ngờ không nghĩ Đường Trọng lại bưu hãn như vậy, chỉ vừa nhìn thấy hắn ra chân, sau đó người của bọn hắn đã lui ra.
- Mọi người cùng nhau xông lên.
Đội trưởng Tiêu Trung Hoa quát.
- Bắt thằng này lại.
Hắn chủ công tấn công, hai gã đồng đội một trái một phải phụ trợ. Ba người thẳng tắp tiến lên, chuẩn bị vây quanh Đường Trọng.
Lúc này đây, bọn hắn tràn đầy tin tưởng, nhất định phải bắt được Đường Trọng.
Đường Trọng không lùi mà tiến tới, chủ động vọt tới đám người này.
Quyền thứ nhất oanh của hắn hướng về Tiêu Trung Hoa, Tiêu Trung Hoa vận khí đan điền, hét lớn một tiếng rồi cũng tung ra một nắm đấm về phía Đường Trọng.
Răng rắc.
Tiêu Trung Hoa chỉ cảm thấy một hồi đau nhức kịch liệt truyền đến, sau đó không nâng nổi nắm đấm hướng về phía Đường Trọng được nữa.
Đường Trọng khiến Tiêu Trung Hoa mất đi lực công kích, đồng thời tay trái của hắn cũng nện một quyền thật mạnh vào một gã áo đen bên trái.
Đùi phải như thiểm điện đá ra, gã áo đen bên phải cũng đã bị đá bay ra bên ngoài, kêu thảm một tiếng.
Rầm.
Thân thể của hắn bay về phía Tô Cẩm Dự đang đứng thẳng, Tô Cẩm Dự tránh không kịp, bị thân thể nặng nề của hắn ép xuống đất. May mắn là trên mặt đất phủ một tầng thảm dày đặc, nếu không đầu của cô đã bị vỡ rồi.
Tổn thương hai người, động tác của Đường Trọng vẫn không ngừng lại.
Hắn dùng sức kéo cánh tay cũng gã áo đen bên trái, một cánh tay của gã đó bị hắn bẻ gẫy rồi.
Sau đó, hắn dùng một cước đá bay đội trưởng Tiêu Trung Hoa ở trước mặt hắn ra ngoài.
Những động tác này thi triển liên tục, không hề ngừng một chút nào.
Mấy cô gái đều không thấy rõ động tác của hắn, tất cả các gã áo đen ở trước mặt hắn đều ngã xuống đất kêu rên.
Màn đánh nhau ở trước mắt còn đặc sắc hơn cả phim ảnh.
Ánh mắt Tôn Lộ nhìn về phía Đường Trọng sáng lên, ánh mắt Lưu Bích lại còn sáng hơn. Mà ngay cả Trương Văn Uyển luôn dùng toàn bộ tâm thần để trên người Lục Quân Trác cũng không nhịn được nữa, cũng phải nhìn Đường Trọng vài lần.
Con gái yêu xinh đẹp, con gái yêu tín phiếu, con gái cũng yêu đàn ông bạo.
Rất hiển nhiên, Đường Trọng đều có cả ba thứ này.
Tô Cẩm Hoài rất vất vả mới đẩy được phế vật trên người chị mình sang một bên, còn chưa kịp kéo chị lên thì đã phát hiện hiện trường đã an tĩnh lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy toàn bộ bốn gã áo đen hắn mang đến đều ngã xuống đất.
- Bà mẹ nó. Thằng này là Lí Tiểu Long sống lại à?
Tô Cẩm Hoài sợ hãi kêu lên một tiếng.
Hắn cũng không kịp kéo Tô Cẩm Dự, lập tức hô với Vương Chung:
- Mày tiêu diệt hắn đi.
Vương Chung vừa rồi một mực ở bên quan sát động tác của Đường trọng nhưng nhìn tới nhìn lui cũng phát hiện ra điều gì.
Bởi vì xem không rõ cho nên trong lòng sợ hãi.
Nghe thấy Tô Cẩm Hoài thét to muốn hắn đi lên tiêu diệt Đường Trọng, trong lòng của hắn đã ra động tác muốn lui lại.
- Vương Chung. Con mẹ nó, mày lề mề cái gì? Đi lên tiêu diệt hắn.
Tô Cẩm Hoài nhìn thấy Vương Chung bất động, lại lên tiếng quát.
Vương Chung cắn răng, chân đi bước rắn, rất nhanh vọt về phía Đường Trọng.
Hắn không chỉ học qua tán đả, còn học được Hình Ý.
Trong thập nhị hình quyền, chủ công hắn chính là xà quyền.
Người lớn lên thấp bé gầy còm, toàn thân không ngừng lắc lư, thoạt nhìn chân tướng giống như một con rắn nhỏ hung hãn.
Hắn vọt tới trước mặt Đường Trọng, hai tay hóa thành đầu rắn, muốn mổ mắt Đường Trọng.
Đường Trọng lui về phía sau một bước.
Vương Chung mừng rỡ trong lòng, thừa thế công kích.
Đường Trọng tiến lên một bước.
Vương Chung vui hơn, sau đó hắn lập tức bay ra ngoài.
Rầm.
Thân thể gầy còm của hắn đập vào mặt bàn, một hồi trơn trượt, toàn bộ bình rượu cùng chén rượu trên bàn sau cú va chạm đã trở thành một đồng bừa bộn, vỡ nát.
Tính của hắn cực kỳ ương ngạnh, lập tức nhảy từ trên mặt bàn xuống, chạy về phía cửa ra vào.
Hắn muốn chạy trốn!
Đáng tiếc rằng hắn không chạy được.
Chỉ thấy mũi chân Đường Trọng nhảy lên, một cái ly thủy tinh từ trên mặt đất bay lên rồi lao rất nhanh về phía sau ót của hắn.
Răng rắc.
Ly thủy tinh nện ở bên trên đầu của hắn, sau đó hắn ngã nhào xuống mặt đất.
Đường Trọng cầm lấy một chiếc khăn ở trên mặt bàn, rất cẩn thận lau sạch bàn tay.
Mặt mũi Tôn Lộ cùng Lưu Bích tràn đầy kích động, nhìn Đường Trọng giống như là nhìn thần tượng. Đương nhiên, trước kia các cô cũng coi Đường Trọng là thần tượng.
Quá đẹp trai xuất sắc rồi!
Mỗi một động tác của Đường Trọng đều đẹp trai bốc lên bong bóng!
Đặc biệt là một giây cuối cùng hắn dùng mũi chân đá đi một ly thủy tinh, quả thật là bạch mã cùng vương tử tổ hợp đấy.
Đường Trọng nhìn về phía Tô Cẩm Hoài, cười hỏi:
- Tao có thể đi được chưa?
Tô Cẩm Hoài không biết trả lời thế nào.
Nếu để cho hắn đi thì quả thật là rất mất mặt. Dẫn theo nhiều người như vậy nói muốn báo thù, kết quả là bị người đả đảo.gọn gàng mà linh hoạt
Nếu không cho hắn đi, có thể sẽ càng thêm mất mặt. Để cho hắn ở lại, ai biết hắn còn có thể làm ra dạng chuyện gì?
Đường Trọng nhíu nhíu mày, hỏi:
- Không nói lời nào là sao?
- Mày đi đi.
Tô Cẩm Hoài nuốt một ngụm nước bọt, nói.
- Cám ơn.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Nhưng tao vẫn không thể đi.
Tim Tô Cẩm Hoài nhảy dựng lên, lập tức sợ hãi nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, nói:
- Mày muốn làm gì? Mày ở đây gây chuyện, tao sẽ báo tin đấy.
- Tao lại không sợ mày báo tin.
Đường Trọng nói.
- Dù sao trên tay tao cũng có hình của mày. Tao đang nghĩ sẽ có rất nhiều người muốn xem ảnh mày đấy.
- Đường Trọng, làm người phải biết lưu một đường, sau này tương kiến. Nơi này là Tô Hàng.
- Tô Hàng thì sao?
Đường Trọng cười.
- Tô Hàng cũng giống Minh Châu.
Đường Trọng động.
Trong nháy mắt, người cũng đã đến trước mặt Tô Cẩm Hoài.
Hai tay của hắn khẽ động, Tô Cẩm Hoài liền bị hắn giơ lên đỉnh đầu.
Vụt.
Hắn ném Tô Cẩm Hoài ra ngoài cửa sổ.
Bởi vì Giang Nam hội xây xuôi theo hồ, cho nên đẩy cửa sổ ra chính là hồ Tây Tử.
Hắn ném Tô Cẩm Hoài ra ngoài, kỳ thật là hắn ném vào hồ Tây Tử.
Bịch.
Tô Cẩm Hoài rơi xuống nước.
- A, có người nhảy cầu.
Có người ngồi ở ghế khác hô.
- Mau cứu người.
- Không phải là chơi trò chơi sao? Cái này ngược lại là rất kích thích.
Tô Cẩm Dự hé miệng muốn hô, thế nhưng yết hầu nhúc nhích, lại một câu cũng nói không nên lời.
Đường Trọng nhìn cô một cái. Tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng, lăng lệ ác liệt giống như dao nhỏ của hắn, thân thể cô run lên, không kìm lòng được lui về phía sau một bước.
- Nếu cô muốn cho tôi mặt mũi thì tôi cũng cho cô mặt mũi. Nếu không cho tôi mặt mũi thì tôi sẽ vạch mặt cô.
Đường Trọng nhìn cô nói.
- Có ít người cô không thể bắt nạt đấy đấy.
- Ví dụ như tôi.
Đường Trọng nói. Hắn lại chỉ vào Tô Sơn, nói:
- Càng không thể bắt nạt cô ấy.
Sau khi uy hiếp xong, Đường Trọng đi tới nắm tay Tô Sơn, nói:
- Chúng ta trở về đi.
Tô Sơn không từ chối, tùy ý để hắn nắm tay đi ra ngoài.
Lục Quân Trác nhìn Đường Trọng cùng Tô Sơn dắt tay nhau, khẽ nhíu mày, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
- Quân Trác.
Trương Văn Uyển vội vàng đứng lên, cô nhìn Lục Quân Trác anh tuấn, dũng cảm nói:
- Bên này quá rối loạn, chúng ta đi tới chỗ khác ngồi một chút nhé?
- Anh còn có việc. Lần sau đi.
Lục Quân Trác nói, sau đó quay người đi ra ngoài.
- Quân Trác.
Trương Văn Uyển còn muốn nói thêm gì nữa, thế nhưng thân ảnh Lục Quân Trác đã biến mất không thấy gì nữa.
Vẻ mặt cô chán nản ngồi trở lại trên ghế, nhìn mặt Tô Cẩm Dự tái nhợt như tờ giấy, cảm thấy hai người bọn họ quả thật đều rất đáng thương.
Tại cửa ra vào hội Giang Nam, Đường Trọng và Tô Sơn cáo biệt cùng Lưu Bích, Tôn Lộ.
Mặt mũi Tôn Lộ tràn đầy áy náy, nói:
- Tô Sơn, thật sự là xin lỗi cậu. Tớ không biết buổi tối hôm nay sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy.
- Chuyện này cũng không trách cậu được.
Tô Sơn nói. Cô biết rõ cho dù buổi tối hôm nay cô không đến hội Giang Nam thì hai chị em Tô Cẩm Dự cùng Tô Cẩm Hoài cũng sẽ tìm mình gây phiền toái đấy. Có nhiều thứ muốn tránh cũng không thể tránh.
Đường Trọng đã lựa chọn làm lớn chuyện, có lẽ cũng là một chuyện tốt.
Ít nhất là có thể cho bọn hắn biết rõ kỳ thật chính mình cũng không yếu ớt như vậy.
Lưu Bích nhìn Đường Trọng, nói:
- Ngôi sao lớn, hôm nay quả thật được mở to mắt. Về sau tôi sẽ càng thêm ủng hộ cậu đấy.
- Cám ơn.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Rất vinh hạnh được biết các cô.
Tô Sơn là người thông minh, bạn bè cũng đều là các cô gái rất có nghĩa khí. Biểu hiện của hai cô gái này không tệ, Đường Trọng có cảm giác rất tốt với các cô, cho nên cũng nguyện ý giữ liên lạc cùng các cô.
Đợi đến lúc Tôn Lộ cùng Lưu Bích lái xe rời đi, Đường Trọng cùng Tô Sơn cũng chuẩn bị trở về thì Lục Quân Trác ở sau lưng nói: