Thấy Lục Quân Trác đuổi theo muốn nói chuyện cùng với Đường Trọng, lông mi Tô Sơn hơi chớp, sau đó rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
Cô biết rõ Lục Quân Trác cùng với Đường Trọng nói chuyện gì, nhưng có tiếp nhận hay không là quyền lựa chọn của Đường Trọng.
Đường Trọng quay người nhìn Lục Quân Trác khí khái hào hùng ở trước cửa hội Giang Nam, cười hỏi:
- Anh muốn nói chuyện gì cùng tôi?
- Chuyện cảm tình.
Lục Quân Trác nói.
Đường Trọng kinh hãi, nói:
- Chỉ sợ khiến cho anh phải thất vọng rồi, tôi…
- Không phải cảm tình giữa hai chúng ta.
Lục Quân Trác có chút tức giận nói.
- Thì ra là như vậy.
Lúc này Đường Trọng mới trầm tĩnh lại.
- Vậy thì nói đi.
- Ta nhớ nhất định cậu không hy vọng người khác nghe được nội dung cuộc nói chuyện của chúng ta.
Lục Quân Trác nhìn Tô Sơn, nói.
- Chúng ta nói chuyện riêng sao?
Đường Trọng cười hỏi.
- Nói chuyện riêng.
Lục Quân Trác nói.
Đường Trọng nhẹ gật đầu, nói với Tô Sơn:
- Cô trở về trước đi.
- Tôi chờ anh.
Tô Sơn nói.
- Trở về đi.
Đường Trọng cười.
- Nói không chừng bá mẫu tỉnh, đói bụng muốn ăn cái gì đó.
Tô Sơn nghĩ nghĩ rồi liền đi về phía bãi đỗ xe. Rất nhanh cô lái chiếc xe đại chúng CC tuyệt trần đi mất.
- Chúng ta đi dạo một chút.
Lục Quân Trác nói.
- Được thôi.
Đường Trọng không từ chối.
Hai người tản bộ dọc theo Tây Hồ, cảnh gái xinh cùng trai đẹp, Đường Trọng cảm thấy trong lòng có chút không được tự nhiên.
Bây giờ là hơn nửa đêm đấy, nếu để cho người khác nhìn thấy còn tưởng rằng hai người bọn họ là ‘ tình lữ ’ đang hẹn hò đây này.
- Tôi thích Tô Sơn.
Lời dạo đầu của Lục Quân Trác đơn giản trực tiếp.
- Tôi biết rõ.
Đường Trọng gật đầu. Lần đầu tiên bọn hắn gặp mặt, hắn đã nhìn ra trong ánh mắt Lục Quân Trác rất yêu thương Tô Sơn.
- Sáu năm trước, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, tôi đã thích cô ấy.
Ánh mắt Lục Quân Trác nóng rực nói.
- Tôi đã đi theo cô ấy sáu năm.
- Thật đúng là thời gian theo đuổi không ngắn.
Đường Trọng cảm thán.
- Những gì tôi có, tôi đều nguyện ý cho.
Lục Quân Trác tiếp tục nói.
- Tôi có lòng tin sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc.
Đường Trọng cổ quái nhìn về phía Lục Quân Trác, nói: - Có phải anh đang thổ lộ nhầm đối tượng không?
Những lời này cần phải nói ở trước mặt Tô Sơn mới đúng, nói với hắn thì có ý nghĩa gì?
- Đúng vậy.
Lục Quân Trác nói.
- Nói thật, tôi đã điều tra qua cậu.
- Vậy sao?
Đường Trọng nhoẻn miệng cười. Tuy trong lòng có chút không thoải mái nhưng thực sự là có thể lý giải. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
- Quan hệ giữa cậu và Bạch Tố vô cùng thân mật. Lúc Tết Nguyên tiêu cô còn đi theo cậu trở lại quê đón tết. Còn có cả nữ vương Cẩm Tú nổi danh tại Minh Châu, Lâm Vi Tiếu nữa, cô ấy cũng là người phụ nữ của cậu sao?
Đường Trọng cười, nói:
- Rốt cuộc anh muốn nói với tôi điều gì?
- Nếu như cậu không đủ yêu cô ấy, có thể cho tôi cơ hội này không?
Lục Quân Trác nhìn Đường Trọng nói. Trong lời nói thậm chí có ý tứ hàm xúc cầu khẩn.
Công tử nhà hào phú, là hoàng tử bạch mã ở trong lòng vô số cô gái, Lục Quân Trác lại có thể nói ra lời như vậy, nghe rất không có cốt khí, thế nhưng điều này lại khiến cho Đường Trọng bắt đầu nghiêm nghị kính nể.
Đường Trọng tiếp xúc qua không ít loại người, bọn hắn đều kiêu ngạo cuồng vọng, luôn cho rằng mình tài trí hơn người. Bởi vì có được mọi thứ quá mức dễ dàng, cho nên bọn hắn không biết quý trọng. Đối với bọn họ mà nói, đàn bà như đồ chơi.
Lục Quân Trác chung thủy theo đuổi một cô gái nhiều năm như vậy, thật đúng là một chuyện vô cùng hiếm thấy.
- Không thể.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Ánh mắt Lục Quân Trác rùng mình, dừng bước nhìn về phía Đường Trọng.
- Xem ra anh là tình trường newbie.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Tình yêu nào có chuyển nhượng? Chuyện của Tô Sơn, ở đâu đến phiên tôi đến thay cô làm chủ? Nếu như quả thật anh thích cô ấy như vậy, vậy thì tiếp tục cố gắng. Tô Sơn là cô gái thông minh, cô ấy biết rõ cần phải lựa chọn như thế nào.
Lục Quân Trác nở nụ cười, nói:
- Xem ra thật sự cậu đối với cô ấy không có cảm giác.
- Không thể không cảm giác.
Đường Trọng nói.
- Tô Sơn là cô gái rất ưu tú, bất luận người đàn ông nào đã gặp cô đều động tâm. Hơn nữa nàng còn đầy đủ thông minh cùng cường thế, chinh phục một cô gái như vậy, đối với bất kỳ một người đàn ông nào mà nói đều là rất có cảm giác thành tựu đấy. Nhưng tôi có quy tắc của tôi, cô ấy có lựa chọn của cô ấy. Tôi tin tưởng lựa chọn của cô ấy sẽ không bạc đãi chính mình.
- Nói thật, tôi không hy vọng có đối thủ như cậu.
Lục Quân Trác nói.
- Cậu nguy hiểm, cường thế, bạo lực, hơn nữa bỏ qua quy tắc, ưa thích phá hư quy tắc.
- Bởi vì tôi có quy tắc của mình.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Quy tắc của tôi chỉ có một, đó là không một ai có thể bắt nạt tôi.
- Thật sự là một quy tắc tốt. Lục Quân Trác cười.
- Đôi khi tôi rất hâm mộ cậu. Thoạt nhìn không chỗ nương tựa nhưng nghĩ lại thấy thật đúng là không có người nào có thể làm cho cậu phải chịu thiệt.
- Bởi vì tôi không coi mình là gì, cho nên người khác chỉ có thể đem tôi coi là gì. Đường Trọng nói.
- Tôi thường xuyên cùng người chơi mệnh. Các người thân kiều thịt mắc, dĩ nhiên phải chú ý cẩn thận một ít.
- Lạc đề rồi.
Lục Quân Trác nói.
- Hình như là như vậy. Đường Trọng cũng kịp phản ứng.
- Ta sẽ không buông tha cho Tô Sơn.
Lục Quân Trác nói.
- Vậy thì chúc anh may mắn.
- Tôi tiễn cậu trở về.
- Không cần.
Đường Trọng từ chối.
- Tôi đi dạo một chút.
Lục Quân Trác cũng không miễn cưỡng, nói:
- Gặp lại.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Đường Trọng cười cười.
Một cỗ xe con màu đen đứng ở trước mặt của hắn, cửa sổ xe mở ra, một người đàn ông mặc áo đen nói:
- Tiểu thư để cho tôi tiễn cậu trở về.
Đường Trọng gật đầu, kéo cửa xe ra.
Lúc Tô Sơn về nhà, mẹ cô cũng vừa mới tỉnh lại.
Mẹ Tô Sơn gọi là Bạch Quân Dật, ngược lại là cùng họ với Bạch Tố. Bạch Quân Dật lúc còn trẻ là một cô gái xinh đẹp nổi danh ở Tô Hàng, cũng là nữ MC của đài truyền hình Tô Hàng. Tuy gia cảnh của cô không phải quá tốt nhưng lại được đại thiếu gia Tô gia nhìn trúng, cũng thuận lợi gả vào nhà hào phú.
Hai vợ chồng bọn họ cực kỳ ân ái, rất nhanh đã sinh ra một cô con gái là Tô Sơn.
Chỉ có điều tiệc vui chóng tàn, trong lần đầu tiên đi công tác, chồng bà đã gặp tai nạn. Vết thương của lái xe nhẹ những ông chủ ngồi ở phía sau thì bị vỡ đầu. Tuy cứu chữa kịp thời, cũng được đưa vào phòng trị liệu đặc biệt một tuần lễ, đáng tiếc cuối cùng vẫn bởi vì xuất huyết trong quá nhiều nên đã buông tay mà đi.
Vốn là Tô gia cũng cho rằng chuyện có kỳ quặc, bỏ ra đại lực khí đi điều tra chân tướng cọc bản án này, kết quả là mệt nhọc mà vẫn không tìm được đối tượng để trả thù.
Từ đó về sau, sinh hoạt của hai mẹ con Tô Sơn liền từ thiên đường tiến nhập địa ngục. Bạch Quân Dật thương tâm cực độ, nằm vật ở trên giường nửa năm, thân thể triệt để suy yếu. Mà Tô Sơn tuổi còn nhỏ đã phải gánh chịu nỗi đau mất cha, còn bị mọi người xung quanh bắt nạt, cho nên cô hiểu chuyện sớm hơn so với những đứa trẻ bình thường, cô hiểu cần phải như thế nào để bảo vệ tốt chính mình không bị thương tổn.
Bởi vì trong lòng ông nội Tô Sơn cảm thấy áy náy đối với con dâu cùng cháu gái, cho nên vô cùng chiếu cố các cô. Coi như sinh hoạt của hai mẹ con các cô cũng tốt, thế nhưng tuổi của ông lão càng ngày càng cao, thân thể cũng càng ngày càng kém, cũng từ đó, cuộc sống của các cô không còn được như trước nữa.
May mắn chính là lúc này Tô Sơn đã trưởng thành.
Tô Sơn đi đến đầu giường, thò tay cầm chặt tay mẹ, hỏi: - Mẹ có đói bụng không? Mẹ muốn ăn cái gì?
- Không đói bụng.
Bạch Quân Dật thò tay nắm chặt tay con gái, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Đường Trọng đâu rồi?
- Hắn đi gặp bạn rồi.
Tô Sơn nói. Cô nghĩ thầm, xem ra mẹ cũng hiểu lầm quan hệ giữa mình cùng Đường Trọng. Bà cho rằng Đường Trọng là con rể tương lai, cho nên vừa tỉnh dậy đã hỏi Đường Trọng đi đâu.
Chẳng lẽ bà vô cùng vừa lòng đối với ‘ con rể ’ Đường Trọng này sao?
- Thay mẹ cám ơn Đường Trọng.
Bạch Quân Dật nói.
- Mẹ cảm giác thân thể thoải mái nhiều hơn. Hơn nữa vừa rồi ngủ cũng rất tốt, không có ác mộng.
- Con biết rồi.
Tô Sơn nói. Xem ra biện pháp này rất hiệu quả, phải mời Đường Trọng trị liệu giúp mẹ mấy lẫn nữa.
- Tam nha đầu, quan hệ giữa con với Đường Trọng đi đến một bước kia rồi hả?
Bạch Quân Dật hỏi.
Tô Sơn không trả lời. Cũng không biết cần phải trả lời như thế nào.
- Ôi.
Bạch Quân Dật nhẹ nhàng thở dài.
- Mẹ không có năng lực chiếu cố con. Từ nhỏ đến lớn, mọi chuyện cần thiết đều là do chính con làm chủ. Như vậy quá cực khổ rồi. Mẹ biết rõ con thông minh, cũng có năng lực, thế nhưng là phụ nữ vẫn cần phải tìm một người đàn ông mà dựa vào.
Cô biết rõ, sở dĩ mẹ bị bệnh nặng như vậy chủ yếu là tâm bệnh. Một bên là đau buồn vì chồng chết thảm, mặt khác cũng đau buồn vì người trong nhà đối với bà bất công, lại lo lắng mình ở bên ngoài sẽ bị người bắt nạt. Các chuyện này cộng lại, làm sao có thể không sinh bệnh?
Bạch Quân Dật nhìn Tô Sơn, nói:
- Nếu như con thật sự có tình cảm với Đường Trọng, vậy thì hãy mau đem sự tình định ra.
Tô Sơn lại trầm mặc. Tình cảm giũa mẹ con cô vô cùng tốt, thế nhưng rất ít đàm luận về những chuyện riêng tư này. Cái đó và những thứ khác giữa mẹ con cô có khác nhau rất lớn, cũng có quan hệ với hoàn cảnh sinh hoạt của Tô Sơn.
Ánh mắt Bạch Quân Dật có chút chán ghét, nói:
- Cái gì là con dâu hào phú, đây là người Tô gia đeo trên đầu con vòng kim cô. Bọn hắn dựa vào cái gì mà dám giam cầm hạnh phúc con gái mẹ đổi lấy lợi ích Tô gia?
Tô Sơn cười, nói:
- Chuyện con không muốn làm thì cũng không ai có thể miễn cưỡng được con.
- Nói thì nói như thế. Thế nhưng mà…
- Tin con đi.
Tô Sơn biểu lộ nghiêm túc nói.
- Tốt. Mẹ tin con.
Bạch Quân Dật gật đầu, trong lòng vẫn có chút bận tâm. Nếu như Tô gia thật đúng bức bách Tô Sơn mà nói, một thiếu nữ như cô làm sao có thể phản kháng?
Bên ngoài có tiếng người nói chuyện, Bạch Quân Dật nói: - Đường Trọng trở về rồi. Con đi xem một chút đi.
Tô Sơn gật đầu, nói:
- Con sẽ làm một chút đồ ăn cho mẹ.
- Tốt.
Thật ra Bạch Quân Dật không đói bụng nhưng bà biết nếu mình không ăn, con gái nhất định sẽ lo lắng, cho nên sảng khoái đáp ứng.
Tô Sơn đi tới, nhìn Đường Trọng nói:
- Tôi giúp anh dọn phòng.
- Không cần khách khí như vậy, tôi tùy tiện ở phòng cô cả đêm là được rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Nhìn thấy Tô Sơn chải bím tóc, mặc bộ sườn xám vừa vặn, Đường Trọng cảm thấy vô cùng thú vị, nhịn không được lên tiếng trêu chọc.
Tô Sơn nhìn Đường Trọng, nói:
- Tốt.
- Chúng ta như vậy có phải là tiến triển quá nhanh không?