Hắn ngồi tựa trên ghế salon, cầm hộp thuốc lá trên bàn lên, rút ra một điếu đốt rồi hút mạnh một hơi. Khi cảm thấy có luồng khí nóng trong bụng, hắn mới thấy tinh thần an tĩnh một chút.
Không thể không nói hắn bị câu hỏi của cô khiến cho không phản ứng kịp.
- Nói thật, chú không mong cháu sẽ hỏi việc này, càng không muốn cho cháu biết rõ đáp án.
Tô Vinh Quyền nói.
- Tôi hiểu, bởi như vậy sẽ khiến ông cảm thấy mình rất khốn nạn.
Tô Sơn nói:
- Phụ nữ hay đàn ông đều có tâm lý phức tạp. Mặc dù ông đã làm đến bước này nhưng vẫn muốn dùng sự thẳng thắn để tôi có hảo cảm với ông, để cho tôi cảm thấy dù người chú này đã bán đứng tôi nhưng cũng không phải việc gì cũng sai.
- Cháu bắt đầu nghi ngờ từ lúc nào?
Tô Vinh Quyền không để ý những lời châm chọc của Tô Sơn, hỏi.
- Tại cái ngày ông bán đứng tôi.
Tô Sơn nói.
- Vì sao lúc đó lại hoài nghi?
- Bởi vì tôi vẫn coi ông như cha, mà ông cũng đối xử với tôi như con gái.
Tô Sơn nói:
- Nhưng, ngay cả con gái mình cũng bán thì anh em có là gì?
Tô Vinh Quyền lại hút một ngụm thuốc lá, nói:
- Chú còn tưởng chuyện này vĩnh viễn cũng sẽ không có người biết.
- Đúng vậy. Dưới sự cố gắng của ông, tôi vẫn hận cả nhà Tô Vinh Bính. Tôi cho rằng chuyện đó là bọn họ làm. Tôi coi họ là quân xanh, tôi lén vào phòng ông ta xem bút kí, ghi nhớ tất cả những quyển sách ông ta xem để hiểu rõ cách nghĩ của ông ta. Thậm chí, tôi đã bắt chước chữ viết của ông ta nhiều năm. Đột nhiên bây giờ lại phát hiện mục tiêu của mình bị sai rồi. Ông nhất định không thể hiểu được loại cảm giác này.
- Không sai.
Tô Vinh Quyền nói:
- Vô tình chú biết cha cháu có thói quen hút thuốc lúc lái xe buổi chiều. Khi cha cháu chuẩn bị đi công tác, chú đã cùng hút một điếu thuốc với cha cháu. Việc về sau cháu cũng biết rồi. Lúc ấy, người ta nghi ngờ việc này là có người đứng đằng sau làm, đã điều tra rất nhiều, nhưng tra đi tra lại chỉ có kết quả là lái xe không khống chế được. Nếu chuyện này bị công khai sẽ khiến danh dự nhà họ Tô bị hao tổn. Vì không ảnh hưởng đến lần lên chức đầu tiên của chú hai cháu nên không công bố kết quả điều tra ra ngoài.
Tô Sơn cầm gạt tàn thuốc đập mạnh vào đầu Tô Vinh Quyền.
Cốp!
Một tiếng trầm đục, đầu Tô Vinh Quyền chảy máu.
Máu chảy dọc theo gương mặt, lông mi, ngay cả bờ môi cũng biến thành màu đỏ.
Nhìn thấy mà giật mình.
Thế nhưng Tô Vinh Quyền vẫn ngồi ngay ngắn không động đậy.
Hắn run rẩy giơ lên điếu thuốc, gian nan hút một hơi.
- Chú đã nghĩ tới kết qủa như vậy nhưng đó không phải điều chú muốn. Chú nghĩ, anh ấy bị thương một chân hay một nơi nào đó là được rồi, ai đảm bảo mỗi lần tai nạn đều chết người đâu? Tất nhiên, bây giờ nói những lời này cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Cốp!
Tô Sơn lại cầm gạt tàn thuốc ném vào đầu hắn.
Thân thể Tô Vinh Quyền hơi nghiêng về bên phải một chút rồi rất nhanh khôi phục như bình thường.
Cặp mắt của hắn hơi nhuốm máu, trên mặt cũng bị rất nhiều tàn thuốc rơi vào.
Nhưng hắn vẫn kiêu ngạo, vẫn cố chấp, vẫn thẳng lưng, đoan chính ngồi ở kia.
- Trước khi làm, chú có vô số lý do không thể không làm như vậy. Nhưng làm rồi, chú lại có vô số lý do không cần làm như vậy. Cho nên, chú chỉ có thể cố gắng đối tốt với cháu. Tuy chú chưa kết hôn nhưng chú dựa theo hình tượng người cha trong lòng mình mà đối tốt với cháu. Khi chú thấy cháu phát hiện cái chết của cha cháu có điểm đáng ngờ và liệt chú Hai cháu vào danh sách hoài nghi, chú đã không lo lắng mà lại cảm thấy như được giải thoát, giống như chuyện kia thật sự không liên quan đến chú.
Cốp!
Cánh tay Tô Sơn cầm gạt tàn tái nhợt mà có lực, các đốt ngón tay đều biến thành màu tím.
Lần thứ ba, cô lại dùng gạt tàn thuốc đập lên đầu Tô Vinh Quyền.
Lúc này, thân thể thẳng tắp của Tô Vinh Quyền đã bị đổ.
Hắn nằm nghiêng trên ghế salon, đầu óc hỗn loạn giống như bị người ta lấp mấy cân cát vào bên trong vậy. Hạt cát va chạm vào não, đau tận xương cốt.
Hắn vươn tay ra, muốn níu kéo cái gì đó để đứng lên.
Nhưng hắn bắt hụt bởi nơi hắn vươn tay không có bất cứ đồ vật gì.
Hắn vẫn không từ bỏ.
Cố gắng giãy giụa. Cuối cùng hắn cũng bò lên được ghế salon.
Hắn lau vết máu trên mắt.
Hắn nhìn Tô Sơn, vẻ mặt ôn hòa vui vẻ nói:
- Biết vì sao mà chú đuổi Đường Trọng ra ngoài không? Bởi vì chú biết điều cháu muốn là gì. Tuy chú không phản đối cháu làm như vậy nhưng con gái quá thông minh, quá bạo lực sẽ khiến con trai tránh xa. Hắn là người cũng được, cho nên cháu phải biết quý trọng, phải học cách che giấu giống như những cô gái thích trang điểm kia, biểu hiện mặt tốt của mình cho hắn xem. Lát nữa, khi hắn vào, chú sẽ nói là tự mình không cẩn thận ngã xuống chảy máu đầu.
Cốp!
Lần thứ tư Tô Sơn giơ lên gạt tàn thuốc ném mạnh vào trán hắn.
Rốt cục thân thể Tô Vinh Quyền cũng không chịu được, ngã trên ghế saolon.
Hắn cố gắng đứng lên nhưng cơ thể không còn một chút sức lực.
Miệng mấp máy nhưng cũng không nói được lời nào nữa.
Tô Sơn ném gạt tàn thuốc, gục trên mặt bàn khóc rống lên.
Đường Trọng đứng dưới mái hiên, nhìn ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, thở dài một tiếng.
Paris, nước Pháp.
Paris là trung tâm kinh tế, chính trị, văn hóa của nước Pháp, cùng với Luân Đôn, New York là ba thành phố lớn trên thế giới.
Trên con đường náo nhiệt của tòa thánh Anthony, một cô gái phương đông xinh đẹp đang ngồi trên quảng trường lớn vẽ tranh.
Cô phác họa tranh, động tác thuần thục, nhẹ nhàng giống như đã làm vô số lần rồi. Lúc này, ngồi đối diện với cô là một chàng trai tóc vàng mắt xanh anh tuấn.
Dưới ngòi bút của cô, hình dáng người con trai kia dần rõ ràng, ánh mắt thâm thúy, khóe miệng hơi cong mang theo nét kiêu ngạo.
Hơn 10’ sau, cô dừng tay lại, nhìn chàng trai, lại nhìn bức vẽ trong tay, cười nói:
- Xong rồi.
Chàng trai tiêu sái đứng dậy, hơi cúi đầu nói với cô gái:
- Cảm ơn. Xin hỏi bao nhiêu tiền vậy?
- Anh không xem bức tranh trước sao?
Cô gái ngọt ngào cười hỏi.
- Không cần.
Chàng trai nói:
- Tôi biết cô nhất định sẽ vẽ rất đẹp.
Đúng vậy, chàng trai này đã đến 12 lần, cứ hai giờ chiều thứ sáu hàng tuần đều tới dù có gió mưa.
- 10 Franc.
Cô gái nói rồi cầm bức vẽ trên giá vẽ đưa cho chàng trai.
Chàng trai cũng lấy tiền từ trong túi ra đưa cho cô gái 10 franc.
- Cám ơn.
Cô gái nói.
- Tuần sau cô còn ở đây chứ?
Chàng trai hỏi.
Cô gái suy nghĩ nói:
- Có thể vẫn ở đây.
- Vậy tôi vẫn có thể đến.
Chàng trai mở lớn mắt nhìn cô gái rồi quay người rời đi.
- Người kì quái.
Cô gái híp mắt cười nói.
- Người đẹp, vẽ tranh.
Một cô gái phương đông dáng cao gầy, xinh đẹp ngồi trên ghế dành cho khách hét to.
- Xin hỏi cô có yêu cầu gì không?
Cô gái dí dỏm cười, hỏi.
- À, yêu cầu nha. Mặt cần gầy một chút, gầy hơn bây giờ. Môi dày một tí, là bờ môi dày gợi cảm giống như Angelina Julie vậy. Eo mảnh một chút,tuy nó đủ mảnh rồi. Tất nhiên, ngực phải lớn hơn tí nữa, tôi muốn cỡ D. Tôi rất muốn biết khi treo hai viên thịt lớn như vậy trước ngực sẽ có cảm giác gì.
Cô gái đưa ra điều kiện rất hà khắc.
Cô gái suy nghĩ, hỏi:
- Cô muốn tôi vẽ cô thành xà tinh trong anh em Hồ Lô sao?
Thu Tĩnh Ninh thấy hình tượng mình yêu cầu đúng là giống với xà tinh thật, cười mắng:
- Cái con bé này, dám trêu chọc cô rồi.
- Cháu có trêu cô đâu. Là cô tới trêu cháu ấy chứ.
Cô gái ủy khuất nói.
Thu Tĩnh Ninh đứng lên, giúp thu dọn đồ đạc nói:
- Ý Hàn, hôm nay cô mang cháu đến một cái hội, hội đấu giá tác phẩm nghệ thuật Paris. Một mặt có thể đề cao tiêu chuẩn giám định và thưởng thức của cháu. Một mặt có thể dẫn 3 – 5 anh chàng đẹp trai trở về. Không cho nói không đi.
- Cô. Cháu không đi đâu.
Thu Ý Hàn vẫn lắc đầu.
- Ý Hàn.
Thu Tĩnh Nĩnh chạy đến ngồi trước mặt Thu Ý Hàn, đáng thương nhìn cô nói:
- Ý Hàn, xin cháu đấy, nể mặt cô chút được không? Theo cô đi một lần thôi.
- Cô. Cháu không đi.
Thu Ý Hàn lắc đầu:
- Cháu không thích những nơi như vậy. Cô cũng biết mà.
- Nhưng cô đã nói rồi, đó là để đề cao tiêu chuẩn giám định và thưởng thức cho cháu mà. Tối hôm nay sẽ đấu giá rất nhiều danh họa đấy. Trước khi đấu giá, các tác phẩm kia sẽ được trưng bày một lần. Đây là một cơ hội tốt nha.
- Cháu học tập cô là đủ rồi.
Thu Ý Hàn ngọt ngào cười:
- Không phải cô được truyền thông nói là họa sĩ thiên tài đến từ phương đông đấy sao? Có danh sư như cô dạy thì nhất định sẽ có một đồ đệ giỏi giang. Hơn nữa, cháu cũng chỉ là yêu thích vẽ tranh chứ không muốn coi nó là nghề nghiệp.
- Nhưng mà..
- Nhưng mà cái gì?
Thu Ý Hàn hỏi.
Thu Tĩnh Ninh thở dài, nói:
- Ý Hàn, cháu tới paris lâu như vậy ngoài việc đến trường học thì đi theo cô vẽ tranh. Có cô cổ vũ cháu mới đến quảng trường này vẽ tranh cho người ta. Cháu cách xa mọi người như thế là không đúng.
- Cháu không cách xa mọi người.
Thu Ý Hàn giải thích. Cô chỉ vào biển người đi lại trên đường nói:
- Cô xem, khắp nơi đều là người.
- Ý Hàn, cháu biết cô đang nói gì.
Thu Tĩnh Ninh nghe vậy cảm giác như bị cô gái này đánh bại.
- Cha cháu hi vọng cháu ở Paris có thể quen biết một số chàng trai dù là người trong nước hay người nước ngoài đều được nhưng mà cháu lại cách mọi người thật xa là có ý gì?