Dưới ánh mắt soi mói đồng tình của Lý Ngọc, Đường Trọng rót một chén Mông Cổ Bạch kia vào bụng, cố gắng duy trì trấn định như không có vấn đề gì, Tiêu Nam Tâm lập tức đẩy ghế chạy ra ngoài.
- Tiêu Nam Tâm, cô làm sao vậy?
Đường Trọng lên tiếng.
- Buồn nôn.
Tiêu Nam Tâm lên tiếng, người cũng đã kéo cửa chạy ra ngoài rồi.
Trong rạp không có WC, muốn nôn thì phải chạy ra ngoài.
Cô có thể kiên trì được tới bây giờ cũng là muốn nhìn Đường Trọng uống hết cái chén kia thôi. Phụ nữ thời điểm phẫn nộ thật sự làm chuyện kỳ quái gì cũng có thể làm được.
- Cô ấy say rượu rồi.
Lý Ngọc nói.
- Tôi biết.
Đường Trọng gật đầu khẳng định.
Vì vậy Lý Ngọc lại vùi đầu ăn cơm tiếp.
Qua một hồi lâu, Tiêu Nam Tâm mới đẩy cửa tiến vào.
Cô ngồi trở lại ghế, nói:
- Tôi không còn muốn ăn cơm nữa.
- Uống vội quá.
Đường Trọng trách.
- Uống trước chén canh đi.
Tiêu Nam Tâm nhận chén canh của Đường Trọng đưa tới, bắt đầu uống, cả sức phản bác cũng không có.
Rượu uống nó, canh cũng uống no rồi.
Lý Ngọc trả tiền xong, tự giác nâng Lương Đào đi ra ngoài. Đường Trọng chuẩn bị đỡ Hoa Minh, hắn lại lắc lắc đầu, tự mình đứng lên khỏi mặt bàn, nói:
- Tự tao đi được.
-......
Hóa ra thằng ranh này đóng kịch.
Hắn có say nhưng cũng không say tới mức như hắn biểu hiện ra, gục xuống bàn ngủ lâu như vậy, thật đúng là khó khăn đấy.
Thấy thân thể Tiêu Nam Tâm đi về phía trước lung la lung lay, hai chân đều đang đi loạng choạng, Đường Trọng tranh thủ thời gian đuổi theo, nói:
- Để tôi giúp cô.
Bởi vì Tiêu Nam Tâm đi đường không ổn, Đường Trọng chỉ có thể ôm thân thể cô vào ngực.
Cho nên người ngoài nhìn vào thấy quan hệ của hai người là phi thường thân mật.
Mới vừa đi ra khỏi phòng đã đụng với một đám người quen rồi.
- Đường Trọng?
Một cô gái hoảng sợ nói.
- Lạc Hoan à?
Đường Trọng cười chào đối phương.
- Các cô cũng tới đây ăn cơm à?
- Sinh nhật bạn học thôi.
Lạc Hoan gật đầu nói, thấy Tiêu Nam Tâm dựa sát vào ngực Đường Trọng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
- Đường Trọng, cậu thật đúng là một người đàn ông tốt nhỉ. Ý Hàn vì cậu mà thôi học, ngược lại cậu thì sướng rồi. Cô ấy vừa bước chân đi, cậu trong nháy mắt đã có niềm vui mới. Cậu còn nhớ Thu Ý Hàn là ai chăng?
Đường Trọng cười, nói.
- Không phải như các cô nghĩ đâu.
- Thế thì là cái gì?
Thành Bội cũng cho là Đường Trọng làm người không tốt.
- Cậu dám nói là bây giờ không phải cậu đang ôm gái không? Cậu có dám nói là cậu không có chút quan hệ gì với cô ấy không? Cậu làm vậy không phải là phụ lòng Ý Hàn sao?
Đường Trọng nhíu mày. Hai cô gái này ăn phải thuốc nổ rồi à?
- Đường Trọng là ngôi sao lớn mà, tất nhiên những cô gái yêu thương nhung nhớ cũng nhiều. Trong muôn hoa thì làm sao một phiến lá không dính thân được chứ? Làm sao vì một cái cây mà bỏ qua cả khu rừng được hả? Đúng không hả ngôi sao lớn?
Hà Na độc miệng nói.
Vốn Hà Na cũng rất cảm thấy hứng thú với Lương Đào đẹp giai nhiều tiền nhưng Lương Đào lại cảm thấy cô gái này tâm tính bất lương, ngược lại theo đuổi một cô bé học viện văn học. Hà Na ghi hận trong lòng, hận Lương Đào nên hận lây các bạn cùng phòng hắn.
Hiện tại có cơ hội dội chậu nước bẩn lên người Đường Trọng, tất nhiên cô ta sẽ không bỏ qua.
- Chuyện của tôi với Thu Ý Hàn không liên quan tới các cô.
Giọng nói của Đường Trọng rất bình tĩnh.
- Các cô là bạn của cô ấy nhưng đây là chuyện riêng của chúng tôi.
- Cũng bởi chúng tôi là bạn của cô ấy nên chúng tôi mới không nhìn nổi các loại người như cậu. Cậu cho rằng mình đẹp trai, lại là một ngôi sao chó má gì thì có thể tùy tiện lừa gạt tình cảm của người khác à? Đồ cặn bã.
Lạc Hoan và Thu Ý Hàn có tình cảm tốt nhất, lúc nào cũng đổ trách nhiệm về việc Thu Ý Hàn thôi học lên đầu Đường Trọng. Lúc cô thấy Đường Trọng và Thu Ý Hàn có quan hệ tốt hơn thì cô mới thôi oán hận Đường Trọng một chút.
Hôm nay đi sinh nhật một cô bạn, vốn là chuẩn bị tới chúc mừng, không ngờ lại gặp mặt Đường Trọng lần nữa nhưng lại thấy hắn ôm ấp một người phụ nữ khác, cảm xúc của cô lập tức không khống chế được nữa.
- Anh không chê em vừa mới nôn chứ?
Tiêu Nam Tâm nép trong lồng ngực Đường Trọng, ngửa mặt nói với hắn.
Ánh mắt cô mê ly, khuôn mặt xinh đẹp mê người, làn da mịn màng vô cùng, ngửa mặt lên, cặp môi ướt át đỏ mọng tuyệt đẹp.
- Cái gì?
Đường Trọng khó hiểu hỏi.
Sau đó hai tay Tiêu Nam Tâm quàng lên ôm lấy Đường Trọng, đưa đôi môi mềm mại của mình ngăn lấy miệng hắn.
-......
Đường Trọng không nói ra lời.
Ngay cả tư duy của hắn lúc này cũng bị ảnh hưởng.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Tại sao loại chuyện này lại luôn rơi xuống đầu mình chứ?
- Phù...
Mãi tới khi mình thở hồng hộc rồi, Tiêu Nam Tâm mới buông lỏng cổ của Đường Trọng ra, nói:
- Giờ chúng ta đi được chưa?
Đường Trọng biết có nói gì giờ cũng vô ích, bỏ qua ánh mắt như muốn giết người của mấy người Lạc Hoan, dìu Tiêu Nam Tâm đi ra ngoài.
- Đường Trọng, đồ cầm thú, tôi nhất định sẽ vạch bộ mặt xấu xí của anh cho Thu Ý Hàn.
Lạc Hoan kêu to ở phía sau.
- Sao phải khổ như vậy chứ?
Đường Trọng thở dài nhẹ nhàng.
Lúc Thu Ý Hàn vẫn còn đi học, phòng 307 của Đường Trọng đã kết bạn cả phòng với phòng Thu Ý Hàn. Quan hệ giữa hai phòng cũng không tệ, còn thường xuyên ăn cơm với nhau.
Về sau tại buổi tiệc đón sinh viên, xảy ra chuyện Thu Ý Hàn lên sân khấu thổ lộ, Đường Trọng từ chối tiếp nhận cô, Thu Ý Hàn liền nghỉ học. Từ đó quan hệ giữa hai phòng đóng băng. Khi quan hệ giữa Đường Trọng và Thu Ý Hàn lại tốt đẹp một lần nữa, quan hệ giữa hai phòng cũng tốt lên một chút. Cũng bởi có Thu Ý Hàn làm cầu nối, bạn bè giữa hai phòng mới có thể tụ tập ăn cơm vài lần với nhau.
Đương nhiên đây cũng có tác hại của việc Lương Đào từ chối Hà Na mà đi theo đuổi một cô nữ sinh viện văn học nữa.
Vốn là bạn giờ lại thành kẻ thù, thật đúng là khiến cho lòng người tiếc hận.
- Hy vọng chuyện hôm nay không làm tổn thương cô bé ngây thơ kia.
Đường Trọng thầm nghĩ.
Hoa Minh, Lý Ngọc muốn đưa Lương Đào về phòng ngủ, tất nhiên Đường Trọng phải tiễn Tiêu Nam Tâm về nhà với ông bà. Mấy người chia tay nhau tại cổng trường.
Men rượu Mông Cổ ngấm rất chậm, bước chân của Tiêu Nam Tâm càng ngày càng lâng lâng, thậm chí đã không thể cất bước bình thường được rồi.
Đường Trọng không có lái xe tới, xe của trường học lại đã kín cỗ, vậy thì tới bao giờ mới về nhà được?
Hắn dứt khoát đi tới trước mặt Tiêu Nam Tâm, khom người xuống, vác thẳng cô lên tấm lưng rắn chắc của mình.
Sau đó hai tay hắn ôm cặp mông cô cho cô khỏi ngã.
Ý thức Tiêu Nam Tâm mơ hồ, cũng không biết ôm cổ Đường Trọng để tránh cho mình khỏi ngã sấp xuống.
- Đường Trọng, cậu đúng là một tên khốn kiếp.
Tiêu Nam Tâm hàm hồ nói.
- Cô đừng thừa dịp say rượu để cố ý mắng tôi nhé.
Đường Trọng cười hỏi.
Đáng tiếc là sau lưng không có tiếng đáp.
Đường Trọng cõng Tiêu Nam Tâm lên lầu, đứng lại gõ cửa mà lại không có ai mở cửa.
- Nam Tâm, thầy với cô hôm nay không có nhà sao?
Đường Trọng quay lại hỏi.
Tiêu Nam Tâm hơi nghiêng đầu, má chạm vào vai hắn. Vài sợi tóc bay tới bên mũi hắn, tê tê, ngứa ngứa khiến hắn buồn hắt hơi.
- Cái gì?
Tiêu Nam Tâm cố gắng mở to mắt hỏi.
- Trong phòng không có người, chúng ta không vào được.
Đường Trọng nói.
- Trong túi tôi có chìa khóa đấy.
Tiêu Nam Tâm nói.
Đường Trọng mở túi của cô ra, lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm được chìa khóa mở cửa.
Sau khi vào nhà, đang đặt Tiêu Nam Tâm lên ghế salon, nói:
- Cô ngồi một chốc đi, tôi rót cho cô chén nước.
Khi Đường Trọng đi rót nước liền nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân dồn dập.
Sau đó hắn liền nghe thấy tiếng nhà vệ sinh đóng cửa cái sầm lại.
- Cô gái này đúng là uống nhiều thật.
Đường Trọng thầm nghĩ.
Hắn thuận tay mở Tivi, để cho phòng náo nhiệt hơn một chút.
Nghe thấy trong nhà vệ sinh có nước chảy rào rào, lại thấy có tiếng gì đó rơi xuống mặt đất, sau đó hắn nghe thấy Tiêu Nam Tâm kêu thảm thiết.
Đường Trọng vội nhảy vọt lên, chạy tới cửa hô:
- Nam Tâm, có chuyện gì thế?
Tay hắn vừa mới chạm tới cửa, cửa tự động mở ra.
Hóa ra Tiêu Nam Tâm vừa rồi đi vào chỉ sập cửa, cũng không khóa bên trong.
Sau đó hắn thấy Tiêu Nam Tâm ngồi dưới đất, vẻ mặt tủi thân nhìn hắn.
- Tôi muốn tắm.
Tiêu Nam Tâm nói.
-...
Đường Trọng nuốt một ngụm nước bọt.
- Đau quá.
Tiêu Nam Tâm ôm đầu gối.
- Mau đỡ tôi dậy đi.
-......
Đường Trọng lại nuốt một ngụm nước bọt.
Tiêu Nam Tâm nhíu nhíu mày nói:
- Cậu đang làm gì đấy?
Cô cúi đầu, mới phát hiện ra chiếc áo sơ mi trắng của mình bị nước xối, hầu như đã biến thành bóng mờ. Bởi vì đang chuẩn bị tắm rửa, cúc áo đã mở ra, nội y màu đen che đôi trái đào tiên. Làn da trên đó màu lúa mì, trên lại có vài giọt nước óng ánh, thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn.
Tiêu Nam Tâm che ngực nói:
- Cậu chuẩn bị xem tiếp hay là nâng tôi dậy đây?
Đường Trọng vội ngồi xổm xuống, lôi tay Tiêu Nam Tâm dậy.
Còn một bánh xà phòng tắm bị vứt trên mặt đất, hiển nhiên là vừa rồi cô không cẩn thận dẫm lên đó nên mới ngã ra như vậy.
- Thu Ý Hàn chính là cô gái đó đúng không?
Tiêu Nam Tâm vịn hai tay vào bồn rửa mặt, lên tiếng hỏi.
- Cái gì?
Đường Trọng hỏi.
- Hoa đăng trên sông Hoàng Phố.
Tiêu Nam Tâm nói.
- Là chuẩn bị cho cô ấy, đúng không?
- Phải.
Đường Trọng thẳng thắn thừa nhận.
- Tốt rồi. Cậu có thể ra ngoài.
Tiêu Nam Tâm nói.
Đường Trọng đi ra khỏi phòng tắm, tiện tay đóng cửa lại.
Cạch...
Cửa phòng tắm bị Tiêu Nam Tâm khóa từ bên trong.
Cô dựa vào tường, sắc mặt trở nên khó coi, ánh mắt ưu thương.