Ánh hoàng hôn phủ kín đường đi, quán cafe ngoài trời có mấy người ngồi tốp năm tốp ba. Gió mát hiu hiu, thân thể thoải mái.
Đường Trọng... Không, Hắc Hiệp đang bước đi bình thản trên đường, vô tình gặp Trương Hách Bản đeo cặp sách đi dạo phố.
- Chú.
Trương Hách Bản vui mừng và ngạc nhiên hô lên, giọng nói đáng yêu lại trong trẻo, giống như mùa hè đang ăn một cây kem mát lạnh vậy. Cô mặc một bộ đồng phục học sinh xanh, đen, trong ngây thơ đáng yêu, đôi mắt đen láy tỏa sáng linh động.
- Sao cháu còn ở chỗ này? Chưa về nhà à?
Hắc Hiệp cười ôn hòa, ánh mắt nhìn Trương Hách Bản yêu thường chiều chuộng.
- Bởi vì cháu ở đây chờ chú mà.
Trương Hách Bản ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đắc ý nói.
- Cháu biết ngày nào chú cũng đi qua đây tầm năm rưỡi, chiều nào cũng đều đi đường này. Cháu ở đây đi tới đi lui ba chuyến mới đợi được chú đấy...
- Chờ chú làm gì?
Hắc Hiệp cười.
Nụ cười trên mặt Trương Hách Bản liền biến mất, trở mặt cực nhanh, đôi mắt to không nháy, nhìn trừng trừng vào mắt Hắc Hiệp, tỏ vẻ cô không hài lòng với câu hỏi này của hắn.
- Làm sao vậy?
Hắc Hiệp nghi ngờ hỏi.
- Chú à.
Trương Hách Bản tăng thêm ngữ khí ở hai chữ này, hơi tức giận, hoặc là mượn cớ giận để làm nũng.
- Sao chú lại hỏi cháu như vậy chứ? Chú bảo cháu trả lời thế nào đây? Người ta là con gái đấy, làm sao trả lời là cháu nhớ chú nên mới cố ý bỏ buổi học chạy tới đây đợi chú chứ?
-.........
Đường Trọng... Không, là Hắc Hiệp. Hắn bị đáp án này của Trương Hách Bản làm cho khiếp sợ, hoặc có thể nói là cảm động, nụ cười trên mặt cứng lại, biến thành khổ sở như đang có điều suy nghĩ.
- Này, cháu đã biểu lộ thế mà chú không muốn nói gì với cháu sao?
Trương Hách Bản đẩy ngực Hắc Hiệp, không vui nói.
- Học bài cho tốt đi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Không.
Trương Hách Bản đáp.
- Về nhà sớm một chút.
- Không.
- Chú đi nha.
- Cháu muốn cưới chú.
Trương Hách Bản trừng mắt nhìn Đường Trọng... Hắc Hiệp, là Hắc Hiệp, Hắc Hiệp nha. Cô la lớn.
- Nhất định cháu phải cưới chú. Hôm nay cháu muốn gả cho chú, ngày mai cũng phải gả cho chú. Sau này tốt nghiệp cháu sẽ gả cho chú.
Sau khi thổ lộ xong, Trương Hách Bản thở phì phì rồi xoay người chạy trốn.
Cô thò tay túm lấy cổ áo của Hắc Hiệp, kéo thân thể hắn xuống thấp, sau đó nhẹ nhàng hôn vào miệng hắn một cái...
Hoàn mỹ!
Quá hoàn mỹ!
Thật là lợi hại, lần đầu tiên đã xong!
Đây là ý nghĩ trong lòng tất cả nhân viên công tác tại hiện trường.
Bọn họ bị màn biểu diễn của hai người làm cho rung động. Bọn họ hoàn toàn không nhẫn tâm cắt đứt màn biểu diễn xuất sắc này, hận không thể để cho bọn họ cứ tiếp tục diễn mãi, bọn họ cứ xem tiếp như vậy, vĩnh viễn không muốn ngừng lại.
Khoan, đợi một chút, có chuyện gì xảy ra vậy?
- Cắt...
Đạo diễn Ngô Sâm Lâm khàn giọng quát.
Hắn phẫn nộ vung vẩy nắm đấm, hai mắt đỏ như máy nhìn chằm chằm vào Trương Hách Bản, giống như một quân vương đang nổi giận vậy.
- Trương Hách Bản, cô đang làm gì đó? Cô nói cho tôi biết là cô đang làm gì đó?
- À?
Trương Hách Bản buông cổ áo Đường Trọng ra, liếm liếm bờ môi ướt át của mình, nói:
- Không phải là hôn hắn sao?
- Tôi nói là hôn... Không, tôi nói là chỉ mổ một cái thôi. Cô mổ nhẹ một cái rồi bỏ chạy. Đây là cô đang làm gì hả?
Đúng vậy. Toàn bộ mỹ cảm đều bị Trương Hách Bản phá hủy.
Dựa theo kịch bản thì sau khi Trương Hách Bản mổ trúng bờ môi của Đường Trọng, sắc mặt cô ửng hồng thẹn thùng, chạy lùi về phía sau phất tay hô: Chú, gặp lại nhé
Sau đó màn ảnh đặc tả vẻ mặt thỏa mãn cười dâm đãng của Đường Trọng.
Hình ảnh đứng lại, bộ phim kết thúc.
Thế nhưng Trương Hách Bản lại hoàn toàn đi nhầm lối rồi.
Cô sau khi mổ Đường Trọng một cái lại không quay người chạy đi mà túm cổ áo Đường Trọng mổ liên tục, mổ mãi không yên.
Đây rốt cục là quay phim hành động hay là quay phim xxx đây?
Đạo diễn Ngô Sâm Lâm thậm chí hoài nghi, nếu không phải mình hô cắt thì đoạn phim đặc tả tình yêu của mình chắc chắn biến thành đoạn dạo đầu của phim xxx rồi.
- Tôi đang mổ hắn mà.
Vẻ mặt Trương Hách Bản thành thật nói.
- Tôi chỉ mổ nhiều hơn vài cái thôi.
- Không thể có mấy lần đâu. Chỉ một lần thôi. Lần thứ nhất là đủ rồi. Nhẹ nhàng thôi. Cô có hiểu cái gì là nhẹ nhàng không?
Ngô Sâm Lâm tiếp tục gào thét. Vừa rồi cảnh quay hoàn hảo tới cỡ nào chứ, hoàn hảo tới đâu chứ? Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì thực sự là hắn thoải mái tới phát nổ ấy.
Thế nhưng mà... Sao lại thành ra như vậy chứ?
Loại sai lầm như thế này thì dù là đạo diễn nào cũng không dễ dàng tha thứ được. Huống chi là loại đạo diễn theo chủ nghĩa hoàn mỹ như Ngô Sâm Lâm thì lại càng khó bỏ qua.
- Ồ, tôi đã nói là tôi không có kinh nghiệm hôn môi mà.
Trương Hách Bản nói. Không ngờ câu nói "nụ hôn đầu của tôi" giờ lại thành chỗ dựa của cô.
Ngô Sâm Lâm cố gắng để cho cơ bắp trên bộ mặt mình dịu dàng trở lại, đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, bước tới trước mặt nam nữ nhân vật chính, nói:
- Tôi nói tiếp một lần nữa. Chỉ có thể một lần, nhẹ nhàng... Nhẹ nhàng mổ một cái là được. Vừa rồi các người biểu diễn đều rất đặc sắc, có thể nói là hoàn mỹ đó.
Nói tới đây, đạo diễn Ngô Sâm Lâm lại cảm thấy cảm xúc của mình sắp sửa không kiểm soát được rồi.
Hắn dừng lại vài giây đồng hồ, lúc này mới nói tiếp.
- Cảnh quay phía trước đã được rồi. Giờ hôn môi... Không phải, mổ một cái lại bắt đầu. Các người nghe có hiểu không thế?
- Hiểu rồi.
Đường Trọng và Trương Hách Bản đồng thời đáp.
Vừa rồi xảy ra chuyện như vậy, Đường Trọng cũng rất bất đắc dĩ. Tiến vào bộ phim, hắn là nhân vật ảo trong phim. Trước khi đạo diễn hô cắt thì hắn cũng không thể đẩy Trương Hách Bản ra được.
- Tự dưng bị cô ta chiếm lợi rồi.
Trong lòng Đường Trọng cảm thấy thầm oan ức.
- Công tác chuẩn bị sẽ mất một lát. Sau đó tiếp tục bắt đầu.
Ngô Sâm Lâm nói xong liền quay người rời đi.
Hơn 10 phút sau, cảnh quay lại tiếp tục.
Ngô Sâm Lâm vung tay lên, một tiếng action vang lên, máy quay lại nhắm về phía Đường Trọng và Trương Hách Bản.
Trương Hách Bản đã chạy tới, kéo cổ áo Đường Trọng, miệng nhẹ nhàng mổ lên miệng hắn...
Tuyệt đẹp!
Sau đó cô giống như một cô bé vừa ăn vụng kem, lè lưỡi liếm liếm lên bờ môi Đường Trọng.
- Tạch tạch tạch...
Da đầu Ngô Sâm Lâm như muốn nổ tung.
- Trương Hách Bản, cô đang làm gì đó? Cô bị bỏ đói tám trăm năm sao? Đó là miệng người chứ không phải là kem. Cô vươn đầu lưỡi ra làm gì hả? Cô làm như vậy sẽ phá hoại hết vẻ đẹp. Người khác sẽ nghĩ cô mê sắc dục đấy. Cô... Có phải là cô cố ý không hả?
- Tôi cố ý đấy.
Trương Hách Bản nói.
- Vì sao cô lại làm như vậy chứ?
- Bởi vì...
- Bởi vì sao?
- Bởi vì tôi cảm thấy... Tôi nghĩ là nếu tôi gặp được cơ hội tốt như vậy, tôi nhất định sẽ không chỉ nhẹ nhàng mổ một cái rồi thẹn thùng chạy trốn. Có lợi mà chiếm thì đúng là đồ rùa đen. Sao có thể để hắn dễ dàng như vậy chứ?
Trương Hách Bản đã tìm cho mình được một cái cớ rất đàng hoàng, lại càng bắt đầu ngang ngược càn rỡ.
- Tôi chính là nhân vật nữ chính, nhân vật nữ chính chính là tôi. Không ai hiểu rõ cô ấy hơn tôi. Đạo diễn không phải để tôi diễn theo bản sắc của mình sao? Bản thân tôi nghĩ như vậy, cho nên cứ làm như vậy thôi. Nếu có sai thì đó là đạo diễn sai.
- Cô...
Ngô Sâm Lâm suýt nữa là ngã lăn ra đất.
- Biên kịch, tới thương lượng kịch bản.
.........
.........
Trên đường trở về, người lái xe là Ngô Thư, đại diện mới của Đường Trọng.
Hôm nay Ngô Thư ở phim trường, tất nhiên đã thấy tất cả mọi chuyện phát sinh giữa Đường Trọng và Trương Hách Bản.
Cô có kinh nghiệm trong ngành giải trí, có đôi mắt rất độc đáo. Cô biết rõ là dù Trương Hách Bản dùng lý do gì ngụy trang đều không thể che dấu tình cảm của cô với Đường Trọng.
Nói cách khác, cô bé này đã thích Đường Trọng mà không hay biết rồi.
Chẳng qua cô có thể cũng đã hiểu rồi.
Giai đẹp gái đẹp trong ngành giải trí rất nhiều, mọi người rất dễ gặp tiếng sét ái tình.
Câu nói kia thế nào nhỉ? Vừa gặp đã yêu thực ra chỉ là mê sắc.
Thế nhưng sau khi kết giao mới phát hiện ra, ngoài trừ trên giường ra, đối phương cũng không phải là người mình muốn. Vì vậy bọn họ vội vàng chia tay.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến tỉ lệ chia tay trong ngành giải trí rất cao.
Nói cái gì mà hai bên bận công việc nhưng thật ra cũng chỉ vì lấy cớ cho việc tính cách hai bên không hợp mà thôi.
Thế nhưng chuyện này cô lại không thể bỏ qua.
Bởi nếu chuyện này truyền ra, hoặc phóng viên tới chụp được ảnh thì sẽ có ảnh hưởng tới hình tượng của Đường Trọng và Trương Hách Bản, còn có thể tổn thương tới danh tiếng của nhóm Hồ Điệp.
- Đường Trọng, Bản Bản, về sau phải chú ý một chút, vui đùa cũng không nên quá mức.
Ngô Thư vừa cười vừa nói, cố tình định nghĩa hành vi của Trương Hách Bản là vui đùa giữa đồng nghiệp.
- Trong nhóm chúng ta thì không sáo nhưng nếu để người cố tình chụp ảnh post lên mạng thì chỉ sợ sẽ khiến tranh luận không tốt nổi lên ngay. Trừ phi là hai người các người đều muốn gây ra tai tiếng thôi.
- Tôi hiểu rồi.
Đường Trọng nói.
Trương Hách Bản buồn bực không lên tiếng, cúi đầu chơi game trên điện thoại nhưng liên tục phạm sai lầm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Xe tới cửa biệt thự Tử Viên, Đường Trọng và Trương Hách Bản sau khi xuống xe, Ngô Thư lại lái xe rời đi. Cô còn cần trở về công ty xử lý một số chuyện.
Đường Trọng rót một chén nước lọc cho Trương Hách Bản, sau đó ngồi cạnh cô, nhìn cô chằm chằm.
- Anh muốn hỏi cái gì?
Trương Hách Bản cầm ly nước, hỏi nhỏ.
- Vì sao lại làm như vậy?
Đường Trọng hỏi.
- - Sao chú lại hỏi cháu như vậy chứ? Chú bảo cháu trả lời thế nào đây? Người ta là con gái đấy, làm sao trả lời là cháu thích chú nên mới cố ý hôn chú nhiều hơn vài cái chứ?
Trương Hách Bản sửa ngay lời thoại trong kịch bản để trả lời câu hỏi này.
-......
- Vì sao anh lại không cho tôi hôn anh chứ?
Trương Hách Bản rất tức giận chất vấn.
Khi lần quay thứ ba bắt đầu, Đường Trọng dùng tay chặn cái miệng của Trương Hách Bản lại. Chuyện này khiến Trương Hách Bản rất tức giận, còn lớn tiếng trách cứ, hô: