Lý Đại nói, không kìm lòng được mà liếm liếm bờ môi, dường như miệng hắn rất khô vậy.
- Chẳng qua phải xác nhận cho tôi một vấn đề đã.
Hắn cười ha hả nhìn Đường Trọng, vẻ mặt dịu dàng nói.
- Cậu là Đường Trọng phải không? Chính là Đường Trọng nam giả nữ lăn lộn trong ngành giải trí phải không?
- Tôi là Đường Trọng.
Đường Trọng nói.
- Thật tốt quá.
Lý Đại kích động nói. Hắn nhìn về phía Công Tôn Tiểu Ý nói.
- Nếu tôi thua thì cô muốn cái gì?
- Đem chiếc xe anh mới sửa mấy ngày trước cho tôi.
Công Tôn Tiểu Ý nói.
Lý Đại do dự.
Một chiếc xe trị giá mấy triệu đã cải tiến đổi lấy một ngôi sao thì có vẻ không đáng. Người như bọn họ hơi ngôi sao thì muốn là được, chẳng khó khăn gì.
- Tôi còn các thêm chiếc Porche tôi thắng Daive đêm qua.
Công Tôn Tiểu Ý nói. Cô cố gắng hoàn thành lần đánh cuộc này, dứt khoát tăng giá cả. Thắng, cô được chiếc xe thể thao cải tiến, thua thì không có gì lớn rồi. Chiếc xe ngày hôm qua thắng, hôm nay thua coi như xong. Còn về Đường Trọng, thậm chí cô còn muốn có nên cố ý thua để tặng Đường Trọng cho Lý Đại hay không. Phải biết thằng này cũng giống như mình. Mình thích phụ nữ đẹp, hắn thì thích đàn ông đẹp.
- Thành giao.
Lý Đại xòe bàn tay ra.
Công Tôn Tiểu Ý hiểu rõ quy định cũng giơ tay ra vỗ một cái, tỏ vẻ đã giao dịch xong.
- Tôi không đồng ý.
Đường Trọng nói.
- Anh có ý kiến gì?
Công Tôn Tiểu Ý lạnh lùng nói.
- Tôi chỉ được cô bao, cũng không có nghĩa là cô có quyền chuyển nhượng tôi.
Đường Trọng nói.
- Bây giờ anh là người của tôi, tôi muốn cái gì thì là cái đó.
Công Tôn Tiểu Ý nói.
- Vậy thì cô muốn thử xem. Tôi về nhà trước.
Đường Trọng nói xong liền muốn quay người rời đi.
- Anh...
Công Tôn Tiểu Ý thật sự bị cái tính tình chó má nói trở mặt là trở mặt này của Đường Trọng chọc tức.
Nếu là người đàn ông dám khiêu chiến với cô như vậy thì cô không ném hắn xuống sông Hoàng Phố là không xong.
Thế nhưng Đường Trọng lại khác.
Không nói tới chuyện cô không đánh lại Đường Trọng, căn bản không làm gì được hắn. Ngay cả anh của cô, người bên ngoài được gọi là Thất Sát Công Tôn Tiễn cũng phải chịu thiệt lớn về tay hắn, còn dặn dò mình là không được đơn giản ra tay với hắn.
Cô hiểu rõ tính cách của anh trai mình, biết rõ là hắn đang chờ đợi cơ hội, chờ cơ hội một đòn phải khiến đối phương chết.
Thế nhưng hắn cho tới bây giờ vẫn chưa tìm được cơ hội, vậy thì chứng minh là thằng ranh này quả thật khiến người ta rất khó đối phó.
- Khoan khoan khoan.
Lý Đại chạy tới ngăn Đường Trọng lại. Hắn không muốn để "người đẹp" mình nhìn trúng rời đi như vậy. Hắn không thiếu đàn ông, nhưng hắn thiếu nhất loại đàn ông có sức hút lại dã man bá đạo như Đường Trọng.
Hắn cũng từng có ý đồ với Đường Trọng, còn chuẩn bị cho người tới nhóm Hồ Điệp liên hệ một chút. Hiện tại đối phương tự mình đưa tới cửa, làm sao hắn có thể để Đường Trọng chạy khỏi bàn tay mình được chứ?
Ánh mắt Đường Trọng lóe lên, quát:
- Anh muốn làm gì?
Hắn tôn trọng tự do giới tính của mọi người nhưng nếu có người dám có ý đồ không chính đáng với mình thì cũng đừng trách hắn ra tay vô tình.
Hắn thật không muốn bán cái mông mình đi, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ có ý nghĩ đó.
Lý Đại tiếp xúc với ánh mắt của Đường Trọng, thậm chí có cảm giác sợ hãi.
Chuyện này càng khiến tâm tình hắn kích động hơn. Đây đúng là người đàn ông mình muốn rồi.
- Cậu có yêu cầu gì thì chúng ta có thể thương lượng mà.
Lý Đại hòa nhã nói.
- Yêu cầu của tôi chỉ có một thôi.
Đường Trọng nói.
- Yêu cầu gì?
Dáng vẻ Lý Đại lại hưng phấn lên. Chỉ cần đối phương nguyện ý đề ra yêu cầu chứng tỏ là chuyện này có thể bàn bạc.
- Anh đua với tôi.
Đường Trọng nói.
- Tôi và cậu so à?
Lý Đại kinh ngạc nhìn Đường Trọng. Thằng ranh này có phải bị bệnh rồi không?
- Không sai. Anh đua với tôi. Nếu anh thắng thì tối nay tôi ở với anh. Nếu anh thua thì giao cái xe anh vừa cải tiến kia cho tôi.
Đường Trọng nói.
Lý Đại nhìn về phía Công Tôn Tiểu Ý. Làm như vậy không phải là bỏ qua Công Tôn Tiểu Ý sao? Người phụ nữ dã man này sẽ đồng ý sao?
Không ngờ Công Tôn Tiểu Ý lại gật đầu, nói:
- Cứ như vậy đi. Lý Đại anh đua với hắn. Hắn thua bởi anh thì tôi giao xe cho anh.
Công Tôn Tiểu Ý thật là tức giận vì Đường Trọng lại muốn cho mình ra rìa, thế nhưng cô cũng không thay đổi được gì. Vậy cũng đành miễn cưỡng tiếp nhận. Dù sao thì chỉ cần Đường Trọng thua, mục đích của cô đã đạt được rồi.
- Tốt. Tôi đua với cậu.
Lý Đại gật đầu đồng ý.
Đường Trọng quay sang phía Công Tôn Tiểu Ý, nói:
- Cô còn có chiếc Porsche sao? Nếu không thì lấy ra cược cho tôi đi?
- Tôi cược anh thua nhé?
Công Tôn Tiểu Ý hừ lạnh nói. Kỹ thuật của Lý Đại không kém tay đua chuyên nghiệp là mấy. Cô không tin là Đường Trọng lại thắng được hắn. Chuyện này đâu phải đánh nhau chứ?
- Vậy cũng được.
Đường Trọng thoải mái.
- Đương nhiên cô có thể đặt cho vị Lý tiên sinh này thắng.
Công Tôn Tiểu Ý do dự.
- Thế nào? Cô lo hắn sẽ thua tôi à?
Đường Trọng rắp tâm bất lương nói.
Sắc mặt Công Tôn Tiểu Ý biến đổi, nói:
- Tốt, tôi đặt Lý Đại thắng.
Đường Trọng nói tới mức này, nếu cô không cược Lý Đại thắng thì trong lòng nhất định Lý Đại sẽ không thoải mái. Cô xem thường tôi như vậy à?
- Thua thì cậu lấy gì trả cho tôi?
Công Tôn Tiểu Ý cũng không bị ý phẫn nộ làm cho tức ngất, lên tiếng hỏi.
- Tôi đồng ý với một yêu cầu của cô.
Đường Trọng nói.
- Cô không phải muốn báo thù sao? Đây là một cơ hội tốt đấy.
- Tốt.
Công Tôn Tiểu Ý đồng ý. Dù sao thì cô cũng không thiếu tiền, lại để hắn đồng ý với một yêu cầu của mình, về sau thì có biện pháp tra tấn hắn. Nói không chừng còn có thể giúp anh mình đâm thêm một đao.
Hội viên trong câu lạc bộ đua xe siêu tốc muốn đua xe thì cũng phải xin lập hồ sơ với câu lạc bộ. Câu lạc bộ sẽ sắp xếp nhân viên phục vụ đường đua.
Đường Trọng nhìn về phía Công Tôn Tiểu Ý, nói:
- Cho tôi mượn xe dùng được chứ?
Hắn không lái xe tới, cũng không thể đua với người ta được.
Công Tôn Tiểu Ý không muốn cho Đường Trọng mượn chiếc Bugatti Veyron, ném chìa khóa chiếc Porsche cho hắn, nói:
- Anh thắng thì chiếc xe này là của anh.
- Cám ơn.
Đường Trọng nói.
Nửa giờ sau, một cô gái xinh đẹp tới báo cáo là đường đua đã được chuẩn bị thỏa đáng, trận đấu có thể bắt đầu.
Cùng lúc đó, bên trong hội quán dùng loa thông báo tin tức, nhắc nhở hội viên tiến tới sân thi đấu thưởng thức.
Có rất nhiều người đến câu lạc bộ không phải vì muốn đua xe với người khác mà muốn thưởng thức người khác đua xe. Nghe thấy có xe thi đấu là có thể xem, hơn nữa hai bên thi đấu đều là những nhân vật khiến người ta cảm thấy hứng thú.
Lý Đại, mười lăm tuổi đã bắt đầu có chiếc xe thể thao đầu tiên của mình, đến bây giờ hơn mười sáu năm rồi, hắn được người ta xưng tụng là Vua xe, đương nhiên là do hắn xưng vương xưng bá trên đường đua F1.
Thân phận Đường Trọng thì lại càng khiến người khác kỳ quái rồi. Không phải chỉ là một ngôi sao sao? Hắn cũng ưa thích chơi xe thể thao à?
Công Tôn Tiểu Ý đưa cho Đường Trọng một chiếc Porsche xanh thẩm. Đường Trọng vừa thấy đã thích rồi.
Hắn lên xe nổ máy thử, không thấy có bất cứ vấn đề gì. Xem ra Công Tôn Tiểu Ý cũng không động tay chân vào trên xe này.
Lý Đại tới lái một chiếc Ferrari màu đỏ, chỉ nghe tiếng thoát khí đã biết hắn cải tiến rồi.
- Chạy vài vòng đây?
Lý Đại nhìn Đường Trọng hỏi.
- Một vòng thôi.
Đường Trọng nói.
- Một vòng à?
Lý Đại nhíu mày. Trận đấu của bọn họ mỗi lần đầu là mười hai vòng. Bởi sau mười hai vòng thì tính năng của xe và kỹ thuật của lái xe mới có thể phát huy ra hết. Có vượt mặt, có đuổi theo mới khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Chỉ chạy có một vòng, trong nháy mắt đã xong, thế thì còn có ý nghĩa gì nữa?
- Một vòng là đủ rồi. Đường Trọng nói.
- Chẳng qua tôi có một đề nghị. Chạy đất bằng không thú vị gì. Chúng ta chạy trên đường băng một vòng sau đó liền chạy ra ngoài cửa, chạy lên núi Minh Dương. Tôi biết rõ trên núi Minh Dương có một quán nước trái cây. Ai có thể tới đó mua một phần nước trái cây mang về trước thì người đó là người thắng, sao nào?
Lý Đại do dự.
Hắn trước kia cũng thường xuyên chạy vào núi Minh Dương. Chỉ là hiện tại Đường Trọng chủ động nói ra, hắn lo là ở đó có mai phục gì. Thằng ranh này không phải đặt bẫy gì để mình chui vào chứ?
- Nếu như không tin thì các người có thể bố trí mọi người ở hai bên quán nước trái cây trên núi xem. Như vậy tôi cũng không có cách nào ăn gian rồi.
Đường Trọng nói.
- Tốt. Vậy thì làm như cậu nói đi.
Lý Đại nói.
Bên quản lý nghe hai bên nói ra yêu cầu như vậy, tất nhiên lập tức làm theo. Sự có mặt của bọn họ là để phục vụ hội viên thôi. Hội viên nói ra điều kiện hà khắc, bọn họ đều nghĩ cách hoàn thành, lại càng không phải nói là chỉ cần phân công vài người đi làm việc.
Rất nhanh, nhân viên đã có mặt đúng chỗ.
Đường Trọng và Lý Đại nhao nhao lên xe, người trên khán đài cũng đầy hưng ấn và chờ đợi trận đấu bắt đầu.
Một cô gái xinh đẹp mặc lễ phục trắng giơ bó đuốc đi ra phía trước đầu hai xe. Cô duỗi ba đầu ngón tay ra, sau đó biến thành hai ngón tay, một ngón...
Khi ngón tay chỉ còn lại một, cô vung mạnh bó đuốc trên tay lên.
Vù...
Một trận gió thổi qua, hai chiếc xe đồng thời vọt qua bên cạnh cô.
Trang phục màu trắng trên người cô bị gió thổi rách, biến thành hai tấm vải bay lên không trung.
Vì vậy, cô gái giơ bó đuốc khỏa thân đứng ở kia, toàn thân không một sợi vải, gợi cảm kích thích.
- Lý Đại vượt lên đầu.
Một người đàn ông giơ ống nhòm lên nói.
- Ngôi sao nhỏ kia xong đời rồi.
Có người cười nói.
- Dưới tình huống Lý Đại vượt lên đầu, hắn chưa từng thua bao giờ.
- Thua là tốt.
Khóe miệng Công Tôn Tiểu Ý nhếch lên một vòng giễu cợt.
- Đợi đêm này mày máu chảy thành sông rồi, xem mày còn cười ra tiếng trước mặt tao được không.
Cô biết rõ Đường Trọng nhất định sẽ thua.
Bởi vì xe thể thao của Lý Đại đã được cải tiến rồi. Hắn nếu đã vượt lên đầu rồi, người khác căn bản không có cơ hội thắng.
Nếu như cô đua với Lý Đại mà nói thì nhất định vào lúc xuất phát thì phải vọt lên phía trước hắn.
- Đường Trọng sao?
Trên khán đài, một người thanh niên đeo kính mỉm cười nhìn cảnh này.
- Thằng ranh trong nhóm Hồ Điệp kia cũng tới à? cũng không biết hắn có quan hệ thế nào với Hồi Âm. Hy vọng hắn đừng thua thảm quá.