- Cái này... điều này không nằm trong phạm vi chức quyền của tôi. Tôi chỉ phụ trách xử lý công việc hàng ngày trong câu lạc bộ thôi.
- Tôi biết ông cũng là một thành viên trong ban quản trị.
-... Đúng vậy.
- Vậy ông sẽ đuổi tôi đi à?
-...
Mã Minh Trí lau lau mồ hôi trên trán, cảm thấy mình sắp có cảm giác hoa mắt. Rõ ràng trong văn phòng mở điều hòa mà sao trời còn nóng như vậy chứ?
- Ông sẽ không đuổi tôi, đúng không?
Đường Trọng híp mắt, vừa cười vừa nói:
- Quản lý Mã, tôi là một người thành thật. Tôi thích nhất là ăn ngay nói thẳng. Đồng thời tôi cũng thích người khác ăn ngay nói thẳng với tôi. Cho nên, nếu ông muốn nói gì thì đừng nên giấu ở trong lòng, cứ trực tiếp nói cho tôi biết đi. Ông sẽ đuổi tôi đi à?
- Không biết.
Mã Minh Trí “nghe lời” ăn ngay nói thẳng.
- Vì sao?
Đường Trọng hỏi.
- Vì cậu có ghi chép trong trận đấu không lành mạnh.
Không chỉ hội viên đã nói với Mã Minh Trí mà tối nay, quản lý hoạt động cũng nói tình huống thi đấu với ông ta. Nghe nói suýt chút nữa có tai nạn xe cộ, trán ông ta đã bắt đầu toát mồ hôi. Nếu trong sân thi đấu của mình xuất hiện thương vong, danh dự của MSCC sẽ bị hủy hết.
Cho nên ông làm sao có thể để tên Đường Trọng nguy hiểm này vào nhập hội được?
- Vậy sao?
Đường Trọng cười:
- Tôi có ba người hội viên chứng minh. Công Tôn Tiểu Ý, Lý Đại, còn có Vương Lăng Vân... Bọn họ đều đấu với tôi. Bọn họ đều thấy tôi là một người đàn ông vô cùng tốt bụng. Nếu ông không thông qua thì chính là không tin con mắt của ba hội viên lâu năm này.
-... Tôi nghĩ bọn họ sẽ hiểu thôi.
- Bọn họ sẽ không hiểu đâu.
Đường Trọng nói:
- Bọn họ hi vọng có thể ở cạnh tôi để đề cao kỹ thuật lái xe. Đương nhiên, có rất nhiều chỗ tôi cũng phải học hỏi bọn họ. Còn nữa, tôi không biết ghi chép trận đấu không lành mạnh của ông là cái gì? Mỗi một trận đấu tôi đều kết thúc trong không khí hữu hảo. Vì sao lại có người bảo trận đấu của tôi không lành mạnh? Tôi thấy bọn họ đang rắp tâm hãm hại tôi thì có.
- Đường tiên sinh, tôi chấp nhận đơn nhập hội của cậu.
Nếu Tôn Tịnh Phân thật sự nói hết mọi chuyện ra thì ở trong nước, hắn chẳng khác gì con chuột qua đường bị vạn người hô đánh.
Những nhân vật tai to mặt lớn, phú hào, ngôi sao nổi tiếng trong Hải Thiên sao có thể giúp mình được?
- Ít xuất hiện.
Vương Lăng Vân thầm nghĩ:
- Trong khoảng thời gian này quan trọng là ít xuất hiện. Hi vọng Đường Trọng không có chứng cớ. Hắn chỉ phô trương thanh thế thôi.
- Đương nhiên, cũng phải cho Đường Trọng một chút chuyện mới được. Bằng không thì hắn cứ nhằm vào mình, mình cũng không thể nào sống an ổn.
Vương Lăng Vân thầm nghĩ. Đường Trọng là ngôi sao, tìm một số chuyện phiền phức cho hắn tương đối dễ dàng. Tùy tiện chọn một người hơi giống hắn rồi cho xuất hiện ở một quán bar, cùng một gái gọi nào đó qua đêm, sau đó cô gái đó đòi tiền qua đêm thì truyền thông đều có thể đưa tin được. Tối nay không phải hắn xuất hiện ở MSCC sao? Vậy thì nói hắn được phu nhân nhà giàu bao dưỡng đi.
Không thể không nói Vương Lăng Vân và Công Tôn Tiểu Ý không bàn mà cùng cách nghĩ. Chỉ là hắn không biết Công Tôn Tiểu Ý đã bị đả kích nghiêm trọng nên thay đổi suy nghi rồi.
Trong loa truyền đến âm thanh nôn nóng của người đàn ông:
- Tôn Tịnh Phân đã bán đứng chúng ta.
Yên sách Hải Thiên thu mua Tôn Tịnh Phân bị giới truyền thông và dân mạng chú ý, cô cũng biết chuyện không thể khống chế được, lập tức xóa hết ảnh và tin tức trên trang mạng của mình rồi biến mất.
Nhưng tối nay cô lại đột nhiên xuất hiện.
Cô tuyên bố một tin tức trên trang mạng của mình:
“Tôi trẻ người non dạ nên bị người ta lừa gạt. Ái mộ hư vinh nên bị người mua chuộc. Tôi phạm lỗi, giờ tôi sẽ gánh chịu hết báo ứng của mình. Nhưng, họ Vương kia, nếu anh không lập tức chuyển 50 vạn còn lại vào tài khoản của tôi thì tôi sẽ viết tên anh ra. Tôi muốn nói cho tất cả mọi người, là anh mua chuộc tôi đấy. Anh làm tất cả chỉ vì muốn trả thù tỏ tình với Lâm Hồi Âm mà không thành. Đây là lý do buồn cười cỡ nào?”
Thấy tin tức trên trang mạng này, Vương Lăng Vân cảm thấy chân tay như nhũn ra, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh.
- Xong rồi. Xong hết rồi.
Vương Lăng Vân đầu óc trống rỗng. Tuy Tôn Tịnh Phân không viết tên hắn ra nhưng trong ngành này, họ Vương có thể có mấy người chứ? Những tên cáo già kia chẳng lẽ không đoán được là do mình làm sao?
- Đường Trọng, mày độc ác lắm.
Hắn nghiến răng nghiến lợi quát, sau đó đánh một quyền vào chiếc Lamborghini tinh xảo hoa lệ.
- Đuổi tận giết tuyệt. Đây là hắn đang đuổi tận giết tuyệt.