Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 558: Đuổi tận giết tuyệt



Tổng giám đốc MSCC là một tên mập mạp tròn to tên là Mã Minh Trí.

Tuy Mã Minh Trí có diện mạo xấu xí nhưng lại có một bộ óc khiến người ta phải tán thưởng. Trong thời gian ông ta nhậm chức, MSCC liên tục tài trợ mấy hoạt động lớn, ở phương diện thu nạp hội viên và sức ảnh hưởng của câu lạc bộ cũng tăng lên lượng lớn, nhảy lên trở thành một trong ba đại siêu cấp câi lạc bộ xe thể thao với Yến Kinh SCC và Hongkong HSCC.

Phải biết rằng trong nước có tổng cộng bảy tám câu lạc bộ siêu cấp, ví dụ như câu lạc bộ thành phố Núi CSCC. Những câu lạc bộ này đều vô cùng mạnh mẽ. Bọn họ có thể tiến vào top 3, đây cũng không phải chuyện ngẫu nhiên.

Nhưng Mã Minh Trí cảm thấy lựa chọn tối nay của mình không sáng suốt chút nào.

Sao mình phải gặp người này làm gì?

- Đường tiên sinh, lời yêu cầu của cậu tôi đã biết. Chúng tôi sẽ cẩn thận xem xét.

Mã Minh Trí vẻ mặt ôn hòa, nhìn Đường Trọng đang ngồi ở phía đối diện rồi nói.

- Đây có phải là ông đồng ý không?

Đường Trọng cười hỏi.

- Không. Tôi không đồng ý hay tự chối gì cả. MSCC có cơ chế tiếp nhận hội viên chặt chẽ. Mỗi hội viên muốn vào hội thì đều phải có 5 người MSCC xử lý cộng đồng, xét duyệt nhất trí đồng ý thì mới được. Nếu ban quản trị không xét duyệt thông qua thì tôi cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi với cậu thôi.

- Nhưng sao các ông lại từ chối tôi?

Đường Trọng nói:

- Tôi cũng có xe thể thao. Tôi đã có hai chiếc xe thể thao. Một chiếc là Porsche, một chiếc đã sửa chữa là Ferrari. Nhưng không thể nào nhập hội được.... ông ghét bỏ thân phận hèn mọn của tôi à?

- Không không không.

Mã Minh Trí vội vàng xua xua tay, nói:

- Đường tiên sinh, tôi hoàn toàn không có ý này. Tôi... cậu là ngôi sao lớn đang nổi danh lừng lẫy, sao lại là thân phận hèn mọn được? Cậu chính là khách hàng tôn quý của chúng tôi. Mà tôi chỉ là một người phục vụ các vị khách tôn quý. Nếu so về thân phận, tôi mới là người hèn mọn. Ha ha ha...

- Nhưng giờ tôi không muốn làm khách, tôi muốn thành người một nhà với MSCC các ông.

Đường Trọng nói.

- Tôi đã nói rồi, điều này cần ban quản trị xét duyệt.

- Vậy ông thấy tôi có thể thông qua không?

- Cái này... điều này không nằm trong phạm vi chức quyền của tôi. Tôi chỉ phụ trách xử lý công việc hàng ngày trong câu lạc bộ thôi.

- Tôi biết ông cũng là một thành viên trong ban quản trị.

-... Đúng vậy.

- Vậy ông sẽ đuổi tôi đi à?

-...

Mã Minh Trí lau lau mồ hôi trên trán, cảm thấy mình sắp có cảm giác hoa mắt. Rõ ràng trong văn phòng mở điều hòa mà sao trời còn nóng như vậy chứ?

- Ông sẽ không đuổi tôi, đúng không?

Đường Trọng híp mắt, vừa cười vừa nói:

- Quản lý Mã, tôi là một người thành thật. Tôi thích nhất là ăn ngay nói thẳng. Đồng thời tôi cũng thích người khác ăn ngay nói thẳng với tôi. Cho nên, nếu ông muốn nói gì thì đừng nên giấu ở trong lòng, cứ trực tiếp nói cho tôi biết đi. Ông sẽ đuổi tôi đi à?

- Không biết.

Mã Minh Trí “nghe lời” ăn ngay nói thẳng.

- Vì sao?

Đường Trọng hỏi.

- Vì cậu có ghi chép trong trận đấu không lành mạnh.

Mã Minh Trí nói:

- Có ít nhất hai hội viên đã nói với tôi về chuyện này. Hòa giải trận đấu của cậu khá nguy hiểm.

Không chỉ hội viên đã nói với Mã Minh Trí mà tối nay, quản lý hoạt động cũng nói tình huống thi đấu với ông ta. Nghe nói suýt chút nữa có tai nạn xe cộ, trán ông ta đã bắt đầu toát mồ hôi. Nếu trong sân thi đấu của mình xuất hiện thương vong, danh dự của MSCC sẽ bị hủy hết.

Cho nên ông làm sao có thể để tên Đường Trọng nguy hiểm này vào nhập hội được?

- Vậy sao?

Đường Trọng cười:

- Tôi có ba người hội viên chứng minh. Công Tôn Tiểu Ý, Lý Đại, còn có Vương Lăng Vân... Bọn họ đều đấu với tôi. Bọn họ đều thấy tôi là một người đàn ông vô cùng tốt bụng. Nếu ông không thông qua thì chính là không tin con mắt của ba hội viên lâu năm này.

-... Tôi nghĩ bọn họ sẽ hiểu thôi.

- Bọn họ sẽ không hiểu đâu.

Đường Trọng nói:

- Bọn họ hi vọng có thể ở cạnh tôi để đề cao kỹ thuật lái xe. Đương nhiên, có rất nhiều chỗ tôi cũng phải học hỏi bọn họ. Còn nữa, tôi không biết ghi chép trận đấu không lành mạnh của ông là cái gì? Mỗi một trận đấu tôi đều kết thúc trong không khí hữu hảo. Vì sao lại có người bảo trận đấu của tôi không lành mạnh? Tôi thấy bọn họ đang rắp tâm hãm hại tôi thì có.

- Đường tiên sinh, tôi chấp nhận đơn nhập hội của cậu.

Mã Minh Trí thật sự bị Đường Trọng dồn đến bức đường cùng rồi.

- Tôi cam đoan với cậu, tôi sẽ đưa đơn xin nhập hội của cậu lên ban quản trị, hơn nữa còn cam đoan với cậu, tôi sẽ đòi lại công bằng cho cậu.

Đường Trọng rốt cục cam lòng đứng dậy khỏi ghế salon, chủ động vươn tay ra nắm tay Mã Minh Trí, nói:

- Cảm ơn. Sau này chúng ta liền thành người một nhà, phải thường xuyên làm phiền đến ông rồi.

- Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.

Mã Minh Trí ngoài miệng lẩm bẩm, cũng không dám nói “không sợ phiền toái” vì tên này quá phiền toái rồi.

Lúc Đường Trọng bước ra khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc, Công Tôn Tiểu Ý vẫn còn đứng ở cửa ra vào.

- Tôi nghĩ bọn họ nhất định sẽ không đồng ý cho anh gia nhập câu lạc bộ đâu.

Công Tôn Tiểu Ý ở lại là muốn nhìn khuôn mặt tức giận của Đường Trọng khi bị từ chối. Đây là chuyện cô mong chờ cả đêm.

- Bọn họ sẽ đồng ý.

Đường Trọng nói.

- Vì sao?

Công Tôn Tiểu Ý khẽ nhếch mái tóc ngắn lên, nhìn rất có tính công kích.

- Vì tôi nói cô và Lý Đại, Vương Lăng Vân rất muốn tôi nhập hội, muốn đề cao trình độ đua xe của mình.

Đường Trọng nói.

- Sao anh có thể gạt người như vậy chứ?

Công Tôn Tiểu Ý tức giận nói.

- Sao tôi không thể gạt người?

Đường Trọng hỏi lại:

- Tôi cũng thường xuyên bị người ta lừa mà. Lừa người khác thì có làm sao? Nhưng tôi biết cô sẽ không về nói chuyện của tôi để thành cô gái không giữ lời. Đúng không?

-...

Thấy Công Tôn Tiểu Ý á khẩu không nói được gì, trong lòng Đường Trọng vô cùng áy náy, chủ động xin lỗi cô, nói:

- Cô đừng nóng. Tôi cũng không cố ý nói cô lừa đảo đâu. Cô là người tốt. Nếu cô không dẫn tôi đến MSCC, tôi cũng không biết lợi nhuận của hai chiếc xe thể thao là gì. Giờ tôi lo nhất là sao tôi lại bắt bọn họ lái xe về chứ? Một mình tôi không thể nào cầm cả hai chiếc xe về được. Cô biết đấy, tôi còn một chiếc Audi đang bỏ neo cạnh sông Hoàng Phổ kìa, tôi không thể để nó ở ngoài được...

Vì thế Công Tôn Tiểu Ý không bao giờ muốn nói chuyện với Đường Trọng nữa. Cô quay đầu bước đi, cũng không thèm chào hỏi.

- Thật không lễ phép.

Đường Trọng nhìn bóng lưng của cô rồi nói.

---------

Ba vòng.

Vương Lăng Vân đã lượn trên đường đua ba vòng, tốn mất hai giờ.

Tên khốn khiếp Đường Trọng kia lo mình lừa gạt nên đã tìm đến nhân viên công tác của ban chấp hành câu lạc bộ theo dõi mình, nói vì cái gì mà danh dự của câu lạc bộ, vì cái gì mà trận đấu đua xe thần thánh, hi vọng bọn họ có thể giám sát những người đánh bạc để trừng phạt triệt đê.r

Vì thế bây giờ đang có hai tên ngố đứng ở hai đầu đường băng ghi ghi vẽ vẽ. Hắn muốn đút lót cũng không được.

- Đáng chết.

Hắn xoa xoa vòng eo đau nhức, phẫn nộ mắng:

- Đường Trọng, tao muốn mày chết không chỗ chôn.

- Nhưng không phải bây giờ.

Vương Lăng Vân thầm nghĩ:

- Sao hắn lại biết yêu sách thu mua Tôn Tịnh Phân của mình nhỉ?

Giờ hắn vô cùng sợ hãi.

Nếu Tôn Tịnh Phân thật sự nói hết mọi chuyện ra thì ở trong nước, hắn chẳng khác gì con chuột qua đường bị vạn người hô đánh.

Những nhân vật tai to mặt lớn, phú hào, ngôi sao nổi tiếng trong Hải Thiên sao có thể giúp mình được?

- Ít xuất hiện.

Vương Lăng Vân thầm nghĩ:

- Trong khoảng thời gian này quan trọng là ít xuất hiện. Hi vọng Đường Trọng không có chứng cớ. Hắn chỉ phô trương thanh thế thôi.

- Đương nhiên, cũng phải cho Đường Trọng một chút chuyện mới được. Bằng không thì hắn cứ nhằm vào mình, mình cũng không thể nào sống an ổn.

Vương Lăng Vân thầm nghĩ. Đường Trọng là ngôi sao, tìm một số chuyện phiền phức cho hắn tương đối dễ dàng. Tùy tiện chọn một người hơi giống hắn rồi cho xuất hiện ở một quán bar, cùng một gái gọi nào đó qua đêm, sau đó cô gái đó đòi tiền qua đêm thì truyền thông đều có thể đưa tin được. Tối nay không phải hắn xuất hiện ở MSCC sao? Vậy thì nói hắn được phu nhân nhà giàu bao dưỡng đi.

Không thể không nói Vương Lăng Vân và Công Tôn Tiểu Ý không bàn mà cùng cách nghĩ. Chỉ là hắn không biết Công Tôn Tiểu Ý đã bị đả kích nghiêm trọng nên thay đổi suy nghi rồi.

Hắn ngồi vào chiếc Lamborghini bị tổn hại nghiêm trọng của mình, cũng không lập tức khởi động xe.

Hắn lấy điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số, đợi đến lúc đầu dây bên kia có người nói chuyện, hắn mới lạnh như băng nói:

- Lâm Đống, đến biệt thự của tôi. Tôi có chuyện muốn bàn với cậu.

Không đợi đối phương trả lời, hắn liền cúp máy.

Vừa tắt điện thoại xong, điện thoại lại vang lên.

Hắn hơi bực bội bắt máy, hỏi:

- Chuyện gì?

Trong loa truyền đến âm thanh nôn nóng của người đàn ông:

- Tôn Tịnh Phân đã bán đứng chúng ta.

Yên sách Hải Thiên thu mua Tôn Tịnh Phân bị giới truyền thông và dân mạng chú ý, cô cũng biết chuyện không thể khống chế được, lập tức xóa hết ảnh và tin tức trên trang mạng của mình rồi biến mất.

Nhưng tối nay cô lại đột nhiên xuất hiện.

Cô tuyên bố một tin tức trên trang mạng của mình:

“Tôi trẻ người non dạ nên bị người ta lừa gạt. Ái mộ hư vinh nên bị người mua chuộc. Tôi phạm lỗi, giờ tôi sẽ gánh chịu hết báo ứng của mình. Nhưng, họ Vương kia, nếu anh không lập tức chuyển 50 vạn còn lại vào tài khoản của tôi thì tôi sẽ viết tên anh ra. Tôi muốn nói cho tất cả mọi người, là anh mua chuộc tôi đấy. Anh làm tất cả chỉ vì muốn trả thù tỏ tình với Lâm Hồi Âm mà không thành. Đây là lý do buồn cười cỡ nào?”

Thấy tin tức trên trang mạng này, Vương Lăng Vân cảm thấy chân tay như nhũn ra, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh.

- Xong rồi. Xong hết rồi.

Vương Lăng Vân đầu óc trống rỗng. Tuy Tôn Tịnh Phân không viết tên hắn ra nhưng trong ngành này, họ Vương có thể có mấy người chứ? Những tên cáo già kia chẳng lẽ không đoán được là do mình làm sao?

- Đường Trọng, mày độc ác lắm.

Hắn nghiến răng nghiến lợi quát, sau đó đánh một quyền vào chiếc Lamborghini tinh xảo hoa lệ.

- Đuổi tận giết tuyệt. Đây là hắn đang đuổi tận giết tuyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.