*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bốn nam sinh không mập không gầy, chiều cao vừa phải đứng đầu, lại đảm đương trách nhiệm cầm cờ nặng nề.
Bởi vì Đường Trọng mang cái mắt kính như đít chai cho nên hắn không được chọn. Hoa Minh quá cao, Lương Đào quá thấp, Lý Ngọc còn vừa thấp vừa gầy, lại đeo kính nữa. Cho nên, phòng ngủ 307 toàn bộ bị đá đít.
Lúc đội ngũ năm nhất khoan thai đạp bước trên đài duyệt binh, lớp trưởng tạm thời Lỗ Nhất Phi rống to một tiếng: "Chào"
Sau đó, toàn bộ sinh viên đều nâng tay phải lên để ở cuối lông mày, đầu ngay ngắn chuyển về phía đài duyệt binh.
- Các bạn học cực khổ rồi. - Một thủ trưởng quân đội đứng ở trên đài duyệt binh, hoàn lễ với bọn họ rồi cao giọng hô.
- Vì nhân dân phục vụ. - Mọi người quát khàn cả giọng, khí thế như cầu vồng.
Cho nên, trên đài duyệt binh và trong thính phòng cùng phát ra tiếng vỗ tay và ủng hộ nhiệt liệt.
Toàn bộ đội ngũ tân sinh viên đã kết thúc duyệt binh, lãnh đạo trường học nói chuyện, hơn nữa còn phát giải thưởng.
Lúc phó hiệu trưởng Uông Hồng Thanh lớn tiếng tuyên bố, hệ tâm lý học năm nhất đạt được giải nhất về đoàn đội, nam sinh năm nhất giật nảy cả mình, sau đó điên cuồng ôm nhau chung một chỗ.
Lý Thiết Thụ nhìn quân sĩ mà mình chỉ dạy, một lần nữa nhếch miệng "giả bộ đáng yêu".
Đáng tiếc, bọn họ sắp phải chia tay rồi.
Vốn Lý Thiết Thụ đã đáp ứng uống rượu ăn mừng với sinh viên năm nhất vào buổi trưa, nhưng mà, còn chưa tới giờ cơm trưa, bọn Đường Trọng đã nhận được tin tức, xe quân đội đã đến trường, tất cả giáo quan đều phải rời đi.
Bọn Đường Trọng bước nhanh đến doanh trại giáo quan, trên đường có vô số sinh viên mặc đồ rằn ri cũng chạy về bên đó. Hiển nhiên, bọn họ muốn gặp mặt giáo quan một lần cuối.
Bởi vì bọn họ hiểu rõ, tuy rằng không có sinh tử gì, nhưng lần này chia tay, có lẽ là vĩnh biệt.
Sau khi tốt nghiệp, bọn họ sẽ đảm nhiệm các cương vị theo việc của mình, còn những giáo quan này hoặc là phục vụ trong quân cả đời, hoặc là giải ngũ về nhà, bọn họ sao còn gặp mặt được nữa.?
Quả nhiên, bọn Đường Trọng nhìn thấy xe tải quân cách đến đón người.
Các huấn luyện viên đang xếp hàng chờ cấp trên phát biểu, cũng không biết cấp trên nói những gì, các giáo quan lớn tiếng đáp, rồi liền xếp hàng đi tới hướng xe tải.
- Giáo quan Phó Cường, thầy không được đi, thầy không thể đi a.
- Giáo quan Lý Thiết Thụ, thấy đáp ứng buổi trưa uống rượu cùng bọn em.
- Giáo quan Dương Quân đừng sợ, thập nương của em làm mì cho thầy rồi.
Những tân sinh viên vây quanh hai bên xe tải, lớn tiếng hô tên giáo quan của mình, la hét để họ ở lại.
Các cô gái lại càng thương tâm, nước mắt rơi như mưa, khóc đến mức như vừa chia tay bạn trai vậy.
Nhưng mà, chẳng ai có biện pháp thay đổi sự thực trước mắt cả.
Xe quân đội chậm rãi lăn bánh, xuyên qua đám học sinh, đi tới hướng cửa lớn.
Các giáo quan lên xe cũng không ngồi xuống, bọn họ đứng thành hai hàng, hạ mũ quân đội xuống ôm ở tay trái, mỗi người đều có cùng một bản mặt, trang nghiêm kính lễ về phía những sinh viên đưa tiễn.
Không biết người nào ngẩng đầu lên, trong đội ngũ bất chợt vang lên tiếng ca "Quân Trung Lục Hoa":
Gió rét lá rụng bồng bềnh
Quân đội là một đóa lục hoa
Chiễn hữu thân ái đừng nhớ nhà
Không cần nhớ ma ma
Đầu tiên khá ít người hát, rất nhanh đã biến thành toàn thể sinh viên hợp xướng.
Đàn ông trong quân cũng có tình
Nguyện bồi người đi Thiên Nhai
Đơn giản là vai gánh trách nhiệm nặng nề
Không thể làm gì khác ngoài buông tình yêu xuống trước... (
)
Lúc mới bắt đầu, các giáo quan còn có thể kiềm chế. Sau đó, họ cũng không nhịn được nữa.
Có người hồng cả hốc mắt, có người làm bộ chụp mũ cúi đầu lau nước mắt, còn có người dùng tay bụm mặt khóc như trẻ con.
Người sắt cũng có nhu tình!
Giáo quan, gặp lại.
Giáo quan, cuối cùng cũng xa rồi!
Bạch Tố cuối cùng cũng gọi một cuộc điện thoại tới.
Hoặc nói là, Đường Trọng phải đối mặt với thân phận khác của mình một lần nữa.
Bạch Tố nói trong điện thoại, muốn Đường Trọng trong tối hôm đó đến biệt thự Tử Viên một chuyến, nói là có thông cáo cần hắn tham dự.
Đường Trọng mặc dù lòng đầy không muốn, nhưng nếu đã đáp ứng người khác thì phải làm chuyện này tốt nhất có thể. Ít nhât,s hắn phải kiên trì đến khi Đường Tâm trở lại.
Cho nên, sau khi ăn xong bữa cơm chiều, Đường Trọng chào ba người Hoa Minh, Lương Đào, Lý Ngọc rồi ra khỏi cổng trường, ngồi xe taxi đến khu Tử Viên.
Vì lý do an toàn, thậm chí hắn cũng không trực tiếp cho xe vào trong khu, mà là ngừng lại ở cách khu Tử Viên một đoạn. Sau khi xuống xe thì đo bộ vào trong tiểu khu.
Đường Trọng đứng trước cửa biệt thự rồi ấn chuông cửa, "Lách cách" một tiếng, bên trong có người mở khóa, Đường Trọng đẩy cửa điện tử rồi đi vào.
Thấy Đường Trọng đi vào, Lâm Hồi Âm rời tầm mắt từ TV qua, nhìn sang phía hắn, coi như đã bắt chuyện.
Trương Hách Bản "hừ" một tiếng, xem ra vẫn còn nhớ mối đại thù mà Đường Trọng nói chẳng ai muốn nàng.
A Ken vừa đi xuống lầu đã thấy Đường Trọng, phát ra thanh âm giống như bị người ta phi lễ vậy.
- A, Tiểu Tâm Tâm, em trở về rồi sao? - Hắn giãy dụa eo thon nhỏ, sắc mặt vui sướng chạy tới hướng Đường Trọng.
Một bên chạy, một bên mở vòng tay ra.
Đường Trọng bước về bên trái một bước, để cho hắn ôm trượt.
Thế nhưng A Ken chẳng có chút lúng túng nào, vẻ mặt "ngọt ngào" cười, hai tay ôm chung một chỗ nói:
- Tiểu Tâm Tâm à, cuối cùng em cũng trở lại. Người ta nhớ em muốn chết, mỗi lần tôi gọi điện thoại cho em chờ em để gọi em về nhưng em chẳng nghe. Mỗi lần có chuyện gì cũng vội vàng cúp điện thoại. Tôi muốn đi xem em một chút, nhưng em lại chẳng nói cho tôi biết là em đang ở đâu. Ôi chao, làm tôi nhớ muốn chết rồi.
Sau đó, hắn chạy một vòng dọc theo người Đường Trọng, cười hì hì nói:
- Không tệ, không tệ. Không gầy, cũng không mập, vừa vặn. Ở trong trường học không ai nhận ra em sao? Nha, nhất định không có, nêu không sao mà em còn ở lại trong trường học được. Đại minh tinh Đường Tâm nha, bọn họ nhất định sẽ tìm em xin chữ ký.
Tầm mắt của hắn quét một vòng, không thấy Bạch Tố đâu, dậm chân tức giận hỏi:
- Tố Tố đâu? Tố Tố đâu? Tố Tố này thật là, gọi Tiểu Tâm Tâm người ta từ xa tít trở về, lại không ra nói chuyện là sao? Làm ăn kiểu gì vậy nha.
- A Ken, anh kích động thế làm gì? - Bạch Tố ngáp dài đi từ cầu thang xuống, trên người mặc một bộ đồ ngủ tơ lụa màu tím, chất vải rất dày, không nhìn thấy cảnh xuân bên trong. Nhưng bởi vì vải tơ lụa rất bó sát, lại phụ trợ cho cái thân thể lung linh của nàng thể hiện ra ngoài.
- Tiểu Tâm Tâm lâu lắm mới trở về một chuyến, tôi kích động có cái gì không đúng? - A Ken không vui nói:
- Cả ngày nhìn mấy cái bộ mặt như nhau đến phát chán rồi.
Trời ơi. Đất hỡi. Quan Thế Âm Bồ Tát Ngọc Hoàng đại đế ơi.
Nếu là người đàn ông khác nghe được lời của A Ken, nếu không hộc máu ra rồi phi thăng là không thể.
Không nói đến Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm là đại mỹ nữ khó tìm, ngay cả Bạch Tố cũng là một vưt vật. Nhưng mà, đàn ông như A Ken lại lên tiếng oán trách, nói cả ngày nhìn thấy mấy khuôn mặt như nhau thế này thật nhàm chán.
Có còn thiên lý địa lý cẩu bất lý không a?
Không chỉ có đàn ông tức giận, ngay cả phụ nữ cũng tức giận a.
Trương Hách Bản chu cái miệng nhỏ nhắn ra, hừ lạnh một tiếng nói:
- Chúng tôi hiểu, bạn trai anh trở lại, anh vui vẻ đúng là hợp tình hợp lý nha.
- Ai là bạn trai? Ai là bạn trai chứ? - Khuôn mặt "xinh đẹp" của A Ken tức giận đến đỏ bừng, hô lên:
- A Ken tôi đường đường là một người đàn ông thuần khiết. Ai mà tìm bạn trai? Đáng ghét.
-... - Lần này, ngay cả Đường Trọng cũng hoài nghi động cơ A Ken tiếp cận mình.
Nếu anh thích đàn bà, vậy thì còn đối tốt với tôi vậy làm gì?
Bạch Tố cũng muốn kích A Ken mấy câu, nhưng mà lo lắng cái đề tài này sẽ chọc Đường Trọng tức giận.
Nàng biết, nam sinh này cứng đầu đến mức nào.
Nếu như không phải vị râu quai nón nhà họ hỗ trợ thuyết phục, sợ rằng mình ra mặt cũng không mời được vị Tôn đại thần này.
- Được rồi được rồi. - Bạch Tố giảng hòa:
- Đường Trọng, lại đây ngồi đi. Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Đường Trọng gật đầu, ngồi lên ghế salon với Bạch Tố.
Bạch Tố vốn muốn đặt chân lên bàn trà trước mặt, nhưng mà Đường Trọng đang ngồi đối diện, nếu làm như vậy, chẳng phải là tự động lộ cái nơi tư mật của mình trước mặt hắn sao? Cứ như là mình câu dẫn hắn vậy.
Cho nên, nàng lựa chọn gấp hai chân để chung một chỗ.
- Gần đây đi học có tốt không? - Bạch Tố nhìn Đường Trọng hỏi. Nàng biết Đường Trọng vẫn bày ra cái bộ dạng "nam nhân xấu xí" kia, trong lòng nàng rất cảm kích. Diện mạo Đường Trọng rất tốt, nếu như dùng khuôn mặt thật tiến vào đại học, nhất định sẽ có được hảo cảm của nhiều cô gái.
Nhưng mà, bởi vì hắn đã đáp ứng mình, vẫn không thay đổi lớp giả trang này. Thậm chí hắn cũng không làm cho mình đẹp trai hơn chút, ngược lại còn làm cho mình xấu hơn tại hình của A Ken một chút.
Nam sinh này hoàn toàn không có ham muốn theo đuổi hư vinh khi được ái mộ như những người trẻ tuổi khác. Hắn giống như một người đàn ông đã sinh sống trong xã hội mấy chục năm nhưng vẫn bảo trì được thanh xuân vậy.
- Trước khi nhận được điện thoại của cô, cuộc sống của tôi vẫn tốt vô cùng. - Đường Trọng cười nói.
- Đáng ghét. - Bạch Tố quyến rũ liếc Đường Trọng một cái:
- Cứ trở về là đả kích người ta. Tôi bị cậu ghét như thế à?
Nàng hoàn toàn bắt chước ngữ điệu và thần thái nói chuyện của A Ken, không tức cười, không khôi hài, có một cỗ phong tình khó có thể miêu tả ở bên trong đó.
- Đó là một người phụ nữ có cố sự. - Trong lòng Đường Trọng bất chợt hiện lên ý nghĩ đó.
Thấy Đường Trọng trong nháy mắt thất thần, Bạch Tố cười khanh khách nói:
- Gọi cậu trở lại là có chuyện muốn thương lượng.
- Nói một chút xem nào. - Đường Trọng nói.
- Là thế này, hai ngày nay nhận được một thông báo. - Bạch Tố nói:
- Chụp một quảng cáo.
- Chụp quảng cáo? - Đường Trọng nhíu mày:
- Tôi không đi không được sao?
- Nếu như có thể thì tôi đã không gọi cậu về. - Bạch Tố khó khăn nói:
- Bởi vì lúc ký hợp đồng, là ký tên của cả ba thành viên nhóm Hồ Điệp. Quảng cáo mùa hè đã sớm đưa ra thị trường, phản ứng cũng không tệ lắm. Hiện tại phải chịp quảng cáo mùa thu đông, cả ba người của nhóm Hồ Điệp phải cùng tham gia mới được. Nếu không thì là chúng ta làm trái hợp đồng, có thể tiền kiếm được còn chưa đủ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.
- Quảng cáo gì?
- Quảng cáo kém. - Bạch Tố nói.
- Mùa đông cũng có người ăn kem?
Thấy Bạch Tố liến mình như là đồ dở hơi, Đường Trọng đã biết vấn đề của mình thật là ngu ngốc.
- Có phải rất dễ bại lộ thân phận hay không? - Đường Trọng hỏi.