Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 617: Thổi là hết đau!



Nhìn dáng vẻ cúi đầu xấu hổ của Đường Trọng, Thu Tĩnh có cảm giác mình đã hiểu lầm người đàn ông rồi.

Cho tới nay, cô vẫn luôn ôm thành kiến với hắn.

Không, phải nói là địch ý.

Một mình cô ở Paris tiêu diêu tự tại thì nhận được điện thoại của chị dâu, nói muốn đưa Thu Ý Hàn tới Pháp đọc sách, hy vọng là cô có thể chiếu cố.

Cô chỉ có một người anh trai, cũng thích nhất cô cháu gái Thu Ý Hàn này, nhận được điện thoại của chị dâu, tất nhiên là đồng ý.

Lại nói, có một người tới làm bạn, đối với cô cũng là một chuyện tốt. Một người tuy thoải mái nhưng hai người thì có thể có người nói chuyện rồi.

Thu Ý Hàn không phải tới một mình mà cả chị dâu, anh trai và bà ngoại cô đều tới, hơn nữa cả người hầu, lái xe, vệ sĩ cũng kéo cả đoàn mười mấy người tới.

Đây là đãi ngộ xứng đáng của công chúa nhỏ Thu gia. Cô cũng không thấy điều này có gì đáng ngạc nhiên.

Thế nhưng sau khi dàn xếp cho Thu Ý Hàn xong, anh trai và chị dâu lại lôi cô ra nói chuyện một hồi lâu.

Mãi tới lúc này, cô mới biết hóa ra là Thu Ý Hàn đã nghỉ học ở Nam Đại, đi tới đây học không phải là bởi bọn họ thấy Nam Đại dạy không tốt mà bởi vì Thu Ý Hàn đã biết yêu.

Yêu đương sao?

Cô lập tức cảm thấy hoảng hốt.

Cho tới nay, Thu Ý Hàn trong suy nghĩ của cô đều là một đứa trẻ, hắn biết chuyện đời, được chiều chuộng mà lương thiện, thuần khiết giống như một đóa hoa sen trắng vậy.

Cô chưa bao giờ từng nghĩ là hai chữ yêu đương sẽ có chút liên hệ gì với Thu Ý Hàn.

Đúng vậy. Cô bé trưởng thành, càng ngày càng xinh đẹp rồi, phải có rất nhiều cậu trai theo đuổi và yêu thích mới đúng.

Thế nhưng tại tuổi này mà vẫn không nói gì tới chuyện yêu đương thì tốt sao?

Lúc đầu cô còn tưởng là do người nhà quá bảo bọc, không hy vọng cô liên quan tới chuyện tình cảm sớm.

Bởi vậy cô còn khuyên bảo chị dâu và anh trai, nói Thu Ý Hàn đã trưởng thành rồi, là một cô gái có tự chủ, yêu đương trong đại học một hồi cũng không phải chuyện gì ghê gớm. Những cô gái khác cũng có thể làm thì tại sao cô bé lại không được làm?

Vì thuyết phục bọn họ, cô thậm chí còn không tiếc lấy chuyện yêu đương thời đại học của mình ra làm ví dụ, nói rõ cho bọn họ biết chuyện này không hề ảnh hưởng gì tới cuộc đời mình.

Nghe cô nói giúp Ý Hàn, sắc mặt anh trai Thu Hồng Đồ cực kỳ khó coi, còn suýt nữa là nổi nóng với cô tại chỗ. Khi chị dâu giải thích, Thu Tĩnh mới hiểu, hóa ra là Thu Ý Hàn có thích một cậu trai, một tên có thân thế rất phức tạp.

Khi anh trai và chị dâu không ngừng giảng giải, cô mới biết Đường Trọng là người hai mặt, tâm lạnh tay cứng, không biết gì tới mặt mũi, lại còn mê gái lăng nhăng... Đủ loại khuyết điểm.

- Đó có phải là một sinh viên đứng đắn đâu? Nếu hắn chỉ là một sinh viên bình thường, dù là vẻ ngoài không đẹp lắm, gia thế kém một chút thì tôi cũng chịu. Hắn quả thực là một tên lưu manh ác ôn. Tôi chưa bao giờ gặp phải một người như vậy.

Đây là nguyên văn lời đánh giá của chị dâu về Đường Trọng.

Từ đó, Thu Tĩnh bắt đầu có cái nhìn thô sơ về Đường Trọng.

Cô cũng tiếp nhận thỉnh cầu của chị dâu và anh trai, để Thu Ý Hàn quên đi quá khứ, tới Paris tìm một nam sinh thích hợp với cô hơn.

Về sau cô lại vô tình đọc được email bạn học gửi cho Thu Ý Hàn. Chuyện này càng giống như đổ dầu vào lửa, không ngờ Đường Trọng lại không biết xấu hổ tới như vậy. Để cho cháu gái mình chờ đợi khăng khăng tới ba năm, trong lúc đó hắn ở trong nước hái hoa ngắt cỏ, thật sự là cực kỳ đáng chết, khiến cho người ta phẫn nộ vô cùng.

Email này càng khiến cô kiên định, nhất định phải đưa cháu gái ra khỏi biển khổ.

Vì thế thời gian tiếp theo, hoặc dỗ dành hoặc lừa gạt, hoặc mạnh mẽ hoặc lôi kéo, cô đưa Thu Ý Hàn đi khắp các chỗ trong xã hội thượng lưu Paris, dự tiệc, xem triển lãm tranh. Mọi nơi đều có bóng dáng cô.

Cô giới thiệu những thanh niên mà cô cho là kiệt xuất nhất cho Thu Ý Hàn, có người Pháp, người Anh, người Mỹ, có người Hoa. Thế nhưng Thu Ý Hàn đều lạnh nhạt, cư xử ôn hòa với bọn họ, từ chối tất cả sự theo đuổi của bọn họ.

Chuyện này khiến cô khá tức giận.

Trong lúc này, cô lại liên tục đụng phải El Raffarin ở trước quán vẽ của Thu Ý Hàn hai lân. Cô thấy người thanh niên này cũng được, thế nên liền tự giới thiệu với hắn, nói mình là cô của Thu Ý Hàn. El Raffarin là loại người thông minh, sau khi biết mình là họa sĩ, lập tức mời mình đi tham gia triển lãm tranh của gia tộc Raffarin sắp tổ chức.

Khi cô cảm thấy việc vui đã thành, Đường Trọng lại tới, hơn nữa còn gặp mặt cô một cách rất xấu hổ.

Có thể nghĩ, ác cảm của cô với Đường Trọng đã được tích lũy tới mức độ nào rồi.

Ngăn cản bọn họ, tách bọn họ ra. Đây là lời nhắn nhủ của chị dâu, cũng là chuyện mà cô nhất định phải hoàn thành.

Nhưng hôm nay khi tiếp xúc với Đường Trọng, nhận thức của cô về đã thay đổi một chút.

Người này tri thức uyên bác, tuy hắn nói mình đọc từ sổ tay du lịch Paris mới biết nhiều thứ như vậy nhưng cô tinh tường nhận thấy có nhiều thứ là do chính hắn tích lũy đấy. Dù là trên sổ tay cũng không thể giảng giải kỹ càng như hắn được.

Mặt khác, tài ăn nói của hắn rất tốt. Một chuyện nhỏ trải qua sự gia công của hắn liền lập tức sống động hẳn lên. Ẩn dấu khôi hài, ăn nói bất phàm, rất dễ được con gái ưa thích.

Được rồi, cô lại ghét điểm này.

Nếu không phải bởi chút này thì sao Thu Ý Hàn lại si mê hắn chứ?

Đúng rồi. Năng lực nhẫn nại của hắn không tệ. Chính mình cắt ngang đối thoại thân mật của bọn họ bao nhiêu lần mà hắn cũng vẫn duy trì nụ cười mỉm, cũng không tức giận chút nào.

Còn gì nữa không?

Còn cảnh lúc hắn dùng tay bắt chén cà phê lăn khỏi khay vừa rồi. Lúc đó cô đang nghĩ tới tâm sự, mà Thu Ý Hàn toàn tâm toàn ý đặt vào Đường Trọng, hai người bọn họ thậm chí đầu không phát giác cái gì.

Khi các cô biết chuyện gì xảy ra thì cái chén cà phê nóng hổi kia đã ở trong lòng bàn tay hắn.

Cô rất tức giận.

Cô thậm chí hoài nghi, người này cố ý dùng khổ nhục kế để Thu Ý Hàn có thiện cảm sâu sắc với mình.

Bởi từ lời kể của anh trai và chị dâu, cô đã biết người này tâm cơ thâm trầm, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn nào. Vì tài sản khổng lồ của Thu gia, làm một chút chuyện hy sinh nhỏ thực sự cũng không đáng nói mà.

Giờ khắc này, Thu Tĩnh cảm thấy, có lẽ chính mình sai rồi.

Hắn không phải đáng ghét như bọn họ nói. Thật ra hắn cũng rất có tôn nghiêm.

- Chị dâu và anh trai sai rồi sao?

Thu Tĩnh thầm nghĩ.

- Tất cả bọn họ đều sai rồi?

Đường Trọng cũng không biết Thu Tĩnh đang nghĩ gì. Hắn cũng không quan tâm.

Hắn từ ngục giam Hận Sơn tới đây, cả đời ảnh hưởng sâu đậm với hắn nhất chính là chòm râu dài.

Chòm râu dài làm gì quan tâm tới cái nhìn của người khác chứ? Nếu hắn quan tâm thì năm đó đã không gây ra chuyện chấn động cả Yến Kinh như vậy.

Hắn chỉ muốn làm chuyện mình phải làm. Hắn cảm thấy đúng là hắn làm thôi.

Không phải để nịnh nọt ai, cũng không phải tranh công. Chỉ có một lý do đơn giản, đó là không muốn làm cô bị thương.

Rửa sạch cà phê xong, bàn tay đỏ thẫm lộ ra.

Tuy bị nước lạnh rửa nhưng lòng bàn tay vẫn nóng rát đau nhức.

Cũng may là bàn tay của Đường Trọng đã được rèn luyện cả ngàn vạn lần, độ cứng khác hẳn người thường. Nếu không thì chỉ sợ là cả một mảng da đã rộp lên rồi.

Hắn tắt vòi nước, dùng khăn tay lau nhẹ nước đọng trên lòng bàn tay, sau đó thò tay chạm vào túi âu phục, mở một chiếc hộp màu đen ra.

Mở náp hộp, bên trong có một viên thuốc màu nâu lớn bằng một quả nhãn.

Vò nát viên thuốc, dùng một chút hơn nước làm mềm ra, sau đó cẩn thận từng ly từng tí bôi lên hai tay mình.

Xong việc, hắn sờ khắp toàn thân, muốn tìm miếng vải hay cái khăn tay để bọc thuốc mỡ lại. Đáng tiếc khiến hắn thất vọng là trên người hắn chẳng có những vật này.

- Để tôi.

Thu Tĩnh nói.

Cô lấy một chiếc khăn tay bằng lụa từ túi của mình ra, lôi ta Đường Trọng tới, buộc nó cẩn thận từng tí một vài lòng bàn tay hắn, hơn nữa lại còn buộc thành một cái nơ con bướm rất thuần thục.

Thế nhưng cô chỉ có một cái khăn mà Đường Trọng lại bôi thuốc lên cả hai tay.

Cô nghĩ ngợi, lại lấy cái khăn lụa trên cổ xuống, cũng dùng phương pháp tương tự băng bàn tay khác của Đường Trọng lại.

- Cám ơn.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

Thu Tĩnh trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Giống như cậu, tôi cũng không muốn Thu Ý Hàn bị thương.

- Xem ra chúng ta cần phải có rất nhiều tiếng nói chung mới đúng.

Đường Trọng cười híp mắt, đánh giá khăn lụa trên tay. Rất đẹp, phía trên còn mang theo mùi hương nhạt. Ai bảo nó là từ trên cổ Thu Tĩnh chứ?

- Không, chúng ta không có chút tiếng nói chung nào cả.

Thu Tĩnh nghe thế liền phản kích.

- Vì không muốn cho Thu Ý Hàn bị thương, tôi sẽ không đồng ý cho hai người ở chung đâu. Không chỉ có tôi, người nhà của nó cũng không đồng ý.

- Cô sẽ đồng ý.

Đường Trọng nhìn Thu Tĩnh, vẻ mặt thành thật nói.

- Người nhà của cô ấy cũng sẽ đồng ý. Tôi sẽ thuyết phục bọn họ.

Nói xong hắn quay người đi về phía nhà hàng.

- Tôi sao lại đồng ý được chứ? Tôi làm sao lại phải đồng ý hả?

Thu Tĩnh nghe thế càng tức giận, giơ chân lên:

- Cha mẹ nó cũng sẽ không đồng ý đâu. Cái tên nhãi rắm chó kia, giống như chuyện gì cũng khống chế được vậy. Cậu có gì đặc biệt hơn người sao?

Đường Trọng đi về chỗ ngồi của bọn họ, Thu Ý Hàn quả nhiên đang lau nước mắt.

Hốc mắt cô ướt át, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa lê dưới mưa, tiến tới lôi hai tay bị băng kín của Đường Trọng, miệng chu ra thổi phù, nói như trẻ con.

- Thổi là hết đau nào. Bà ngoại nói thổi là hết đau.

Vì thế cô lại ra sức thổi.

Phù.....

Phù...

Phu...

Đường Trọng cảm thấy một vị trí nào đó của thân thể bị hòa tan.

Đó là trái tim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.