Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 684: Sự tình khác thường ắt có quỷ!



Trong lúc mà Đường Trọng đang trải nghiệm cuộc sống thay đổi ở cái đất Yến Kinh này thì ở phòng bán vé phim Hắc Hiệp đang lâm vào một cơn sốt mạnh mẽ.

Có một số bộ phim ăn khách sau khi được công chiếu thì chắc chắn các fan hâm mộ sẽ tới xem khiến vé bán hết sạch. Những bộ phim như thế được gọi là phim cuồng. Cứ tầm một tuần thì sự cuồng nhiệt ấy mới giảm hắn xuống. Sau thời gian một tuần ấy thì sẽ hết hứng thú với bộ phim đó, thậm chí lượng tiêu thụ vé cũng sẽ giảm xuống không ngừng.

Còn có những bộ phim sau khi công chiếu mọi người đều cảm thấy hứng thú, thì về sau tuy lượng vé bán được có giảm đi chút ít, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì đến tiền thu về. Những bộ phim như thế thì được coi là phim hot. Những bộ phim này có thể chiếu tầm hai tuần có khi kéo dài tới ba tuần mà độ cuồng nhiệt của người xem không hề giảm đi.

Phần 4 phim Hắc Hiệp cũng chính là một bộ phim hot như vậy.

Không ai ngờ được, ngay sau khi thay đổi diễn viên nam chính cho nhân vật của Hắc Hiệp đã khiến cho bộ phim như được ăn xuân dược mà thể hiện sự mạnh mẽ của chính mình. Số lượng vé không chỉ nhiều hơn hẳn so với ba bộ trước, ngay cả độ hot của phim cũng tương xứng với những bộ phim danh tiếng khác.

Phải biết rằng phần tiếp theo của một bộ phim muốn thu hút khán giả là rất khó. Huống chi là thay đổi diễn viên nam chính trong phần tiếp.

Nhưng Đường Trọng làm được. Hắc Hiệp làm được.

Vào ngày thứ ba Đường Trọng rời Minh Châu thì hắn nhận được điện thoại của đạo diễn Ngô Sâm Lâm gọi tới.

Đạo diễn Ngô là người được coi ăn nói khá là nghiêm khắc trong phim trường, nay lại vui đùa nói:

- Đường Trọng này, số tiền bán vé đã vượt qua 1 tỷ rồi. Cậu có nên thưởng gì cho tôi không?

Lúc trước Đường Trọng không có tâm trạng để vui đùa cũng là do mẹ hắn bị bắt cóc, sinh tử không rõ.

Dường như vào lúc giá vé vượt qua mốc 1 tỷ đó thì điện thoại của hắn bị người ta tấn công dồn dập.

Ai cũng vội vã muốn báo cho hắn cái tin tức này, để chia sẻ niềm vui với hắn.

Đường Trọng liền được gọi là “Nhị pháo”, “Vua miệng rộng”, cũng bởi lời tiên đoán của hắn đã thành sự thực, Hắc Hiệp quả thực đã đạt được 1 tỷ tiền vé.

Nhưng đó cũng vẫn chưa phải là giới hạn cuối cùng.

Là vì ở tất cả các rạp chiếu phim trong Hoa Hạ này đều có một tấm áp phích của Hắc Hiệp ở bên ngoài. Tuy có bị một bộ phim nào mới chiếu đè xuống vị trí thứ hai thì nó vẫn có thể mỗi ngày bán được vài chục triệu tiền vé.

Phải biết rằng nếu một bộ phim mà trong một ngày có thể thu về số tiền ba mươi triệu tiền vé thì sẽ khiến cho người ta cười tới rớt hàm luôn. Những phim như thế mới có thể gọi là hàng hot.

Không biết nó có thể đạt được mức độ đó hay không?

Hiện tại cũng chằng ai muốn suy đoán vấn đề này. Bởi vì suy đoán cũng không có ý nghĩa gì.

Nó đã tự chứng minh chính mình, những thứ thành tích khác cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Cũng có người đánh cuộc nó không thể nào vượt qua được phim Thái Cảnh có doanh thu 1.3 tỷ để trở thành bộ phim trong nước đệ nhất trong lịch sử phim ảnh của Hoa Hạ. Nhưng khả năng này cũng lớn cho lắm.

Mỗi ngày nó đều có thể thu vào được hơn ba mươi triệu tiền vé, nếu như nó có thể giữ được vị trí của phim trên bảng quảng cáo trong vòng mười ngày, thậm chí ngắn hơn, cũng đủ để cho nó có thể sáng tạo nên kỳ tích rồi.

Bộ phim mà chính mình tham gia lần đầu tiên, cũng là lần đầu tiên đảm nhiệm vị trí nam diễn viên chính có thể trở thành bộ phim ăn khách nhất trong lịch sử phim ảnh Hoa Hạ ư?

Điều này đối với mọi người quả thực là một chuyện cực kỳ kinh ngạc, nhưng đối với Đường trọng lại là một chuyện cực kỳ vui mừng.

Hiện tại danh tiếng của Đường Trọng bạo phát, hoàn toàn có thể đưa bản thân mình lên hàng minh tinh hạng cao, có thể đứng ngang hàng cùng với những Thiên Vương, Thiên Hậu đã thành danh được hơn mười năm.

Hơn nữa số lượng fan hâm mộ của hắn cũng khá là khả quan, nhưng cũng cần có thời gian nhất định để lắng đọng.

Theo đuổi một năm, đó là ưa thích.

Theo đuổi ba năm, đó là cảm tình.

Theo đuổi mười năm thậm chí thời gian càng dài hơn, thì đó chính là yêu.

Các rạp chiếu trong nước đang không ngừng sáng tạo nên thần thoại, thì trong lúc đó các rạp ở nước ngoài cũng sắp bùng nổ tới nơi.

- Đại hiệp đến từ quốc gia cổ xưa…

- Superman không mặc đồ lót…

- Vai diễn nhân vật phản diện đầy huyết tinh của Rostock Jackson, ngòi nổ của các rạp phim Trung Hoa …

Hắc Hiệp có một sách lược tuyên truyền vòng quanh thế giới trong các rạp phim và trên truyền hình, khác với bộ phim Mummy chỉ chiếu chính trong nước Mỹ, nên thứ hạng sắp xếp của Hắc Hiệp càng dần được đẩy lên cao, lượng tiền vé thu vào mỗi ngày càng tăng dần.

Công ty Hollywoood chính là công ty truyền hình uy tín lâu năm trên toàn thế giới. Trong xếp hạng thì nó đứng thứ hai trong tám công ty uy tín nhất về phim ảnh. Cũng do người sáng lập là Karl Reimer chỉ dùng công ty để kinh doanh, mà dưới tay hắn cũng không có những rạp chiếu phim tầm cỡ, nên trong hai mươi năm nay, đã để cho công ty Metro Gold mới thành lập nuốt được một số vị trí quan trọng. Thế nên trong vòng 10 năm trở lại đây, công ty Điện ảnh thế giới Hollywood trở thành công dân hạng hai, bởi công ty này không có nguồn vốn cao, cũng không có kí kết hợp đồng được bao nhiêu minh tinh, chỉ biết làm mấy phim kinh dị rẻ tiền kiểu Mummy hay Franckenstein, cùng mấy thể loại phim dài tập, kịch linh tinh…

Tuy bây giờ thanh danh của họ khá lớn nhưng mà cũng là khoảng thời gian khá là khó khăn.

Tuy vậy cơ hội của bọn họ cuối cùng cũng đã đến, nhờ việc đề cử bộ phim Hắc Hiệp của đạo diễn Ngô.

Bộ phim này đã thu về cho họ hơn 200 triệu đôla tiền vé chỉ riêng ở Bắc Mĩ. Theo sự nổi tiếng của nó càng ngày càng tăng ở nước Mĩ sẽ là cái đà cho số lượng người vào rạp tăng lên đáng kể.

Cuối cùng bọn hắn có thể thu được bao nhiêu lợi nhuận từ bộ phim lần này đây?

Nhờ có sự biểu hiện của Hắc Hiệp mà công ty Điện ảnh vòng quanh thế giới đã làm một cú lội ngược dòng tuyệt vời. Cổ phiếu công ty liên tục tăng lên, khiến cho ông chủ lớn của nó cũng phải vui mừng khôn tả. Khi mà Karl Reimer nhận lời phỏng vấn, hắn đã ca ngợi Trung Hoa là một quốc gia thần kỳ, hắn rất thích Trung Hoa và sắp tới sẽ chuẩn bị một chuyến đi tới Trung Hoa để có thể gặp mặt và hợp tác cùng một số công ty, nhân tài.

Khi mà ngoài kia đang long trời lở đất vì sự ra mắt của bộ phim thì Đường Trọng đang ngồi trên một chiếc Mercesdes-Benz tiến về phía sân bay.

Đối với một người nghệ sĩ, hơn nữa trong khi mà sự nghiệp của bản thân đang nóng bỏng như mặt trời ban trưa, có thể dậm chân tại một chỗ chờ đợi lâu như vậy quả thực không dễ dàng gì.

Đoàn làm phim Hắc Hiệp cần hắn dẫn đầu, tham gia các buổi phỏng vấn. Công ty cũng muốn hắn trở về để hiệp đàm một số hợp đồng, để ứng phó với việc có mấy công ty khác đang nhăm nhe tới mời hắn về làm việc. Đoàn làm phim Nhạc Phụ Vạn Tuế cũng mong hắn thỉnh thoảng xuất hiện để có thể làm nóng bầu không khí, ngay cả Trương Thượng Hân có quan hệ khá tốt với hắn cũng mong hắn có thể tham gia cùng đóng phim.

Đường Trọng có một loại ảo giác, hắn cảm giác mình là người bận rộn nhất thế giới này.

Tên hắn là Đường Trọng nhưng hắn cũng không hề nghĩ tới mình sẽ trở thành một người “quan trọng” đến như vậy. Giống như chính mình đã thoát ra khỏi cái thế giới này mà bước sang một thế giới khác, thế giới mà trái đất này đứng im mà không vận động.

Người lái xe chính là Văn Tịnh. Khuôn mặt cô vẫn mang một dáng vẻ như cũ. Quần áo màu đen, mang kính đen, tóc buộc đuôi ngựa. Tướng mạo của một cô gái thanh tú như thế lại khiến cho người ta phải rùng mình bởi sự lãnh khốc mà cô phát ra.

- Chị, lần này đúng là khổ cực cho chị rồi.

Đường Trọng ngượng ngùng nói.

- Đừng gọi tôi là chị.

Văn Tịnh tức giận nói.

Mấy ngày mà Đường Trọng ở lại Yến Kinh, Khương Khả Nhân đều chẳng quản mưa gió, khi tan tầm về nhà đều tự mình đi mua nguyên liệu ở mấy cửa hàng, rồi đích thân xuống bếp nấu cơm cho Đường Trọng ăn.

Tuy thời gian mà hắn ngồi xem tivi, chơi trò chơi còn nhiều hơn thời gian nói chuyện phiếm với Khương Khả Nhân, nhưng cái cảm giác lạ lẫm giữa hai người cũng dần biến mất, khoảng cách càng được kéo gần hơn.

Khương Khả Nhân càng ngày càng giống một bà mẹ, Đường Trọng cũng càng giống đứa con. Chẳng lẽ con ta cũng chỉ biết thò tay ăn cơm xong rồi lại nằm ư?

Là người tâm phúc, cận thân bảo tiêu cho Khương Khả Nhân nên cơ hội mà Văn Tịnh tiếp xúc với Đường Trọng cũng nhiều hơn. Chỉ cần vừa chạm mặt là hắn đã cười cười mà gọi chị Văn Tịnh, Khương Khả Nhân cũng chẳng có ý kiến gì khi nghe hắn gọi như vậy, ngược lại còn nói giúp cùng với hắn. Dù sao Văn Tịnh cũng chỉ có một thân một mình, nếu như có thể thiết lập được quan hệ chị em với Đường Trọng, Đường Tâm thì không phải giúp đỡ nhau sẽ tiện hơn sao?

- Làm chị của hắn hử?

Văn Tịnh tự nhủ thầm.

- Lấy tâm cơ và thủ đoạn của hắn, mình bị hắn bán đi rồi cũng không biết đâu.

- Một ngày là chị, cả đời là chị. Chị cũng đừng có mà chơi xấu nha.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

- Tôi cũng gọi nhiều tiếng “chị” như vậy, chị cũng phải có chút trách nhiệm với tôi chứ? Nếu muốn xóa bỏ quan hệ của chúng ta thì phải bồi thường tổn thất cho thằng em này mới được.

- Bồi thường thế nào?

- Tôi gọi bao nhiêu tiếng chị thì chị cũng phải gọi tôi bấy nhiêu tiếng em trai.

- ….

Văn Tịnh cười lạnh. Nếu mà cô làm như thế chẳng phải là đã thừa nhận quan hệ chị em của mình với hắn sao?

Xe tới cửa phi trường thì dừng lại, Đường Trọng đang chuẩn bị kéo hành lý xuốn xe thì cái chân vừa đặt xuống liền rụt trở lại trong xe.

Văn Tịnh nhạy cảm dị thường, tuy chỗ ngồi của bọn họ một trước một sau, nhưng cái động tác nhở này của Đường Trọng vẫn bị cô chú ý tới.

- Làm sao vậy?

Cô hỏi.

- Thấy một người bạn cũ.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

Ở chỗ mà hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, một gã đàn ông tóc vàng đẹp trai đang từng bước mạnh mẽ đi ra ngoài. Hắn đeo một chiếc kính râm, lúc bước đi không hề có ý nhìn xung quanh, cứ hướng thẳng đến một cỗ Hummer việt dã mà đi.

Carter.

Carter của đại học Tâm Lý Học Viện ở Yale.

Cái tên vũ nhục Trung Hoa bị Đường Trọng một quyền đánh ngã.

Hắn tới Trung Hoa làm cái gì cơ chứ?

Cũng có thể là hắn tới đây chỉ là để du lịch, hoặc là đi công tác để khảo sát tình hình nghiên cứu của trụ sở bên Hoa Hạ, còn có vô số nguyên nhân, lý do khác để có thể giải thích cho việc Carter tới đây.

Nhưng vì sao mà Carter và Quan Ý lại ở cùng một chỗ?

Tuy mẹ Đường Trọng là Hoàng Hậu đại danh đỉnh đỉnh, nhưng mà đối với mấy vị công tử của Yến Kinh thì hắn lại nhận thức rất ít người.

Chẳng qua là bởi quan hệ tới tên Quan Tâm đó, nên hắn mới có thể nhận ra được cái người vừa mở cửa xe mời Carter vào đó là Quan Ý, em họ của Quan Tâm.

Quan Ý và Quan Tâm đều là chi chính của Quan gia, cũng bởi tài năng hai người quả thực trác tuyệt nên trở thành nhân viên hạch tâm của gia tộc.

Trong suy nghĩ của Đường Trọng thì cái tên Quan Ý và cái tên Carter là hai đường thẳng không bao giờ cắt nhau. Nhưng quỷ dị chính là người bọn họ đang ôm nhau khá thân mật.

Tình huống như vậy, không thể không khiến cho Đường Trọng chú ý.

Sự tình khác thường tất có quỷ!

- Chị, chị vẫn chưa có bạn trai đúng không?

Đường Trọng cười hỏi.

- Không có —— tôi nói lại lần nữa, tôi không phải chị của cậu.

Văn Tịnh tức giận nói.

Đường Trọng chỉ vào Carter phía ngoài cửa sổ, nói:

- Chị cảm thấy hắn như thế nào? Tôi về sau sẽ gọi hắn là anh rể nhá?

Đồng tử Văn Tịnh hơi co lại, nói:

- Tôi biết phải làm sao rồi.

- Cũng có có thể là tôi suy nghĩ nhiều. Đường Trọng vừa cười vừa nói.

Chứng kiến Carter cùng Quan Ý tiến vào trong xe, chiếc Hummer đã đi xa rồi thì Đường Trọng lúc này mới đẩy cửa xe bước ra, đi đến ghế ngồi bên tay lái phụ, vẻ mặt thành thật nhìn về phía Văn Tịnh nói:

- Mẹ tôi —— đành phải nhờ vào chị rồi.

Văn Tịnh miệng ngập ngừng, cuối cùng cũng không nói được.

- Chị muốn nói cái gì?

Đường Trọng hỏi.

- Lúc mà cậu nói chữ mẹ ấy —— trông cậu rất đáng yêu.

Văn Tịnh nói.

Không để cho Đường Trọng kịp lên tiếng nói gì cô đã nổ máy phóng đi thật nhanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.