Đường Trọng nhìn cô gái bị cừu hận che lấp cả thể xác lẫn tinh thần này, thật lâu không nói.
Tình nguyện đắc tội tiểu nhân cũng đừng nên đắc tội phụ nữ. Những lời này thật có đạo lý.
Một khi phụ nữ tức giận thì sẽ rất kinh khủng. Trong lịch sử còn ít ví dụ như vậy sao?
- Cô muốn gì?
Đường Trọng nhìn Tô Cẩm Dự hỏi.
- Tôi muốn hắn chết.
Tô Cẩm Dự nghiến răng nghiến lợi nói.
- Ừ, muốn cái gì thì liền làm cái đó.
Đường Trọng nhẹ gật đầu:
- Quan hệ giữa chúng ta quá bình thường, thậm chí còn không coi là bạn bè, cho nên, tôi không có lý do ngăn cản cô.
- Tôi không làm được.
Sắc mặt Tô Cẩm Dự khẽ thay đổi, thấp giọng nói.
Cô biết người con trai này rất khó đối phó, trước khi đến đây cô đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Nhưng khi đối mặt với hắn, cô vẫn có cảm giác như một con chuột bị nắm trong tay rồi vậy. Tên này không quan tâm cái gì, cũng không coi ai ra gì, lời nói sắc bén, không biết xấu hổ làm cho người khác không biết nên thương lượng với hắn như thế nào.
- Không sao, chỉ cần hết sức thôi.
Đường Trọng cổ vũ nói:
- Trên đời, đâu phải mọi chuyện đều như ý đâu, chỉ cần không thẹn với lương tâm của chính mình là được. Chỉ cần chúng ta có cố gắng, có phấn đấu thì cho dù chúng ta không đạt được mục tiêu nhưng chúng ta cũng không còn gì phải tiếc nuối. Dù sao, vì lý tưởng mà chúng ta đã trả giá hết thảy rồi.
- Trả giá hết thảy ư?
Trong lòng Tô Cẩm Dự cười khổ. Nếu trả giá hết thảy mà có thể báo thù thì cô cũng không ngại có thể dùng một lần để đối phó với Đường Trọng.
- Tôi biết cậu cũng muốn hắn chết.
Tô Cẩm Dự nói.
- Không thể nói như vậy.
Đường Trọng cẩn thận nhìn quanh bốn phía, nói:
- Anh ấy là anh họ của tôi. Chúng tôi rất thân thiết, mỗi lần nói chuyện với tôi anh ấy đều mỉm cười, còn thường xuyên mời tôi uống rượu. Vậy thì sao tôi có thể mong anh ấy chết được?
- Đường Trọng, cậu cảm thấy nói vậy có nghĩa sao?
Tô Cẩm Dự tức giận. Cô tới là để hợp tác chứ không phải để người ta coi là con ngốc mà đùa giỡn. Thân thiết sao? Làm sao hắn không biết xấu hổ mà nói ra lời này chứ?
Chỉ cần là người có chút địa vị thì ai mà không biết Khương Như Long và Khương Khả Nhân tranh đoạt quyền khống chế đông điện?
Khương Như Long thích Tô Sơn, mà Tô Sơn lại bị Đường Trọng cướp đi. Lần trước ở Tô Hàng, hai người này còn đấu qua một trận ác liệt. Tuy cuối cùng thất bại thảm hại là nhà họ Tô nhưng điều này có thể chứng minh quan hệ của hai người đó là thân thiết sao?
Nghe nói, lúc trước Khương Như Long chính là kẻ chủ mưu đứng sau vụ bắt cóc Khương Khả Nhân, nếu không thì sao hắn bị đánh gãy hai chân và bị đuổi khỏi nhà chứ?
Tuy Tô Cẩm Dự tôi không thông minh nhưng cậu đừng coi tôi là con ngốc.
- Vậy chúng ta nói sang chuyện khác.
Đường Trọng nhìn Tô Cẩm Dự cười ha hả nói:
- Tôi thật sự rất ngạc nhiên, tình cảm của cô và em trai Tô Cẩm Hoài có vẻ rất thân thiết nhỉ?
- Tất nhiên.
Tô Cẩm Dự nhớ tới Tô Cẩm Hoài thì hốc mắt liền đỏ:
- Tô Cẩm Hoài do tôi nuôi lớn, cậu có thể hiểu được không? Cậu không có con nên cậu không biết được loại cảm giác này.
- Tôi hiểu rồi.
Đường Trọng nói.
- Câu trả lời này coi như đã qua kiểm tra.
- Còn có câu hỏi gì?
Đột nhiên ánh mắt Đường Trọng trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Cẩm Dự, nói:
- Tôi và Khương Như Long đứng chung một chỗ và nếu cô có một viên đạn, có một lần cơ hội nổ súng thì cô sẽ chọn bắn ai?
- Cậu.
Tô Cẩm Dự không do dự đáp.
Đường Trọng vui vẻ, đắc ý nói:
- Tôi đã nói rồi mà, tôi còn hấp dẫn hơn hắn.
- Cậu không tức giận hả?
Tô Cẩm Dự nhìn về phía Đường Trọng. Cô cảm giác mình gặp một người điên. Vừa nghe câu hỏi này cô thấy hơi bối rối.
Bởi vì cô không biết trả lời như thế nào.
Nếu là chọn Đường Trọng thì hắn có lý do gì để giúp một kẻ muốn giết mình chứ?
Còn nếu cô chọn Khương Như Long…nhưng trong lòng cô lại càng hận Đường Trọng hơn mà, hận đến thấu xương.
Cuối cùng cô chọn trả lời thành thật. Bởi vì cô biết mình không thể lừa dối được người con trai trước mắt.
Ngay cả cha mình cũng không phải đối thủ của hắn thì mình cần gì phải tự tìm mất mặt?
- Sao tôi phải tức giận?
Đường Trọng cười vô cùng vui vẻ.
- Tôi biết cô nói thật. Tuy cô không phải người tốt nhưng vẫn có điểm khiến tôi phải khen ngợi, đó là cô là một người thành thật.
Tô Cẩm Dự mấp máy môi nhưng không biết nói gì.
Tên này không phải có bệnh thích bị hành hạ đấy chứ?
- Chẳng qua, điều khiến tôi khó hiểu chính là, cô hận tôi còn hơn hận Khương Như Long thì vì sao lại tới tìm tôi vậy?
Đường Trọng nói:
- Đáng lẽ cô nên tìm Khương Như Long hợp tác để giết chết tôi mới đúng. Tôi nghĩ, nhất định cô và Khương Như Long sẽ có tiếng nói chung đấy.
- Tôi đã nghĩ tới rồi.
Tô Cẩm Dự nói. Cô biết cơ hội của mình chỉ là nói thật với Đường Trọng. Nghĩ thế nào thì nói thế ấy, không được giấu giếm cái gì. Chỉ có như vậy may ra mới được Đường Trọng tín nhiệm.
Tuy cô cảm thấy phương thức đàm phán này rất vớ vẩn nhưng cô có dự cảm, mình có thể thành công.
Bởi vì, Đường Trọng vốn là một kẻ quái dị.
Đột nhiên hắn xuất hiện trên sân khấu vạn người chú mục, những lời nói hay những chuyện hắn làm đều khiến người ta khó tưởng tượng trước được.
- Vì sao không đi?
- Hắn không phải đối thủ của cậu.
Tô Cẩm Dự nói.
- Cho dù hai người chúng tôi hợp tác thì có thể vẫn không làm gì được cậu.
- Vậy nên, cô lấy lui làm tiến, nếu hợp tác với hắn mà không giết được tôi thì liền tìm tôi hợp tác để giết hắn hả? Dù sao cô đều hận cả hai chúng tôi mà đúng không?
- Không sai.
Tô Cẩm Dự ưỡn ngực, thẳng thắn trả lời.
Đường Trọng liếc nhìn bộ ngực được chăm sóc cẩn thận của cô ta hỏi:
- Tại sao tôi phải giúp cô? Tại sao tôi phải tin cô? Làm sao tôi có thể xác định cô không phải gián điệp mà Khương Như Long cử đến?
- Bởi vì tôi cũng góp vốn. Tôi sẽ đứng cùng thuyền với cậu.
Tô Cẩm Dự nói. Cô nhìn vào mắt Đường Trọng, chân thật nói.
- Cô lấy cái gì để góp vốn?
- Thể xác hoặc linh hồn.
Mặt Tô Cẩm Dự không cảm xúc nói.
- Chỉ cần cậu muốn thì đều có thể lấy đi.
Lông mi Đường Trọng chớp chớp, trên mặt suy tư.
Tô Cẩm Dự nín thở, trái tim cô đập rất nhanh nhưng việc cô có thể làm cũng chỉ là yên lặng chờ đợi.
Đường Trọng liếc nhìn bộ ngực của Tô Cẩm Dự, nói:
- Cởi áo khoác của cô ra.
- Áo khoác ư?
Tô Cẩm Dự cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, chỉ có một chiếc áo yếm đen ngắn chứ có áo khoác gì?
Chẳng qua cô đã hiểu ý của Đường Trọng, đưa tay ra đằng sau kéo một cái, chiếc nơ thắt sau lưng liền rơi ra, áo yếm trên người cũng im lặng rơi trên mặt đất.
Bây giờ, nửa người trên của cô cũng chỉ còn chiếc nội y đen. Bởi vì bộ ngực quá lớn, nên chiếc áo chip kia cũng không thể bao hết mảnh thịt no đủ ấy. Dáng người cao thon, phần bụng bằng phẳng, trên rốn lóng lánh ngân quang, hình như là đeo một chiếc chuông nhỏ. Không thể không nói, Tô Cẩm Dự đúng là có vốn liếng để làm một cô gái kiêu ngạo.
- Cởi nốt nội y đi.
Đường Trọng nói.
Trái tim Tô Cẩm Dự căng thẳng.
- Chẳng lẽ hắn muốn dã chiến bên đường?
Chẳng qua lúc này đã không cho phép cô từ chối.
Ngoại trừ thân thể thì cô không còn cái gì nữa.
Không chỉ thế, Đường Trọng nhìn cũng đẹp trai, lần đầu tiên gặp mặt đã khiến cho cô hơi xao lòng.
Vì thế, hai tay cô nâng hai bên bộ ngực, sau đó lách vào chính giữa.
Một tiếng vang nhỏ truyền đến, chiếc nội y liền tách rời.
Cô ném chiếc nội y đã bị chia thành hai mảnh kia vứt xuống dưới, hai ngọn tuyết phong run rẩy đứng thẳng trước mắt Đường Trọng.
Hình quả táo, nhìn rất phong phú, đỉnh bồ đào phấn nộn, làm cho người ta có cảm giác muốn ăn ngay lập tức.
- Dáng người cũng được.
Đường Trọng khen một câu.
- Tiếp theo thế nào?
Tô Cẩm Dự hỏi. Nửa người trên của cô đã trần trụi trong không khí. Điều này khiến thân thể cô bắt đầu căng thẳng.
Mặc dù cô có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này nhưng cũng chưa bao giờ gặp hoàn cảnh như vậy.
Hơn thế nữa, ở đây là trên đường cái nhiều xe qua lại. Tuy bây giờ đã là rạng sáng mà xe qua lại cũng chưa nhiều.
- Sau đó thì cô đứng ở đây.
Đường Trọng nói:
- Trước sáu giờ sáng mai gửi tin nhắn cho tôi, nói cho tôi biết tối hôm nay tổng cộng có bao nhiêu chiếc xe đi qua đây. Cô biết số di động của tôi chứ?
Đường Trọng vừa nói vừa lấy chiếc điện thoại trong túi áo của Tô Cẩm Dự, bấm số điện thoại của mình vào đó rồi nhét nó vào trong túi quần của cô.
Tiếp đó, hắn vẫy tay với Tô Cẩm Dự rồi đi vào chiếc xe Audi của mình, nghênh ngang rời đi.
- Cầm thú.
Tô Cẩm Dự cắn răng quát.
- Thú vị không?
Đường Trọng đang lái xe chạy nhanh về phía trước, thông qua kính chiếu hậu nhìn cô gái đang tức giận ở đằng sau cười lạnh:
- Trò chơi này thật không thú vị. Gặp người là dễ chết đấy.
Trở lại biệt thự Tử Viên, lúc Đường Trọng tắm rửa xong chuẩn bị lên giường đi ngủ thì điện thoại ở đầu giường vang lên.
Đường Trọng cầm điện thoại, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ gửi đến tin nhắn: Tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ mà cậu giao.
Đường Trọng suy nghĩ rồi trả lời: Nhanh như vậy đã muốn từ bỏ rồi à?
Cái số kia rất nhanh nhắn lại: tôi bị cảnh sát bắt.
“………”
Đường Trọng tắt điện thoại di động, nằm ở trên giường cười ha hả.
Trong đêm tối, trông hắn thật giống kẻ điên.
Có một số người chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của bạn.
Nhưng có một số người khách qua đường, một khi đến thì lại không chịu đi giống như một tên vô lại vậy.
Đường Trọng đánh một tên đại sư, lại không ngờ rằng tên đại sư này lại mang đến cho hắn phiền phức lớn.
Đường Trọng đang trong đoàn làm phim ‘bố vợ vạn tuế’. Lúc giải lao, mọi người tụ tập với nhau nói chuyện phiếm.
Hôm nay Trương Thượng Hân rút ra thời gian để quay một cảnh phim với Đường Trọng. Cảnh phim này là lúc hai người đang bàn bạc việc về nhà ra mắt bố mẹ nhân vật nữ chính, kết quả lại bị bố vợ Cát U bắt bẻ.
Tuy đây là lần đầu Đường Trọng và Trương Thượng Hân diễn chung nhưng hai người phối hợp rất ăn ý. Dùng lời nói của Phùng Đại Cương thì chính là ‘người không biết còn tưởng hai người là người yêu của nhau thật đấy’.
Cát U là diễn viên lâu năm trong hài kịch, giả thần giống thần, giả quỷ giống quỷ, ông ấy đã hiểu rõ nhân vật bố vợ này rồi. Khi ba người diễn chung có rất ít lần phải ngừng diễn.
Tốc độ quay phim rất nhanh, diễn viên và nhân viên trong đoàn đều thấy nhẹ nhõm.
- Vừa rồi một ánh mắt của anh chưa xử lý tốt.
Trương Thượng Hân nói với Đường Trọng:
- Tuy tôi chưa có kinh nghiệm yêu đương nhưng làm gì có bạn trai nào nhìn bạn gái mình như thế?
- Không phải dạo diễn yêu cầu phải im lặng thể hiện tình cảm sao?
Đường Trọng cười nói.
- Anh im lặng thể hiện lúc nào hả? Anh là muốn thiêu đốt người ta rồi.
Trương Thượng Hân cười nói.
- Còn nữa, lúc bạn trai ôm bạn gái thì làm gì có kiểu ôm như vậy? Giống như sợ đụng vào cơ thể của người ta vậy, anh phải đặt tay ở eo chứ.
- Vậy để tôi tìm cảm giác đi.
Đường Trọng nói xong muốn đi ôm Trương Thượng Hân.
- Đã qua cái thôn này thì không còn cửa hàng này nữa nha.
- Aiz, tiếc quá đi mất.
Đường Trọng nói:
- Chính nhân quân tử thường phải chịu thiệt mà.
- Chẳng qua không phải anh không còn cơ hội.
Trương Thượng Hân nói.
- Cơ hội gì?
- Anh quên chuyện đã hứa với tôi rồi à?
Trương Thượng Hân hờn dỗi nói.
- Tôi hứa với cô…cô nói là chuyện bạn nhảy à?
Đường Trọng chợt nghĩ đến, hỏi.
- Ừ.
Trương Thượng Hân cười khanh khách:
- Bây giờ đang trong giai đoạn giữa của tuần lưu diễn, là lúc thể hiện điệu nhảy này. Lần đầu tiên biểu diễn, tôi sẽ nhảy với anh. Anh đã đồng ý với tôi thì không thể nuốt lời đâu đấy. Lúc đó thì anh có thể quang minh chính đại ôm eo tôi rồi.:)
- Tôi đã nói mà không giữ lời lúc nào chứ?
Đường Trọng cười khổ.
- Cô không sợ chúng ta bị truyền tiếng xấu à? Thanh danh của tôi cũng không phải quá tốt nha.
- Ai bị truyền tiếng xấu với anh mà không nổi tiếng chứ? Không tin anh ra ngoài hỏi một chút xem bây giờ trong làng giải trí có biết bao nữ nghệ sĩ muốn bị truyền chuyện xấu với anh đấy, đáng tiếc họ không có cơ hội.
- Những ai vậy? Cô bảo các cô ấy tới tìm tôi, tôi nhất định sẽ cho họ cơ hội. Mọi người là đồng nghiệp, không phải nên giúp đỡ nhau sao?
Đường Trọng trêu tức nói.
Khi hai người đang nói đùa, người đại diện của Đường Trọng là Ngô Thư bước nhanh tới.
- Đường Trọng, xảy ra chuyện rồi.
Ngô Thư nói.
- Chuyện gì vậy?
Đường Trọng hỏi.
Ngô Thư mở ra máy tính tuỳ thân, nói:
- Vừa lên mạng thì đột nhiên thấy xuất hiện mấy cái tin tức này.
Đường Trọng nhìn lướt qua, vẻ mặt cũng kinh ngạc.
- Ngôi sao Đường Trọng đánh đại sư Thiên Cơ, đại sư tuyên bố trả thù.
- Đại sư Thiên Cơ nguyền rủa Đường Trọng, nói anh ấy sẽ gặp đại nạn.
- Bạn tốt trở mặt thành thù, Đường Trọng đánh đại sư Thiên Cơ.
- Có người hại tôi.
Đường Trọng nói.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ngô Thư gấp gáp hỏi.
Trương Thượng Hân đứng ở một bên nên cũng nhìn thấy tin tức trên máy tính, nói:
- Đại sư Thiên Cơ ở Tiểu Ý Sơn hả? Trước kia còn có bạn trong ngành giới thiệu tôi đến đó để cầu duyên, nói ông ta rất giỏi, là bán tiên đấy.
- Chính là ông ta, người đêm qua bị tôi đánh một trận.
Đường Trọng nói.
- Tất nhiên, ông ta cũng nguyền rủa tôi. Tôi cảm thấy chúng ta cần đẩy nhanh tốc độ quay phim, cho dù tôi chết đi cũng hi vọng trước khi chết có thể hoàn thành bộ phim này. Làm người phải học theo Tư Mã Thiên, dù bị biến thành thái giám cũng không thể như thái giám.