Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 72: Ông ấy không dạy tôi cách cúi đầu!



Trong suy nghĩ của Lương Đào và Lý Ngọc, mặc dù Đường Trọng vì nhỏ tuổi mà chỉ làm "lão nhị", nhưng bọn họ đều nghiễm nhiên coi hắn là "lão đại" của phòng ngủ này. Dù là ý chí, đảm đương, ăn nói hay là năng lực, hắn đều thành thục và chững chạc hơn bọn họ.

Bọn họ cứ tự nhiên mà lấy hắn làm trung tâm, rất tự giác quay chung quanh hắn.

Nếu lúc trước Hoa Minh hô "tao là vỏ bọc của nó", bọn họ cũng chẳng thấy lạ gì.

Vốn thành viên của phòng 307 đều là vỏ bọc của Đường Trọng. Bởi vì Đường Trọng "đánh" ra danh tiếng, bọn họ cũng vì thế mà quang vinh theo. Dù đến nơi này thìh mọi người cũng liếc mắt nhìn.

Đường Trọng là minh tinh trong trường, bọn họ là "người nhà" của minh tinh.

Nhưng mà, tối hôm nay xảy ra chuyện này làm bọn họ hiểu rõ, thân phận Hoa Minh không đơn giản.

Tên đi Audi A8 Biển đỏ quân khu kia cũng quen biết hắn, thậm chí không thể coi thường thái độ của hắn. Thân phận thật vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo của Lương Đào thật không đáng nhắc tới.

Có thân phận không đơn giản này nhưng Hoa Minh vẫn hô "tao là vỏ bọc của nó" làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười. Đồng thời, không khỏi cảm động vì phần chân tình này của hắn.

Mặc kệ thân phận biến hóa thế nào, anh em vẫn là anh em.

Mặc dù quan hệ của Lương Đào và Hoa Minh rất gần, nhưng giao tình chỉ là tầng ngoài, chưa từng thật sự hiểu hắn.

Bởi vì hắn luôn giữ bộ dáng cợt nhả, thỉnh thoảng bị coi thường, làm cho người ta hận không thể đạp hắn lên mặt đường mà sút cho vài cái.

Nhưng, biểu hiện của hắn tối nay làm người ta cảm động muốn khóc.

- Tiền Minh, mày điên rồi à? - Vệ Phong tức giận hô:

- Mày có biết mày đang làm gì không?

Không phải hắn đau lòng xe, mà là đau lòng về thái độ của Hoa Minh.

Ở trong lòng hắn, hắn và Hoa Minh mới là người chung đường, mới là anh em a.

Sao nó lại có thể đứng bên Đường Trọng? Sao lại có thể cầm gạch đập xe? Nó muốn cái gì?

- Tao biết. - Hoa Minh trơ cái mặt đen ra thật tình nói:

- Tao chưa từng tỉnh táo như hôm nay, tao biết tao đang làm cái gì.

- Đồ ngu. - Vệ Phong còn định quát lớn mấy câu, nhưng sau khi tiếp xúc với ánh mắt của Hoa Minh, hắn biết dù mình nói thế nào thì Hoa Minh cũng không nghe.

- Nói xin lỗi chú Vệ hộ tao. - Hoa Minh toét miệng cười, áy náy nói.

- Mày không cần xin lỗi bố tao. Mày nên nghĩ cách để khai báo với người nhà mày đi. - Vệ Phong cười lạnh nói.

Sinh viên vây xem ngày càng nhiều, giáo viên trong trường cùng bảo an của phòng bảo vệ cũng nghe nói, tất cả đều chạy tới.

- Đang làm gì đó? Đang làm gì? - Một giáo sư đầu tóc bạc trắng la lớn:

- Các em có phải sinh viên hay không? Có tý bộ dạng sinh viên nào không? Thích đánh nhau thế thì chạy tới Nam Đại làm gì? Đây là nơi để học kiến thức, không phải chỗ để cho các em đánh nhau.

Trưởng phòng bảo vệ Trịnh Thừa Phong nhận được báo cáo của sinh viên, còn tưởng rằng chỉ là mấy sinh viên đùa giỡn. Nhưng khi hắn dẫn người tới cửa, phát hiện không chỉ có rất nhiều sinh viên vây quanh, còn có cả con Audi bị nện, mới biết việc lớn lắm rồi.

Lúc Trịnh Thừa Phong thấy hai gương mặt quen thuộc Đường Trọng và Hoa Minh này, đầu cũng to ra một vòng, quát lên:

- Sao lại là các cậu? Sao lại là các cậu? Lần nào đánh nhau cũng có các cậu hả?

Chuyện tình thầy Trương vừa mới chấm dứt, mặc dù cái kết làm hắn không giải thích được. Nhưng mà, lại thấy đám Đường Trọng và Hoa Minh đánh nhau gây chuyện làm cho hắn vô cùng tức giận.

Ở trong lòng hắn, hai tên Đường Trọng và Hoa Minh là hai tên học sinh cực xấu.

- Thưa thầy, bọn em không đánh nhau, là bị người đánh. - Lương Đào la lên. Hắn chỉ vào những người vây xem:

- Không tin thầy hỏi bọn họ, bọn họ đều có thể làm chứng.

Xôn xao

Những người vây xem lập tức lui về sau một đoạn dài.

Bọn họ thích xem náo nhiệt, nhưng bọn họ không thích bị người khác xem mình náo nhiệt.

Kẻ trượng nghĩa đứng ra vì chuyện này chỉ có trong tiểu thuyết và phim ảnh mà thôi.

- Có phải đánh nhau hay không tôi điều tra cái là biết ngay, không cần các cậu chống chế. Các cậu nghĩ rằng nói gì tôi cũng phải tin hay sao? - Trịnh Thừa Phong tất nhiên không tin truyện ma quỷ của Lương Đào:

- Cậu, cậu còn các cậu nữa, tất cả vào phòng bảo vệ với tôi.

Hắn chỉ một vòng lớn, gồm Đường Trọng, Du Mục, Hoa Minh, Lương Đào, Lý Ngọc tất cả đều có đủ.

Trường học nhúng tay, Du Mục cũng không tiện làm quá.

Hắn chỉ chỉ Đường Trọng nói:

- Lời nói của tao có hiệu lực mãi mãi.

Ý nói là, một ngày nào đó tao sẽ lấy đi một chân của mày.

Hắn lại gật đầu với Hoa Minh, đột nhiên xoay người rời đi.

- Này này, cậu đứng lại cho tôi. - Trịnh Thừa Phong xông lên phía trước chặn Du Mục lại.

Thằng ôn này, quá kiêu ngạo. Hắn vừa rồi đã chỉ qua, bảo nó về phòng bảo vệ để tiếp nhận điều tra. Thế mà nó hoàn toàn bỏ qua lời của mình.

Hắn vừa bắt được ống tay áo của Du Mục, thân thể của Du Mục lùi lại một bước, vừa vặn đụng vào ngực hắn. Sau đó chợt phát lực, thân thể Trịnh Thừa Phong bay lên trời.

Đường Trọng nhìn thật rõ ràng, là Du Mục dùng một đòn ném qua vai tuyệt mỹ, ném Trịnh Thừa Phong ra ngoài.

Rầm.

Trịnh Thừa Phong đập lên mặt đất, cũng không nhúc nhích.

Du Mục cũng chẳng liếc hắn một cái, cứ tập tà tập tễnh bước qua người hắn.

Du Mục đi, Vệ Phong cũng không cần thiết phải ở lại.

Hắn cũng không chào hỏi gì Hoa Minh, đi vào xe Audi, khởi động rồi quay đầu.

Người của phòng bảo vệ muốn chặn xe lại, nhưng sao khi thấy biển số xe thì tất cả đều né tránh.

Biển kiểu đó thì ai dám ngăn cản đây?

Điện thoại của Đường Trọng vang lên, màn hình hiện tên của viện trưởng Tiêu Dục Hằng.

Đường Trọng ấn trả lời, Tiêu Dục Hằng cũng chỉ nói một câu: đến phòng làm việc của tôi ngay.

Đường Trọng cười cười, viện trưởng Tiêu Dục Hằng đã biết chuyện xảy ra hôm nay.

Thân là học sinh của viện trưởng, có rất nhiều chỗ tốt, nhưng khuyết điểm trên người mình cũng sẽ bị khuếch đại lên vô hạn.

Xem ra, ban đầu Tiêu viện trưởng cũng không ngờ lại thu phải một thằng thích gây chuyện như vậy.

Hắn đi tới trước mặt Hoa Minh hỏi:

- Mày có sao không?

- Tao có thể bị gì chứ? - Hoa Minh lẫm liệt nói, hắn phủi phủi dấu chân trên quần áo:

- Thằng què kia yếu sức quá, coi như là gãi ngứa cho Hoa gia.

- Không sao là tốt rồi. - Bây giờ Đường Trọng mới yên lòng, hắn thấy Hoa Minh bị Du Mục đá ngã, hắn không ngờ thằng què có dáng người tầm thường kia lại có thân thủ lợi hại đến như vậy.

Sợ rằng cũng không dưới Vệ Phong mà mình vừa giao thủ. Sau này chống lại hắn phải cẩn thận một chút.

Lương Đào và Lý Ngọc cũng chạy tới, Lương Đào nhìn vết xanh tím trên trán Đường Trọng nói:

- Mày đánh nhau với thằng kia?

- Ừ, qua lại hai chiêu. - Đường Trọng nhàn nhạt nói, hắn không muốn thuật lại tiến trình trận đấu. Có lẽ đây là điều vinh dự với rất nhiều người, nhưng nếu như không cần thiết, hắn thật sự không muốn xuất quyền.

Dĩ nhiên, nếu lúc này nói ra lời đó thì quá giả dối, giống như một minh tinh nổi tiếng muốn nói chuyện hắn muốn làm nhất đó là cuộc sống yên tĩnh, giống như kẻ có rất nhiều tiền nói hắn không thích tiền vậy.

- Đầu bị tím. - Lương Đào chỉ chỉ lên đầu Đường Trọng nói:

- Đi y viện xem sao?

- Không sao đâu, về xoa nước nóng một chút là được. - Đường Trọng cười nói, hắn so chiêu với đại đương gia thì ông còn ra tay tàn nhẫn hơn cả Vệ Phong này. Đường Trọng biết tự vệ, cũng biết cách tự chữa như thế nào.

Tô San đi tới, ngửa mặt nhìn trán Đường Trọng hỏi:

- Có cần đi y viện không?

- Không cần, không sao đâu. - Đường Trọng nói.

Tô San gật đầu nói:

- Anh biết thân phận của hắn không?

- Không biết. - Đường Trọng lắc đầu.

- Vậy thì cũng đoán được đôi chút chứ. - Tô San nói:

- Có phải quá manh động rồi hay không?

- Manh động ư? - Đường Trọng nở nụ cười:

- Hồi trước có xem qua một đoạn tin tức. Có một người đàn ông, hắn thành thật, nhưng cũng rất hèn yếu. Hắn có một người bạn, là đội trưởng liên phòng địa phương. Người bạn kia thỉnh thoảng tìm hắn uống rượu, hắn cự tuyệt thì bị đánh. Sau đó, người bạn kia lại coi trọng chính vợ của hắn, uy hiếp đuổi hắn ra ngoài, sau đó kéo cửa xếp lại, đè vợ hắn ra mà cưỡng bức. Hắn rất tức giận, tức phát khóc, nhưng mà hắn lại không làm gì cả.

Đường Trọng nở nụ cười đau thương, hơn nữa còn khinh thường.

- Vợ của hắn bị điên, tâm lý và thân thể đều phải nhận thương tổn rất lớn. Bởi vì trong cửa hàng bọn họ có cameras, cameras đã quay lại tất cả những chuyện xảy ra. Đoạn phim bị lộ ra ngoài, từ đó vụ bê bối mới lộ ra ngoài ánh sáng.

- Tên bạn kia của hắn có đáng hận không? Đáng hận! Cướp vợ của người, tội ác tày trời. Nhưng mà, thằng chồng hèn yếu kia còn đáng hận hơn thằng bạn hắn gấp vạn lần. Một thằng đàn ông mà ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, đàn ông như thế sống làm cái gì? Trên thế giới này, không có một tội ác nào lớn hơn yếu đuối cả.

Đường Trọng nâng mắt kính, híp mắt cười nói:

- Vì tôi đi gần cô một chút, hắn đã muốn đuổi tôi đi. Nếu như sau này hắn coi trọng vợ của tôi, chẳng lẽ lại muốn tôi tránh ra một lần nữa sao?

- Đây chính là nguyên nhân mà anh tức giận phản kích như vậy? - Tô San hỏi, nàng cũng đã từng nghe tin tức này. Lúc ấy cũng thấy lòng đầy căm phẫn, không thể tưởng tượng được, sao trên đời này lại có được thằng đàn ông cực phẩm như vậy. Không ngờ chuyện này xúc động tới hắn sâu như thế.

- Có một phần. - Đường Trọng nói.

- Còn phần khác? - Tô San tò mò hỏi. Chuyện xảy ra tối nay khiến nàng muốn hiểu rõ người đàn ông này thêm một chút.

Trước kia, nàng cảm thấy đó là một nam sinh.

Bây giờ, nàng thấy đó là một nam nhân.

Hơn nữa, hắn còn có một đám anh em tốt.

Trong hoàn cảnh như thế, bị gia đình và trưởng bối bức bách vẫn đứng bên hắn, Tiền Minh kia thật là người làm cho người ta khâm phục. Nhưng mà, điều đó chẳng phải chứng minh hắn có mị lực nhân cách mà người khác khó mà sánh bằng hay sao?

- Có một người đàn ông, ông ấy dạy tôi rất nhiều thứ. - Đường Trọng nhếch môi nở nụ cười, lộ ra một bộ dạng hoài niệm:

- Nhưng mà, ông ấy không dạy tôi cách cúi đầu là thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.