Đường Trọng cầm mấy tờ giấy trong tay tát nhẹ vào hai má Quan Ý, nói:
- Người họ Lý kia là tình nhân của mày, độc nhãn là kẻ đến giết tao, hai người bọn chúng từng có tiếp xúc, mày giải thích việc này như thế nào?
- Tao không biết chuyện đó.
Quan Ý ngẩng đầu lên, muốn tránh đi công kích mang tính vũ nhục của Đường Trọng:
- Tao không biết độc nhãn là ai, càng không biết giữa bọn họ có chuyện gì. Nếu có chuyện gì thì cũng có thể là chuyện giữa cá nhân người nhà họ Lý, không liên quan đến tao.
- Những lời này của mày làm tao bị tổn thương. Tao cảm thấy mày cho rằng tao là thằng ngốc.
Đường Trọng cảm thán nói.
- Nếu vậy…tao chỉ có thể nói với mày một tiếng, thật có lỗi.
Đường Trọng chỉ ngón tay Quan Ý nói:
- Hình như hành động ra oai này không đủ mạnh, không có hiệu quả xứng đáng nhỉ? Chắc là mày còn chưa hiểu tình huống hiện tại đi.
- Tao hiểu rõ rồi.
Quan Ý lãnh liệt nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, ác độc nói:
- Tao rất rõ ràng. Tao bị mày bắt cóc. Bây giờ mày muốn giết cứ giết, muốn đánh cứ đánh.
- Chẳng qua, mày cũng cần hiểu rõ. Tao là người nhà họ Quan, dù là nhà họ Khương cũng không thể làm gì tao. Nếu mày dám tổn thương tao thì khi đó, dù lên trời hay xuống đất cũng không có ai cứu được mày. Tao chết thì mày cũng đừng mong sống được.
- Còn nữa, mày cho rằng giết hết người của tao thì bọn họ không biết tao bị mày bắt cóc sao? Trên đời này, không có tường không lọt gió. Rất nhanh bọn họ sẽ tìm ra. Nếu tao bị làm sao thì bọn họ sẽ không bỏ qua cho mày.
- Mày đang uy hiếp tao?
Đường Trọng híp mắt cười.
- Đường Trọng, tao biết mày là dạng người gì.
Quan Ý không khách khí phản kích, nói:
- Mày là một con chó điên. Nếu không phải cần thiết thì không ai tự nguyện trêu chọc mày. Nhưng nếu là bất đắc dĩ…thì cũng đừng trách người khác ra tay vô tình. Minh tinh thì sao? Bất động sản Cẩm Tú? Hay giải trí Hoa Thanh? Muốn chơi cho mày chết thì cũng chỉ cần động ngón tay. Đừng hy vọng vào nhà họ Khương, bọn họ không bảo vệ nổi mày. Bây giờ, bọn họ ngay cả tự bảo vệ mình cũng rất khó khăn. Nếu không sao bọn họ phải đưa con gái cho anh trai tao? Còn không phải vì muốn ôm đùi nhà họ Quan à?
Đường Trọng sờ cằm nói:
- Thật đúng là kỳ quái. Bình thường tao không thích nhà họ Khương. Nhắc tới bọn họ liền tức giận, thậm chí còn căm thù nhà họ Khương đến tận xương tuỷ. Nhưng bây giờ, khi mày nói xấu nhà họ Khương trước mặt tao thì tao lại cảm thấy khó chịu trong lòng, mày vũ nhục bọn họ cũng giống như vũ nhục tao vậy. Tại sao lại như thế nhỉ?
Quan Ý cười lạnh nhưng không đáp.
- Tao hiểu rồi.
Đường Trọng bừng tỉnh đại ngộ.
- Trong nhà họ Khương có người tao quan tâm. Mày vũ nhục nhà họ Khương liền là vũ nhục người tao quan tâm.
- Đường Trọng, chúng ta đều là người trưởng thành. Mày không cần giả thần giả quỷ trước mặt tao. Tao nói rồi, tao hoàn toàn không biết những chuyện mày nói. Bây giờ mày bắt cóc tao là phạm tội. Tao có quyền truy cứu trách nhiệm hình sự với mày. Tao yêu cầu mày lập tức thả tao. Nếu như tâm tình tao tốt thì có thể tao sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Quan Ý cắt ngang lời Đường Trọng, không kiên nhẫn nói.
- Tao biết ngay là mày khinh tao.
Đường Trọng ngượng ngùng nói:
- Một kẻ động tí là giết người thì đứt một đầu ngón tay có làm sao?
Vừa nói chuyện Đường Trọng vừa cầm tay phải của Quan Ý.
Quan Ý không giãy giụa, hắn biết dù mình có giãy giụa cũng không có tác dụng gì. Bên Đường Trọng có ba người, nếu cả ba bọn chúng cùng lên thì dù mình có mạnh hơn cũng không thể chạy thoát.
Không chỉ thế, gần đây Quan Ý rất khinh thường loại người gặp được nguy hiểm liền giãy giụa. Hắn cảm thấy bọn chúng giống như một con động vật nhỏ bé tuỳ người xâm phạm vậy.
Tuyệt đối im lặng.
Hắn muốn duy trì tôn nghiêm của mình. Hắn cũng có kiêu ngạo của mình.
Hơn thế nữa, lúc này phải cố gắng bình tĩnh mới có lợi khi đàm phán với đạo tặc.
- Đường Trọng, mày tốt nhất nên suy nghĩ kĩ trước khi hành động lần nữa. Bây giờ mày đối với tao như thế nào thì sau này người khác cũng sẽ đối xử với mày như thế.
Quan Ý hung ác nói:
- Hai nhà họ Quan và nhà họ Khương sắp thành thông gia. Nếu bọn hắn biết mày làm vậy với tao thì bọn hắn cũng sẽ không tha cho mày.
- Mày nói xem, nếu bọn hắn biết mày phái người giết tao thì còn đồng ý làm thông gia với nhà họ Quan không?
Đường Trọng cười hì hì hỏi lại.
Quan Ý không chút do dự đáp:
- Còn.
- Đúng vậy. Bọn họ còn. Sao bọn họ lại quan tâm sống chết của tao chứ?
Đường Trọng chế nhạo nói, như là giễu cợt nhà họ Khương, hoặc như giễu cợt chính mình.
- Nếu vậy thì tao dựa vào cái gì mà phải quan tâm cảm thụ của bọn họ? Tháng mười hai năm trước, mày phái người lùn ám sát tao, đó là lần thứ nhất tao bị trúng đạn vào mông, suýt chút thì chết.
- Quan trọng nhất là, lúc ấy bên cạnh tao còn có một cô gái xinh đẹp. Mày đã khiến tao mất mặt trước cô ấy. Vậy mày cảm thấy tao cần phải tha cho mày sao? Lúc Khương Di Nhiên đính hôn, mày lại phái sát thủ tới giết tao. Nhưng lúc này, đối thủ không đủ thực lực nên không có quá nhiều uy hiếp đến tao, nhưng lại khiến cho anh bạn tài xế lái xe cho tao sợ đến mức đái ra quần, mày cảm thấy anh ta sẽ tha cho mày sao?
- Quan Ý, tao nghĩ mãi mà không ra.
Đường Trọng nói:
- Tao có thể khẳng định, trước ngày hôm nay, chúng ta căn bản là không quen biết, cũng không có liên hệ gì. Vậy vì sao mày lại hận tao như thế, đến nỗi muốn đưa tao vào chỗ chết?
- Tao không biết mày đang nói gì?
Quan Ý nói:
- Những chuyện này không liên quan đến tao.
Đường Trọng vung tay, một luồng ánh sáng bạc hiện lên.
Sau đó một dòng nước ấm lập tức chảy ra.
Hoà thượng đứng ở đối diện không kịp tránh, nên trên người dính rất nhiều máu.
Đường Trọng ra tay quá nhanh. Đao pháp của Đường Trọng quá lợi hại.
Thẳng đến lúc này Quan Ý mới cảm nhận được sự khác thường.
Cúi đầu nhìn lại, năm ngón tay ở tay phải của hắn, thì có tới 4 ngón đã bị Đường Trọng cắt đứt rơi lả tả.
Ngoại trừ ngón tay cái hơi tách biệt với mấy ngón kia mà tránh được, còn 4 ngón còn lại đều bị chặt đứt tận gốc. Tại 4 nơi các ngón tay bị đứt, giống như 4 miệng giếng phun dòng nước màu đỏ tươi.
Đau đớn!
Đau như khoan tim!
Lúc này, dù năng lực nhẫn nại siêu phàm như Quan Ý cũng không chịu nổi.
Hai chân hắn như nhũn ra, cả người run rẩy, càng nhiều mồ hôi chảy ròng theo hai bên má. Con mắt bị vị mặn của mồ hơi làm mơ hồ, cơ bắp trên mặt run rẩy, mà ngay cả chiếc mũi bị mồ hôi che kín cũng không ngừng run run.
- Đường Trọng, mày thật độc ác.
Quan Ý cắn răng nói.
Đường Trọng giẫm lên bốn khúc ngón tay rơi trên mặt đất kia, hung hăng nghiền nát chúng thành thịt nhão. Bởi như vậy, sẽ phá huỷ hoàn toàn hi vọng nối lại ngón tay của Quan Ý.
- Kẻ không biết quý trọng thời gian là đáng xấu hổ. Chúng ta cần đổi một phương thức nói chuyện khác.
Đường Trọng cười nói:
- Dựa theo lượng máu chảy hiện tại, nếu không kịp thời trị liệu thì mày rất khó kiên trì nổi hai giờ. Hay có thể nói, mày chỉ còn hai tiếng ở thế giới này. Mày có cảm thấy thời gian của mày đột nhiên trở nên quý giá không? Nói đến mức này, chắc mày không lại lãng phí thời gian nữa chứ?
- Mày muốn biết cái gì?
Quan Ý nói.
- Đúng rồi. Tao muốn chính là loại thái độ này.
Đường Trọng thoả mãn nói:
- Độc nhãn sát thủ là mày phái tới phải không?
- Phải.
- Sát thủ lùn có phải người của mày không?
- Không phải.
- Bọn chúng muốn giết tao là do mày đứng sau sai khiến phải không?
- Phải.
- Tại sao mày phải làm như vậy?
Quan Ý im lặng không đáp.
- Nếu tao là mày, tao sẽ không mắc loại sai lầm ngu ngốc này.
Đường Trọng có ý tốt nhắc:
- Mày phải biết. Tại nơi này giờ này không nói thì một lúc khác sẽ có một người khác nói. Có gì khác nhau đâu? Nếu mày muốn chết thì mày đã không chịu thoả hiệp. Còn nếu mày thoả hiệp, vậy thì cho tao điều tao muốn.
- Tao cần mày chết.
Quan Ý nói.
- Vì sao?
- Nếu mày chết thì ai là kẻ hiềm nghi lớn nhất?
- Nhà họ Đổng.
Đường Trọng nói. Vấn đề này là chắc chắn. Nếu chẳng may mình chết rồi thì nhà họ Đổng sẽ bị nghi ngờ nhiều nhất.
Không nói lão râu dài sẽ phản kích như thế nào, nhưng có thể tưởng tượng Khương Khả Nhân, mẹ của mình cùng Khương Khả Khanh hai người này sẽ trả thù tàn nhẫn và điên cuồng đến mức nào.
Khương Khả Nhân quản lý mạch máu kinh tế của nhà họ Khương, nếu như bà quyết sống mái với nhà họ Đổng thì căn cơ nhà họ Khương sẽ được sử dụng. Mà nếu nhà họ Đổng bị nhà họ Khương toàn lực đánh thì tất nhiên cũng sẽ bị tổn thương gân cốt.
Hai hổ tranh đấu, tất cả hai đều bị thương.
Đây cũng là nguyên nhân khiến nhà họ Đổng dù vẫn oán hận sâu đậm với nhà họ Khương, còn nhà họ Khương bất mãn với nhà họ Đổng nhưng hai gia tộc vẫn giữ vững hiệp nghị nhiều năm như vậy.
Bọn họ cũng không muốn bị đổ, bởi bọn họ hiểu, một khi ngã xuống thì sẽ trở thành miếng mồi béo bở cho những người khác.
Bây giờ xem ra, không phải bọn họ không muốn đổ mà không bị đổ, có một số người đã đem bọn họ coi là miếng thịt béo, hi vọng bọn họ sớm ngày sụp đổ.
- Mày là người lựa chọn thích hợp nhất.
Hai hàm răng Quan Ý va vào nhau kêu ‘lập cập’:
- Nếu mày chết thì sẽ có nhiều người tức giận. Cho nên, bọn họ nhất định sẽ quyết sinh tử với nhà họ Đổng. Những người khác thì không được. Khương Như Long không được, Khương Như Hổ cũng không được.
- Vì sao bọn họ không được? Bọn họ mới là con cháu ruột nhà họ Khương cơ mà?
Đường Trọng nói.
- Người họ Đổng không hận bọn hắn. Dù bọn hắn chết thì nhà họ Khương cũng không hoài nghi đến nhà họ Đổng. Hơn thế nữa, cho dù bọn họ hoài nghi thì vì đại cục bọn họ cũng sẽ không làm ra hành động quá khích gì.
- Hoặc là nói, bọn hắn chết cũng vô ích sao?
Trong lòng Đường Trọng có chút thoải mái.
- Nhà họ Khương sẽ dùng cái chết của bọn hắn để đổi lấy lợi ích.
Quan Ý nói:
- Còn nếu mày chết thì mọi con đường đàm phán đều bị huỷ bỏ. Dù là cha mày ở Hận Sơn, hay mẹ mày quản lý Đông điện đều sẽ không đàm phán với nhà họ Đổng, càng không thoả hiệp với yêu cầu của nhà họ Khương.
- Bọn hắn nặng về lợi ích, còn chúng tao thiên về tình cảm.
Đường Trọng cảm thán nói:
- Ngược lại, mày đã hiểu rõ điều này. Nếu tao là mày, tao cũng sẽ giết chết nhân vật quan trọng như vậy.
- Nhà họ Khương không ổn định, muốn phụ thuộc vào nhà họ Quan để tồn tại. Bây giờ Khương Di Nhiên đã đính hôn với anh trai tao. Đây chính là nước cờ đầu tiên của bọn tao.
- Tao hiểu hết rồi.
Đường Trọng xua tay nói:
- Đem hắn chôn đi.
- Mày muốn giết tao hả?
Quan Ý kinh hãi.
- Kính nhờ, tao không giết mày để chờ mày quay lại giết tao à?