Khi Tiêu Nam Tâm về nhà, bà lão đang ngồi trên ghế salon xem tivi.
Thấy cháu gái về, bà lão vui vẻ nói:
- Không phải nói hôm nay các cháu phải tiếp đón đoàn đại biểu của Tâm lý học viện Yale sao? Sao cháu lại về sớm như vậy? Ong của cháu đâu?
Tiêu Nam Tâm tu một hơi hết cốc nước, nói:
- Phải về rồi. Ông vẫn còn đang tiếp khách.
Bà lão nghe câu trả lời của cháu gái có chút tức giận, nói:
- Con ranh chết tiệt này, sao lại nói vậy?
- Cháu đâu có cách nào khác? Bà hỏi một mạch ba vấn đề, cháu chỉ có thể đơn giản trả lời thôi.
Tiêu Nam Tâm giứt tóc, bực bội nói.
Bà lão nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Nam Tâm, nói:
- Nam Tâm? Cháu làm sao vậy? Không vui à?
- Sao lại không vui.
Tiêu Nam Tâm phủ nhận:
- Chỉ là có chút mệt mỏi. Bà xem TV đi, cháu vào phòng nghỉ ngơi chút.
- Vẫn còn trẻ, chỉ tiếp khách trò chuyện mà cũng mệt mỏi ư?
Bà lão oán trách nói:
- Trước kia, cháu cả ngày trèo đèo, lộ suối cũng không thấy kêu mệt mói.
- Aiz, bà nội, bà nội thân yêu của cháu, bà đừng phiền cháu nữa. Hiện tại cháu cũng đủ phiền phức rồi.
Tiêu Nam Tâm dở khóc dở cười nói.
Bà lão xua tay nói:
- Đi đi. Cũng không mong cháu nói chuyện với bà.
Tiêu Nam Tâm tắm rửa xong, thay một bộ quần áo rộng thùng thình nằm trên giường, đang suy nghĩ xem lát nên giải thích với ông nội về quan hệ giữa mình với Đường Trọng như thế nào, thì nghe thấy thanh âm nói chuyện của ông bà.
- Về rồi à?
Bà lão cười hỏi. Người già khi về hưu, thích nhất đúng là có người nói chuyện cùng mình.
- Nam Tâm đâu?
- Đứa nhỏ này khi về kêu mệt mỏi nên chạy về phòng nghỉ ngơi rồi.
- Tôi đi tìm nó nói chuyện.
- Aiz, ông già, chắc Nam Tâm ngủ rồi, bây giờ ông tìm nó làm gì? Có chuyện gì không thể đợi đến lúc nó ngủ dậy rồi nói sau được à?
- Chúng ta không đợi được.
Tiêu Dục Hằng nói.
Trái tim Tiêu Nam Tâm thình thịch một tiếng, giống như trống đánh vậy.
Cả ngày hôm nay cô vẫn tránh ông nội, tận lực không đến gần ông, chỉ là không muốn để ông lo lắng hơn. Không ngờ, mình vừa về đến nhà thì ông cũng đã về. hơn thế nữa, nhìn bộ dáng của ông thì có chút tức giận.
Tiêu Nam Tâm khổ cực suy nghĩ, cuối cùng nghĩ muốn giả vờ ngủ.
Mặc kệ là ai gọi mình thì mình cũng sẽ không thức dậy, không dậy, không dậy.
Cốc cốc…
Có người nhẹ gõ cửa phòng.
Tiêu Nam Tâm ngừng thở, không nhúc nhích nằm trên giường. Dù sao cửa phòng đã bị cô khoá từ bên trong, nếu không có chìa khoá thì từ bên ngoài sẽ không thể mở được.
Thế nhưng Tiêu Dục Hằng cũng không định mở cửa vào.
Ông đứng ở cửa, nói:
- Nam Tâm, đến thư phòng ông một lát. Ông có chuyện nói với cháu.
Nói xong, tiếng bước chân dần dần đi xa.
- Cứ như vậy đi rồi sao?
Trong lòng Tiêu Nam Tâm thầm nghĩ.
- Mặc kệ ông. Ngủ.
Tiêu Nam Tâm do dự một phen liền đưa ra quyết định.
Nhưng dù cô cố gắng thế nào cũng không ngủ được.
Đột nhiên cô ngồi bật dậy, bộ dạng bất kể nói to:
- Không phải chỉ là nói chuyện thôi sao? Có gì đặc biệt chứ?
Tuy trong lòng đã làm tốt chuẩn bị nhưng khi cô đứng trước mặt Tiêu Dục Hằng thì tâm tình vẫn bất an.
Tiêu Dục Hằng để sách trong tay xuống, ánh mắt như có suy nghĩ nhìn Tiêu Nam Tâm đang đứng trước mặt.
- Ông còn tưởng một lát nữa cháu mới xuống.
Tiêu Dục Hằng nói.
- Ông, ông muốn hỏi gì thì hỏi đi.
Tiêu Nam Tâm tuỳ tiện ngồi trước mặt Tiêu Dục Hằng, thuận tay còn rót đầy nước vào chén trà của ông:
- Cháu thì không sao cả, chỉ sợ làm ông nín hỏng thôi.
Tiêu Dục Hằng biết cháu mình không sợ trời không sợ đất, bị cô trêu chọc như vậy cũng không để ý, trầm giọng nói:
- Nam Tâm, bình thường ông sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của cháu. Bây giờ cháu đã trưởng thành, có thể tự làm chủ một số việc.
- Ông thật là sống mở.
- Nhưng ông muốn biết tình trạng giữa cháu với Đường Trọng là như thế nào?
- Ông nên biết thì đã biết hết….Ông không biết thì thực ra không xảy ra cái gì.
Tiêu Nam Tâm vô cùng thẳng thắn nói.
- Bọn họ nói là thật?
Tiêu Dục Hằng nóng nảy:
- Cháu cùng Đường Trọng đã…
- Cháu từng hôn hắn.
Tiêu Nam Tâm nói.
- Cái gì?
Bà lão bê một đĩa hoa quả đứng ở cửa ra vào trợn tròn mắt, hét:
- Nam Tâm, cháu cùng Đường Trọng đã hôn rồi hả?
- Bà…
Tiêu Nam Tâm không ngờ bà lão sẽ xuất hiện đúng lúc này. Cô có lòng tin sẽ đàm phán với ông được, nhưng khi đối mặt với bà lão thì một phần thắng cô cũng không có.
- Này, hai cái đứa trẻ này thật đúng là….
Thấy Tiêu Nam Tâm không phủ nhận, bà lão vui mừng không ngậm miệng được:
- Bà còn nghĩ nên mai mối cho hai đứa thế nào. Hoá ra hai đứa đã tiến triển hơn cả bà nghĩ rồi. Nam Tâm, bà nói cho cháu biết, Đường Trọng là đứa bé ngoan. Cháu nên đối xử tốt với con nhà người ta. Thu lại tính tình táo bạo của cháu. Đã qua thôn này thì không còn cửa hàng này nữa đâu.
- Bà….
Tiêu Nam Tâm tức giận đến giậm chân. Có người dạy cháu gái mình như vậy sao? Giống như cháu gái của mình không gả đi được vậy.
- Đã hôn rồi cơ mà.
Bà lão cười ha hả nói:
- Vẫn là Nam Tâm nhà chúng ta chủ động. Đây mới là việc Nam Tâm nhà chúng ta làm được nha. Nhăn nhăn nhó nhó không phải tính cách của cháu gái ta.
- Được rồi, được rồi.
Tiêu Dục Hằng xua tay ngăn cản bà lão của mình nói tiếp. Ông nhìn Tiêu Nam Tâm nói:
- Quan hệ giữa cháu và Đường Trọng đã định rồi à?
- Không có.
Tiêu Nam Tâm nói:
- Gấp cái gì?
- Vậy Đường Trọng cùng cái cô Tô Hàng gì đó là làm sao? Còn có cô Lâm, cô Trương nữa…đó đều là chuyện xấu hả?
Bởi vì Đường Trọng là minh tinh nên Tiêu Dục Hằng cũng thường đọc báo giải trí. Mấy người phụ nữ có chuyện xấu với Đường Trọng thì ông cũng nhớ đại khái tên hay họ người ta.
- Chắc là vậy.
Tiêu Nam Tâm nói:
- Ông bà đừng lo chuyện này. Chúng cháu đều là người trưởng thành, chúng cháu có thể xử lý tốt chuyện của mình.
- Đúng đúng. Chúng ta sẽ không xen vào, như vậy sẽ chỉ làm người trẻ tuổi phản cảm thôi.
Bà lão thích xen vào chuyện này nhất vẻ mặt nghiêm túc dặn dò Tiêu Dục Hằng.
Tiêu Dục Hằng nhẹ thở dài.
- Nam Tâm, mặc dù Đường Trọng là đồ đệ của ông, ông rất coi trọng nó. Nhưng cháu là cháu gái của ông, ông không hi vọng cháu bị bất kỳ tổn thương nào.
- Ông, sẽ không đâu.
Tiêu Nam Tâm sảng khoái đáp, tóc ngắn màu đỏ hất lên, cho người cảm giác vui vẻ, nói:
- Đàn ông có thể làm tổn thương cháu còn chưa ra đời đâu.
Carter nằm trên giường lăn lộn khó ngủ. Đây không phải vì hắn đến một đất nước xa xôi, cũng không phải vì hắn lạ giường, mà bởi vì Đường Trọng.
Hắn cảm thấy Đường Trọng rất kỳ quái. Với mẫu thuẫn giữa hai người thì hắn phải đầy địch ý với mình chứ. Nhưng biểu hiện hôm nay của Đường Trọng có thể dùng bốn chữ nhiệt tình, hiếu khách để hình dung. Đường Trọng lại là kẻ lòng dạ đại lượng, không nhớ hiềm khích lúc trước sao?
Hắn không tin.
Như vậy, rốt cuộc là vì sao chứ?
Hôm nay, Đường Trọng cũng không tìm hắn nói quá nhiều. Không chỉ thế, mỗi một câu nghe đều rất bình thường. Nhưng hắn lại có cảm giác bó buộc, áp lực không thở nổi.
Ví dụ như, hắn hỏi mình có phải lần đầu tiên tới Trung Quốc không, hay hắn nói, nếu có cơ hội sẽ mời mình đi Yến Kinh ăn vịt nướng...
Thực ra, những điều này rất bình thường nhưng hắn lại luôn cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Bởi vì, đây không phải lần đầu tiên hắn đến Trung Quốc, và hắn đã từng ăn thịt nướng Yến Kinh rồi.
- Có tật giật mình ư?
Trong lòng Carter tự an ủi mình như vậy.
- Hắn chẳng biết gì hết.
Kính koong…
Tiếng chuông cửa vang lên.
Carter đứng dậy khỏi giường, nhìn qua mắt mèo ở cửa, lúc này mới yên tâm mở cửa phòng.
Đứng ở cửa ra vào chính là Bush cùng Lewis. Bọn họ đều là sinh viên trong đoàn đại biểu của Yale.
- Tôi cá là cậu nhất định chưa ngủ.
Bush đắc ý nói.
- Tôi đã trên giường, chỉ là chưa ngủ mà thôi.
Carter cười nói.
- Cho nên chúng tôi mới tới tìm cậu nói chuyện.
Lewis nói:
- Carter, chúng ta đã đến Nam Đại nhưng cảm giác bọn họ cũng không giỏi như chúng ta nghĩ.
- Cậu vẫn nghĩ bọn họ luôn rất giỏi sao?
Carter hỏi lại.
- Cậu cũng biết, lần trước khi Đường Trọng đi qua, chúng ta đã bị chút cản trở.
Lewis không vui nói. Trường học vinh dự chính là vinh dự của bọn họ. Nếu để về sau các đàn em biết bọn họ chịu thiệt trước mặt học sinh Nam Đại thì bọn họ sẽ bị đính tên trên bảng sỉ nhục của Nam Đại.
- Đâu chỉ là cản trở.
Carter sờ lên cái mũi của mình, hung ác nói. Từ nhỏ đến lớn, cho đến bây giờ hắn chưa từng bị người ta đánh.
Trước kia, mặc dù sinh viên Trung Quốc rất giỏi nhưng ở trước mặt sinh viên Yale, bọn họ vẫn phải khúm núm, giống như một đám tuỳ tùng.
Nhưng lúc này không giống thế, tên Đường Trọng kia quá kiêu ngạo, căn bản xem thường bọn hắn.
- Không thể cứ như vậy.
Bush nói:
- Lần thi biện luận trước, thực ra là chúng ta thua.
Vốn trong quá trình biện luận, đại học Yale đã chiến ưu thế. Nhưng bởi vì một nắm đấm của Đường Trọng mà luận điểm nhân giả vô địch của bọn hắn lung lay sắp đổ.
Nếu nhân giả vô địch thì sao sao anh lại ngã xuống?
Anh đã ngã xuống thì anh còn là nhân giả nữa không?
- Các cậu định làm gì?
Carter hứng thú tăng vọt. Lần trước Đường Trọng không lên sân khấu đã khiến hắn rất tiếc nuối. Nếu có thể tại sân nhà Nam Đại đánh bại Đường Trọng thì có phải có thể làm xấu hình tượng chói lọi của hắn không?
Nghĩ đến hôm nay, dù Đường Trọng đi đến đâu cũng có người hô to gọi nhỏ, làm cho trong lòng Carter cực kỳ không thoải mái.
- Chúng ta lại cùng bọn họ thi biện luận. Chúng ta muốn tại sân trường Nam Đại giết cho bọn chúng không còn một mảnh giáp.
Bush vung tay nói.
- Nhẹ nhàng chút đi.
Carter nở nụ cười:
- Phải thể hiện sự phóng khoáng của danh giáo chúng ta.
chúng tôi đã đặt trước phòng. Mọi người trước về phòng chuẩn bị một chút rồi chúng ta tới khách sạn ăn cơm. Trưa hôm nay, tôi muốn mời mọi người ăn đồ ăn Trung Quốc, hy vọng có thể phù hợp khẩu vị của mọi người.
- A, đồ ăn Trung Quốc sao.
William Vance tỏ vẻ tham ăn:
- Đúng là làm tôi nhớ mãi không quên, là đồ ăn ngon nhất thế gian.
Đường Trọng đi đến trước mặt Carter, cười nói:
- Carter, chào mừng anh đến Nam Đại. Đây là lần đầu tiên anh đến Trung Quốc à?