Các cụ đã nói: chỉ có con trâu mệt chết, không có đất canh xấu.
Hoặc là nói, trên phương diện chiến tranh giữa nam và nữ, thực ra sức chiến đấu của phụ nữ còn hơn xa đàn ông. Phụ nữ là đất canh không xấu, còn đàn ông thì có khả năng là con trâu mệt chết.
Tất nhiên, nếu hai người đàn ông cùng cày một miếng đất…này, đang nghĩ gì đấy? Đây không phải cái cảnh 3P như trong đầu các người đang nghĩ đâu đấy?
Có thêm Đường Trọng tham gia, nên kế hoạch của Sóc muốn lăn cùng khỉ mặt gầy đến bờ sông, sau đó dọc theo ghềnh hoặc nhảy vào trong nước lẩn trốn liền thất bại.
Cô bị Đường Trọng cùng khỉ mặt gầy, một trái một phải giữ chặt trên bờ cát, nửa bên mặt vùi vào trong đám cát, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại trước bị ăn một đống cát.
Đường Trọng biết năng lực hoạt động của cô gái này hơn hẳn người bình thường, hai người giữ mà vẫn còn sợ cô ta chạy mất.
Hắn nhìn khỉ mặt gầy, hỏi:
- Trên người anh có còng tay, dây thừng hay cái gì để trói không?
- Không có.
Khỉ mặt gầy nói. Hắn nhìn Đường Trọng, nói:
- Bình thường, gặp được tình huống này thì chúng ta sẽ đánh gãy hai chân…có phải hơi tàn nhẫn không?
- Đúng là có một chút.
Đường Trọng nói. Hắn lấy ra một chai thuốc nhỏ từ túi áo. Bởi vì một tay còn phải giữ tay Sóc nên hắn phải dùng miệng mở nút chai.
Hắn nhét miệng chai thuốc vào miệng Sóc, dùng một ngón tay dốc đáy chai lên, Sóc liền cảm thấy có một chất lỏng thơm ngát chảy vào trong miệng mình.
Trong lòng cô lo lắng, đang muốn hỏi xem Đường Trọng cho cô uống cái gì thì đột nhiên phát hiện tứ chi mình mềm nhũn, không còn sức giãy giụa nữa.
- Đây là cái gì?
Khỉ mặt gầy giữ lấy hai chân Sóc, rõ ràng cảm thấy cả người cái cô gái này đang cố gắng giãy giụa bỗng nhiên liền an tĩnh lại, kỳ quái hỏi.
- Ba bước ngã.
Đường Trọng cười nói:
- Tôi đã cải tiến rồi, là tinh hoa đấy.
- Đơn thuốc của cậu ôn nhu hơn.
Khỉ mặt gầy tán thưởng.
- Đúng vậy. Tôi là một người đàn ông thương hương tiếc ngọc mà.
Đường Trọng không chút khách khí nhận lời khen của khỉ mặt gầy.
Khỉ mặt gầy nhìn cô gái nằm trên mặt đất, ý thức mơ hồ, thoạt nhìn không giống như ngọc cũng không có hương, nói:
- Làm gì bây giờ?
- Tôi muốn hỏi mấy việc.
Đường Trọng nói. Hắn tự tay kéo thẳng người Sóc dậy, làm cho cô ta nằm trên bờ cát ngửa mặt lên trời, vỗ vô đôi má đen sì của Sóc, nói:
- Tôi nói cô có nghe hiểu không?
Tuy cả người Sóc không thể động dậy, tay không thể giơ lên nhưng ánh mắt nhìn Đường Trọng lại mang theo đầy cừu hận.
- Xem ra cô có thể nghe hiểu.
Đường Trọng cười nói. Hắn chỉ khỉ mặt gầy đứng đối diện, dùng tiếng Anh nói:
- Hắn là đồng bọn của tôi, gọi là khỉ mặt gầy.., vừa rồi tôi hỏi hắn nên đối phó cô như thế nào, hắn nói nên bẻ gãy hai chân cùng hai tay của cô.
Khỉ mặt gầy nghe không hiểu tiếng Anh, nếu không, hắn nhất định sẽ dốc sức liều mạng với Đường Trọng.
Tôi lúc nào nói muốn bẻ gãy hai chân hai tay của cô ta hả? Tôi chỉ nói, trước kia chúng tôi là làm như vậy đấy.
Tất nhiên, bởi vì vấn đề ngôn ngữ nên hắn vẫn híp đôi mắt nhỏ cười ha hả nhìn Đường Trọng thẩm vấn con tin, hoàn toàn không biết Đường Trọng đang lấy hắn để tạo ra không khí khủng bố.
- Tôi không đồng ý vìcảm thấy như vậy là quá tàn nhẫn.
Đường Trọng rất khinh thường liếc khỉ mặt gầy nói với Sóc:
- Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, ngay cả cô là ai tôi cũng không biết thì sao có thể nặng tay với cô gái xinh đẹp như cô chứ?
Khỉ mặt gầy nhìn tới ánh mắt Đường Trọng, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, nghĩ thầm, tên ranh con này sao lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi hả? Tôi còn chưa nói cái gì, cũng chưa làm cái gì nha.
Đường Trọng cười ha hả nhìn Sóc nằm trên mặt đất. Bởi vì vừa rồi cô cùng khỉ mặt gầy ôm nhau lăn xuống quá nhanh nên trên mặt cô bị không ít trầy xước, quần áo trên người cũng rách tả tơi, thậm chí còn lộ ra một bên ngực màu đen kho quắt. Nếu không phải cô ta là con tin, phải theo dõi cô ta sít sao không cho cô ta chạy trốn thì Đường Trọng rất muốn quay lưng lại với cô ta mà thẩm vấn.
Chưa từng gặp mỹ nhân kế thất bại như vậy.
- Chúng ta đều là người có văn hoá, tại sao phải chém chém giết giết chứ? Trên thế giới này có chuyện gì mà không thể thương lượng được? Đánh nhau, giết người là hành vi của kẻ man rợ, làm phạm pháp. Tôi tuyệt đối không thể làm loại chuyện này. Nếu cô đã điều tra tôi thì nên biết tôi là một minh tinh phải không? Tôi có trách nhiệm cùng nghĩa vụ dẫn đường chỉ lối cho thanh niên biết sống khoẻ mạnh, tích cực.
“………..”
Đường Trọng cười nói:
- Cô có cảm thấy tôi là một thân sĩ hay không? Người Mỹ các cô không phải đều thích đàn ông như vậy sao?
Sóc vẫn không nhúc nhích, không nói một lời.
Người ta là dao thớt, mình là thịt cá. Vậy cô còn gì mà không dám?
Với tư cách là một sát thủ chuyên nghiệp, cô đã sớm chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất rồi. Mỗi một lần chấp hành nhiệm vụ, cũng có thể là lần cuối cùng chấp hành nhiệm vụ.
Thấy cô ta vẫn không đáp lại, Đường Trọng biết muốn cạy miệng cô ta là rất khó.
Hắn nhấc chân đặt lên cánh tay gầy gò của Sóc, cười nói:
- Thế nhưng, cô không thể vì tôi là thân sĩ mà muốn bắt nạt tôi được. Như vậy, trong lòng tôi sẽ thấy không công bằng.
Sóc bình tĩnh nhìn Đường Trọng, bây giờ cô đã bình tĩnh lại rồi. Nếu đã bị bọn họ bắt thì cô nên đối mặt với tình cảnh hiện tại.
Toàn thân cô không còn chút sức lực nào, không thể phản kháng để chạy trốn. Cô cũng không cố ý khiêu khích Đường Trọng bởi vì cô biết như vậy thì người chịu thiệt cuối cùng sẽ là chính mình.
Cô im lặng nằm đó, cố gắng không đối mặt với Đường Trọng.
Nhưng Đường Trọng cũng không vì vậy mà tha cho cô.
Mũi chân Đường Trọng hơi di lên mu bàn tay của Sóc, cười nói:
- Một đôi tay xinh đẹp cỡ nào nha, nhất định có rất nhiều người thích đi.
Nói xong, hắn phải cần vài giây để ngăn chặn nước chua trong dạ dày mình. Đợi đến khí thoải mái hơn hắn mới nói tiếp:
- Nếu không phải bất đắc dĩ thì tôi cũng không muốn lãng phí của trời mà huỷ hoại nó.
Sau đó, hắn bắt đầu giẫm mạnh, xoay tròn.
Giẫm mạnh, xoay tròn.
Lại dùng sức, lại di mạnh.
Hiển nhiên là Sóc đã trải qua sự huấn luyện tra tấn này. Khi chân Đường Trọng giẫm lên bàn tay cô, làm trầy da, lộ cả gân cốt cùng máu tươi bên trong thì cô cũng chỉ nhíu chặt lông mày, cắn chặt răng không rên một tiếng.
- Mày là ai?
Đường Trọng hỏi.
“………”Sóc không nói một lời, giống như không nghe hiểu lời Đường Trọng vậy.
- Mày tới làm gì?
Đường Trọng hỏi tiếp.
“………” Sóc vẫn giữ im lặng.
- Quan hệ của mày với Carter là như thế nào?
“…….”
Ba câu hỏi đều không có được đáp án khiến trong lòng Đường Trọng càng thêm tức giận.
Hắn vốn không phải người lương thiện gì, khi cảm giác an toàn của mình bị uy hiếp thì sẽ làm ra một số việc khiến người ta cảm thấy điên khùng.
Hắn nhấc chân phải lên, sau đó dùng sức giẫm mạnh xuống.
Thời khắc nguy cấp, Sóc cố gắng giơ lên cổ tay muốn tránh né.
Đáng tiếc, động tác của cô quá chậm.
Khi tay cô vừa co lại, còn chưa kịp nhấc lên thì chân Đường Trọng cũng đã giẫm xuống.
Răng rắc…
Toàn bộ bàn tay của Sóc đã bị nghiền nát. Năm đầu ngón tay không còn một ngón nguyên vẹn.
Khỉ mặt gầy rùng mình một cái, nghĩ thầm, tên ranh này còn ác hơn mình.
Nghĩ đến vừa rồi cậu nói quy củ cũ đánh gãy hai chân là quá tàn nhẫn…vậy cậu còn biết xấu hổ không hả? Việc cậu làm so với đánh gãy hai chân còn tàn nhẫn hơn nhiều.
Như biết ý nghĩ của khỉ mặt gầy, Đường Trọng cười ha hả giải thích:
- Đánh người không tát mặt, huỷ người không chặt chân. Chân là công cụ đi đường của con người, nếu bị gãy thì thật đáng tiếc, muốn đi du lịch, ngắm cảnh thì không được rồi
“……”
Nếu không phải thời gian và địa điểm không đúng thì khỉ mặt gầy rất muốn lý luận với hắn một phen. Chân quan trọng, vậy chẳng lẽ tay không quan trọng sao? Chân dùng để đi, còn tác dụng của tay thì càng nhiều hơn đấy.
Lúc này, sức nhẫn nại của Sóc cũng không thể chịu đựng được nữa.
Cô hét lên một tiếng, khuôn mặt vặn vẹo, dữ tợn, từng giọt mồ hôi chảy xuống theo khuôn mặt.
Cái bàn tay bị Đường Trọng giẫm nát hơi run rẩy, giống như một con ếch đã bị lột da mà chưa chết hẳn.
- Đau không?
Đường Trọng ngồi xổm xuống, cười hỏi.
Ai cũng biết đau, sát thủ cũng không ngoại lệ. Nói cho tao biết, mày là ai?
- Sóc.
Sóc cố gắng giữ âm thanh bình tĩnh, nhưng hàm răng lại vẫn lập cập đập vào nhau.
Quá đau.
Sát thủ chuyên nghiệp cũng sợ cực hình, bọn họ là người chứ có phải máy móc đâu.
- Sóc sao? Tên rất hay.
Đường Trọng cười:
- Đúng là có chút môn đăng hộ đối với người anh em khỉ mặt gầy của tao. Mày nói cho tao biết, mày đến từ đâu? Đến đây với mục đích gì?
- Nước Mỹ.
Sóc lạnh giọng nói:
- Giết mày.
- Tại sao phải giết?
- Bởi vì có người muốn tao giết mày.
- Ai?
Sóc không nói.
Sát thủ thì phải chú ý đạo đức nghề nghiệp, tình nguyện chết cũng không thể nói ra bất cứ thông tin nào liên quan đến khách hàng.
Đường Trọng đi đến một bên khác, nhấc lên cánh tay hoàn hảo không tổn thương gì của Sóc, ôn nhu, cẩn thận vuốt ve năm đầu ngón tay của cô, nói:
- Là ai bảo cô tới giết tôi?
Sóc do dự một phen, nhưng vẫn im lặng.
Cô là sát thủ, mà sát thủ thì phải có đạo đức nghề nghiệp.
Ba đã nói, đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng không thể tiết lộ thông tin khách hàng.
Răng rắc!
Đường Trọng hơi dùng sức, lập tức ngón út của cô đã bị bẻ gãy.
Động tác của Đường Trọng vừa nhanh vừa ác, mà Sóc lại không có bất cứ phòng bị gì. Bởi vì đau đớn, cô ta giật người ngồi dậy khỏi mặt cát, sau đó lập tức rơi xuống.
- Là ai bảo mày tới giết tao?
Đường Trọng vuốt ve đầu bốn ngón tay khác của Sóc, thanh âm ôn nhu nói.
- Quan Tâm.
Hốc mắt Sóc đỏ lên.
Không biết là do đau hay do tủi thân.
Đàn ông ôn nhu như thế, lúc sờ người khác giống như tình nhân vậy…nhưng sao nói ra tay liền ra tay luôn được chứ?