Lấy một địch ba, hơn nữa là ba cao thủ chưa bao giờ thấy, khiến cho Đường Trọng thực sự cảm nhận được áp lực.
Theo như lời nói của các vị tiền thì đánh thắng được thì đánh còn không được cứ việc chạy, Đường Trọng hiện tại chỉ còn một cách duy nhất đó chính là chạy mà thôi.
Chỉ cần ở trong rừng, xác xuất để hắn trốn khỏi cái chết khá là cao. Còn ở tren núi thì, hắn không tin còn có người có thể đuổi kịp chính mình.
Thế nhưng, nếu giờ mà hắn chạy thoát, thì Tô Sơn vừa mới leo đi không xa phải làm sao đây? Còn lão già ở dưới chân núi nữa?
Ngay lúc này, Đường Trọng thật sự coi thường bản thân không phải là một tên khốn nạn chỉ biết tư lợi. Nếu hắn mà như thế thì làm sao phải cố kỵ an nguy của người khác? Mình còn sống được mới chính là chuyện quan trọng nhất.
Đây chính là nguyên nhân mà người tốt thì không sống lâu, bạn học Đường Trọng cảm thấy, cho dù là nhìn ngang hay là ngó dọc thì hắn vẫn luôn luôn là một người tốt.
Đã là không thể trốn, thì lựa chọn duy nhất chỉ có thể là chiến đấu mà thôi.
Cầu mong bọn hắn không thấy mình là ảo tưởng, nởi thứ mình cầm trong tay chỉ có cỏ, chứ không phải là vật che thân.
Hơn nữa, nếu mấy tên đó mà không thấy mình, chắc chắn sẽ theo dấu vết Tô Sơn bò đi mà đuổi tới xuống núi. Nếu mà Tô Sơn bị bắt cóc thì không phải chính mình sẽ thúc thủ chịu trói hay sao?
Ai bảo mình không chỉ là người tốt mà còn là một gã đàn ông biết thương hương tiếc ngọc, nghĩa bạc vân thiên, mặc kệ khi thấy chết mà không cứu, chỉ cần không có chết ắt sẽ cứu đây?
Chiến đấu thì cần chú ý kỹ xảo.
Đường Trọng không có chạy xuống núi, ngược lại hắn đổi hướng sang chỗ khác, lấy tư thế Tô Sơn vừa rời đi, hai khuỷu tay dò đường, cặp mông lớn thì vểnh lên, ngó ngoáy bò về phía rừng.
Tư thế bò của Đường Trọng tuy không có gợi cảm khiến người mất hồn như Tô Sơn, nhưng động tác lại vô cùng thuần thục, nhanh nhẹn. Người động mà cỏ không động, giống như một con độc xà linh hoạt du động ở trong bụi cỏ vậy.
Hắn không ngẩng đầu.
Cho tới giờ vẫn không ngẩng đầu.
Hắn biết, nếu mà mình có ý đồ ngẩng lên nhìn mục tiêu, thì mục tiêu lúc đó chắc chắn sẽ nhìn thấy mình.
Đó chính là một hành vi rất nguy hiểm và vô cùng ngu xuẩn.
Nhiều khi đôi tai còn so với con mắt hữu dụng hơn nhiều. Tất nhiên đại đa số mọi người khó có thể hiểu được ý nghĩa của nó.
Tai hắn có chút nhếch lên, thu hết nhứng động tác của ba kẻ mà hắn chưa từng gặp qua vào trong đầu hắn.
Thậm chí hắn còn ngửi thấy được một mùi thơm nhàn nhạt.
Đó không phải là mùi hoa, cũng không phải là nước hoa. Không có sát thủ nào dám can đảm tới mức dùng nước hoa khi làm nhiệm vụ, đó cũng không phải là ngưu bức, mà ngu đần thì đúng hơn.
Đó chính là mùi thơm trên người phụ nữ, chỉ những người thành thục, cơ thể mới phát ra mùi tự nhiên đó.
- Có một người phụ nữ.
Đường Trọng thầm nhớ lấy thông tin này.
Ngân Hồ đứng ở nơi Đường Trọng và Tô Sơn mới nằm xuống nói:
- Có hai người.
Đại Điểu dùng tay sờ những cây cỏ bị đè nát, và kiểm tra nhiệt độ trên mặt đất:
- Dấu vết còn mới, chứng tỏ hai người đó rời đi chưa lâu.
Hắn đảo mắt bốn phía, chỉ vào một dấu vết nói:
- Một người bò xuống, chính là từ đây.
Rồi chỉ vào chỗ còn lại:
- Một người bò lên, người bò xuống là con gái, còn bò lên trên chính là con trai.
Dã Trư đang cầm dao găm quân đội, hừ lạnh một cái, oang oang nói:
- Làm sao mày biết người dưới là nữ, người trên là nam? Vì sao không phải cả hai đều là nam?
- Dấu vết xuống dưới rất nhẹ, diện tích bị đè cũng nhỏ, hơn nữa bên trên còn có hương thơm nhàn nhạt. Đó chính là mùi của phụ nữ. Còn hướng kia thì diện tích cỏ bị đè rộng hơn chứng tỏ người qua đây người cũng to hơn. Hơn nữa hắn phát hiện chúng lại không có chạy xuống, hết lần này tới lần khác lại chui vào trong rừng, không phải là vì hấp dẫn chúng ta hay sao? Lấy tính mạng quý giá của bản thân để tranh thủ thời gian chạy trốn cho bạn gái mình, đây không phải chuyện mà mấy thằng ngốc thường hay làm hay sao?
Ngừng một chút, Đại Điểu giễu cợt nhìn Dã Trư, rồi chỉ vào hai cái hình người đang nằm trên mặt đất, nói:
- Lại nói, tại sao ở hoàn cảnh lãng mạng như thế lại có chuyện hai thằng đàn ông nằm song song ha?
Đại Điểu và Dã Trư đều có ý với Ngân Hồ, cho nên quan hệ của hai người đều không hòa thuận. Tranh giành tình nhân, tổn hại việc công là chuyện thường xảy ra.
Lúc này hiển nhiên Dã Trư đã lọt hố.
Dã Trư rất tức giận nói:
- Biết rõ mấy cái….này thì sao? Trong lúc mày đang lảm nhảm thì con mồi đã chạy từ lâu rồi.
- Yên tâm, chạy không thoát đâu.
Ngân Hồ cười khanh khách, rồi nói:
- Tuy ở trong rừng, địa hình thuận lợi cho ẩn núp, nhưng dù cho là người hay thỏ thì vẫn luôn có quỹ tích vận động, chắc chắn sẽ có dấu vết lưu lại trên cỏ, chúng ta chỉ cần tìm theo là được. Nếu mà bọn chúng leo lên cây, thì phải chạy xa đấy. Mà cũng không có cách nào chạy xa đâu.
- Vậy Dã Trư với tôi đi bắt tên Đường Trọng kia, còn Ngân Hồ đi bắt cô gái kia nhé?
Đại Điểu hỏi.
- Cái tên Đường Trọng kia rất là giảo hoạt, hai người đừng chủ quan.
Ngân Hồ dặn dò.
- Cô cũng cẩn thận nha.
Đại Điểu cười lớn.
Dã Trư ăn nói vụng về, thấy bộ dáng tình chàng ý thiếp của hai người thì hừ lạnh một tiếng, cầm dao găm bước nhanh vào trong rừng.
- Mau đi đi.
Ngân Hồ nghiêm túc nói. Cô ta hiểu, một khi đã tiến vào giai đoạn sát phạt thì không được có chút khinh thị chủ quan nào hết.
- Tôi hiểu nên làm thế nào. Chẳng qua nếu như hắn thật sự muốn chết thì…………thượng đế cũng khó mà thay đổi được.
- Hắn phải còn sống.
Ánh mắt lăng lệ của Ngân Hồ quét qua Đại Điểu, tay cầm súng lao thẳng xuống núi. Thân thể cong xuống, phập phồng, tựa như một con hồ ly linh động.
Danh tiếng Ngân Hồ, quả nhiên không phàm.
Ngân Hồ nói không sai, dù là con mồi giảo hoạt cỡ nào chắc chắn hành động sẽ để lại dấu vết cho thợ săn.
Dã Trư và Đại Điểu một trước một sau, dọc theo hướng đi con mồi để lại bước vào trong rừng sâu.
Phía trước đó là một con suối nhỏ, chính là nơi mà Đường Trọng và Tô Sơn chuẩn bị thả lưới bắt cá cho lão tửu quỷ bồi bổ thân thể.
Đối diện dòng suối nhỏ, đã mất đi dấu chân của con mồi.
Ven dòng suối có từng đống lá cây nằm đó, trông như là một kẻ nào đó nằm trong đó vậy.
Sườn núi cực kỳ yên tĩnh, ngẫu nhiên có chút âm thanh sàn sạt truyền tới.
Hai người nhìn nhau, rất nhanh liền chia ra, bao vây lấy đám lá kia. Rồi Đại Điểu giơ súng lên bắt đầu bóp cò.
Đoàng đoàng đoàng…..
Liên tục mấy viên đạn bắn vào trong đám lá, lá khô bay tán loạn. Nếu như có người ở bên trong mai phục thì giờ không khác gì một cái sàng rồi.
Dã Trư lao nhanh tới, đá một cái vào đám là đó.
Ngoại trừ hai con cá đang há mồm liều mạng nhảy tanh tách ra thì chẳng còn gì khác.
Hóa ra tiếng lá cây xào xạc vừa nãy là do hai con cá này à?
- Trúng kế rồi.
Đại Điểu gấp giọng kêu.
Rất hiển nhiên, cái núi lá này là do người cố ý chồng lên.
Con mồi chồng cái đống lá thành núi như thế này không phải để mai phục tập kích mà chỉ là hấp dẫn ánh mắt bọn hắn mà thôi.
Căn cứ theo tâm lý học nhân loại thì trong hoàn cảnh thì cho dù có cảm thấy con mồi sẽ không có khả năng ngu tới mức chui vào trong cái cạm bẫy đơn giản nhưng thế, nhưng bạn vẫn không thể nào bỏ qua được cho cái cạm bẫy đó, vạn nhất con mồi đúng là trốn ở đó thì sao?
Lúc Dã Trư đá cái đống lá kia thì ánh mắt của Đại Điểu cũng bị hấp dẫn theo, Đường Trọng từ trên cao nhảy thẳng xuống ngay đỉnh đầu hắn.
Lưỡi dao sắc bén trong tay, đâm thẳng vào đỉnh đầu Đại Điểu.
Đại Điểu cảm nhận được nguy hiểm, vội giương súng lên bắn.
Thế nhưng thời khắc phản công quý giá nhất đã biến mất.
Thiếu niên tựa gió.
Đường Trọng từ trên trời giáng xuống, đầu dưới chân trên, khoảng cách hai người liền ngắn lại nữa.
Soát…..
Một đao chém ra, cánh tay cầm súng của Đại Điểu lập tức bị cắt gần đứt rời.
Động mạch chủ cổ tay đã đứt, máu tươi phun ào ạt, súng trong tay cũng rơi luôn.
Thừa dịp hắn bệnh, muốn hắn mệnh.
Khi còn một địch nhân khác đang ngấp nghé, tùy thời có thể tham gia chiến đấu thì Đường Trọng không dám có chút chủ quan hay chần chờ nào hết.
Hắn sau khi chém cho Đại Điểu phải rơi súng liền bồi thêm một đao nữa về cổ họng hắn.
Người chết rồi thì hắn mới an toàn được.
Sát………..
Đại Điểu không kịp né nên dùng khuỷu tay để cản đao.
Đao của Đường Trọng khi đâm vào trong khớp xương, chuẩn bị tách khớp ra thì cánh tay còn lại của Đại Điểu liền đấm qua.
Phanh!
Đường Trọng cũng không lui lại, đưa tay lên cùng hắn đối quyền.
Hắn phải nhân lúc Dã Trư chưa kịp phản ứng mà giết chết Đại Điểu, chỉ như thế, trong lần một chọi một tới thì hắn càng nắm chắc thêm chút phần thắng.
Rắc rắc….
Tiếng xương cốt gãy lìa vang lên, thân thể Đại Điểu lùi liên tiếp về sau.
Hắn không thể nào hiểu được, bản thân mình khổ người lớn, thế mà so khí lực lại thua một tên tiểu tử Trung Hoa thân hình trông có chút gầy yếu kia.
Tay của hắn đau vô cùng, các đốt ngón tay đã đứt hai đốt rồi. Muốn tiến lên lần nữa phỏng chừng là chuyện không tưởng rồi.
- Tên đáng chết.
Dã Trư từ trong suối bò lên, hắn liền ném dao găm trong tay tới, mũi nhọn của nó hướng thẳng về ngực Đường Trọng.
Khi hắn phi dao găm cũng là lúc thân thể chuyển động theo, hướng về phía Đường Trọng mà lao tới.
Rầm rầm rầm….
Dã Trư quả nhiên giống một con Dã Trư thực thụ, khí thế hùng tráng, tựa như chưa bao giờ thấy xuất hiện qua.
Thân thể Đường Trọng gập liền chín mươi độ, khi con dao găm bay lướt qua, hắn liền đưa tay bắt, một trảo bắt lấy chuôi dao găm, rồi cầm chặt trong tay.
Sau đó, cánh tay cầm dao găm của hắn không dừng lại mà “vút” một cái lại đâm tới cái cằm của Đại Điểu với một góc độ vô cùng xảo trá.
Khuôn mặt Đại Điểu vặn vẹo dữ tợn, hai mắt trừng trừng, thân thể lảo đảo ngã về sau, hai tay ôm cằm, không nói lên lời.
Máu tươi từ ké hở chảy ra, rất nhanh liền nhuộm hồng cả bàn tay và quần áo.
Ầm ầm…….
Thân thể hắn nặng nền nện lên mặt đất, là khô bay lả tả, tựa vui mừng vô hạn….