Nếu như không phải có một trận chém giết vừa qua thì lúc này chính là thời khắc tuyệt đẹp nhất ở Ngũ Lĩnh thôn.
Đám trẻ con cười đùa huyên náo đuổi nhau ở đầu thôn, người lớn thì vội vàng làm cơm tối. Mà ngay cả những căn nhà gỗ mộc của những nhà địa chủ phú hộ nổi danh ở đông chi hương nhờ vào hào quang tổ tông trăm năm trước cũng có được một vẻ đẹp tịnh lệ.
Đường Trọng nằm trên đồng cỏ, trong miệng ngậm một cây cỏ tranh nhai nhai.
Trải quan vận động kịch liệt, bụng của hắn đã sớm biểu tình rồi. Hắn lại không biết được lúc nào mới có thể được ăn đồ nóng vào trời tối như này, nên cũng đành phải nghĩ cách cho bản thân đỡ đói một chút.
Ăn no rồi mới có sức mà đánh nhau chứ. Cho dù là ăn cái gì.
Tô Sơn nằm bên cạnh hắn, chẳng qua đãi ngộ của cô tốt hơn hắn một chút.
Sau khi băng bó cho cô xong, Đường Trọng mò lại vào rừng, lột tất cả quần áo của Đại Điểu, Dã Trư và Ngân Hồ xuống, coi như là chút chiến lợi phẩm cho bản thân vậy.
Tạm tạ trời đất, hắn tìm thấy thuốc kháng sinh ở trên người Ngân Hồ, chẳng cần nghĩ ngợi gì liền cho Tô Sơn dùng luôn.
Thương tật nặng như thế thì không thể nào chỉ dùng phương pháp trị liệu đơn giản được. Đường Trọng cũng không quá chắc chắn rằng miệng vết thương của Tô Sơn sẽ không bị viêm.
Thêm một tầng đảm bảo thì càng tốt.
Cô gái vừa mềm lại cứng như thế, Đường Trọng không hy vọng cô sẽ bị bất kỳ thương tổn gì. Tuy rằng hiện tại cô cũng đã hôn mê bất tỉnh nằm trên đất rồi.
Hắn trải đống quần áo lên mặt đồng cỏ, tạo thành một cái giường êm ái, rồi mới cẩn thận từng li từng tí bế Tô Sơn đặt lên.
Đường Trọng chỉ dùng quần áo của mình để băng bó vết thương cho Tô Sơn. Tuy bên ngoài vết thương có bôi thuốc cầm máu, chống viêm, nhưng hắn vẫn lo vi khuẩn trên quần áo mình sẽ thoát được qua. Tiếc một điều chính là hắn không tìm thấy được một miếng băng gạc nào trên người ba kẻ đã chết kia. Chẳng lẽ mấy kẻ đó không cân nhắc tới chuyện bản thân mình sẽ bị thương à?
Tạm thời đành để như vậy thôi, khi nào có đồ thay thế được thì sẽ thay vào.
Một cảm giác rất kỳ quái.
Lúc trước Đường Trọng bị lão râu dài nhốt trên Hận Sơn, những con thú như báo sói kia khiến cho hắn phải thương tích đầy mình. Thậm chí có lần hắn bị Lang Vương cắn cho một phát vào bụng, nếu không dùng tay để bịt lại thì ruột đều chảy hết ra rồi.
Bết hơn nữa chính là ở chỗ, lúc ấy hắn đang bị đàn sói vây khốn, không thể nào chạy thoát được.
Lúc đó, hắn cũng không cảm thấy lo lắng và bối rối như bây giờ.
Hắn tìm thấy vài loại thảo dược cầm máu ở phụ cận, sau đó vò nát rồi đắp lên chỗ vết thương, rồi cởi quần của mình ra quấn quanh vùng bụng.
Băng bó đơn giản như vậy rồi lại tiếp tục dùng kế bày ra bẫy rập để giết chết Lang Vương khiến cho đàn sói phải chạy trốn.
Lúc đó hắn cũng không có lo lắng đến việc mình sẽ chết, cũng chẳng quan tâm tới việc có để lại sẹo hay không, bởi những gì hắn có thể làm cuối cùng chỉ là cố gắng sống sót.
Giờ phút này, Đường Trọng rất sợ Tô Sơn sẽ phải chết, rất sợ sẽ để lại vết sẹo trên người cô. Cô càng bị tổn thương thêm một phần thì hắn càng áy náy thêm một phần.
- Nếu như không đưa cô ấy lên núi thì đã không sao rồi.
Đường Trọng nhiều lần nghĩ như thế trong lòng.
Nếu như không phải hắn chủ động mời thì đại khái cô ấy giờ này vẫn còn đang đóng vai bạch cốt tinh của mình ở Minh Châu đúng không?
- Nước.
Một âm thanh yếu ớt truyền đến.
Đường Trọng quay mặt lại, liền nhận ra Tô Sơn đã mở mắt. Tuy ánh mắt còn hơi vô thần nhưng cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.
Đường Trọng vội vàng bò lên, lấy một ít nước vào trong một cái lá cây rồi đưa qua.
Hắn dùng đầu ngón tay đâm một cái lỗ nhỏ trên cái lá đó, rồi để cho từng giọt nước suối mát lạnh từ trong lỗ thủng rơi vào trong miệng Tô Sơn.
Cái miệng nhỏ của cô khẽ nuốt xuống, tới lúc này rồi vẫn khiến cho người ta có cảm giác ưu nhã, thong dong.
- Làm phụ nữ thật không dễ gì.
Đường Trọng cảm thán trong lòng.
Nước hết khoảng hai phần ba, Đường Trọng liền bỏ lá cây ra chỗ khác, khẽ nhìn Tô Sơn rồi hỏi:
- Còn khát không?
Tô Sơn nhẹ nhàng lắc đầu.
- Cảm thấy sao rồi?
Đường Trọng vứt cái lá cây sang một bên. Khi Tô Sơn đang ngủ thì hắn đã chuẩn bị khá nhiều lá đựng nước. Thế nên không cần lo lắng tới thiếu nước uống.
Tô Sơn cảm nhận một chút rồi nói:
- Không còn sức lực.
- Như thế là bình thường. Cô chảy nhiều máu như thế, bị thương nặng như vậy mà, vết thương còn đau không?
- Đau.
Tô Sơn cắn chặt răng nói.
Đường Trọng vừa đưa ngón tay chạm vào miệng vết thương kia là cô đã ngất đi rồi, mãi cho đến giờ mới tỉnh lại.
Chuyện về sau thế nào cô cũng không biết được, nhưng khi nghe hắn hỏi vết thương thế nào thì cô lại nhớ lại một khắc cảm nhận đó.
Tê tâm liệt phế.
Trước kia, Tô Sơn không tài nào hiểu được ý nghĩa của những lời này.
Nhưng hôm nay thì cô đã hiểu rồi.
Da thịt cứ như thế mà xé rách, cái loại cảm giác khiến cho con người thực là muốn sống không bằng chết.
Mãi tới lúc này, cô vẫn thấy thân thể mình run lẩy bẩy, linh hồn cũng rung động theo.
Đường Trọng thấy được sự khác thường của Tô Sơn liền nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói:
- Hết đau rồi, hết đau rồi, giờ thực là hết đau rồi. Tôi đã cho cô dùng thuốc tiêu viêm và cầm máu rồi, hơn nữa cô cũng được cho uống kháng sinh, nên cô sẽ không sao đâu. Chẳng qua cô mới rồi nhớ lại cảm nhận lúc trước vì nó quá sâu sắc mà thôi, không tin cô hay cảm nhận lại đi, kỳ thực vết thương của cô đã không còn đau rồi mà.
Không biết có phải tâm lý ám chỉ của Đường Trọng có hiệu quả hay không, khi Tô Sơn cẩn thận cảm nhận tình huống lưng mình, trừ có chút tê dại vô lực ra thì cũng chỉ có cảm giác như bị con gì đó cắn nhẹ mà thôi, đúng là không có cảm giác đau đớn như rồi.
- Không đau như thế nữa rồi.
Đường Trọng lúc này mới thở ra.
Đến cùng là đau hay không thì cũng chỉ có cô nàng Tô Sơn là người trong cuộc mới biết rõ được. Tuy rằng hắn là người lấy đạn ra nhưng thương tổn tới đâu hắn cũng không thể phán đoán chuẩn xác được.
Dù sao hắn cũng không phải bác sĩ chuyên nghiệp,chẳng qua là bị thương vô số lần nên mới có được chút công phu mèo cào này.
- Đói không?
Đường Trọng hỏi.
- Không muốn ăn.
Tiếng nói yếu ớt vang lên.
- Không muốn ăn thì cũng phải ăn chút gì đó mới được.
Đường Trọng trả lời.
Hắn liền móc một quả hồng đã rửa sạch sau đó lột vỏ ra, kéo một miếng xuống rồi nhét vào trong miệng Tô Sơn.
Thấy dáng vẻ chăm sóc dịu dáng của Đường Trọng, Tô Sơn không nhịn được mà bật cười.
- Cô cười cái gì?
Đường Trọng không hiểu được.
- Loại cảm giác này……giống như tôi đến chơi nhà anh. Anh mời tôi ăn trái cây đó.
Đường Trọng xấu hổ cười cười:
- Hàn xá đơn sơ, khiến cô phải chịu thiệt rồi.
- So với tưởng tượng của tôi thì có khi tốt hơn chút rồi.
Tô Sơn không dám nhấm nháp, bởi cô lo sẽ ảnh hưởng tới vết thương sau lưng.
Chẳng qua miếng hồng vừa vào miệng đã tan ra, tuy không biết là do nguyên nhân gì mà hơi chát chát, nhưng dù sao thì mùi vị cũng không tệ lắm, còn ngon hơn nhiều so với một số hoa quả ở cửa hàng.
- Cô tưởng tượng ra cái gì?
Đường Trọng hỏi, thấy Tô Sơn ăn xong hắn lại xé thêm một ít nữa nhét vào trong miệng cô.
- Tôi chết đi, anh sẽ báo thù cho tôi.
- Thế thì còn lạc quan hơn tôi nhiều. Tôi thì nghĩ tới tình huống xấu nhất rồi, cô chết, tôi báo thù. Kết quả tôi cũng chết.
- Kết cục này cũng không tệ. Một người chết cùng thì đường xuống hoàng tuyền cũng không tịch mịch.
- Vậy cô nghĩ thế nào mới là xấu nhất?
- Tôi chết rồi ba ngày sau anh mới chết.
- Thế thì tàn nhẫn quá.
Đường Trọng phụ họa:
- Sinh không cùng một chỗ nhưng chết cũng không được cùng một chỗ. Còn có chuyện gì đau buồn hơn không?
Rồi hai người nhìn nhau mà cười.
Hai người đều là người phóng khoáng, vừa trải qua một trận chém giết nhưng giờ nhắc đến vấn đề sinh tử cũng không ngại ngần gì.
Đường Trọng chậm rãi bẻ hồng, Tô Sơn cũng ăn được hơn nửa quả rồi.
Đường Trọng nhìn Tô Sơn rồi hỏi:
- Sao cô biết ả ta muốn nổ súng? Hay là nói…….cô không biết là ả ta muốn nổ súng?
Trong lòng Đường Trọng vẫn có chút nghi hoặc. Lúc ấy Tô Sơn quay lưng lại với Ngân Hồ nên không thể nào cô ấy thấy được động tác của ả được.
Như thế sao cô ấy có thể đúng lúc Ngân Hồ nổ súng liền lao ra lấy thân thể che cho mình đây?
Giả thiết thứ nhất, Tô Sơn có giác quan thứ sáu trong truyền thuyết tuy không thây được động tác của Ngân Hồ nhưng cảm giác được địch ý của Ngân Hồ với Đường Trọng. Cho nên cô chủ động chạy qua phía Đường Trọng, ý đồ dùng thân mình tranh thủ cho hắn một chút thời gian.
Giả thiết thứ hai, Tô Sơn cũng không biết Ngân Hồ muốn nổ súng. Cô sở dĩ chạy về hướng Đường Trọng chỉ là vì muốn mau tránh ra khỏi họng súng.
- Ánh mắt của anh.
- Ánh mắt của tôi?
Đường Trọng sững sờ.
- Khi tới gần anh, tôi vẫn luôn nhìn vào mắt anh. Từ trong mắt anh tôi thấy động tác giơ súng của cô ta…
- Thì ra là thế.
Đường Trọng tức cười muốn chết. Hắn thông minh như thế mà cũng có lúc đi vào điểm mù tư duy.
Lúc ấy Tô Sơn cố ý đi chéo là vì để thuận tiện cho Đường Trọng thấy được hành động của Ngân Hồ sao?
Thật là một người phụ nữ thông minh hơn yêu tinh mà.
- Nhưng loại chuyện đỡ đòn hộ này đều là đàn ông cản cho phụ nữ. Sao cô lại……cản hộ tôi?
Đường Trọng cũng không ngại ngùng gì, tâm thần bất định hỏi luôn.
Có cơ hội tốt như thế, cô ấy sẽ không hướng mình mà thổ lộ luôn chứ?
Nếu như cô ấy cho mình đáp án khó chấp nhận thì mình biết phải làm sao đây?
Cô ấy bị thương nặng như thế mà mình lại cự tuyệt không biết có làm cho người ta đau lòng không đây?
Đường Trọng rất là đau khổ, quẫn bách.
Hắn có chút hối hận, sao bản thân lại có thể hỏi một vấn đề ngu xuẩn tựa như thế chứ?
Mặc dù nội tâm cảm thấy thế nào, có một số việc đã biết rồi thì thôi, cớ sao phải nói toạch ra làm gì?
Biết, thì làm bộ không biết, đây mới là người đàn ông thông minh. Đường Trọng cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang hạ dần xuống.
Vừa rồi không có đập đầu vào đâu chứ?
- Mỗi người phải chịu một việc, phiền toái là do tôi mang đến thì tôi muốn là người giải quyết…
Tô Sơn ngẩng đầu nhìn mặt trời.
- ……….hờ hờ, hóa ra là như thế à……
Đường Trọng cười nghe rất là dị. Nếu như không nghe âm thanh mà chỉ nhìn thì ai có biết được hắn đang cười hay đang khóc đây?