Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 798: Nữ sát thủ thất thủ .



Đường Trọng đẩy cửa phòng spa ra, một chuyên gia làm đẹp trẻ tuổi, mặc một bộ đồ màu hồng phấn, bước nhanh tới đón, rồi hỏi:

- Đường tiên sinh, có chuyện gì thế?

- Bên trong cháy rồi, vào xem sao.

Đường Trọng chỉ tay vào trong phòng spa sốt ruột nói.

- Cháy rồi sao?

Chuyên gia làm đẹp nghi hoặc, thò đầu vào trong để ngó, đúng lúc đó bàn tay của Đường Trọng đã chặt về phía cổ cô ta.

Chuyên gia làm đẹp cảm thấy khác thường, liền nhào người về phía trước, thân mình đập lên sàn gỗ phòng spa.

Tuy bộ dáng có chút chật vật, nhưng đã tránh được một kích lăng lệ ác liệt của Đường Trọng.

Từ động tác này thì có thể thấy được, cô tay không kém hơn Đường Trọng về phương diện ý thức nguy cơ đâu.

Sau đó cô ta lăng một vòng, rồi bật dậy đứng dậy, ánh mắt mang sát cơ nhìn chằm chằm Đường Trọng, hỏi:

- Làm sao mà mày biết được?

- Tôi lúc trước còn không có đăng kí, làm sao mà cô biết tôi họ Đường?

Đường Trọng cười lạnh:

- Hơn nữa, đồ của cô có chút rộng đấy, ở nơi cao cấp như thế này, thì không thể để cho chuyện đó xảy ra đúng không? Đồ của người khác chắc mặc không vừa trên người cô đâu nhỉ?

- Mạng mày thực lớn đấy, độc như thế mà cũng không chết.

Cô ta hung ác nói.

- Còn phải cảm ơn các người đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu như các người bỏ độc vào trong bùn thì lúc đó tôi đã xong phim rồi.

Đường Trọng cười ha hả nói.

- Lần sau sẽ thay đổi.

Khi cô ta nói chuyện thì từ trong bộ đồng phục ra một khẩu súng, rồi nói tiếp:

- Nếu như còn có lần sau.

Nói rồi, giơ súng lên hướng Đường Trọng bóp cò.

- Bye bye.

Khi cô ta giơ súng lên thì Đường Trọng đã ôm Khương Khả Khanh chạy mất tiêu rồi.

Nữ sát thủ giả trang thành chuyên gia làm đẹp đâu chịu để cho hắn chạy, tay cầm súng đuổi theo.

- Cứu mạng a, giết người a.

Đường Trọng vừa chạy, vừa hô, thanh âm sắc nhọn đến mức cả thẩm mỹ viện đều bị kinh động.

- Cứu mạng a, nhanh cứu mạng với.

Không ngừng có cửa phòng mở ra, rồi người tò mò ra xem rốt cuộc có chuyện gì.

- Đáng chết.

Nữ sát thủ mắng, rồi giơ súng lên bắn về phía lưng của Đường Trọng.

Đây chính là mục đích mà Đường Trọng muốn đạt tới.

Cho dù là sát thủ lợi hại đến đâu, thì cô ta cũng không muốn để cho người khác thấy được mặt mình. Hơn sát thủ thuộc về cái ác, mà cái ác thì không muốn bị lộ ra dưới ánh mặt trời.

Tất nhiên là ngoại trừ chính trị ra.

Cô ta vẫn bám sát lấy Đường Trọng không tha, tình nguyện có bị phát hiện thì cũng phải giết được Đường Trọng.

Panh!

Họng súng sớm đã lắp vào nòng giảm thanh, nhưng âm thanh viên đạn bắn vào tấm gỗ vẫn nặng nề vang lên…

Sát thủ nổi súng rồi thì Đường Trọng cũng không dám chạy thẳng nữa. Nếu không là tặng không cái mạng mình cho thượng đế rồi.

Rầm, rầm!

Đường Trọng đẩy cửa một gian phòng ra, kinh hỉ khi phát hiện ra bên trong toàn là sương mù đang lượn lờ.

Đây chính là phòng xông hơi của thẩm mỹ viện, khách có thể xông hơi ở đây. Còn có một cái bể bơi cỡ nhỏ, nếu ai muốn bơi thì cứ thoải mái mà dùng.

Đường Trọng ôm Khương Khả Khanh xông vào bên trong, rồi hướng thẳng tới chỗ sâu nhất của phòng xông hơi mà chạy tới.

Đang có mấy người phụ nữ đùa giỡn nói chuyện phiếm ở bên bể bơi, khi thấy một người đàn ông người toàn bùn bế theo một người phụ nữ cũng toàn bùn trên người xông tới, tất cả đều kinh hô mà nhảy dựng lên.

Đường Trọng nghĩ mãi không ra, làm sao phản ứng của họ lại là nhảy dựng lên nhỉ?

Bọn họ lo lắng mình không nhìn thấy hay là lo mình nhìn không được đầy đủ đây?

- Anh muốn cái gì?

- Các cô muốn cái gì?

- Muốn làm chuyện xấu à, cút ra ngoài, thẩm mỹ viện quản lý kiểu gì thế? Có ai không………….

Rầm, rầm….

Nữ sát thủ cũng đẩy cửa bước vào. Cô ta đưa mắt nhìn xung quanh tựa như đề phòng, sau đó đưa tay bắt lấy một người phụ nữ trung niên đang muốn bỏ trốn:

- Bọn họ ở nơi nào?

- Tôi không biết, tôi không biết.

Người phụ nữ kia sợ tới mức sắp đái ra quần rồi, hai chân nhũn ra, toàn thân run rẩy như là sốt rét vậy.

Nữ sát thủ đỡ lấy người bà ta để không bị ngã, rồi dí súng vào đầu bà ta mà nói:

- Không nói thì bắn chết luôn đấy.

Bà ta phát khóc, ngón tay run rẩy chỉ vào chỗ sâu nhất trong phòng.

- Nói dối thì cũng bắn chết luông.

Phụ nữ quả nhiên so với phụ nữ còn ác hơn một phần.

Nữ sát thủ cũng không lập tức bỏ con tin ra, mà mang luôn bà ta tới cái phòng xông hơi bên trong kia mà bước tới.

- Chính là nơi này. Tôi nhìn thấy….trông thấy bọn họ chạy tới nơi này.

Con tin liền xác nhận suy đoán của nữ sát thủ.

- Mau mở cửa ra.

Cọt kẹt!

Cửa thủy tinh bị đẩy ra, một cỗ khí nóng mãnh liệt phả vào mặt.

Lúc này phòng đang tràn đầy than củi, mà lửa cũng đang mạnh, khiến cho có cảm giác như đang ở trong một cái lồng hấp vậy, ngắn ngủn mấy giây thôi cũng đủ khiến cho mồ hôi đầm đìa, càng khiến cho người ta khó thở, muốn thở cũng khó.

Thế nhưng trong phòng cũng không phát hiện tung tích của Đường Trọng hay là Khương Khả Khanh.

- Người đâu?

Sát thủ quát lên.

- Tôi không biết. Tôi thấy bọn họ đi vào trong này mà…

Người đàn bà than khóc:

- Đừng mà. Xin cô đừng……….

Nữ sát thủ đẩy bà ta qua một bên, sau đó cầm súng bước vào bên trong phòng xông hơi.

Bên cạnh còn có một cái thang nhỏ, bên dưới chính là một cái hồ bơi cỡ nhỏ.

Trong bể bơi chính là nước đá, để khi khách nhân toàn thân đầm đìa mồ hôi, khi nhảy vào bên trong bể thì sẽ thoải mái vô cùng.

Hơn nữa cái bể này còn nối liền với cái bể lớn bên ngoài, nên nữ sát thủ hoài nghi là Đường Trọng đã rời đi từ nơi này.

Cô ta liền nhảy vào bên trong, nước lạnh bên trong lập tức bao vây lấy toàn thân.

Cô ta cũng không nói gì, chỉ tập trung bơi ra bên ngoài.

Vừa mới nhảy xuống, thì một cái chậu than còn đan nóng bừng từ trên trời giáng xuống, đập thẳng tới lưng của cô ả.

Xì……….

Âm thanh bốc cháy của than đá khiến không khí nóng lên, than củi bên trong cũng phát ra tiếng.

Nữ sát thủ đang quay người qua chỗ khác cho nên khi thấy cái chậu bay tới thì không kịp xoay người, chỉ có thể cố gắng bơi xuống đáy bể mà thôi.

Ào………..

Chậu than rơi vào bên trong bể nước, khiến cho bọt bắn tung tóe.

Rào, rào….

Chậu than đang nóng dưới sự thiêu đốt của than củi, bị nước đá làm tắt, bốc lên một màn khói trắng.

Nữ sát thủ tuy không bị cái chậu than đó đập trúng, nhưng cũng bị phỏng vì than củi nung đỏ kia bắn vào người, trong nước lại không thể ngoi đầu lên, đau đớn và chật vật vô cùng.

Vừa rồi Đường Trọng trốn ở dưới chậu than, cho nên toàn thân ướt đẫm, mặt với ngực còn ửng hồng hẳn lên.

Ban tay của hắn cũng bị phỏng hết lên rồi, chính là do lúc nãy bê chậu than lên để ném mà ra.

Hắn cởi áo trên người ra, sau đó nhảy thẳng vào bên trong bể bơi.

Nữ sát thủ vừa mới ngẩng đầu lên đã bị hắn nhào tới, từ phía sau ôm chặt lấy cổ, sau đó ghì chặt lấy thân thể của cô ta.

Ném qua vai.

Không bị ngã.

Đánh khuỷu tay.

Bị chặn.

Thiết đầu đập.

Thất bại.

Khẩu súng trong tay tuy đáng sợ nhưng lại bị Đường Trọng bắt được. Vô luận cô ta dùng sức ra sao, thì không cách nào có thể giãy khỏi tay Đường Trọng.

Bởi sức cô ta cũng không mạnh được bằng Đường Trọng.

Cô ta càng giãy giụa, càng yếu. Cuối cùng thân thể tê liệt, hôn mê rồi ngã vào trong ngực Đường Trọng.

Cô ta bị Đường Trọng làm cho hôn mê rồi.

Nhưng Đường Trọng cũng không dám buông lỏng. Sau khi lục lọi trên người cô ta một hồi cũng thấy được một cái còn tay quân dụng, trói tay cô ta lại, sau đó đặt mông ngồi phệt xuống bể bơi.

Từ trong phòng xông hơi đuổi bắt hung thủ, ngắn ngủn không đến hai phút thời gian.

Sau khi hắn an trí cho Khương Khả Khanh xong, chính mình ngồi nấp ở phía sau khe nhỏ chỗ chậu than, cơ hồ đã bị cái nhiệt độ kia nướng cho chín rồi.

Hắn có thể kết luận, nếu như nữ sát thủ mà không nhảy vào trong bể bơi thì hắn nhất định phải ngồi buồn chết ở đó rồi.

Thở phì phò từng ngụm, từng ngụm, hút lấy không khí mới lạ trong phòng.

Đây không phải là sát thủ lợi hại nhất mà hắn thấy, nhưng là kẻ quỷ dị nhất.

Kim Cương vừa mới tổn thất thảm trọng, rốt cuộc là ai muốn đưa hắn vào chỗ chết đây? Chẳng lẽ cô ta cũng thuộc vào tổ chức của Kim Cương sao?

Đương nhiên, bây giờ chưa phải lúc để hắn suy nghĩ việc này.

Hắn có chuyện quan trọng hơn để làm.

Hắn từ trong ao đá đứng lên, sau đó nhặt đồ vừa vứt xuống đất, chạy nhanh tới phòng xông hơi, hướng về phòng tắm mà chạy tới.

Vì mục đích an toàn, sau khi hắn vào phòng này liền đưa Khương Khả Khanh tới phòng tắm. Rồi dưới con mắt tò mò của mấy bà cô kia, tùy tiện chui vào phòng xông hơi.

Hắn đoán sau khi nữ sát thủ tiến vào nhất định sẽ phải hỏi tung tích của mình, mà những người kia chắc sẽ không dấu diếm hộ hắn đâu.

Thế nên để nữ sát thủ lao thẳng tới đây thì Khương Khả Khanh đã thoát được một kiếp rồi.

Khi Đường Trọng đi vào trong phòng tắm thì Khương Khả Khanh cũng ngã vào trong bồn tắm rồi.

Không chỉ là thân thể, mà đến nửa cái đầu cũng cắm vào rồi.

Cô ta trúng độc nặng, bây giờ cũng không cách nào tự đứng dậy được.

Đường Trọng mang cô ra khỏi bồn tắm rồi an ủi:

- Không có chuyện gì rồi, sát thủ đã bị tôi……..

Sau đó, hắn ngây ra như phỗng luôn.

Tất cả bùn trên người Khương Khả Khanh đều bị nước rửa sạch, thân hình trắng noãn, như phấn nộn, núi non phập phồng khiến cho người trông thấy phải phun huyết ra kia liền hiện ra trước mắt hắn.

Bộ nhũ phong no đủ, vểnh cao kia, lại còn có cái vòng eo không chút mỡ thừa, với cái cổ thon dài, bờ mông đẫy đà cùng với bắp đùi thon dài……

Không thể không nói, ngâm bùn đúng là có hiệu quả thật không ngờ.

Đường Trọng âm thầm quyết định, nhất định phải định kỳ mỗi tháng một lần theo Khương Khả Khanh tới thẫm mỹ viện này làm đẹp, ngâm bùn mới được.

Vừa rồi Đường Trọng khi ôm cô từ trong bùn ra, thân thể cô bị đám bùn đỏ kia bao phủ, sự tình khẩn cấp, khiến Đường Trọng không kịp nhìn, cũng chẳng kịp hưởng thụ chút.

Hiện tại hết nguy hiểm rồi, Khương Khả Khanh cũng sạch sẽ không còn chút bùn nào, tình huống lúc này khác lúc trước à nha.

Bịch!

Đường Trọng buông lỏng hai tay, ném luôn cô vào bồn tắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.