Khương Khả Khanh quả là biết giả vờ, luôn nghĩ ra trò mới, thích đùa nghịch vô cùng, có lúc lại rất ti tiện, thật sự rất giống một kẻ dở hơi.
Cô ta vẫn luôn giữ cái tấm bìa đó trên mặt, cho là lúc ăn cơm cũng không bỏ ra. Chỉ gắp một miếng thức ăn rồi đưa vào miệng, cứ như thế nhai nuốt luôn, bộ dáng thực ngây thơ đáng yêu, khiến cho người xem phải ôm bụng cười đau đớn.
Vốn là nhớ tới bệnh tình của Đường Tâm, Khương Khả Nhân vẫn có chút áp lực trong lòng. Nhưng khi nhìn thấy cô em mình như vậy thì còn đâu loại cảm xúc bi thương đó nữa?
Bà che ngực, cười tới mức không nói nên lời.
Ngay cả cái lão râu dài cũng phải há miệng mà cười lớn, Đường Trọng còn phối hợp hơn nữa. Nên trong phòng tiếng cười vô cùng hòa hợp vang lên.
Khương Khả Nhân thật khó khăn mới ngưng cười được, thở hổn hển rồi nói:
- Được rồi, được rồi, Đường Trọng à, con mau lấy cái tấm “mặt nạ” của dì nhỏ con xuống, để như thế sao ăn cơm nổi đây? Nó không ăn cơm thì phải để cho người khác ăn với chứ.
Khương Khả Khanh giấu mặt sau tấm bìa, nói:
- Thiểu đi một Đường Tâm quan trọng, lại nhiều thêm một Khương Khả Khanh có cũng như không. Vừa vặn là có thể biến Khương Khả Khanh thành Đường Tâm, mấy người một nhà đoàn viên, tôi cũng được một bữa cơm, chuyện vẹn cả đôi đường như thế, tôi không để ý, các người để ý cái gì?
Thấy Đường Trọng muốn lôi cái mặt nạ của cô ra, thân thể Khương Khả Khanh liền ngả về sau để tránh rồi nói:
- Đường Trọng cậu không được nghe lời mẹ cậu nếu không tôi sẽ nói cho cha cậu nghe chút chuyện hư hỏng kia của cậu để ông ấy thu thập cậu đó.
- Tôi có chuyện hư hỏng gì?
Đường Trọng chột dạ hỏi.
- Cậu cứ nói đi xem?
Khương Khả Khanh kéo mặt nạ qua một bên rồi cười hì hì nhìn hắn nói.
- Tôi sao mà biết được?
Đường Trọng quay qua Khương Khả Nhân nói:
- Con gái hay là em gái, mẹ tự quyết đi nhá.
- Bỏ ra nào.
Khương Khả Nhân lấy mặt nạ của Khương Khả Khanh xuống:
- Ai nói là em không quan trọng? Em so người khác còn quan trọng hơn nhiều.
- Đúng thế. Lúc không có tôi với lão râu dài thì cô vẫn luôn bên cạnh mẹ tôi. Nếu như không có cô thì…………….
Đường Trọng cảm kích nói.
- Những lời này của Đường Trọng thực có đạo lý.
Khương Khả Nhân cảm thán.
- Những năm này sống cũng quá khổ rồi. Hai mươi mấy năm thời gian, sống qua từng ngày cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, may mà Khả Khanh, nếu không thì tôi bây giờ cũng không biết sẽ ra sao. Đường Trọng mau mời dì nhỏ con một chén đi.
Đường Trọng liền bưng lên một chén, nói:
- Tôi mời cô một chén.
Khương Khả Khanh vẫn ngồi yên ở đó, liếc hắn mà hỏi:
- Cậu có phải quên cái gì không nhỉ?
- Dì nhỏ.
Đường Trọng cứng họng mà nói. Hai người mới rồi còn nằm trên giường lôi qua kéo lại, giờ lại gọi người ta dì nhỏ thì đúng là khó được tự nhiên.
- Tôi mời cô một chén.
- Cháu trai ngoan.
Khương Khả Khanh lúc này mới nâng chén rượu lên, chạm vào chén rượu của Đường Trọng một tiếng keng rồi nói:
- Chúng ta cạn nào.
- Cạn.
Lão râu dài cũng nâng chén rượu lên, rồi nói:
- Khả Khanh, anh cũng mời cô một chén.
- Anh mời tôi vì cái gì?
- Thật là vui khi có thể gặp lại em.
Lão râu dài hơi do dự rồi trả lời.
- Coi như anh biết ăn nói.
Khương Khả Khanh lúc này mới thỏa mãn nâng chén lên.
- Nếu anh mà nói cảm ơn tôi bao năm qua làm bạn với chị tôi thì tôi sẽ không uống. Đó là vợ anh, chẳng lẽ không phải chị tôi? Có anh, tôi vẫn giúp chị, không có, thì tôi vẫn giúp chị như thường.
Lão râu dài cười cười, tranh thủ giải quyết luôn chén rượu.
Đường Trọng phát hiện cái lão râu dài này thực thông minh, hắn biết không đấu lại Khương Khả Khanh nên tránh xung đột chính diện.
Quan trọng nhất là vẫn cố gắng hướng đối tượng được vuốt mông ngựa lên Khương Khả Nhân. Một tên dã nhân tráng kiện ngồi cạnh một mỹ nữ nũng nịu, thực giống với bộ phim “Người đẹp và dã thú” đình đám của Mỹ vậy.
Đúng lúc này thì điện thoại trong túi áo Đường Trọng vang lên.
Hắn lấy điện thoại ra nhìn rồi nói:
- Mọi người ăn đi, con lên lầu có chút chuyện.
- Cơm nước xong xuôi đi rồi tính.
Khương Khả Nhân khuyên nhủ.
- Nhanh thôi, chỉ ba phút ấy mà.
Đường Trọng cười nói.
Đường Trọng lạch bạch lao lên lầu, chưa được phút hắn đã lao xuống, tay ôm một cái lap.
Khương Khả Nhân nhìn cái lap trên Đường Trọng rồi hỏi:
- Mang máy xuống làm gì? Có chuyện gì cần làm hả con?
- Nhất định là muốn cho chúng ta xem một cái video đặc sắc đây,
Khương Khả Khanh bỏ một miếng cá vào miệng rồi nói.
Ngay cả lão râu dài cũng tỏ vẻ nghi hoặc nhìn Đường Trọng, thằng nhóc này đâu phải người chăm chỉ, mang máy xuống làm gì đây?
Nhưng hắn có lòng tin với Đường Trọng, biết rằng hắn sẽ không làm ra chuyện gì khó hiểu. Cho nên cũng kiên nhẫn chờ đợi Đường Trọng vạch mở lối mê.
Đường Trọng cười ha hả nhìn cả nhà rồi quay cái màn hình lap qua, nói:
- Đường Tâm chính thức đã trở về rồi.
Sau đó ba người liền nhìn thấy tấm ảnh chân dung Đường Tâm trên màn hình máy tính.
- A, Đường Tâm.
Khương Khả Khanh là người đầu tiên lao tới, cô kích động vuốt màn hình, giống như đang sờ mặt Đường Tâm vậy.
- Đường Tâm vẫn xinh đẹp như thế, một chút cũng không thay đổi. Đôi mắt vẫn to như thế, làn da vẫn trắng như vậy, ôi, đổi kiểu tóc rồi này, kiểu tóc này cũng được, dì nhỏ thích nha. Con nói xem dì đổi sang kiểu tóc này liệu có hợp hay không nào?
- Đường Tâm con khi nào mới về đây? Dì nhỏ nhớ con muốn chết, không có con, không có ai đi dạo phố với dì nè, cũng không ai đi làm đẹp với dì. Con nhìn xem, làn da của dì có biến đổi gì không? Bộ ngực có nhỏ đi không?..........con gật đầu?Con gật đầu là ý gì? Làn da dì cũng không kém như thế chứ? Bộ ngực cũng không có nhỏ đi nha? Xin lỗi đi, mau xin lỗi ngay. Cái con nha đầu chết tiệt, không tim không phổi này, uổng công dì nhỏ thân thiết với con bao năm nay……….
- ………………………………………
Đường Trọng đang ôm lap mà toàn thân phát rét. Hắn lo rằng bản thân sẽ lại ném cái lap đi mất.
Hốc mắt Khương Khả Nhân bắt đầu hồng lên, vẫn yên lặng nhìn cô gái trên màn hình rồi nói:
- Đường Tâm, con…….có khá lên chút nào không?
- Mẹ à con không sao đâu.
Đường Tâm cũng không nhịn được, che miệng mà khóc òa lên:
- Bác sĩ nói con khôi phục rất tốt, rất nhanh là có thể trở về rồi. Anh cũng đã tới thăm con, còn tặng con nhiều thứ, con rất nhớ mợi người, con muốn về nhà lắm.
- Mọi người cũng nhớ con lắm. Con cứ dưỡng bệnh cho tốt, bao giờ khỏe hẳn thì về nhà, rất nhanh sẽ trở về nhà thôi.
Cho dù là vị nữ cường nhân trong giới kinh doanh như Khương Khả Nhân thì cũng không thể nào khống chế được chính mình khi ở trước mặt con gái. Nước mắt cứ chảy xuống liên tục nhưng vẫn cố an ủi con.
- Đường Trọng cũng nói con rất tốt, nó cũng nói chuyện với bác sĩ rồi, con rất nhanh sẽ quay về thôi, mọi người chờ con ở Yến Kinh để một nhà chúng ta đoàn tụ.
Càng khiến cho Đường Trọng kinh ngạc chính là, cái kẻ bị đâm bao nhiêu lỗ trên người mà không hề động dung như lão râu dài giờ đây đôi mắt cũng rưng rưng, ánh mắt ôn nhu, đau thương nhìn cô gái gầy yếu trên màn hình, âm thanh khàn khàn gọi:
- Đường Tâm.
- Cha.
Đường Tâm hô lên một tiếng rồi bắt đầu khóc.
Thế nên nước mắt lão râu dài cũng không nhịn được mà bắt đầu tuôn trào.
- Cha, cuối cùng cũng được thấy cha rồi. Con nhớ cha lắm.
Đường Tâm vừa khóc vừa hô.
- Cha cũng thế.
Thanh âm lão râu dài đột nhiên nhu hòa hẳn, giống như hắn sợ khiến cho cô gái trên màn hình kia sợ hãi:
- Cứ dưỡng bệnh cho tốt, sớm trở về con à.
- Con biết rồi, con nhất định sẽ quay về thật sớm. Rất nhanh sẽ quay về….
Đường Tâm gạt nước mũi rồi gật đầu.
Trên màn hình xuất hiện một cô gái trẻ, đi tới sau lưng Đường Tâm, dùng thủ pháp đặc thù giúp cô thuận khí.
Đường Tâm đã làm phẫu thuật tim, cảm xúc không được quá bất ổn. Đây chính là lý do tại sao bệnh viện lại không đồng ý cho người thân tới thăm nom.
- Liên Hoa, cô cố gắng chú ý Đường Tâm, đừng để nó kích động quá nhé.
Khương Khả Nhân vội dặn dò.
- Vâng.
Liên Hoa đáp ứng.
Đường Trọng quay màn hình qua phía mình rồi nói:
- Đường Tâm à, hôm nay tới đây thôi nhé? Em cũng thấy đấy, trên bàn toàn là đồ ăn đây này. Nếu như không giải quyết hết thì chắc chắn sẽ bị nguội mất.
- Ưm.
Đường Tâm vẫn khóc rất là thương tâm, nhưng vẫn cố gật đầu.
- Liên Hoa à, chuyện Đường Tâm đành phiền cô vậy.
Đường Trọng ra chiều nịnh nọt cô gái kia.
Ánh mắt Liên Hoa thực lăng lệ, ác liệt nhìn chằm chằm Đường Trọng, không nói gì.
Hiển nhiên cô vẫn ghi hận sự không lễ phép của hắn khi đấu tay đôi với cô.
Kẹt….
Đường Trọng cũng không cần để ý lắm thế, thuận tay khép lap lại.
Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, Đường Trọng xấu hổ cười:
- Xế chiều hôm nay, con đã gọi điện cho Đường Tâm, nói là lão râu dài về rồi, trong nhà chỉ thiếu nó. Cho nên nó vừa rồi gọi cho con, muốn nói chuyện với chúng ta một chút, muốn xem cảnh bữa cơm gia đình, con cảm thấy chủ ý này khá được cho nên đồng ý. Mọi người không phải nhớ nó sao? Để cho nó ở cùng một chỗ vui cười cùng chúng ta thì tốt mà nhỉ? Lại không nghĩ tới phản ứng của mọi người lại có thể kịch liệt như thế.
- Phản ứng kịch liệt?
Khương Khả Khanh căm tức nói:
- Nó nói bộ ngực tôi nhỏ, làn da kém đi, tôi còn không véo được mặt nó thì có cái gì mà kịch với chả liệt đây?
- ………………………….
Không thể không nói, bổn sự lạc đề của Khương Khả Khanh thật là khó đỡ.
Khương Khả Nhân nhìn Đường Trọng rồi nói:
- Chuyện này cũng không có liên quan tới con, dù sao cũng là con có lòng tốt.
- Vâng vâng. Thực sự là con có lòng tốt mà.
Đường Trọng gật đầu liên tục.
- Mọi người ăn đi. Tôi muốn lên lầu nghỉ ngơi chút.
Khương Khả Nhân không có muốn ăn, đành nói.
- Để anh đi với em.
Lão râu dài cũng không nói nên lời. Lần đầu tiên được gặp con gái của mình lại qua một phương thức như thế.
- Con…..
Đường Trọng còn muốn giải thích này nọ, thì gặp ngay phải ánh mắt hung ác của lão già hắn. Hắn nhún nhún vai: