Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 813: Phù dâu bi thảm nhất trong lịch sử



Chòm râu dài cũng chẳng thèm để ý lời nói thô tục mà Đổng Tân Hàng vừa đột nhiên thốt ra, nói vẻ cảm thông:

- Cậu đuổi theo rất dữ, mũi xe còn mấy lần đụng vào đuôi xe chúng tôi. Khả Nhân ngồi phía sau, như vậy rất nguy hiểm, rất có khả năng dẫn tới tai nạn xe cộ.

- Sau đó ông liền muốn giết tôi à?

Đổng Tân Hàng hung tợn nói.

- Tôi muốn bắn nổ bánh sau nhưng bọn chúng lại bắn nổ bánh trước.

Chòm râu dài nói:

- Người muốn giết cậu không phải là tôi.

Chạy xe trên đường cao tốc, sợ nhất chính là bánh trước bị nổ. Bởi vì như thế rất có khả năng khiến xe bị lật nhào. Nếu bánh sau nổ thì cũng có nguy hiểm nhất định nhưng cũng không khủng bố như bánh trước nổ.

Nói cách khác, lúc ấy chòm râu dài muốn bức Đổng Tân Hàng ngừng lại chứ cũng không định giết hắn.

Người Quan gia muốn giá họa cho chòm râu dài, khiến Khương gia và Đổng gia quyết liệt hoàn toàn. Kế hoạch của bọn họ rất chu đáo, hành động bí mật, quả thật cuối cùng âm mưu đã được thực hiện.

Đổng Tân Hàng vuốt chỗ chân gãy của mình, sắc mặt ảm đạm.

Hiển nhiên hắn cũng nhớ lại chuyện đau lòng ngày đó.

Tai nạn kia khiến cho một ngôi sao mới nổ trong làng chính trị phải vụt tắt, cuộc đời tràn ngập hy vọng trở thành tuyệt vọng. Tôn nghiêm và kiêu ngạo của hắn, cùng với chỉ số thông minh của hắn đều bị ném vào thùng rác cả.

Hắn giống như một cái xác không hồn đã nhiều năm, giống như một vu bà xấu xí hận thù đã nhiều năm, kết quả là phát hiện ra mình nhầm mục tiêu...

Chuyện này cũng giống như hắn dồn hết sức đánh ra một quyền, cuối cùng lại đánh vào khoảng không.

Nhưng hắn vẫn cảm kích.

Cảm kích thằng nhóc trẻ tuổi kia, cảm kích đứa con trai của người đàn ông trước mặt này.

Nếu không nhờ nó thì không chẳng phải hắn đã mang theo tiếc nuối và cừu hận xuống dưới mồ sao?

Hắn đã được tái sinh!

Hắn có thể thoải mái vô cùng mà hận thù, có thể đằng đằng sát khí đi trả thù. Cảm giác này đúng là sung sướng chưa từng có.

- Ông đúng là có một đứa con trai tốt.

Đổng Tân Hàng nói:

- Chỉ dựa vào đứa con trai này là tôi đã thu ông rồi. Thua hoàn toàn.

Chòm râu dài còn định nói lời khiêm tốn.

Một người tàn tật hai chê, không vợ không con khen ngợi con trai mình như vậy, dù có lạnh lùng như hắn cũng phải biết xấu hổ.

Trong lòng nghĩ vậy, miệng hắn cũng nói:

- Nó cũng chưa hoàn mỹ, còn rất nhiều khuyết điểm nhỏ.

-...

Ánh mắt Đổng Tân Hàng u oán nhìn hắn, giống như muốn mắng "mẹ kiếp".

Chòm râu dài thấy vẻ mặt của Đổng Tân Hàng, nghĩ chắc hắn khinh bỉ thái độ ngoài mặt thì khiêm tốn, nội tâm lại vênh vang của mình, vì thế liền bổ sung:

- Có chút thành tích nhưng còn cần cố gắng hơn. Dù người ngoài thấy thế nào thì trong mắt tôi, nó vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Thế là Đổng Tân Hàng lại càng hối hận vừa nói mấy lời chó má "gặp lại cười bỏ ân cừu" gì gì với đối phương, lại hận mình viết tên Đường Liệp trong sổ đen.

Hắn dùng chính máu tươi của mình viết.

- Ông có dự định gì không?

Đổng Tân Hàng quyết định không nói chuyện con trai đối phương nữa, nói về bản thân chòm râu dài đi.

- Tôi à?

Chòm râu dài nghĩ ngợi, nói:

- Cứ ở đã.

- Có kế hoạch gì không?

- Nấu cơm cho Khả Nhân. Làm hộ vệ cho Đường Trọng.

-...

Đổng Tân Hàng lại trúng đạn. Hắn cảm thấy không nên nói chuyện với người đàn ông vừa được gia đình đoàn viên, con cái song toàn này về chuyện nhà cửa thì hơn.

- Vậy thì bàn sự nghiệp đi.

Trong lòng hắn thầm nghĩ. Tôi không thành thì ông cũng chẳng có tiền đồ gì.

- Quan gia giở trò như vậy, ông không muốn làm chút gì sao?

- Làm chứ.

- Làm gì?

- Nhìn hắn rơi đài.

-...

Chẳng có nửa câu hợp ý.

Đổng Tân Hàng vốn còn muốn mời Đường Liệp uống trà, hiện giờ hai người cũng chỉ có thể uống trà.

Uống xong một bình trà, Đổng Tân Hàng đã cảm thấy hơi đầy bụng.

Lần tai nạn xe đó khiến hắn không chỉ bị cắt đứt hai chân mà ngay cả bàng quang cũng bị tổn thương.

Chòm râu dài ngồi đối diện hắn, hắn cũng ngượng ngùng không dám nói là tôi vào nhà vệ sinh đã.

Đối với một người đàn ông mà nói, mắng hắn thận không tốt còn nghiêm trọng hơn tát thẳng vào mặt hắn nhiều.

Huống chi chòm râu dài vốn là tình địch ngày xưa của hắn, hắn lại càng không nguyện nhận thua đối phương ở phương diện này.

Hắn nhìn chòm râu dài, nói:

- Nếu ông có việc gì thì cứ nói, không thì hôm nay tới đây thôi.

- Tôi ngồi với cậu một lúc nữa.

Chòm râu dài nói. Hắn lại đưa tay nấu nước pha trà.

- Đã lâu không gặp mà.

-...

- Chúng ta không làm bạn được, uống chén trà với nhau cũng được chứ?

Chòm râu dài nói.

- Được.

- Ác có ác báo, chưa tới giờ thôi. Tôi tin rằng Quan gia sẽ bị báo ứng.

- Nhất định thế.

- Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân tới lại nảy mầm.

- Hiểu rồi.

- Tôi tin rằng với cậu thì chuyện này dễ như trở bàn tay.

- Cám ơn.

- Tôi lấy trà thay rượu lại kính cậu một ly. Trước tiên chúc cậu mở màn là thắng.

-... Khách sáo rồi.

- Tôi chỉ là kẻ vũ phu, không quyền không thế, cho dù oán hận Quan gia thế nào thì cũng vô kế khả thi.

- Quá khiêm tốn rồi.

- Thân thể cậu không thoải mái sao?

- Không có.

- Thế sao...

- Đúng rồi, có chuyện phải thương lượng với ông một chút.

Đổng Tân Hàng quyết định hóa bị động ứng phó thành chủ động công kích.

- Chuyện kia hẳn ông nghe nói rồi hả? Đường Trọng và Bồ Đề đính hôn ấy. Tôi là bề trên của Bồ Đề, ông là cha của Đường Trọng. Hai người chúng ta nhất trí về chuyện này đã, thế thì bọn nhỏ chắc cũng không phản ứng quá kịch liệt đúng không? Khương lão thái gia và ông lão Lập Nhân đều tác hợp, ông cũng không phản đối đó chứ? Sự đồng ý của ông có sức thuyết phục với Đường Trọng nhất đấy...

Chòm râu dài buông chén đứng lên, nói:

- Tôi còn có chút việc, xin phép đi trước.

-...

Đợi chòm râu dài đi ra sân, Đổng Tân Hàng cắn chặt răng, ném ngay bình trà mà hắn thích nhất vào vách tường cho vỡ tan tành.

- Lão gia.

Lão quản gia phụ trách quản lý tràn quán này chạy tới.

- Đi toilet.

- Không cãi nhau à?

Đường Trọng cười hỏi.

- Không.

- Không có khả năng chứ?

Đường Trọng không tin.

- Trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Vẻ mặt chòm râu dài vui mừng nói:

- Gặp nhau cười xóa bỏ ân cừu. Tao còn pha cho hắn hai bình trà đấy. Đây là do tao nợ hắn.

- Nợ hắn cái gì?

- Hại hắn bị thương hai đùi.

- Hai bình trà bồi thường hai đùi sao?

- Còn muốn tao làm gì nữa?

-...

Chòm râu dài trợn mắt nhìn Đường Trọng, muốn nói lại thôi.

- Ông nói gì?

- Vì an ủi hắn, tao có hạ thấp mày một chút.

- Tôi hiểu.

Đường Trọng cười nói.

- Có ai lại đi khen con trai mình vĩ đại trước mặt người khác chứ?

- Tao cũng nghĩ như vậy.

- Ông không nói tôi thiếu tâm nhãn đấy chứ?

- Tao bảo mày còn chưa hoàn mỹ, còn rất nhiều khuyết điểm nhỏ.

-...

Đường Trọng đột nhiên cảm thấy rất thông cảm cho Đổng Tân Hàng. Hắn quyết định hẹn Đổng Bồ Đề để tặng hai bình rượu ngon, coi như là bồi thường.

Hắn đúng là không sung sướng gì.

- Ông cũng không cần như vậy.

Đường Trọng nói.

- Như thế nào?

- Không nên nói động tới nỗi đau của người khác.

- Cho nên tao cũng không khen mày trước mặt hắn.

- Thế mà cũng không gọi là khen thì thế nào mới là khen chứ?

Đường Trọng thật sự dở khóc dở cười.

Chòm râu dài lại nghĩ ngợi, nói:

- Trong lòng tao, mày còn vĩ đại hơn thế một chút.

Hốc mắt Đường Trọng hơi đỏ lên, nói:

- Ông cũng không tồi.

- Cùng cố gắng.

- Cùng cố gắng.

Trong xe im lặng chốc lát. Đường Trọng bình ổn tâm tình kích động lại, nói:

- Có chuyện phải bàn với ông một chút.

Nghe thấy câu này, chòm râu dài theo bản năng cảnh giác:

- Chuyện cưới xin của mày đừng hỏi tao.

- Sao ông lại như thế?

Đường Trọng kinh ngạc nhìn về phía hắn.

- Tôi định bàn với ông một chuyện thôi mà, sao ông lại nói tới chuyện cưới hỏi rồi?

- Đương nhiên là chuyện này có quan hệ tới cưới hỏi thật.

- Tao nói mày có nghe không?

- Còn phải xem ông nói cái gì.

- Vậy thì tao không nói.

Chòm râu dài nói:

- Chuyện hôn nhân của mày, tao xử lý không tốt.

Đường Trọng cười nói:

- Chuyện hôn nhân của tôi ông không xử lý tốt, thế chuyện hôn nhân của ông thì sao?

- Ý gì đây?

- Tôi chuẩn bị để ông và Khương Khả Nhân kết hôn.

Đường Trọng nói.

Chòm râu dài hơi mở lớn miệng, trợn mắt nhìn Đường Trọng. Vẻ mặt đầy râu của hắn không lộ vẻ khủng bố mà lại trông khá ngộ nghĩnh.

- Ông không thích hợp đi theo hướng đáng yêu đâu.

Đường Trọng cũng nhắc nhở thẳng.

Chòm râu dài khôi phục trấn tĩnh, nói.

- Ý gì đây?

- Ông biết khi tôi tới Yến Kinh nghe được kiểu gọi gì nhiều nhất không? Con hoang.

Đường Trọng cười khổ nói:

- Tuy rằng tôi biết tôi không phải là thế nhưng ông và Khương Khả Nhân đều chưa kết hôn. Điều này khiến sự phản bác của tôi là rất yếu ớt. Ông cũng không phải không nghĩ tới chuyện khôi phục danh phận cho tôi đây chứ?

-...

- Ông im lặng thì tôi coi như ông đồng ý nhé?

-...

- Ông không nói lời nào, rốt cục là có ý gì?

Chòm râu dài rất tức giận lườm Đường Trọng, lại nói:

- Mày không phải vừa bảo tao im lặng là đồng ý sao?

-...

Muốn tìm hiểm tâm sự đàn ông đúng là vấn đề khó giải của tâm lý học.

Khương Khả Nhân cũng bị đề nghị này của Đường Trọng làm cho kinh ngạc. Bà ngạc nhiên nhìn Đường Trọng, nói:

- Kết hôn sao?

- Đúng vậy.

Đường Trọng nói:

- Xem như là kết hôn bù đi. Thời điểm kia chưa có cơ hội, hiện giờ có cơ hội thì đương nhiên phải làm. Tuyên bố với bên ngoài là hai người kết hôn, cũng cho con với Đường Tâm một danh phận. Không cần làm lớn, chỉ cần bày bảy tám mươi bàn tại lầu Yến Lai là được.

-...

Con trai tổ chức hôn lễ cho cha, Khương Khả Nhân vẫn cảm thấy chuyện này hơi... Quỷ dị?

Bà ngẩng đầu nhìn chòm râu dài. Chòm râu dài đỏ mắt đưa mắt nhìn lại.

Cái tên khờ này đã đồng ý rồi à? Hay là hắn cổ động để con trai đề suất?

- Tốt tốt. Kết hôn là tốt.

Khương Khả Khanh ngồi một bên lại kích động hơn. Cô kéo tay Khương Khả Nhân, hốc mắt hơi ướt nói:

- Chị còn nhớ những lời chúng ta nói trước đây không? Em nói lúc chị kết hôn, nhất định em sẽ làm phù dâu cho chị. Chị cũng đồng ý rồi. Em đợi ngày này lâu quá rồi.

-...

Nghe lời Khương Khả Khanh, Đường Trọng cảm thấy cô đúng là quá đáng thương.

Vì làm phù dâu một lần mà chờ tới bây giờ còn không có cơ hội làm mẹ ruột người khác.

Đường Trọng quyết định, kệ chòm râu dài và Khương Khả Nhân có đồng ý hay không, vì Khương Khả Khanh, hắn sẽ tổ chức xong hôn lễ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.