Đây là một đám cưới mà mọi người vốn rất chờ mong, quá trình cũng không khiến cho khách khứa thất vọng.
Từ khôi hài tới kích tình, vừa hoang đường lại vừa giải trí.
Hai cha con nhà này đúng là giỏi thật.
Chú rể và cô dâu tới từng bàn mời rượu. Đôi phù dâu phù rể Đường Trọng và Khương Khả Khanh tất nhiên cũng phải đi cùng.
Bà ngoại Đường Trọng, mẹ của Khương Khả Nhân nước mắt rưng rưng, nắm tay Khương Khả Nhân và chòm râu dài, nói:
- Hai mươi năm trước nếu được như vậy thì tốt biết bao. Thật là tốt biết bao chứ? Con gái đánh thương của mẹ, đợi tới hai mươi năm rồi. Những năm qua con gái mẹ khổ quá, người làm mẹ như tôi cũng cảm thấy đau lòng. Đường Liệp, từ nay về sau tôi giao Khả Nhân cho cậu. Cậu phải chăm sóc tốt cho nó nhé.
- Con sẽ làm được.
Chòm râu dài gật đầu rất hồn hậu.
- Ngày nào con cũng cho cô ấy ăn ngon.
Nhìn dáng vẻ thành thực chất phác của chòm râu dài kia, trong lòng Đường Trọng thầm cười lạnh không thôi.
Vờ vịt đấy!
Lại vờ vịt tiếp!
Ông cho chúng tôi là ngốc hết sao?
Có thể thổ lộ kinh điển như thế, vậy mà giờ còn vờ vịt sao?
Đường Trọng cảm thấy chòm râu dài cố vờ vịt như thế thật quá ngây thơ, mục đích đúng là giả heo ăn thịt cọp. Đổng Tân Hàng đáng thương.
Không thể không nói, hiện tại hình tượng chòm râu dài trong lòng Đường Trọng đang xuống dốc không phanh.
Cho ông vờ vịt, cho ông vờ vịt tiếp.
Đường Trọng cầm chén rượu tới bàn của người Đổng gia ngồi, cười ha hả nói:
- Hoan nghênh các vị khách quý tới dự. Hy vọng các vị ăn ngon uống tốt. Nào, tôi xin mời các vị trước một ly. Trong chốc lát, cô dâu chú rể sẽ tới mời rượu quý vị.
Không chỉ có Đổng Tân Hàng mang Đổng Tiểu Bảo và Đổng Bồ Đề tới mà Đổng gia còn có mấy nam nữ trẻ tuổi, hẳn cũng là người nổi bật trong đám trẻ của bọn họ.
Ông lão họ Đổng kia tuy không tới nhưng có thể để đứa con trai gãy chân của mình đến tham gia hôn lễ của Đường Liệp và Khương Khả Nhân thì thái độ cũng đã quá rõ, cũng nể mặt lắm rồi.
- Chúng ta không chỉ ăn ngon uống tốt mà còn được mở rộng tầm mắt đó.
Đổng Tiểu Bảo cười ha hả nói:
- Có câu thế nào nhỉ? Hổ phụ không sinh khuyển tử. Thật ra đổi lại cũng được, có hổ tử như thế thì làm sao có khuyển phụ được chứ? Lợi hại, lợi hại thật. Chú ba nhà tôi thua cũng không oan rồi. Nếu là tôi thì tôi cũng phải thua thôi.
Đổng Tiểu Bảo so sánh như thế cũng chẳng văn nhã. Đường Trọng cũng biết trong lòng hắn có oán khí.
Tuy rằng hiện tại hai nhà Khương, Đổng đã kết minh, thậm chí cuối cùng sau khi Đường Trọng từ chối đính hôn với Đổng Bồ Đề thì Đổng Tiểu Bảo rất có khả năng sẽ lấy được cô bé Khương Di Lâm của Khương gia về làm vợ nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới địch ý của Đổng Tiểu Bảo đối với Đường Trọng.
Vốn hai người đã không thích nhau, hơn nữa hôm nay là hôn lễ của chòm râu dài và Khương Khả Nhân. Mà chú ba của Đổng Tiểu Bảo bị liệt hai chân phải ngồi xe lăn chứng kiến. Tại thời điểm chú rể cô dâu tới mời rượu, thậm chí hắn còn phải chúc phúc cho có lệ vài câu. Thế thì trong lòng người Đổng gia làm sao mà dễ chịu cho được?
- Tôi nói thì khẳng định mọi người không tin.
Vẻ mặt Đường Trọng chân thành:
- Ngay cả tôi cũng không ngờ hắn lại nói được những lời cảm động như vậy. Chẳng qua có chân thành, có kiên định. Đại khái đây cũng là nguyên nhân mà một đứa trẻ nhà quê lại ôm được mỹ nhân đi phải không? Có phải hay không?
- Hóa ra là cậu cũng không biết à?
Đổng Tiểu Bảo cười tôi.
- Tôi còn tưởng là cậu bố trí cho cha cậu chứ. Dù sao cậu cũng là ngôi sao nổi tiếng thế giới, kịch bản Hắc Hiệp mà cậu còn giúp chỉnh sửa được thì bố trí một vở kịch như thế không phải là dễ như trở bàn tay sao?
- Nếu tôi mà bố trí thì hiệu quả khẳng định còn tốt hơn hiện tại mười lần.
Đường Trọng nói không khiêm tốn chút nào.
- Khi nào cần tạm dừng, khi nào cần bi thương, lúc nào hốc mắt phải đỏ lên, khi nào chảy nước mắt... Đây là thứ đòi hỏi sự chuyên nghiệp, người bình thường không làm được đâu. Chẳng qua cháu tôi đúng là tự học thành tài, biểu diễn có thành tích tốt như vậy cũng đã là không tồi rồi. Cậu xem, khiến mẹ tôi cảm động rồi.
Đổng Tiểu Bảo bĩu môi, cũng không nói gì thêm nữa.
Hắn châm chọc vài câu là để phát tiết giúp chú ba Đổng Tân Hàng một chút nhưng Đường Trọng cũng không ứng chiến. Nếu hắn tiếp tục lấn tới thì rõ là muốn tới hôn lễ nhà người ta gây chuyện rồi.
Tội danh này quá lớn, hắn cũng không thể đảm đương được, trở về sẽ bị bố vác roi đánh.
Thần thái Đổng Bồ Đề tự nhiên, mặt không vui không buồn, cũng không lộ vẻ tình cảm lắm.
Điều này khiến Đường Trọng thở phào thầm một hơi. Lần này Đổng Bồ Đề trở về đã thay đổi rất nhiều.
Chín chắn hơn, sâu sắc hơn.
Lại còn có một loại cảm giác thần bí.
Nhưng loại thay đổi này rốt cục là tốt hay xấu đây?
Có lẽ cô cũng có khúc mắc cần gỡ bỏ hả?
Đổng Bồ Đề nâng chén rượu, uống cạn sạch vang đỏ trong đó, nói:
- Chúc mừng.
- Cám ơn.
Đường Trọng cảm kích nhìn cô, nói.
Đường Trọng đi tới bên cạnh Đổng Tân Hàng, tự rót cho hắn một chén rượu trắng, nói:
- Cháu nghe cha cháu nói hiện giờ chú ba chỉ uống rượu trắng. Cháu xin mời chú một ly có được không?
- Vì sao cậu lại muốn mời rượu tôi?
Đổng Tân Hàng lên tiếng hỏi.
- Vì cháu kính trọng chú.
Đường Trọng nói.
- Cậu kính trọng tôi ở điểm nào?
- Ẩn nhẫn.
Đường Trọng nói.
- Vì sao không phải là yếu đuối?
- Toàn bộ Yến Kinh đều biết chú ba không phải là người yếu đuối.
Đường Trọng cười nói:
- Nếu chú ba mà yếu đuối thì đã chết từ lâu rồi.
Đổng Tân Hàng trầm mặc một lát rồi nói:
- Được, tôi uống với cậu chén này.
Nói xong hắn liền nâng chén rượu Đường Trọng vừa rót đầy lên, chạn chén với Đường Trọng rồi hai người ngửa đầu, một hơi uống sạch.
Đổng Tân Hàng vừa đặt chén xuống bàn, Đường Trọng lại rót đầy cho hắn một chén nữa.
Đổng Tân Hàng nghi hoặc nhìn về phía Đường Trọng. Đường Trọng cười hắc hắc, nói:
- Cháu lại mời chú ba ly nữa.
- Ly này là vì cái gì?
- Đồng tình.
Đường Trọng nói.
- Đường Trọng,
Đổng Tiểu Bảo nổi giận, hung tợn nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, nói:
- Cậu đừng khinh người quá đáng.
Mặt những người khác của Đổng gia đều lộ vẻ tức giận, giống như sắp xông vào đánh Đường Trọng vậy.
Dù Đổng Tân Hàng là người bị liệt nhưng người Đổng gia vẫn rất coi trọng hắn. Đường Trọng nói là Đổng Tân Hàng đáng đồng tình, thế không phải là tát thẳng vào mặt mọi người sao?
Nhưng Đổng Bồ Đề lại vẫn nhẹ nhàng như không, ngồi cầm chén trà nhỏ uống.
- Tiểu Bảo, đừng kích động.
Đổng Tân Hàng lên tiếng khuyên can.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Đường Trọng trở nên lạnh lẽo, nói:
- Cậu thấy tôi đáng đồng tình sao?
- Sao lại không đáng chứ?
Đường Trọng bê một cái ghế, ngồi xuống cạnh Đổng Tân Hàng, nói:
- Cô gái mình yêu lập gia đình, đáng tiếc chú rể lại không phải là mình... Loại chuyện này còn không đáng đồng tình sao? Cháu có thể cảm nhận được.
- Trước kia cháu cũng thích một cô gái. Cháu thích cách cô ấy nói chuyện, thích cách cô ấy ăn, còn thích mái tóc đuôi ngựa của cô, thích đôi chân dài... Thích một người thì sẽ thích mọi thứ của cô ấy.
Ai không có mối tình đầu chứ?
Tất cả mọi người trên bàn đều bị câu chuyện của Đường Trọng hấp dẫn. Bọn họ biết, nhất định câu chuyện này sẽ khiến người ta hơi đau lòng.
Ánh mắt Đổng Tân Hàng nhìn về phía Đường Trọng trở nên mềm mỏng hơn. Hóa ra người thanh niên này định dùng cách này để an ủi mình.
Bọn họ là người đồng đạo, đồng tình Đổng Tân Hàng không phải là đồng tình với chính bản thân hắn sao?
Bởi Đường Trọng đặt mình và Đổng Tân Hàng cùng vị trí cho nên Đổng Tân Hàng rất thản nhiên nhận sự "an ủi" của Đường Trọng, trong lòng cũng tình nguyện nghe chuyện hắn kể.
Vẻ hung hăng trên mặt Đổng Tiểu Bảo thu lại trong Nam Man, trong mắt lóe lên sắc thái nghiền ngẫm, đánh giá Đường Trọng.
Thằng ranh này đúng là không có chỗ nào khiến người ta tin tưởng được.
Hắn kể mối tình đầu của hắn là có ý đồ gì đây?
Hai tay Đổng Bồ Đề cầm chén trà, khủy tay chống lên bàn, đôi mắt sáng ngời mềm mại nhìn Đường Trọng không nháy mắt, vô cùng chăm chú, có vẻ rất hứng thú.
- Lúc cháu ăn cơm cũng nghĩ tới cô ấy đã ăn cơm hay chưa. Thời điểm đi đường cũng nghĩ không biết cô ấy đi đường nào. Lúc ngủ cũng nghĩ không biết cô ấy đã lên giường chưa... Cháu cảm thấy như bị ám ảnh vậy.
- Đúng vậy. Tôi cũng từng có cảm giác đó.
Một cô gái trẻ tuổi ngồi cũng bàn kích động phụ họa.
- Mối tình đầu của tôi cũng thế.
- Sau đó thì sao?
Có người thúc giục.
Ai cũng có mối tình đầu, nhưng ai cũng vô cùng hứng thú với mối tình đầu của người khác.
- Sau đó cô ấy ra đi. Đột nhiên biến mất khỏi thế giới của tôi.
- Đi đâu vậy?
- Không biết.
- Cô ấy không viết thư cho cậu sao?
- Không hề.
- Cũng lão để lại điện thoại và địa chỉ à?
- Không có.
- Cậu đã từng thổ lộ với cô ấy chứ?
- Có thổ lộ rồi.
- Cô ấy đồng ý không?
- Đồng ý.
- Cậu thổ lộ như thế nào?
- Tôi nói, chúng ta cùng chơi nhảy dây được không?
...
Đổng Bồ Đề uống một ngụm nước trà, hỏi:
- Lúc đó anh bao nhiêu tuổi?
- Chắc sáu tuổi.
Đường Trọng suy tư.
- Cũng có thể là năm tuổi. Đã lâu lắm rồi, không nhớ rõ nổi.
Sắc mặt Đổng Tiểu Bảo thay đổi.
Hắn lạnh giọng nói:
- Đường Trọng, cậu đang đùa chúng ta đấy à?
- Không có đâu. Tôi tuyệt đối không có ý đó.
Đường Trọng xua tay nói:
- Thời điểm đó cô ấy là bạn duy nhất của tôi. Các ngươi không thể hiểu nổi, cô ấy đối với tôi quan trọng tới mức nào đâu. Nhưng đột nhiên cô ấy biến mất, không để lại một câu. Cậu có biết trong lòng tôi khó chịu thế nào không? Tôi ngồi trên nóc nhà một tháng, ngày nào cũng chỉ ăn một chút cơm.
Đường Trọng nhìn về phía Đổng Tân Hàng, giọng nói dịu dàng:
- Thời điểm đó cháu ở ngục giam Hận Sơn, tất cả mọi người bên cạnh đều là người lớn. Cháu rất muốn có một bạn cùng tuổi. Có phải lúc chú ở một mình cũng rất muốn tìm một người trò chuyện không?
Vẻ tức giận vừa rồi trên mặt Đổng Tân Hàng cũng từ từ biến mất. Hắn cầm chén rượu lên, nói:
- Tôi uống với cậu chén này.
Tiệc rượu chấm dứt, khách khứa ào ào ra về. Ở Yến Kinh thì về nhà mình. Phùng Đại Cương lại đi quay phim, cũng mang đám diễn viên về Minh Châu. Ngô Sâm Lâm, Bạch Tố, Trương Hách Bản, Lâm Hồi Âm vì ở xa nên ở lại nhà khác của lầu Yến Lai.
Đường Trọng bận rộn một phen, tiễn ông ngoại, bà ngoại cùng với chòm râu dài và Khương Khả Nhân, sau đó trở lại phòng Bách Hợp, phát hiện ra còn một người đang ngồi ngay ngắn ở đó.